Trót Yêu Em Rồi

Một buổi chiều, Vân Nhi xong việc ở trung tâm, cô cho phép mình được thả lỏng. Đã lâu cô không quay lại z.a.l.o cũ, tự dặn lòng phải quên Thành Huy, cô không cho phép bản thân chờ đợi một người bạc tình, vậy mà chiều nay, nỗi nhớ anh day dứt cồn cào khiến cô vô thức đăng nhập. Ba cuộc gọi nhỡ cùng dòng tin nhắn anh gửi cách đây một tuần làm cô ngỡ ngàng.

“Em đang ở đâu?”

Vân Nhi nghẹn lại, trái tim bất giác đập rộn lên một nhịp. Có phải sau chuỗi ngày thả mình tung tăng trời Mỹ, cảm thấy đủ đã đời anh trở về Việt Nam, không tìm thấy cô nên anh mới nhớ ra mình còn có một cô bạn gái? Không biết có nên trả lời anh hay không, cô quyết định im lặng. Khi cô cần anh nhất, anh đang ở đâu, để lúc này anh hỏi cô câu ấy?

Thành Huy sững sờ trước dòng tin “đã xem”. Vân Nhi đã xem tin nhắn của anh nhưng cô không trả lời. Cô có thể lạnh lùng bạc bẽo đến như vậy mà anh vẫn cứ cố chấp, những ngày qua đều không ngừng nghĩ về cô. Anh đúng là kẻ điên rồ khi ôm ấp mãi bóng hình một con người như vậy! Quyết định buông bỏ tất cả, anh phóng xe đến quán bar quen thuộc, thả mình vào những ly rượu mạnh. Rượu… đã lâu rồi anh không uống thứ chất lỏng này, kể từ lúc có Vân Nhi, anh đã cảm thấy thứ này không còn gì hấp dẫn, vậy mà lúc này… anh chỉ mong dòng chất lỏng đắng ngắt giúp anh quên hết tất cả!

– Anh Huy!

Âm giọng phụ nữ quen quen vang lên bên tai, Thành Huy mơ màng nhìn ra. Cô gái này… đúng là cũng có quen đấy, chỉ là bây giờ mắt anh cứ díu lại, chẳng nhận ra được ai với ai. Cách cô ta ăn mặc như kiểu chỉ muốn khoe hàng, có điều anh không có hứng. Gạt tay cô ta khỏi người mình, Thành Huy hất hàm:

– Tôi quen cô à? Tránh ra!

– Anh đang làm gì thế? Con Nhi nó cắm sừng anh, sau đó nó bỏ anh rồi à? Đúng là con mất nết!

– Câm mồm! Tôi cấm cô… không được nói… Vân Nhi như thế!

Bích Điệp xua tay khi người phục vụ mang chai rượu khác ra bàn Thành Huy. Cuối tuần cô vẫn cho phép mình xõa một chút nên vào quán bar vui vẻ cùng mấy người bạn, nào ngờ lại gặp Thành Huy ở đây. Anh ngồi một mình trong góc tối, nốc hết cốc rượu này đến cốc rượu khác, nhìn qua đã biết là kẻ thất tình. Phải một hồi lâu Bích Điệp mới nhận ra người sắp ngất ngư ở đó là Thành Huy, nhận ra rồi cô liền bước đến ngăn cản. Đại thiếu gia đẹp trai giàu có như anh mà lúc này nhìn xanh xao như tàu lá, lại còn uống rượu mạnh thay nước thế này, thật khiến cô đau lòng không ngớt. Bực bội trong lòng cô liền gắt lên:

– Anh làm thế có đáng không? Nó có nghĩ gì cho anh không mà anh hành hạ bản thân như thế hả? Lúc này nó còn đang vi vu…

Bích Điệp nhận ra mình lỡ lời liền ngưng bặt. Thành Huy sững lại. Cô gái này… không lẽ cô ta biết Vân Nhi đang ở đâu sao? Bất ngờ tỉnh táo, anh giữ chặt cổ tay Bích Điệp, quắc mắt hỏi:

– Vân Nhi đang ở đâu? Tôi nhớ rồi… cô là đồng nghiệp với cô ấy! Cô cho tôi biết Nhi đang ở đâu?

Bích Điệp bực bội bản thân lỡ miệng, cô giật tay lại, quay người nói nhanh:

– Tôi không biết, anh đi mà hỏi cô ta!

