Trừ Em Ra Còn Có Ai

Cuối tuần, Quan Tử Ngôn tự mình xuống bếp nấu mấy món ăn gia đình, hẹn mấy em trai tới dùng cơm, đồng hành còn có bạn gái của em hai.

"Chào chú hai, chú ba, chú tư, chú út, còn có cô Tào, cháu tên là Quan Tử Duyệt." Vừa thấy mặt đã thận trọng đến tự giới thiệu mình, còn lễ phép cúi mình vái chào.

"Chú biết rõ cháu là Duyệt Duyệt." Quan Tử Cần lộ vẻ mặt kỳ quái trả lời bé. Anh cũng không có chưa già đã yếu được không?

Sau khi ăn xong, chủ nhân vội pha trà, khách bận cắn hạt dưa.

"Tử Duyệt, có muốn ăn hạt dưa hay không?" Quan Tử Cần cắn hạt dưa ra đút bé. Tình cảm của hai người quá tốt, thường xuyên lên núi xuống biển cùng nhau chơi đùa chung, không hề có trở ngại vai vế, trên dưới nhà họ Quan trừ Quan Tử Ngôn ra, Duyệt Duyệt dính nhất, thích nhất chính là chú út của bé.

"Quan Tử Duyệt, người ta gọi là "Quan" Tử Duyệt đó!" Aizz, chú út thật ngốc quá, nói vậy cũng không biết, bé gái dậm chân, khó chịu.

"Ba cháu tên là "Quan" Tử Ngôn, cháu tên là "Quan" Tử Duyệt." Rất dùng sức cường điệu chữ kia.

Ở trong vườn trẻ, mọi người tự giới thiệu mình đều sẽ nói ba mình tên gì, sau đó mình tên là gì, chỉ có bé có họ khác ba thôi, tất cả mọi người cảm thấy bé thật kỳ quái, hiện tại bé rốt cuộc có thể nói câu —— bởi vì ba mình họ Quan, cho nên mình tên là Quan Tử Duyệt!

Dùng sức cường điệu tên một hồi, cuối cùng có người nghe ra đầu mối, ánh mắt cùng nhau rơi vào trên người đôi nam nữ vội vàng pha trà sau khi ăn xong —— chỉ ngoại trừ chậu út nhà họ Quan có phản ứng chậm lụt vô cùng.

"Tên của anh chú còn cần cháu nói cho chú biết sao? Ông nội chú tên Quan Phục Hưng, bà nội gọi Quan Lưu Quế Chi đấy!"

Aizz! Tên ngu ngốc này là nơi nào tới?

Quan Tử Tu đạp đạp anh, lạnh lùng ném ra một chữ: "Ngu!"

Ôm lòng bàn chân bị đạp đau, Quan Tử Cần càng không hiểu. "Anh ba, em chọc anh chỗ nào" Hôm nay tâm trạng của người này thật không tốt! Không nói tới mình cũng trả lời, từ khi anh ấy bị phụ nữ bỏ, liền có tính tình sáng nắng chiều mưa khó chịu này, tám trăm năm trước đã quên cười thế nào, không nên quá ngoài ý muốn.

"Anh không phải nổi tiếng ở khoa não sao?" Quan Tử Tề lành lạnh ném ra một câu, sao không đem chữa cho em trai ngốc nghếch của mình?

"Thương mà không giúp gì được." Thiếu não không thể chữa.

Uống cạn ly trà đã lạnh trước mắt, trước khi đi khỏi nói một câu: "Chúc mừng" với anh cả.

Quan Tử Cần vẫn còn không biết sao mình bị phê bình, gãi gãi đầu. "Các anh rốt cuộc đang nói cái gì?"

"Cách tôi xa một chút, tôi không nói chuyện với kẻ ngốc." Không biết ngốc có lây bệnh hay không? Quan Tử Tề lộ vẻ ghét bỏ, cũng uống sạch trà, lúc đứng dậy để lại mấy câu: "Tìm thời gian nói cho ba mẹ, bọn họ chờ đợi ngày này chờ lâu lắm rồi."

Liền theo bước chân anh ba, lách người.

"Đợi chút tử Tề!" Quan Tử Quần hô. "Một lát hẹn khách hàng cần nói tỉ mỉ vụ kiện, em đưa Phẩm Tiệp về giùm anh được không?"

Quan Tử Tề mới há mồm, Tào Phẩm Tiệp lại quả quyết gọn gàng cự tuyệt trước anh một bước. "Em không muốn."

Lời nói xoay chuyển, anh nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt, lại cực kì đâm người. "Cô Tào, ngài hình như không có hiểu tình trạng. Tôi cho tới bây giờ cũng chưa đồng ý." Ngụ ý, đến phiên cô cự tuyệt tôi sao? Ít dán vàng lên mặt mình đi!

"Vậy thì thật là tốt!" Dù sao cô cũng không thèm.

Hai người kia, thật sự là. . . . . .

Quan Tử Quần thật bó tay. "Chớ giận dỗi, Phẩm Tiệp."

"Em không phải đứa trẻ ba tuổi." Cô luôn luôn đều không phải loại phụ nữ cần đàn ông chăm sóc, quen nhau nhiều năm như vậy, anh nên hiểu rõ, cô có đầy đủ năng lực độc lập tự chủ.

"Anh biết rõ, nhưng khuya lắm rồi, anh sẽ lo lắng." Nghiêng đầu lại nói: "Tử Tề, làm phiền em, được không?"

"Anh xác định đại luật sư Tào nguyện ý uất ức mình ngồi chiếc xe cũ không có máy lạnh, không có nhạc, còn phải chịu gió của em sao?"

Giọng điệu gì chứ! Ám chỉ cô là cô gái được chiều chuộng sao?

Cô không nói hai lời, tạm biệt chủ nhân xong, dẫn đầu đi ở đằng trước, Quan Tử Quần và Quan Tử Tề liền đuổi theo sau đó.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại Quan Tử Cần.

Cái gì chứ, anh ba nói chuyện đâm người anh còn có thể hiểu, dù thế nào đi nữa mấy năm qua anh ấy luôn có dáng vẻ quỷ này. Lạnh lùng ít nói, nhưng anh tư bắt chước người ta xấu tính làm chi? Đàn ông cũng có chu kỳ 28 ngày sao (ý nói có kinh ý =]])?

"Quan Tử Duyệt, tối hôm nay chú út ngủ chung với cháu có được hay không?" Rất lấy lòng ôm lấy bé, vẫn là Tiểu Duyệt Duyệt của anh tốt nhất, sẽ không động một chút là lấn áp anh.

Bé vỗ vỗ đầu của anh, dùng giọng điệu nhặt chó và mèo rất đồng tình nói: "Không sao, cháu chứa chấp chú." Thật đáng thương, nhân duyên của chú út thật là tệ.

"Chú út quả nhiên không có phí công thương cháu. . . ." Ô ô, rất cảm động.

Hiện trường trình diễn một màn thân tình luân lý bi tình, hai người sắp kết hôn lại gắn bó kề cận bên nhau biến mất ở sau cửa phòng.

Uông Điềm Hinh âm thầm chọc chọc cánh tay chồng tương lai, không rõ ràng lắm bây giờ là diễn tuồng nào. "Vậy chúng ta làm thế nào?"

"Nếu như em không ngại ——" Quan Tử Ngôn cười cười, ghé vào bên tai cô mập mờ nói nhỏ. "Có muốn chứa chấp anh hay không? Đến chỗ em "bận" chuyện người lớn nhé."

Dù sao em trai đang ở nhà anh, khó làm quá lắm.

Mặt cô đỏ lên. "Không đâu! Mỗi lần anh đều hại em. . . . Hại em rất mất khống chế."

Cho Quan Tử Cần nghe tiếng cô rên rỉ, cô cũng không cần làm người nữa!

Biểu hiện khiến cô hài lòng quá mức cũng không được? Làm người thật khó.

"Anh tận lực khắc chế."

"Anh bảo đảm?" Liếc xéo anh một cái.

"Anh bảo đảm." Nghiêng người hôn nhẹ, ước hẹn tiến về căn nhà của cô ở đối diện.

Về phần, cuối cùng rốt cuộc có từng khắc chế thành công không. . . . . Bạn cứ nói đi?

Hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui