Trữ Hàng Thời Thiên Tai Nhặt Được Trung Khuyển Cùng Làm Ruộng


"Các anh đến giao rau phải không?"
Cường Tử và đồng đội của anh ta thấy cô thì liền lập tức tiến lại gần, trông giống như hai con chó nhỏ nhìn thấy xương vậy.

"Cuối cùng cô cũng về rồi!"
Lê Tiêu Tiêu bị sự nhiệt tình của họ làm cho giật mình, vô thức lùi lại.
Hai anh lính nhận ra mình đã hơi mất kiểm soát, cố nén sự sốt ruột, Cường Tử lên tiếng: "Đúng vậy, rau xanh đây, hai mươi cân, cô cân thử đi."
Lê Tiêu Tiêu nhấc cái rương lên và ước lượng.

Ở căn cứ dưới lòng đất, công việc cô làm thường xuyên nhất chính là khuân vác.

Vì đã làm việc đó rất nhiều lần n cô có thể ước lượng chính xác khối lượng mà không cần phải cân.
Rau xanh đủ trọng lượng, thậm chí đội tuần tra còn đưa cho cô nhiều hơn một chút.

Thấy hai người lính vẫn đứng đó, chưa có ý định rời đi, cô hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Cường Tử gãi đầu: "Chúng tôi muốn trao đổi lá bạc hà với cô lâu dài.

Lần này số lượng nhiều hơn, cô muốn đổi lấy thức ăn hay là tài nguyên khác?"
Lê Tiêu Tiêu thắc mắc: "Lá bạc hà thì quanh đây cũng có mà, các anh tìm thử kỹ chắc chắn sẽ thấy, sao lại phải đổi với tôi?"
Đặc biệt là đội tuần tra phải đi tuần mỗi ngày, chẳng lẽ lại không tìm được?
Cường Tử và đồng đội liếc nhìn nhau rồi thành thật giải thích: "Chúng tôi đã tìm kiếm, nhưng bạc hà ở chỗ cô có lẽ đã biến dị theo hướng tốt, hiệu quả gấp nhiều lần so với bạc hà bình thường.

Chỉ cần một lá có thể đảm bảo mười hai giờ không bị muỗi và ruồi đốt, bạc hà thường không thể làm được như vậy."
Hóa ra là vậy.
Lê Tiêu Tiêu thầm khen ngợi sự chân thành của những người lính, nói thẳng như thế mà không sợ cô đòi giá cao.


Nhưng cô cũng sẽ không làm vậy: "Bạc hà là do Trần Mặc phát hiện, giá cả ra sao thì để tôi hỏi anh ấy trước."
Ngay lập tức, giọng của Trần Mặc vang lên từ phía sau: "Tiêu Tiêu."
Cô quay đầu lại: "Anh về rồi à? Vừa hay đội tuần tra muốn mua bạc hà của chúng ta, anh muốn đổi gì?"
"Tôi cảm nhận có người đến, sợ cô gặp nguy hiểm." Trần Mặc đáp ngay mà không cần suy nghĩ: "Đổi lấy vật liệu."
Dù sao họ cũng không thiếu thức ăn.
Lê Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Rồi cô nói: "Đổi lấy đá phiến xanh đi."
Như vậy cô có thể lát đường để việc đi lại sau này dễ dàng hơn.
Trần Mặc: "Đổi cả mảnh dây leo nữa."
Cả hai nhìn nhau rồi Lê Tiêu Tiêu kết luận: "Lấy cả hai."
Cường Tử và đồng đội thương lượng rồi đồng ý: "Được."
Lê Tiêu Tiêu suy nghĩ thêm rồi hỏi: "Các anh có cây mạ lúa không?"
Cường Tử cười khổ: "Đừng nói đến mạ lúa, ngay cả hạt gạo bây giờ cũng không có, cả nước đều đang ăn khoai lang."
Dù sao thì trồng lúa cũng cần thời gian dài và điều kiện môi trường khắt khe, không nhanh chóng như khoai lang, loại cây có thể chịu hạn tốt và không yêu cầu nhiều về nước.
Tuy nhiên Cường Tử không bác bỏ hoàn toàn: "Tôi sẽ giúp cô xin từ cấp trên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận