Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chỉ thấy Từ Trình bổ nhào vào trong lòng Từ Uy, chỉ vào toilet nói, “Ngón tay, ngón tay bị ăn………. Hu hu oa…….” Nhóc con kia nước mắt tuôn ra ào ào, Từ Uy nhét nó vào trong lòng Tào Nhất Lâm, vội chạy vào toilet…….

Từ Mặc chớp chớp mắt vô tội nhìn bác hai, ngón tay bị cún con ngậm trong miệng nún a nún, giống như……..đang bú sữa.

Từ Uy thở phào một hơi, lập tức nghiêm mặt lại nói, “Đây là chuyện gì?”

Từ Trình bám gót đi vào chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt bác hai, lo lắng nói, “Tay của em trai……. Tay………”

Từ Uy đi lên rút tay Từ Mặc ra khỏi miệng cún con, cún con như là bất mãn “u u” hai tiếng.

“Trong nhà sao lại có một con chó?” Từ Uy kéo Từ Mặc đến bồn rửa tay.

Từ Trình tránh ra phía sau Tào Nhất Lâm, ý đồ muốn để mọi người không nhìn thấy nó. Trong nhà nó sợ nhất chính là bác hai.

Từ Mặc nhìn nhìn anh trai đang sợ hãi, lại nhìn nhìn bác hai, “…… Nhặt được.”

“Tại sao không nói với người lớn?”

Từ Mặc dùng bàn tay bé nhỏ ướt sũng nắm góc áo, vò a vò, đáng thương hề hề nhìn xuống đất, dáng vẻ “sám hối”.

Tào Nhất Lâm nhìn bộ dạng đáng thương của bọn nhỏ, “Bây giờ biết cũng chưa muộn.” Nói xong đi đến trước mặt cún con, ôm nó lên, “Hình như còn chưa đủ tháng, cún con chưa đủ tháng phải được uống sữa. Nào, đi chuẩn bị nước cơm cho cún con uống với chú nha.” Cậu tay trái ôm cún con tay phải “tiện thể” dắt Từ Mặc ra khỏi phòng, Từ Trình bước nhanh đuổi theo, lúc đến ngưỡng cửa, nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn bác hai liếc mắt một cái, lại vội vàng vòng trở về.

Hắn bị……coi nhẹ sao? Từ Uy nhìn về phía vị khán giả còn sót lại trong phòng.

Từ Vân vừa mới từ trong trạng thái ngẩn ngơ phản ứng lại, liền nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của anh hai, cô hơi cúi đầu xuống, hình như là……

Từ Uy không tiếng động nhìn về phía cánh cửa bán mở rồi ra ngoài.

Có kịch vui……. Từ Vân như đã phát hiện ra JQ (gian tình) cười trộm, cũng nhanh bước đuổi theo, tưởng tượng ra hình ảnh anh hai và Tào Nhất Lâm ở chung với nhau, ừm, rất hài hòa, rất tốt đẹp…..

Tào Nhất Lâm đặt cún con vào lòng Từ Mặc, nấu nước cơm, đựng vào trong một cái đĩa nhỏ, đặt lên bàn, ra hiệu cho Từ Mặc bỏ cún con lên, tiến đến gần nước cơm, cún con theo bản năng tự giác liếm vào.

“Nó uống, nó uống.” Từ Trình vui vẻ hô lên, lập tức vứt hết những chuyện vừa rồi ra sau đầu.

Từ Uy đứng một bên, nhìn hai đứa bé tươi cười sáng lạn ít thấy, không truy cứu lại chuyện bị “coi nhẹ” nữa.

Từ Vân thấy anh hai bỏ đi, có chút đăm chiêu nhìn Tào Nhất Lâm. Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, hãy để JQ tới mãnh liệt thêm chút đi!

“Chú đầu bếp ơi, tụi cháu có thể nuôi cún con được không?” Từ Mặc mong đợi hỏi.

“Này……. Chú không biết.” Tào Nhất Lâm ăn ngay nói thật, dù sao cũng không phải con cái nhà mình, cha mẹ tụi nó nếu thật sự không đồng ý, cậu cũng không còn cách nào, ban nãy lên tiếng đơn thuần chỉ là vì cảm thấy bởi “chút” chuyện nhỏ như vậy mà quở trách bọn nhỏ thì không cần thiết.

Hai đứa bé nháy mắt thất vọng hạ bả vai.

“Có điều, chú có thể nuôi giúp hai đứa.” Tào Nhất Lâm cười nói.

“Thật không? Thật không? Có thật không?”

