Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

“…” Tào Nhất Lâm xấu hổ, sao chủ đề lại chạy tới chỗ này. Nhìn ánh mắt ông chủ ngập tràn mong đợi, Tào Nhất Lâm liền bối rối, thật sự quá kì lạ, không gọi, nhìn tình trạng này của ông chủ sẽ không dễ dàng “buông tha” cho cậu, thế nhưng…

“Chuẩn bị xong chưa?” Chu Tiểu Hi thấy Từ Uy vẫn chưa đi ra, liền tự mình chạy vào hỏi thăm.

“Xong ngay đây.” Tào Nhất Lâm vạn phần biết ơn sự xuất hiện của Chu Tiểu Hi, “Tôi đi trước.” Nói rồi không nhìn ông chủ nữa mà lại bắt đầu bận rộn.

Từ Uy quét mắt qua, Chu Tiểu Hi bị ánh mắt của hắn hù dọa, sao hắn lại nhìn mình như vậy, mình đâu có làm gì, “Tôi, tôi ra ngoài chờ cậu nha.”

“Đồ ăn trên bàn có thể bưng ra trước, còn cái này lập tức xong rồi.”

“À… Vậy tôi đi gọi người đến giúp.” Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Chu Tiểu Hi biết nơi đây rất nguy hiểm, vẫn là tạm thời đi ra thì tốt hơn.

Bị Chu Tiểu Hi làm cho lộn xộn cả lên, cái gì cũng không tức giận được, “Vậy tôi ra ngoài đợi cậu.”

“Ừ.” Tào Nhất Lâm giả vờ trấn định gật đầu nói. Haizz…

Chu Tiểu Hi thường định kỳ tổ chức party các chủ đề khác nhau, tối nay là Đêm Trung Quốc, cho nên tất cả mọi người đều ăn mặc rất chỉnh tề lộng lẫy, hoặc là loại trang phục truyền thống của Trung Quốc như đường trang sườn xám, hoặc là đeo vài phụ kiện mang phong cách Trung Quốc. Chu Tiểu Hi lần này mời tới, đều là những người trong giới thời thượng hoặc người khá có thân phận địa vị trong thương trường. Tất cả mọi người đều tỏa ra từ trường mãnh liệt, đương nhiên trong những người ưu tú vẫn xếp hạng trên dưới. Mà những người ở tầng lớp trên lúc này đã bỏ đi việc tìm hoa ngồi trên sô pha, như thể chương trình tivi bỗng dưng trở nên cực kì hấp dẫn, không có bất kỳ ai cử động, khiến cho phụ nữ vây xung quanh không biết làm sao để “bắt chuyện”.

Đương lúc Tào Nhất Lâm đi ra liền thấy cảnh này, một đám đàn ông đứng một bên nhìn một nhóm mỹ nhân, nhóm mỹ nhân đưa lưng về phía đám đàn ông kia, bọn họ đứng cách sô pha không xa, nhìn mấy người đàn ông ít ỏi. Nếu không phải tầm nhìn quá thấp, cậu đã tưởng là các cô đều đang xem tivi. Có điều từ chỗ cậu nhìn sang, mấy người trên sô pha kia quả thực rất đẹp mắt. Ngoại hình không cần cường điệu, không khí quanh người cũng đầy hấp dẫn.

Chu Tiểu Hi ăn món Trung Quốc Tào Nhất Lâm làm, vẻ mặt say mê. Bây giờ hắn đang ăn một viên tròn màu vàng, mới đầu chỉ là nhìn thấy màu đẹp mắt, hình dáng cũng đáng yêu, ăn vào miệng, mới phát hiện hương vị giống như là cơm cháy, nhưng lại khác hẳn với loại hắn ăn trước đó, bên trong giống như được nhồi nước dùng vậy, nhân lúc nước dùng chưa ngấm thì miếng cơm cháy giòn tan đã bùng nổ trong miệng rồi, ăn vào thanh thúy ngon miệng, hương vị do miếng cơm cháy tỏa ra, cực kì đậm đà. Sao có thể ngon như vậy chứ…

