Cô muốn ghi lại thời gian sinh trưởng của các loại cây để sau này có thể lên kế hoạch trồng trọt hợp lý hơn, nhưng tiếc là cô không có giấy.
Đành phải dùng thanh sắt phế thải để khắc chữ lên tấm gỗ.
Làm thế này thì cũng được, nhưng rất tốn công.
Lần tới ra chợ, nhất định cô sẽ mua giấy về.
Sau khi kiểm tra ruộng, chắc chắn không có vấn đề gì, cô lập tức mở rộng thêm hai mươi bốn mảnh ruộng, cắm Tiểu Quỷ vào giữa.
Khu ruộng này cô định trồng ớt và khoai tây, vì Trần Mặc nấu ăn ngon như thế, thêm ớt chắc chắn món ăn sẽ ngon hơn.
Vừa nghĩ đến Trần Mặc, anh đã từ phía sau container bước ra.
Lê Tiêu Tiêu tiện miệng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Trần Mặc chỉ tay về phía dãy núi không xa, rồi đặt những cây tre trên vai xuống: "Chân núi có một rừng tre."
Tiếng tre đổ xuống phát ra âm thanh lách cách, Lê Tiêu Tiêu vội tránh ra.
Cô cũng từng phát hiện ra rừng tre, nhưng tiếc là không phải mùa xuân, nếu không thì đã có măng để ăn rồi.
"Chặt tre làm gì vậy?"
"Làm phòng tắm."
Lê Tiêu Tiêu kinh ngạc.
Cô biết Trần Mặc rất khéo tay, nhưng không ngờ anh còn có thể xây phòng.
Cô liền đứng dậy, buộc chặt quần áo: "Vậy còn chờ gì nữa, cùng đi thôi."
Cô bỗng nghĩ ra điều gì, vẫy tay gọi Trần Mặc: "Anh cúi xuống chút đi."
Trần Mặc không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Cô gái nhỏ tiến lại gần, hương xà phòng thanh mát trên người cô lập tức phả vào mặt Trần Mặc, khiến anh không thoải mái mà quay đầu sang chỗ khác, nhưng rồi cô lại khẽ vỗ vào tay anh.
"Đừng nhúc nhích." Lê Tiêu Tiêu đo kích thước đầu của Trần Mặc.
"Tôi sẽ đan cho anh một cái nón bằng dây leo."
Nói là làm, cô liền lấy dây leo ra và bắt đầu đan, không quên phàn nàn: "Dây leo này thô và cứng quá, khó đan thật.
Ước gì tìm được loại mềm hơn, tiếc là tôi chưa kiếm ra."
Trần Mặc nghiêng đầu suy nghĩ: "Tôi cũng không có."
Lê Tiêu Tiêu bật cười vì lời nói của anh.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Trần Mặc, cô không nỡ nói rằng anh cứng nhắc như một cỗ máy.
Vì đã quen với việc đan dây leo nên cái nón nhanh chóng hoàn thành.
Cô giơ lên: "Nào, đội thử xem."
Trần Mặc cúi đầu xuống lần nữa, Lê Tiêu Tiêu đặt chiếc nón dây leo lên đầu anh.
Kích cỡ vừa vặn, đúng ngay phần đỉnh đầu, không cần dây buộc mà cũng không sợ rơi, lại không quá chật khiến người ta khó chịu.
Ánh nắng chói chang bị chiếc nón cản lại.
Anh khen: "Cô khéo tay thật."
Lê Tiêu Tiêu liếc mắt: "Rõ ràng là anh đang khen, nhưng sao tôi lại chẳng thấy vui nhỉ…"
Rõ ràng là tay của anh còn khéo hơn, đến cả nhà anh còn xây được mà.
Trần Mặc lộ vẻ ngượng ngùng, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, như thể sợ cô sẽ giận.
Lê Tiêu Tiêu cảm nhận được liền nhanh chóng mỉm cười với anh, cô chỉ đùa thôi mà.
Thấy vậy Trần Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Lê Tiêu Tiêu có chút suy nghĩ, Trần Mặc dường như rất thiếu cảm giác an toàn.
Cô nhìn thoáng qua bụng anh, phải chăng là do vết thương đó?