Tào Nhất Lâm gật gật đầu. “Lúc nhớ nó thì đến nhìn nhé.” Để cho hai đứa bé sáu bảy tuổi nuôi một con chó, khiến người ta quả thật không thể yên tâm, để cậu nuôi so ra an toàn hơn.

Hai đứa bé vui vẻ nằm xấp lên bàn xem cún con, hễ có một chút động tác gì đều có thể khiến hai đứa reo hò.



“Cái gì? Nuôi chó?” Khi Lí Thư Vệ nghe tin, hắn muốn ngất xỉu.

“Đúng vậy. Tôi thấy hai đứa nhỏ rất thích……” Tào Nhất Lâm nói.

“Chờ một chút, trong nhà không có chó thì nuôi cái gì?”

“Có mà.” Tào Nhất Lâm đi vào phòng, ôm cún con vẫn còn đang ngủ kia đi ra, nhẹ giọng nói, “Nó đang ngủ.”

Đợi sau khi Lí Thư Vệ nhìn rõ cái sinh vật màu trắng kia, kêu lên một cái nhảy xa ba bước, “Á! Là chó thật, trong nhà sao lại có chó chứ?”

“Là hai đứa nhỏ nhặt về, tôi định nuôi nó trong phòng tôi, bây giờ còn chưa đủ tháng…..”

Cậu ta nói cái gì? Nuôi trong phòng? “Không được.”

“Hả, tại sao không được?”

“Trong nhà không thể nuôi thú vật.” Lí Thư Vệ sắc mặt trắng bệch nói.

“Tại sao không thể nuôi?”

“Không tại sao cả, chính là không thể nuôi.”

“Tại sao không tại sao cả, chính là không thể nuôi?”

Hắn cũng không thể nói hắn sợ tất cả những sinh vật có lông đi. “…… Đúng rồi, nuôi thú vật cũng phải hỏi coi ông chủ có đồng ý hay không đã.” Ông chủ khẳng định sẽ không đồng ý.

“À, cài này hả, không sao, hồi chiều ông chủ cũng không có phản đối, chắc là có thể nuôi đó.” Tào Nhất Lâm vui vẻ nói.

Cái gì? “Cậu, cậu phải đi hỏi ông chủ mới được, không phản đối không có nghĩa là đồng ý.” Ông chủ có bệnh ưa sạch, sao có thể cho nuôi thú vật chứ.

“À, vậy tôi đi hỏi một chút.” Tào Nhất Lâm ôm cún con định giúp nó tìm một cái “tổ ấm nhỏ” trong nhà. Lúc đi ngang qua Lí Thư Vệ, hắn phản xạ có điều kiện nhảy sang bên kia, trong lòng lẩm bẩm, sinh vật có lông thật đáng sợ.

Kỳ thật Lí Thư Vệ sở dĩ sợ động vật có lông như thế, chủ yếu là nhờ “công lao” của tên bạn cùng phòng lúc còn học ở học viện quản gia. Trong mắt Lí Thư Vệ, đây là một đoạn lịch sử chua xót, nếu có thể, cả đời hắn cũng không muốn nhớ lại toàn bộ thời gian kia.

Mặc dù kẻ mang bốn năm ác mộng đến cuộc sống trong học viện của hắn ở ngay cách vách, nhưng chỉ cần hai người không ở chung một phòng nữa, đối với Lí Thư Vệ mà nói thì thế giới đã tốt đẹp, cuộc sống đã đa sắc, nhân sinh đã hạnh phúc lắm rồi……..

“Cốc, cốc…..” Tào Nhất Lâm có chút khẩn trương gõ cửa phòng sách, nhớ tới sự bất lịch sự của mình lúc nãy……. Nhìn cún con trong lòng, bất cứ giá nào.

“Vào đi.” Sau khi được cho phép, Tào Nhất Lâm tiến vào.

“Ông chủ, chào buổi tối.” Tào Nhất Lâm nói.

Từ Uy nhìn cậu một cái, tầm mắt lại quay về trên máy tính, “Có việc?”

“Vâng, trong nhà có thể nuôi thú vật không ạ?”

Từ Uy lại ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu muốn nuôi con chó này?”

Tào Nhất Lâm dùng sức gật gật đầu.

“Nếu tôi nói không thể thì sao?”

“A.” Tào Nhất Lâm cúi đầu nhìn xuống cún con đang ngủ say trong ngực, cắn môi dưới, chân thành đón nhận ánh mắt Từ Uy, “Vậy tôi đành nuôi trộm thôi.”

“…….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui