Hạ Nghiên do dự, cuối cùng gật đầu.
Có trời mới biết, thoát khỏi cơn mê man, cô sẽ có bao nhiêu xấu hổ.
"Cháu biết chú dậy rồi.
Đừng có trốn.
Cháu vừa mượn chìa khoá từ bác quản gia, cháu vào đấy."
Tư Đồ Duật: "..."
Hạ Nghiên: "..."
Được rồi.
Con trai, con thắng!
Cảm thấy thằng con nhà mình quá ranh ma, hắn quyết định bày trò nói dối trẻ con.
Ngay lập tức, họ của hắn đổi thành họ Lươn.
Hắn hắng giọng, khẽ ho vài cái, cất giọng khàn khàn.
"Khụ...!Tiểu Vũ, hôm qua chú thức khuya, tắm nước lạnh...!đầu hiện tại hơi choáng, rất mệt mỏi...!Chú e là chú bị cảm...!cháu đừng vào kẻo bị lây."
"Mami cháu đâu? Bác quản gia nói mami cháu đi vào nhưng không trở ra."
Có trời mới biết lúc này hắn căm giận tay quản gia nhà mình bao nhiêu.
Dám đưa hắn đến tình huống khó xử như vậy.
Lúc này, Hạ Nghiên đã mặc xong quần áo, đã áp chế dục vọng trong người, thấp giọng hỏi hắn.
"Phòng dành cho khách ở đâu?"
Sau khi nghe hắn vẽ một bản đồ ảo, Hạ Nghiên mở cửa sổ, trèo cửa mà chạy.
Cũng may, phòng hắn ở tầng một nên kế hoạch này hoàn toàn khả thi.
"Chú...!chú chết chưa?"
Hắn tức đến thổ huyết, thật sự muốn xem con trai mình còn độc mồm độc miệng đến thế nào.
Hắn áp chế cơn giận, tránh việc bản thân nổi khùng, lao ra đá bay bảo bảo.
"Mẹ cháu ở phòng dành cho khách.
Cháu hình như không biết, đợi chú thay quần áo rồi đi với cháu."
"Được ạ."
...
Bảo bảo chạy về phía Hạ Nghiên, nhảy tót lên ôm lấy cổ cô, không chút do dự mà đặt lên má cô một nụ hôn đầy yêu thương.
"Chào buổi sáng, mami."
Hạ Nghiên mỉm cười, hôn lên trán Hạ Vũ, cưng chiều chào lại thằng bé.
Hắn ở bên ngoài nhìn thấy một màn này, bỗng dưng cảm thấy ngứa mắt, trong lòng vô cùng khó chịu, có chút ghen ghét, lại có chút hờn dỗi.
Tại sao không khí giữa hắn và cô không thể hài hoà như thế kia? Tại sao lúc nào cũng như nước với lửa.
Hắn hừ lạnh, lên tiếng nhắc nhở.
"Tiểu Vũ, lát cháu còn phải đến trường, xuống nhà ăn ăn sáng trước đi.
Chú đợi mẹ cháu rồi sẽ xuống."
Bảo bảo nhìn hắn, xác nhận hắn là chính nhân quân tử trong truyền thuyết, lập tức xuống khỏi người Hạ Nghiên, lật đật chạy đi.
Mãi đến khi bảo bảo đi khuất, hắn tiến lại, đứng trước mặt cô.
Hạ Nghiên trừng hắn, oán trách nói.
"Anh lại giở trò bỉ ổi.
Đáng ghét! Bà đây có chết cũng không lấy anh."
"Em không cảm thấy chúng ta hiện tại rất giống người một nhà sao?" Hắn mỉm cười, cất giọng tràn đầy ý cười.
Hạ Nghiên thật sự muốn nhổ nước bọt, bá đạo nói với hắn: tôi nhổ vào.
Bà đây mà cùng anh làm người một nhà, vậy bà đây liền không mang họ Hạ.
Đang lúc định phản kháng, hắn liền đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Chào buổi sáng, vợ yêu."
"Ơ...?" Hạ Nghiên ngơ ngác.
Khoang miệng đắng ngắt bỗng cảm thấy ngọt ngào, giống như vừa ăn kẹo.
Hắn chỉ môi mình, nở nụ cười xán lạn.
"Em hôn con, có thể hôn anh không? Anh cho rằng bản thân sẽ ghen với con đấy."
Hạ Nghiên: "..." Anh có thể bớt ấu trĩ không? Đồ xưởng giấm!.