"Quả thực là 4, đúng là thật," Người phụ nữ đeo kính lẩm bẩm, cẩn thận ôm củ khoai tây bằng hai tay, "Giáo sư Vương không cần phải lo nữa rồi..."
Cô ấy chăm chú nhìn Lê Tiêu Tiêu, vội vàng nói: "Cô còn bao nhiêu? Chúng tôi lấy hết, giá cả sẽ thương lượng.
Một cân khoai tây đổi lấy năm cân bột khoai lang, thế nào?"
Những người xung quanh nghe thấy, ai nấy đều ghen tỵ đến rớt nước mắt, ngay cả Vương Hương cũng không ngoại lệ.
Năm cân bột khoai lang ư? Thêm nước vào có thể làm thành mười cân bánh bao, mà đây còn là loại bánh bao đặc vì không có men, chứ nếu có men thì có thể làm ra nhiều hơn nữa.
Mười cân bánh bao đủ ăn trong thời gian dài.
Bọn họ làm công cả ngày dưới trời nắng đổ lửa, vác đá suốt ngày mà chỉ được chia bốn cái bánh bao, tổng cộng mới có hai cân.
Ai mà chẳng ghen tỵ cho được?
"Ai nói làm nông dân là khổ? Tôi thấy đây là công việc tuyệt vời rơi từ trên trời xuống thì đúng hơn."
"Giờ đăng ký làm nông dân còn kịp không?"
"Không biết cô ấy ở khu vực nào."
Bột khoai lang là tiền tệ chính thức do Tinh phủ phát hành, với mức phóng xạ nằm trong khoảng từ 50 đến 100, an toàn để tiêu thụ nhưng nếu ăn trong thời gian dài sẽ tích tụ phóng xạ trong cơ thể, cần phải tiêm thuốc giải phóng xạ để loại bỏ, nếu không sẽ bị biến dị.
Nếu tiêu thụ thực phẩm có phóng xạ trên 100 sẽ gây hại ngay lập tức, trên 1.000 thì sẽ biến dị ngay lập tức.
Ngay cả thực phẩm có mức phóng xạ dưới 50 cũng sẽ tích tụ phóng xạ, chỉ là quá trình này chậm hơn, nhưng không thể tránh khỏi.
Chỉ có những thực phẩm có phóng xạ dưới 10 mới không để lại phóng xạ trong cơ thể.
Lê Tiêu Tiêu nhận ra khoai tây của mình có ích cho các dự án nghiên cứu nên cô không làm khó người phụ nữ nữa: "Được, nhưng cô ta phải xin lỗi tôi."
Tất cả ánh mắt theo tay Lê Tiêu Tiêu dừng lại trên người Vương Hương, cô ta giật mình lùi lại một bước.
Người phụ nữ đeo kính nhớ lại những gì mình đã thấy trên đường đến đây, cảm thấy những kẻ dựa vào công việc của Tinh phủ để ra vẻ kiêu ngạo như Vương Hương, cho dù không có chuyện của khoai tây thì cũng cần phải bắt Vương Hương xin lỗi.
"Đúng vậy, Vương Hương ——"
Vương Hương lề mề không muốn cử động.
Bảo cô ta xin lỗi Lê Tiêu Tiêu, thà giết cô ta đi còn hơn.
Không ngờ những người xung quanh lại đồng lòng lên tiếng, "Tôi biết mà, nhân viên thu mua này cứ nhìn mọi người bằng nửa con mắt, chẳng ra làm sao."
"Nói chuyện thì cứ chua ngoa châm chọc, coi mình là cái gì chứ.
Vẫn phải ăn uống, đi vệ sinh như người ta thôi."
"Đúng đúng, nếu không phải ở đây ít người, tôi chẳng thèm xếp hàng ở đây làm gì để bị cô ta coi thường."
Vương Hương bị mọi người chỉ trích, không khác gì chuột chạy qua đường.
Nhìn thấy sắc mặt lãnh đạo nghiêm trọng, cô ta lập tức sợ hãi, ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi!"