Trữ Hàng Thời Thiên Tai Nhặt Được Trung Khuyển Cùng Làm Ruộng


Mặc dù không muốn nhưng Cường Tử vẫn nhanh chóng thay đồ, vác súng đến báo cáo với đội tuần tra.

Đã có người chờ sẵn, anh ta còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng đồng đội đập tay vào cánh tay mình, âm thanh đó thật vang, sau đó là một loạt những câu chửi cực kỳ mượt mà, những lời chào hỏi tổ tiên mười tám đời nhà lũ muỗi.

Cường Tử chớp chớp mắt, hình như anh ta chưa bị cắn, có vẻ tuần tra ban đêm không đến nỗi tuyệt vọng như tưởng tượng?
Vì đội tuần tra đã tập hợp đủ, dù chưa đến giờ xuất phát nhưng họ vẫn rời khỏi căn cứ sớm.

Đúng như Cường Tử dự đoán, trên đường đi, môi trường rất tệ với đầy ruồi muỗi, chỉ cần vung tay một cái là có thể giết cả chục con.

Ánh đèn chiếu đến đâu, đều thấy từng đám côn trùng bay lượn như sóng.

Vương Đông đi đầu nhóm chửi thề: "Mẹ nó, muỗi nhiều quá, bay thẳng vào mắt với mũi tôi rồi!"
Đội trưởng lên tiếng trấn an: "Ráng chịu một chút, khẩu trang bảo vệ đã xin rồi, sẽ sớm có thôi.

"

Có người lẩm bẩm: "Chỉ có khẩu trang thì có ích gì, muỗi bây giờ biến dị rồi, cắn xuyên cả qua quần áo bảo hộ, đừng nói đến khẩu trang.

"
Nghe đến đây, mọi người bắt đầu than vãn không ngừng: "Chết tiệt, hôm nay đang tập luyện thì bị muỗi cắn ngay vào mông, bên cạnh là đội nữ binh, tôi ngại chẳng dám gãi! "
"Mông đã là gì, muỗi còn cắn vào lòng bàn chân tôi, ngứa không chịu nổi mà không thể gãi!"
"Vậy là cậu vẫn còn đỡ, tôi bị cắn ngay vào môi, sưng lên như lạp xưởng, ai gặp cũng cười.

"
Đội tuần tra thường là những người cố định, nhớ đến gương mặt sưng phù của đồng đội khi đó, mọi người lập tức phá lên cười sảng khoái, rồi ngay sau đó là hàng loạt tiếng "phì phì" khi ai đó lại bị muỗi bay vào miệng.

"Thôi nào, muỗi vào miệng rồi!"
"Được đấy, bổ sung protein, hương vị gà giòn tan~"
Cường Tử nghe đồng đội nói đùa để tự vui trong cảnh khổ, im lặng không nói gì, không muốn bị ai để ý.

Nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.


"Cường Tử à, sao hôm nay cậu không nói gì vậy?"
"Đúng rồi đúng rồi, bình thường cậu luôn giành đi ở giữa nhóm, sao hôm nay lại tụt xuống cuối thế?"
"! Không biết có phải tôi nhầm không, nhưng sao tối nay muỗi lại nhiều hơn bình thường, các cậu có thấy vậy không?"
"Không đâu, muỗi đã nhiều thế này rồi, còn tăng thêm thì sống sao nổi?"
"Cậu chắc là chưa tỉnh ngủ đấy, nhìn đám muỗi này xem, còn muốn nhiều hơn nữa à?"
Người nói tỏ vẻ khó hiểu.

Cường Tử bồn chồn sờ mũi: "Không biết nữa, có thể là nhiều hơn một chút.

"
Người kia vừa nghe vậy liền liếc mắt về phía sau, ngay lập tức kêu lên: "Mẹ nó, ối trời ơi!"
Mọi người lập tức giơ súng lên cảnh giác, nhanh chóng quan sát xung quanh, nhưng không gian lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Bọn họ chẳng thấy gì ngoài muỗi và côn trùng.

"Thú biến dị sao?"
"Sao tự nhiên la to thế?"
Người nọ run rẩy chỉ vào Cường Tử, tức tối hét lên: "Muỗi vậy mà lại không cắn tên này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận