Lúc Trần Mặc đến, anh nhảy tại chỗ, bám lấy một cành cây rồi leo lên ngọn trong tích tắc.
Dù đeo giỏ tre trên lưng nhưng anh vẫn vô cùng linh hoạt, như một con báo đen nhanh nhẹn.
Đến khi cô kịp nhận ra thì Trần Mặc đã hái đầy giỏ cà chua rồi.
Cô chớp chớp mắt, bắt đầu hái những quả ở phía dưới.
Chỉ sau một ngày rưỡi rời đi, nhiều quả đã chín.
Một cây cà chua mà họ hái được tới 20 cân.
Anh lính nhìn chằm chằm vào số cà chua nhiều như vậy, cảm giác nước miếng tuôn trào.
Từ giờ, anh ta sẽ không sợ nóng và khát khi đi tuần nữa.
Anh hỏi: “Cô muốn đổi gì, vẫn là rau xanh chứ?”
Lê Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút: “Ừ, rau xanh đi.”
Rau quả không phải là lương thực chính, trong điều kiện phóng xạ tương đương nhau, thường được trao đổi theo tỷ lệ 1:1.
20 cân rau xanh đủ để bọn họ ăn trong một khoảng thời gian.
Anh lính thu dọn cà chua và rời đi, nói rằng trên xe không có rau xanh, ngày mai khi tuần tra qua trang trại của cô, anh ta sẽ giao rau cho cô.
Lê Tiêu Tiêu đồng ý.
Bận rộn đến khi mặt trời lặn, trời đã bớt nóng, cô sắp xếp những thứ đã mua về từ chuyến đi chợ.
Trước tiên, cô đặt chiếc giường gấp của Trần Mặc vào trong rương container, trải chăn bông lên để khi ngủ không quá cứng.
Sau đó, cô đem chiếu tre đi rửa sạch, rồi trải lên giường.
Trần Mặc kéo một sợi dây giữa hai chiếc giường, treo tấm rèm lên để khi ngủ họ không làm phiền nhau, mỗi người đều có không gian riêng tư.
Lê Tiêu Tiêu đặt túi bột bồ kết lên bàn, để giỏ tre bên cạnh giường, xếp quần áo mua được gọn gàng vào trong.
Cô đeo đồng hồ lên tay, đã chỉnh lại giờ, nhưng không phải là giờ chính xác, vì hiện tại ở toàn bộ Tinh Phủ không ai biết giờ chuẩn.
Cô đặt thời gian trùng với thời điểm hệ thống cửa hàng cập nhật.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc trong nhà, Lê Tiêu Tiêu đến bên cửa sổ, kéo ra và để làn gió còn hơi nóng thổi vào mang theo chút hương bạc hà mát lạnh, xua tan bầu không khí ngột ngạt trong rương container.
Lê Tiêu Tiêu tựa vào cửa sổ, tận hưởng làn gió.
Cô không còn lo lắng về việc muỗi hay côn trùng độc bay vào nữa, dù bên trong vẫn còn hơi nóng, nhưng không còn cảm giác bức bối.
Cô quay đầu lại, thấy Trần Mặc đang cầm một tấm lưới so thử kích thước ở cửa.
Tấm lưới mà cô mua khá lớn, sau khi dùng cho cửa sổ, vẫn còn đủ để lắp cho cửa ra vào, nhưng việc thực hiện không dễ.
Họ không thể đóng đinh cố định lưới vì còn phải ra vào thường xuyên, mà nếu không cố định thì tấm lưới cũng không thể ngăn côn trùng hiệu quả.
Lê Tiêu Tiêu cũng không có cách nào hay.
Trần Mặc suy nghĩ một lúc rồi ra ngoài, chặt một cây thông, làm đàn chim bay tán loạn.
Sau đó, anh kéo cây trở về và bắt đầu đẽo gọt dưới bóng cây.
Lê Tiêu Tiêu nhìn một lúc, nhưng không hiểu anh định làm gì nên đành bỏ qua, tiếp tục với công việc của mình.
Tuy nhiên cô để ý rằng anh không dùng dao, chỉ đẩy tay nhẹ mà lớp vỏ gỗ đã bị lột ra? Thật không ngờ Trần Mặc lại chính là một dị năng giả.