Hắn vừa định quay sang chia xẻ với Dương Trác Vân, liền thấy Tào Nhất Lâm đã đi vào phòng khách, “Tiểu Tào…” Hắn đứng lên nhiệt tình kéo cậu ngồi xuống, “Cậu làm cái này là cái gì? Ăn rất ngon. Vừa giòn, vừa đậm đà, mùi còn thơm nữa, cắn vào như cơm cháy, nhưng lại có nhân…

“Đây là ‘hoàng kim tô’.” Ánh mắt của mọi người thoắt cái toàn bộ rơi vào trên người cậu, nhiều người như vậy đồng thời nhìn chằm chằm đây là lần thứ hai, (lần đầu tiên đương nhiên là vào ngày thượng thọ của ông nội cậu).

“Hoàng kim tô? Là cái gì?” Chu Tiểu Hi tò mò hỏi.

“Nói với cậu, cậu có biết làm sao không?” Từ Uy nhìn bàn tay cứ luôn lôi kéo Tào Nhất Lâm của Chu Tiểu Hi, càng nhìn càng chướng mắt.

Dương Trác Vân cong khóe miệng, kéo tay Chu Tiểu Hi lại, đưa đĩa hoàng kim tô của mình cho hắn, “Đúng vậy, cậu chỉ cần phụ trách ăn là được rồi.”

Hai mắt Chu Tiểu Hi tỏa sáng, có lẽ là hình dáng món này rất ưa nhìn, sau khi đưa ra ngoài đã bị ăn sạch. Hại hắn căn bản ăn không đủ. Hắn đã nhìn phần bánh trong đĩa của Dương Trác Vân lâu lắm rồi. Chỉ là chưa kịp mở miệng nói rằng mình muốn. “Được…”

Những người khác đối với Tào Nhất Lâm vô cùng xa lạ, nhỏ giọng hỏi thăm lẫn nhau, “Người kia là ai vậy?”

“Không biết, lạ hoắc.”

“Vậy thì sao có thể ngồi chung với bọn Tiểu Hi vậy.”

“Có phải là Tiểu Khai gì đó vừa về nước không?”

“Không giống, cô không nghe thấy Tiểu Hi vừa hỏi hắn món vừa rồi làm sao à?”

“A? Không lẽ là đầu bếp?”

Mọi người đánh giá quần áo của Tào Nhất Lâm, đều là thoải mái hóa, xem ra đúng là đầu bếp.

Trong lòng mọi người trực tiếp phân Tào Nhất Lâm vào danh sách không cần kết giao, đáng nhớ tới chính là cái món vừa ăn này, mùi vị thực sự rất đáng ca ngợi, xem ra là một đầu bếp tay nghề giỏi. Ặc, lại muốn ăn cái món tôm lột xào kia nữa rồi…

“Tiểu Tào tài nấu nướng của cậu là hoc từ ai? Làm sao có thể làm ra những món ăn ngon như vậy chứ.”

“Tôi thỉnh thoảng không có việc gì thì tự mình mày mò thôi.” Khả năng nấu nướng được yêu thích khiến Tào Nhất Lâm rất cao hứng, nhưng đồng thời cũng có chút ngượng ngùng.

“Oa… Ật hợi hại! Ậu ực hự ất hợi hại (Thật lợi hại! Cậu thật sự rất lợi hại)…” Chu Tiểu Hi trong miệng bị nhét chật cứng, phát âm có hơi không rõ.

“Ăn xong hẵng nói.” Dương Trác Vân cầm một ly sâm panh trên bàn đưa cho Chu Tiểu Hi sợ hắn bị nghẹn.

“Ảm ơn (cảm ơn).”

Hồ Đông Dũng cũng vừa ăn vừa gật gù, đây coi như là món tương đối không tồi mà hắn từng ăn.