Bích Điệp biết chuyện Vân Nhi đi tỉnh T là do cô nghe lỏm được chuyện bác Hạnh Dung trao đổi với Vân Nhi, thế nên vốn dĩ ngoài cô và bác Dung thì không ai biết cả. Thành Huy không đơn giản để Bích Điệp bỏ đi như vậy. Trực giác mách bảo anh cô ta biết Vân Nhi đang ở đâu. Dù rất giận Vân Nhi nhưng hơn lúc nào hết anh mong gặp được cô, anh muốn xác minh mọi chuyện, không thể cứ vậy cho qua, cứ vậy buông tay cô.

– Cô kia, cô biết chuyện, tại sao lại không nói cho tôi biết?

Bích Điệp bước nhanh về phía mấy cô bạn. Cả nhóm con gái thấy Thành Huy bước theo Bích Điệp thì rú lên trêu chọc. Bích Điệp kéo tay mấy cô bạn nói:

– Tao mệt rồi, về đi!

– Ê, ông nào theo mày tò tò kia thế? Đẹp trai quá!

– Tao nói đi về!

– Con này, còn chưa quẩy xong! Từ từ đã!

Bích Điệp nhanh chóng rời quán bar. Thành Huy đứng lại, bực bội thở hắt ra, không muốn tiếp tục đeo bám cô ta, xem ra khai thác thông tin từ miệng cô ta không đơn giản.

Sáng hôm sau, Bích Điệp vừa đến trung tâm Thiện Tâm, bất ngờ cô thấy Thành Huy đứng chờ ở cổng. Người đàn ông si tình này… tại sao lại ngốc nghếch như thế chứ? Tại sao… vị trí của Vân Nhi lại không phải là cô? Vài giây suy nghĩ, Bích Điệp trấn tĩnh lại, nở nụ cười chào đón:

– Anh Huy, sáng ngày ra anh đến trung tâm em có việc gì thế?

– Tôi chờ cô.

– Ai da… anh cần gặp em có chuyện gì thế, hay chúng ta đi đâu đó nói chuyện cho thoải mái!

– Không cần. Cô chỉ cần nói cho tôi biết Vân Nhi đang ở đâu, tôi sẽ hậu tạ cô thỏa đáng!

Bích Điệp bĩu nhẹ môi. Hậu tạ? Vài đồng tiền từ Thành Huy đâu phải là điều mà cô cần chứ, thứ cô cần… là trái tim của anh. Nghĩ rồi Bích Điệp lỏn lẻn cười:

– Chẳng giấu anh nữa, tôi đúng là biết cái Nhi ở đâu nhưng… nói cho anh thì… tôi không thích đấy!

Bích Điệp hất mặt, nhún vai phóng xe máy vào trung tâm. Thành Huy kiên nhẫn bước vào nhà để xe. Bích Điệp gạt chân chống xe, gài mũ bảo hiểm, mím môi cười, xem ra… có trò hay đây!

– Anh theo tôi làm gì, tôi không nói cho anh biết đâu. Mà anh vô lý nhở, cái Nhi ở đâu anh phải hỏi nó chứ tại sao lại đi tìm tôi hỏi, tôi quản được nó chắc? Nó không cho anh biết có nghĩa là nó không thích anh biết, tôi lộ ra nó lại giận tôi thì chết!

Lần đầu tiên Thành Huy gặp kẻ đáng ghét thế này, cô ta cố tình làm trò với anh. Nếu cô ta nói sai anh cũng chẳng có gì để kiểm chứng, cuối cùng anh cau mày nói:

– Được, tôi cho cô cơ hội mà cô chê, vậy thì tôi không cần nữa!

Thành Huy nhăn mặt định bỏ đi, Bích Điệp chột dạ, xem ra cứ rắn không phải là cách hay, cô đành gọi với theo:

– Anh Huy… nếu em có chút điều kiện thì sao?

– Cô muốn gì?

Thành Huy nheo nheo mắt nhìn con nhỏ đáng ghét. Bích Điệp nhanh chóng bước lại, tay gạt sợi tóc trên áo sơ mi của Thành Huy, lỏn lẻn nói:

– Người ta chỉ muốn thân thiện hơn với anh hơn thôi… Em bảo này, cái Nhi nó không thích anh nữa rồi anh còn cố chấp bám theo nó làm gì, thế có phải ngốc không? Mình cũng phải có cái giá của mình chứ…

– Nói!

Thành Huy giữ chặt cổ tay Bích Điệp khiến cô khẽ nhăn mặt kêu đau. Anh phải kiềm chế lắm mới không cho con nhỏ này một trận.

– A… đau… ý em là… anh biết cái Nhi ở đâu rồi… xong việc nhớ đến em đấy nhé! Nó chê anh… thì còn em! Á… bỏ tay…!

– Tôi còn đang hết sức kiên nhẫn với cô đấy! Nói!

Thành Huy cáu đến đỏ cả mặt, lúc này một vài người cũng phóng xe máy vào nhà để xe, anh buộc lòng phải thả tay Bích Điệp ra. Cô tức tối xoa xoa cổ tay đỏ ửng, rất nhanh bước khỏi đó, giả lả cười nói với mấy em bé chơi ở gần. Thành Huy thở hắt ra, rốt cuộc anh vẫn không thể biết được thông tin về Vân Nhi từ con nhỏ lươn lẹo này.

Chiều tối hôm đó, một nhóm đàn ông to cao xăm trổ đến nơi Bích Điệp ở trọ. Ban đầu cô còn không chịu khai, cuối cùng hai má sưng vù, thêm cả những dọa nạt kinh hồn khiến thần sắc cô tái xanh tái xám, chẳng còn hồn vía nào mà giấu giếm. Dù tức Thành Huy vô cùng nhưng cô cũng đành phải khai ra, còn thầm mong lúc này Vân Nhi vẫn đang ở trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh T kẻo cô không yên được với anh.

Vân Nhi đang ở tỉnh T sao? Một tỉnh xa xôi hẻo lánh như vậy… cô đến đó vì những em nhỏ mồ côi không nơi nương tựa chịu nhiều thiệt thòi. Hơn bất cứ nơi nào, anh tin cô đang ở đó. Vì tình thương mà cô chấp nhận rời thành phố, một thân một mình đến tỉnh T công tác. Vân Nhi… có thế nào cô vẫn là một người con gái tràn đầy lòng nhân ái, vẫn là người khiến anh cảm phục. Dù giận cô đến đau lòng nhưng anh không thể ngăn bản thân mình bắt chuyến xe khách cuối cùng trong ngày đưa người đến tỉnh T. Sớm nhất… sáng ngày mai, anh sẽ được gặp cô, sẽ được nghe từ chính miệng cô, là lời giải thích hay những lời van xin tha thứ, thậm chí là lời dối trá… anh vẫn muốn được nghe dù chỉ một lần!

Sau bữa trưa, Vân Nhi hỗ trợ bác Tâm rửa bát xong, còn đang lau tay, bất ngờ cô nghe từ phía sau, âm giọng Duy Hải vang lên:

– Vân Nhi, chiều nay đi với anh được không? Anh muốn đưa em đến một nơi rất hay!

Vân Nhi ái ngại muốn từ chối, có điều Duy Hải nhanh chóng nói tiếp:

– Vườn thuốc của nhà anh, chẳng phải em từng nói muốn đến nơi anh thường hái thuốc chữa trị cho bọn trẻ con sao? Anh muốn có thêm người cùng hái, chuyến đi nhanh thôi, chỉ độ một tiếng. Nơi đó… còn có rất nhiều hoa và quả chín nữa.

Duy Hải rất biết cách dụ dỗ, Vân Nhi nghe đến nơi hái mấy loại thuốc lá phơi khô để dành cho lũ trẻ, mắt cô sáng lên. Quả thực từ lúc biết chuyện này cô muốn tận tay hái, còn muốn nghe Duy Hải hướng dẫn các bài thuốc từ cây lá đơn giản mà hiệu quả. Chiều nay cô cũng không có việc gì gấp, xem ra có thể đi cùng anh. Mỉm cười cô nói:

– Vâng, vậy chiều nay em nhờ anh đưa em đến đó nhé!

Duy Hải tủm tỉm cười, hiểu Vân Nhi hơn anh càng thích cô hơn, lại càng biết cách gần gũi với cô hơn. Cô rất thích các bài thuốc lá gia truyền của gia đình anh, cũng có nghĩa anh sẽ có nhiều thứ để nói với cô.

– Ừ, em cứ nghỉ ngơi rồi làm việc, bốn giờ mình đi là vừa. Từ đây đến đó khoảng mười lăm phút, yên tâm không lo tối đâu.

Đứng sau cánh cửa, San đã nghe hết đoạn đối thoại của hai người kia. Trong lòng cô lúc này, nỗi buồn dâng đầy ắp, cay đắng hơn, nỗi căm ghét Vân Nhi khiến cô cắn chặt răng, bàn tay bứt lá đánh roẹt, mùi nhựa cây hăng hắc phảng phất. Vân Nhi… chị ta… đã không còn từ chối Duy Hải, cũng là lúc… chị ta muốn tuyên chiến với cô rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui