Tác giả: Liễu Mãn Pha
Biên tập: Christine
Thường Gia Tứ cảm thấy mình lên trời rồi.
Không, phải nói là y chết trước, sau đó bay lên trời.
Vì sao y lại chết, việc này có hơi tạo nghiệp.
Mấy ngày trước, Thường Gia Tứ tỉnh dậy, phát hiện trong thôn bỗng nhiên xuất hiện một con yêu quái khổng lồ.
Con yêu quái kia có hình dáng giống hổ, lông bờm vàng đen, nanh vuốt sắc bén, nhưng lại có mặt người, dáng dấp vô cùng hung ác.
Nó phun lửa khắp nơi, đốt thôn trang, thiêu chết người trong thôn, hại Thường Gia Tứ và ca ca Thường Vượng chỉ có thể chạy trốn lung tung để bảo toàn tính mạng.
Cuối cùng họ trốn vào thôn nhỏ phía sau núi Tiểu Bình.
Từng có lời đồn rằng, núi Tiểu Bình ở cực Nam, núi cao chín nghìn trượng.
Nếu người phàm leo lên đỉnh thì có thể nhìn thấy thần tiên.
Nếu hái được quả tươi trên đỉnh núi Tiểu Bình rồi ăn vào thì người đó cũng có thể biến thành thần tiên, có thể thấy núi Tiểu Bình không phải ngọn núi bình thường.
Nhưng tất nhiên chỗ ở của thần tiên không là nơi người thường có thể tiếp cận.
Vài năm trước luôn có dũng sĩ không tin tà ma từ bốn phương tám hướng ước hẹn đồng hành hòng lên được nơi cực kỳ hung hiểm này, song những kẻ này hoặc là đi rồi bặt vô âm tín, hoặc là một quãng thời gian sau bị chó hoang kéo về mấy khúc tay chân gãy, chết không toàn thây.
Do đó, lâu dần chẳng còn ai dám đi thực hiện giấc mộng thần tiên một cách không biết tự lượng sức mình nữa.
Từ nhỏ Thường Gia Tứ đã nghe không biết bao nhiêu lời đồn đại như thế, nếu không phải cực chẳng đã thì làm sao y có khả năng lên núi tự tìm đường chết chứ?
Kết quả chứng minh sự lo lắng của Gia Tứ là có lý, núi Tiểu Bình thực sự là ngọn núi tuyệt mệnh.
Nếu nói ở chân núi vẫn loáng thoáng thấy được con đường hẹp quanh co và hoa đỏ cỏ xanh, nhưng càng đi lên thì càng lạnh lẽo, trong đất trời ngập tràn băng tuyết, đường núi biến hóa kỳ lạ, bốn phía bị cô lập cao ngất ngưởng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thú dữ qua lại.
Hai huynh đệ Thường gia vừa đi lên liền không còn đường rút lui, đầu tiên là đông cứng trong hang động trên núi tuyết ba ngày ba đêm, sống dở chết dở, sau đó bị rắn độc cắn, bị nhền nhện đuổi, bị kền kền mổ, bị đóng băng, bị lửa thiêu, rồi sau đó nữa…
Sau đó bọn họ chết rồi.
Gia Tứ từng lo lắng cái chết sẽ là một việc rất kinh khủng, sẽ bị lột da róc xương ở địa phủ.
Song khi thật sự gặp phải, y phát hiện thực ra chẳng hề như thế.
Sau khi chết, bọn họ không xuống địa phủ cũng không chịu cực hình, mà còn gặp được một vị thần tiên.
Vị thần tiên kia có một chòm râu dê thật dài, mái tóc hoa râm, nhưng trên mặt lại không thấy dấu vết tháng năm.
Ông lơ lửng trên không, vẫn luôn ôn hòa, lắng nghe về cảnh ngộ của hai người, thấy vô cùng thương hại bèn dẫn Thường Gia Tứ và ca ca bay lên trời, đi đến một toà cung điện trong mây.
Thần tiên râu dê nói Gia Tứ có thể kể ra từng oán khổ của họ ở đây, đến lúc đó ắt sẽ có người chủ trì công đạo cho hai huynh đệ.
Cung điện này rất rộng rất đẹp, bức tường gấm vóc lộng lẫy, lầu các hoa lệ rực rỡ, khó có thể miêu tả bằng học thức như của Thường Gia Tứ.
Y chỉ biết rằng, động phủ của thần tiên trong mộng chính là dáng vẻ này, không, có lẽ đây còn lớn hơn gấp trăm lần, đẹp hơn gấp ngàn lần so với mình tưởng.
Nhìn về xa xăm có ánh bạc khắp nơi, vô biên vô hạn, mây mù bồng bềnh giữa cung điện lầu các, mây bao lấy núi, núi vòng quanh lầu, dưới lầu còn có mây, quanh co uốn lượn ngang dọc liên miên.
Dao Đài Ngân Khuyết Nguyệt Cung tiên cảnh(1) không có gì hơn thế.
(1) Dao Đài là lâu đài làm bằng ngọc dao, nơi tiên ở.
Ngân Khuyết là nơi ở của thần tiên hoặc Thiên đế, cũng chỉ mặt trăng.
Nguyệt Cung chỉ mặt trăng, cũng gọi là Cung trăng.
Tiên cảnh là cõi tiên, nơi tiên ở.
Thần tiên râu dê dẫn Thường Gia Tứ và Thường Vượng đến đứng dưới đài cao của Thiên Điện.
Nhìn từ xa đã thấy tầng tầng lớp lớp người vây quanh trước đài, ai nấy đều tiên phong đạo cốt, xuất trần không tầm thường, khiến người khác tự ti mặc cảm.
Nghĩ cũng đúng, bọn họ đều là thần tiên mà.
Mà Gia Tứ và ca ca vừa xuất hiện, đám thần tiên vốn đang nhìn chằm chằm đài cao nay dồn dập nhìn về phía họ, ánh mắt lộ ra các biểu cảm nghi hoặc, sửng sốt, bất mãn và khinh miệt không che giấu, như thể hai vị trước mặt là giống loài cấp thấp gì đó, đến đây có thể làm bẩn địa giới của họ.
Người phàm?
Sao Nhân giới lại ở đây…
Ai làm đấy… Làm bậy… Không biết chừng mực…
Đoản mệnh… Giun dế…
Những lời nói ngắt quãng không rõ ràng từ xung quanh truyền vào tai Gia Tứ.
Y nghe không hiểu lắm, lại bị áp bức bởi khí thế lao tới từ bốn phương tám hướng.
Y không khỏi khom lưng, sợ hãi quay đầu nhìn thần tiên râu dê bên cạnh để cầu giải thích nghi hoặc.
Song thần tiên râu dê đang cau mày nhìn ra xa, không lòng dạ nào quan tâm đến tình cảnh lúng túng của hai huynh đệ.
Điều này làm Gia Tứ vốn trong lòng đã bình tĩnh hơn lại bắt đầu cảm thấy bất an thấp thỏm.
Bỗng nhiên, một vài tia sáng rực rỡ lóe lên ở một góc trời, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt.
Đám người đang nghị luận sôi nổi về Gia Tứ và Thường Vượng nhìn thấy cảnh tượng kia liền lập tức chuyển sự chú ý sang.
Qua mấy ngày nay, ca ca Thường Vượng đã sớm thần hồn nát thần tính, nghe thấy động tĩnh kỳ lạ bèn sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống, tưởng rằng có yêu vật đột kích, đệ đệ Gia Tứ thì đỡ hơn gã, còn có thể miễn cưỡng bạo gan xem.
Thấy những ánh sáng lấp lánh giống ngôi sao bay xuống đài cao trước mặt, vầng sáng tan đi, hiện ra mấy người bên trong.
Vừa thấy họ, các thần tiên xung quanh vừa nãy còn kiêu ngạo đứng thẳng tắp đã cong chân quỳ xuống, trong miệng cung kính làm lễ tới tấp, động tĩnh núi gào biển gầm dọa Gia Tứ giật mình.
“Tham kiến Môn chủ…”
“Tham kiến Trưởng lão…”
Nhóm thần tiên dứt lời, một giọng nói xa xôi như gió vang lên trên đài, đến từ một nam tử trẻ tuổi.
“Đứng lên đi…”
Sau khi nhóm người đang quỳ đều đứng hết lên, thanh âm kia lại nói.
“Hòa Ung Hòa Chưởng môn của Từ Phong Phái đã tới chưa? Tại hạ… Đông Thanh Hạc.”
Gia Tứ cố hết sức rướn cổ lên nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nam tử đang nói chuyện, nguyên nhân là do một vị đại hán cao tráng uy vũ như núi đang tận chức trách bảo vệ trước người hắn, Gia Tứ chỉ có thể nhìn thấy một góc áo bào xanh lam lộ ra phía sau đại hán, không biết xiêm y được dệt từ loại vải nào, múa nhẹ theo gió, như gấm như sa, phấp phới lúc ẩn lúc hiện.
Khi vị thần tiên tên “Đông Thanh Hạc” tự giới thiệu xong, mấy người thân mặc trường sam tím tro nhún người nhảy lên đài.
Đi đầu là một nam tử trung niên có thân hình mập mạp, vừa hiện thân đã vô cùng khách sáo chắp tay với mấy người trước mắt.
“Hòa mỗ ở đây, Đông Môn chủ hữu lễ, các vị trưởng lão Thanh Hạc Môn hữu lễ.”
Nhìn lễ của lão vẫn chưa xong, sau đó còn rất nhiều lời thừa thãi, đều là nịnh hót ca tụng, khiến đại hán uy vũ kia không kiên nhẫn phải quát ngưng: “Hòa Chưởng môn, là ngài nói nếu bắt được Thẩm Uyển Hưu thì sẽ trả về Thanh Hạc Môn của ta, bây giờ Môn chủ của chúng ta đồng ý sở cầu của ngài, đích thân đến điện trước để nhận người.
Ngài mau mau giao y ra đây đi.”
“… Xem ta kìa, nhất thời quên mất, để lỡ chính sự.”
Hòa Chưởng môn mập mạp nghe đại hán không khách khí, vừa nhận lỗi vừa móc ra một chiếc đỉnh màu tím từ trong tay áo, miệng lẩm bẩm giây lát, trong đỉnh bốc lên một màn sương mù, từ vô hình biến thành hữu hình, cuối cùng một người bị trói gô lăn ra từ bên trong! Người kia bị thương toàn thân, vừa rơi xuống đất là muốn giãy giụa, lại bị đệ tử bên cạnh Hòa Chưởng môn tóm chặt.
Đại hán uy vũ cau mày bước tới, dường như muốn nhận người, nhưng Hòa Chưởng môn lại không thả.
Lão quay đầu bắt đầu lải nhải dông dài với vị Đông Môn chủ kia, lúc này cũng không phải nịnh nọt lắm lời, mà là lên án đẫm máu.
Gia Tứ nghe lộn xộn, đại khái hình như người bị trói là tên đại ác ôn, hại chết không ít thân quyến của vị thần tiên mập này, còn làm rất nhiều chuyện xấu khác, đã sớm khiến vô số người tức giận.
Bây giờ thần tiên mập trả y về sư môn ban đầu, hy vọng Đông Môn chủ có thể thực hiện lời hứa ưng thuận lúc đó, trừng trị kẻ phản bội Thanh Hạc Môn trước mặt mọi người, dù sao Đông Môn chủ có phẩm tính cao thượng, nói chuyện xưa nay giữ lời, vân vân…
Lão lải nhải một hồi, đừng nói mọi người dưới đài bực bội, đến Gia Tứ còn cảm thấy hơi nhức tai.
Lúc này lại có thêm một người đi ra từ phía Đông Môn chủ, ngắt lời kẻ đang nói hoài không dứt.
“Hòa Chưởng môn không ngừng đòi Môn chủ của chúng ta đến xử lý Thẩm Uyển Hưu, nhưng ngài dùng cả dây xích trói yêu lên người y.
Mọi người đều biết dây xích này một trói là xương gãy, hai trói là đứt gân, ba trói là nát hồn.
Trước mắt nhờ ngài ban tặng, mạng của Thẩm Uyển Hưu đã mất chín phần mười, nào còn cần Môn chủ của chúng ta động thủ nữa?”
Nam tử lên tiếng mặc một thân áo trắng, cầm quạt xếp trong tay, tuy tướng mạo không nổi bật, giọng nói cũng ấm áp mềm mại, nhưng dáng người thẳng tắp, khí thế uy nghiêm.
Gã vung tay lên, tên đại ác ôn vốn bị đè dưới tay đệ tử thủ hạ của thần tiên mập đã thoát khỏi sự khống chế của đối phương, ngã xuống cạnh chân người áo trắng, nhanh đến nỗi đừng nói những đệ tử kia, ngay cả Hòa Chưởng môn cũng không kịp phản ứng.
Mà đại ác ôn vừa rơi xuống đất là xiềng xích trói chặt da thịt trên người y đứt thành nhiều đoạn, có vài chỗ nát đến mức gió thổi là tán.
Thấy vậy, người áo trắng chỉ lắc lắc quạt xếp rồi từ từ lùi về bên cạnh Đông Thanh Hạc.
Hòa Chưởng môn ngây như phỗng nhìn pháp bảo cứng rắn khó vỡ nhất trong môn phái của mình bị người khác phá hỏng mà không tốn chút sức lực nào.
Lão kìm nén lửa giận trong mắt, gượng cười nói: “Đông, Đông Môn chủ, Hòa mỗ không có ý vận dụng tư hình đối với kẻ phản bội Thanh Hạc Môn của ngài, chẳng qua lúc đó tình huống nguy cấp hành động bất đắc dĩ mà thôi.”
Đoạn, lão kể lại những sự kiện của xảy ra trong những ngày qua.
Mấy ngày trước nhận được thông tin rằng một ngọn núi tên Tiểu Bình dưới Nhân giới có yêu thú làm loạn, lão bèn chạy tới.
Khi đến nơi chỉ thấy thôn trang dưới núi đã bị thiêu huỷ hết.
Dù không thấy bóng dáng yêu thú, nhưng trong một vùng tro tàn lại phát hiện tung tích Thẩm Uyển Hưu.
Hòa Chưởng môn cùng với các đệ tử đã bắt giữ y, đưa về Thanh Hạc Môn.
“Ta biết mấy vị trưởng lão nhất định sẽ hỏi Hòa mỗ cớ gì hoài nghi chuyện yêu thú phá hủy thôn trang có liên quan đến Thẩm Uyển Hưu, các người xem…” Dứt lời, Hòa Ung dặn dò đệ tử khiêng một người khác từ bên dưới lên.
Chỉ thấy kia là người thiếu niên có sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền như đã chết, nhìn trước ngực có một cái lỗ to bằng cái bát ở giữa, vẫn đang chảy máu đen ra ngoài, trông vô cùng giật mình khiếp sợ.
Đám người Thanh Hạc Môn nhìn cảnh này mà sắc mặt dồn dập thay đổi.
“Đây không phải là Thanh Khê sao?”
“Sao Thanh Khê lại biến thành thế này…”
Người áo trắng cũng vội vã tiến lên ngồi xổm xuống kiểm tra thiếu niên kia một phen, hồi lâu sau quay đầu bẩm báo với Đông Thanh Hạc đằng xa: “Môn chủ, Thanh Khê còn thở.”
“Hòa mỗ bất tài, nhưng nhờ vào mấy lần duyên phận gặp mặt, vẫn còn nhớ vị tiểu ca này là đầy tớ thiếp thân của Đông Môn chủ.” Hòa Chưởng môn đúng lúc nói.
Đông Thanh Hạc mở miệng: “Không sai, không biết Hòa Chưởng môn tìm thấy cậu ta ở đâu?”
Hòa Ung nói: “Cậu ta ngã giữa thôn làng đổ nát kia, được đệ tử của ta phát hiện cứu giúp.
Hòa mỗ dò xét thương thế của cậu ta, người người đều biết, chư vị Thanh Hạc Môn đều có Phi Hạc phù do Môn chủ truyền lại hộ thể, há có thể bị yêu thú bình thường gây thương tích? Nhưng vết thương trên ngực vị tiểu ca này lại dính không ít chất nhờn tím vàng, đó là thứ mà chỉ hung thú Đào Ngột(2) của Ma đạo sở hữu.
Phải biết rằng, năm ấy sau khi phản bội Thanh Hạc Môn, Thẩm Uyển Hưu đã nhập Ma đạo, vừa khéo y biết cách phá Phi Hạc phù, cho nên…”
(2) Đào Ngột là một trong Tứ đại Hung Thú thời Thượng Cổ gồm Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết; tướng hình đồ sộ, lông dài hơn hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn thế gian, tính ngang tàng cố chấp.
Hòa Ung liếc Thẩm Uyển Hưu nằm lăn trên đất, mỉm cười nhìn Đông Thanh Hạc.
“Hòa mỗ vẫn luôn ghi nhớ lời Đông Môn chủ nói năm đó, ‘Nếu như tái phạm, tất tự tay đâm, tuyệt không nhân nhượng’… Không biết giờ phút này, ý Môn chủ thế nào?”.
truyện tiên hiệp hay
Nghe được lời này, mấy người trên đài cùng cau mày, còn dưới đài lại vang lên tiếng bàn luận huyên náo.
Hồi lâu sau, một bóng người xanh lam chậm rãi đi ra từ phía sau đại hán uy vũ.
“Không sai, ta đích xác từng nói lời ấy, chẳng qua Phi Hạc phù chỉ là một khẩu quyết hộ thể dễ nhất trong môn phái mà thôi, cũng không ít người ngoài biết cách phá giải, mà Ma đạo giả đông người, dựa vào điều này để xác định là Thẩm Uyển Hưu cố ý thả yêu vật hủy hoại thôn trang phàm nhân thì không khỏi có phần nóng vội.”
Đông Thanh Hạc nói không nhanh không chậm, người dưới đài nghe được liên tục gật đầu.
Mà Hòa Chưởng môn cũng đang gật đầu, như đã sớm đoán được hắn sẽ nói như thế.
“Đúng vậy, Đông Môn chủ cẩn thận thận trọng, Hòa mỗ làm việc đích xác cũng nên đưa ra bằng chứng, nếu không truyền đi sẽ làm bẩn đại danh luôn quang minh lỗi lạc nhất ngôn cửu đỉnh của Môn chủ!”
Sau đó, lão ra hiệu với một góc dưới đài.
Người Môn chủ thần tiên kia cuối cùng đã hiện thân, khiến Thường Gia Tứ muốn nhìn cho kỹ.
Nhưng y chợt thấy mình bị kéo một cái, cả người Thường Gia Tứ bay lên trời, sau vài lần lộn ngược thì rơi “bịch” xuống ngay giữa đài cao!
Thường Gia Tứ: “…?????!!!!!”
======================
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện có bối cảnh tu chân, chưa đọc tu tiên cũng không ảnh hưởng gì, đi theo tôi là có thể đọc hiểu ~ văn khá dài, hơi chậm nhiệt, nhiều vai phụ, nhiều phục bút, thuộc tính công thụ như phần giới thiệu, nếu để bụng thì cẩn thận khi vào hố..