Mà Quách Nguyên Bằng đã sớm ăn xong một đĩa đang tiêp tục nhắm đến đĩa thứ hai. Đồ ăn ở đây quả thực là đã bị mọi người ăn gần hết, nhanh đến nỗi không còn thừa. Có điều hắn còn phát hiện thấy vẫn còn một phần bánh rất lớn, lúc hắn định dùng nĩa chọc vào, thì có một chiếc nĩa khác sớm hơn hắn cắm xuống.

“Này, đó là của tôi.”

“Ai lấy được là của người đó.” Quay đầu sang, Thiết Đầu thế mà lại xuất hiện trong party. Nói rồi trực tiếp cắn một miếng. Hỏi tại sao Thiết Đầu lại xuất hiện ở một chỗ như thế này, cái chính là người mà hắn muốn tìm đòi nợ chạy tới đây, cho nên hắn mới phải trèo tường vào, sau đó phát hiện ở đây đang tổ chức party, trong lúc tìm kiếm mục tiêu hắn đi qua khu vực buffet, vậy mà lại ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, giống như là… mùi đồ ăn của Ngô Đông.

“Anh, anh bị đần à? Ngay cả đồ tôi nhìn trúng mà cũng dám cướp.” Quách Nguyên Bằng rất dễ đói, hơn nữa khi đói bụng nếu không cho hắn ăn no, thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Thiết Đầu thấy hắn mang một bộ dáng nứt đố đổ vách, nhướn mày nói, “Trên này có viết tên anh sao? Tiệc buffet đương nhiên là ai lấy được thì người đó ăn, ai thèm quan tâm anh có nhìn trúng hay không.”

“Anh trả lại cái bánh cho tôi mau.” Quách Nguyên Bằng thấp giọng cảnh cáo.

Thiết Đầu lại cắn một miếng, quay đầu sang một bên, “Anh thử gọi nó một tiếng xem nó có trả lời anh không, nếu nó trả lời thì tôi trả nó lại cho anh.”

“Anh…” Tiếng cái nhau của hai người dẫn đến sự chú ý của người khác.

Chu Tiểu Hi bỏ nĩa ăn xuống bàn đi tới, “Hai người làm sao vậy?”

Thiết Đầu tiếp tục gặm không trả lời, hắn cũng không quen biết người kia.

“Cậu ta cướp bánh của tôi.” Quách Viễn Bằng tức giận nói, “Còn cắn hai cái.”

“Trên này một không có ghi tên, hai không đáp lời anh, sao anh có thể nói nó là của anh. Hơn nữa, đây là loại party buffet, cái gì gọi là buffet có biết không? Không biết thì về tra Baidu.” Thiết Đầu không nhịn được nói.

“Cậu, cậu tên là gì? Có giỏi thì nói ra.”

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết, anh là ai chứ?” Hắn không bị ngu, đương nhiên sẽ không tự khai báo. Hơn nữa gã này làm ảnh hưởng đến hồi ức về người bạn cũ của hắn thì thôi, còn uy hiếp hắn, hắn hận nhất là người khác uy hiếp mình. Từ trước đến nay hắn vẫn ăn mềm không ăn cứng.

Bởi vì người vây xem dần dần nhiều lên, tạo thành một trận rối loạn không lớn không nhỏ. Tào Nhất Lâm cũng tò mò quay đầu lại nhìn lướt qua, “Thiết Đầu?”

Thiết Đầu? Từ Uy vẫn luôn dựng tai lên lần thứ hai nghe thấy cái tên này, lần thứ hai? Vậy lần trước là lúc nào? A, hắn nhớ rồi, lần trước ở bệnh viện hắn cũng đã nghe qua cái tên này một lần, hơn nữa Tào Nhất Lâm còn làm ra vẻ giống như rất thân thiết.

Hắn theo Tào Nhất Lâm đi qua.

“Thiết Đầu, cậu cũng ở đây à?” Tào Nhất Lâm nhiệt tình chào hỏi.

Thiết Đầu cũng kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng tới đây mà cũng gặp phải cậu, “Tào tiên sinh cậu cũng ở đây sao, thật là trùng hợp. Còn nữa, xin hãy gọi tôi là Vương tiên sinh.” Tại sao cậu ta lại gọi mình là Thiết Đầu, còn gọi thuận miệng như vậy? Bọn họ rất quen thuộc sao.

“Cậu tới đây làm gì?” Tào Nhất Lâm hỏi vấn đề này chỉ đơn thuần là hỏi một cách hữu nghị. Nhưng lại làm cho Thiết Đầu có ham muốn bóp chết cậu. Chào hỏi là được rồi, quan tâm hắn tới đây làm chi, hắn cũng không thể nói là tới đòi nợ. “Tới chơi chút thôi.”

Qua câu hỏi của Tào Nhất Lâm, Chu Tiểu Hi mới nhớ đến một vấn đề rất quan trọng. “Tiên sinh, xin hỏi là ai mời anh đến?”

“Ặc… Là, a, là Lưu Duy tiên sinh.” Thiết Đầu thấy nhìn đối phương người đông thế mạnh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn tùy cơ ứng biến gọi tên của người hôm nay mình tới đòi nợ…

“Tôi?” Một gã đàn ông nào đó trong đám đông vẻ mặt ngờ nghệch đưa tay chỉ mình.

Thiết Đầu bước hai bước lên nắm vai người kia, “Đúng vậy, anh quên là anh gọi tôi đi cùng sao.” Hắn vừa nói vừa đưa mặt mình ghé sát bên tai gã, “Thiếu nợ thì trả tiền, năm mươi vạn nha.”

Người nọ không tài nào lưu loát được nói, “Ặc, phải, là đi cùng với tôi.”

Chu Tiểu Hi thấy hắn đã gần ba mươi tuổi, “Tôi không biết là người được mời tới party của tôi cũng có thể viết thư mời đấy.”

“Ái chà, tính toán vậy làm gì, đông người mới vui mà, có hai người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh thì có gì vui vẻ.” Thiết Đầu có chút miễn cưỡng cười nói. Trong lòng thì hết lần này đến lần khác nguyền rủa Tào Nhất Lâm, đều là lỗi của cậu ta. “Có điều, xem ra mọi người không chào đón, đã như vậy, chúng ta ra ngoài trước đi.”

Tào Nhất Lâm vội vàng nói, “Đã tới thì ở lại chơi đi. Cậu bây giờ không có chuyện gì ha?”

Thiết Đầu cứng miệng, người này… là khắc tinh của hắn sao. Để hắn an toàn thoát thân thì cậu ta không vui hay sao á.

Lúc này đám người Quách Viễn Bằng có lẽ là đã nhận ra người này là trà trộn vào, thế là xấu xa cười nói, “Đúng vậy, tới đây, không hảo hảo chơi, thì rất đáng tiếc nha.”

“Đúng vậy đúng vậy, càng đông càng tốt mà.” Lưu Duy cũng tích cực đề nghị, như vậy thì gã mới có thể chạy trốn.

“Được rồi, nếu đã vậy, tôi ở lại thêm chút nữa.” Thiết Đầu gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Hắn ở lại vui vẻ đầu tiên không ai khác chính là Tào Nhất Lâm, họ khó khăn lắm mới gặp nhau, thật tốt.

Vui thứ hai là Lưu Duy, gã phải nắm chặt thời gian bỏ trốn, bằng không nếu bị bắt, gã xem tivi thấy mấy tay đòi nợ này chuyện gì cũng có thể làm được.

Tiếp theo vui vẻ chính là Quách Viễn Bằng, nếu có gan ở lại, sẽ có gan thừa nhận cơn giận của hắn.

Mà Từ Uy vẫn luôn đứng một bên không nói gì, nhìn bộ dáng tươi cười của Tào Nhất Lâm, hắn chưa từng nhìn thấy cậu cười vui vẻ như vậy, ánh mắt lại quay về cái người gọi là Thiết Đầu, quan hệ của bọn họ là thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui