Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Tào Nhất Lâm đem biện pháp của Thiết Đầu nói với Từ Uy.

Từ Uy suy nghĩ một hồi rồi nói, “Cũng được. Vậy hai người cứ bàn bạc trước đi.” Vô duyên vô cớ đoạt lấy cơ hội của người khác, không chừng cậu thi đấu cũng không yên lòng. Hơn nữa làm vậy, tin rằng sư phụ Mao cũng sẽ nguyện ý quay lại “phục công”.

“Hai ngày nữa tôi sẽ bảo Jack sắp xếp cho hai người, hai ngày này cậu cứ ở nhà chuẩn bị một chút.”

“Ừ.” Tào Nhất Lâm vui vẻ gật đầu.

“Biện pháp này là cậu nghĩ ra?” Xem ra con người quả nhiên là dễ bị đồng hóa, sống cùng hắn một quãng thời gian, đầu óc cũng xoay chuyển nhanh hơn.

“Không phải, tôi hỏi Thiết Đầu, cậu ấy nghĩ giúp tôi đó, cậu ấy rất thông minh.” Tào Nhất Lâm một bộ đắc chí.

“… Đúng vậy, bạn của cậu đúng là không tệ.” Từ Uy siết chặt bàn phím trong tay, gân xanh lộ ra ngoài. “Có cơ hội thì giới thiệu một chút…”

“Trước đây anh đã gặp rồi, trong bệnh viện đó, lần trước tôi từ lầu hai ngã xuống đè bị thương một người không phải sao, chính là bạn của người đó.” Tào Nhất Lâm cố gắng khơi gợi trí nhớ của hắn. “Còn có một lần nữa trong party của Chu tiên sinh.”

“Tôi nhớ rõ.” Từ Uy cảm thấy khóe miệng của mình hơi cương, khó có thể tiếp tục duy trì nụ cười, đối với Thiết Đầu, hắn có ấn tượng rất “sâu sắc”.

“Ông chủ, anh không khỏe sao?” Tào Nhất Lâm thấy nụ cười của ông chủ là lạ.

Từ Uy ở trong đầu không ngừng nhắc nhở mình, bước từng bước, bước từng bước, “Không sao. Cậu với người tên Thiết Đầu kia hình như có quan hệ không tồi nhỉ?”

“À, đúng vậy…” Tào Nhất Lâm không biết phải giải thích mối quan hệ của mình và Thiết Đầu như thế nào, không lẽ lại nói Thiết Đầu là người bạn tốt nhất của mình trước khi đầu thai, có lẽ ông chủ sẽ đưa cậu vào trại an dưỡng chỗ mẹ luôn.

“Không phải chỉ mới gặp qua hai lần thôi sao?” Từ Uy cảm thấy mình cần phải tìm hiểu quá trình quen biết của bọn họ một chút, sau đó đánh giá xem mức độ uy hiếp của tay Thiết Đầu này đối với hắn đạt được mấy cấp.

“Ba lần…” Nói xong, Tào Nhất Lâm lập tức hối hận, một người mới chỉ gặp qua ba lần đã thân quen như vậy hình như… là lạ.

“Ba lần? Mới ba lần đã có quan hệ tốt như vậy?”

“Đúng vậy, bọn tôi… bọn tôi vừa gặp đã như thân quen vậy.” Tào Nhất Lâm hơi lắp bắp, cậu không giỏi nói dối.

Mà Từ Uy đã sớm biết được điểm ấy, “Phải không?” Hắn dựa lên lưng ghế nhìn cậu.

Tào Nhất Lâm cảm thấy lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi, chủ đề sao lại chuyển sang đây rồi? Hơn nữa đây không phải là chuyện to tát gì mà, tại sao ông chủ lại hỏi cái này chứ? “Đúng vậy…”

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Hả?” Chủ đề nhảy quá nhanh, Tào Nhất Lâm nhất thời không kịp phản ứng.

“Tôi hỏi cậu còn chuyện gì nữa không?”

“Không có…”

“Ừ, nghỉ sớm một chút đi.”

“Ừm…” Tào Nhất Lâm có chút mơ hồ đi ra khỏi phòng sách, ông chủ gần đây nói chuyện không có trọng điểm gì cả…

“Thật sao?” Lão Mao nhận được điện thoại của Jack thì kích động siết chặt di động hỏi.

“Được, cảm ơn.” Cúp điện thoại rồi, lão Mao vẫn sửng sốt một lúc.

Ông bạn già thấy ông nhận điện thoại xong thì không nhúc nhích, “Ông sao vậy?”

Lão Mao kích động quay sang, “Bạn già, tôi có thể tham gia thi đấu rồi.”

“Trước đó không phải…” Tư cách bị hủy bỏ rồi sao? Khiến ông bãi công ở nhà đã mấy ngày.

“Vừa nãy trợ lý của ông chủ gọi điện tới nói, bảo tôi cùng cái người muốn lấy tư cách của tôi thi đấu một trận trước, nếu tôi có thể thắng, thì tư cách dự thi là của tôi.” Lão Mao cao hứng nói, “Tôi biết ngay là ông chủ sẽ thỏa hiệp mà.” Phải biết rằng lão Mao ông thế nhưng đã được hai mươi năm làm đầu bếp rồi, khách trong nhà hàng không ít người là vì tay nghề của ông mà tới.

Thấy lão đầu vui vẻ, nụ cười trên mặt ông bạn già cũng nở hoa.

“Hôm nay để tôi nấu cơm, coi như ăn mừng.” Lão Mao xắn tay áo nói.

“Không phải là thắng mới lấy được tư cách thi đấu sao?”

“Thế nào, ông không có lòng tin với lão đầu tôi sao, kẻ nhờ quan hệ mới lấy được tư cách có thể có bao nhiêu năng lực chứ, yên tâm đi.” Lão Mao hào hứng vào bếp bắt đầu bận rộn.

“Vậy là ngày mai cậu phải thi đấu?” Từ lúc mua di động tới giờ, Tào Nhất Lâm và Thiết Đầu mặc dù không thường gặp mặt mấy nhưng nói chuyện thì dần dần tăng lên, đương nhiên đều là Tào Nhất Lâm đúng giờ gọi đến.

“Đúng vậy.” Tào Nhất Lâm nhàm chán nhấn điều khiển TV, đổi kênh.

“Vậy tôi ngày mai xin nghỉ đem đám tiểu tử kia đến làm cổ động viên cho cậu.” Thiết Đầu nghĩ dù sao ngày mai cũng không có việc gì.

“Không cần, xin nghỉ còn bị trừ tiền, bọn tôi chỉ là so tài với nhau một chút thôi, cần gì cổ động viên chứ.” Nếu để cho đám “anh em” trong công ty đòi nợ bọn họ tới, người khác mà tưởng bọn họ đến gây chuyện sẽ không tốt.

Thiết Đầu nghĩ cũng đúng, “Vậy nếu tôi rảnh thì sẽ tạt vào chỗ các cậu bên đó xem nhé.”

“Ừ.”

“Tôi đi tắm đây, vậy đi.” Thiết Đầu vội vàng chấm dứt cuộc nói chuyện, nếu không nước nóng của hắn sẽ nguội mất.

“Ừ.” Cúp điện thoại, Tào Nhất Lâm nhấn nhấn điều khiển, thực sự không tìm được chương trình mình muốn xem, sau đó ngửa ra, nằm dang tay dang chân trên giường thành hình chữ đại. Nhìn đèn treo trên trần nhà, nghĩ đến trận đấu ngày mai, nếu có thể thắng, thì có thể đến cuộc thi, tới lúc đó sẽ có các tuyển thủ từ nhiều quốc gia, như vậy thì sẽ có nhiều món ăn hơn, thật là muốn đi a… Cho dù không phải đến để thi cũng được.

Qua Qua nhìn chủ nhân nằm bất động trên giường, chuyên động thân thể vài bước tới bên giường, chân trước bám lên thành giường, giống như tò mò muốn xem chủ nhân đang làm gì. Nhưng bởi vì chân quá ngắn, không với tới mép giường, “ẳng ẳng” kêu hai tiếng, muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Tào Nhất Lâm ngồi dậy, ôm Qua Qua đặt lên ngực rồi nằm lại xuống giường, càng giống như đang lẩm bẩm với Qua Qua, “Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều món ăn ngon, nếu thi đấu thua, chúng ta đành phải làm khán giả thôi.”

Ngày thi đấu, Tào Nhất Lâm dậy rất sớm, sau khi chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, thì sửa sang lại mình cho gọn gàng, lấy tạp dề đầu bếp của mình cất vào cặp công văn, ở phòng khách chờ ông chủ.

Từ Trạch như thường lệ phải đi làm ăn sáng xong, thấy Tào Nhất Lâm ăn mặc trang trọng, “Hôm nay cậu…”

“Tôi đang đợi ông chủ để cùng đi tới nhà hàng.” Tào Nhất Lâm giải thích.

“À…” Từ Trạch không biết Tào Nhất Lâm phải đi thi đấu nên không hiểu, đầu bếp đến nhà hàng không phải nấu ăn, thì là dùng bữa, có điều tại sao lại phải đem theo túi công văn nhỉ? “Tối gặp.” Xen vào việc của người khác từ trước đến nay không phải là đặc tính của người nhà họ Từ, hắn cũng không hỏi nhiều, ra khỏi nhà lái xe đi làm.

Từ Uy xuống lầu thấy Tào Nhất Lâm ăn mặc như vậy, cố nhịn cười, đây thực sự không phải là cách ăn mặc của một đầu bếp, nói là thành phần tri thức công nhân viên chức thì còn tương đối đáng tin. Điều này làm hắn nhớ lại tình cảnh đầu tiên gặp Tào Nhất Lâm. “Tôi ăn sáng trước đã.”

“Ừ.” Tào Nhất Lâm tiếp tục ngồi thẳng trên sô pha, nói không khẩn trương là nói dối, đây xem như là lần đầu tiên cậu cùng người khác so tài nấu nướng.

“Chào buổi sáng bác hai, chào buổi sáng chú Tào.” Cặp song sinh theo sau ngọt ngào chào hỏi.

“Chào buổi sáng”

“Chào buổi sáng.” Hai người cũng lần lượt chào lại.

“Oa… Chú Tào hôm nay thật là đẹp trai a.” Từ Trình hiếm thấy Tào Nhất Lâm mặc âu phục không khỏi cảm thán.

Tào Nhất Lâm ngượng ngùng gãi đầu, “Cảm ơn.”

Thấy biểu cảm của Tào Nhất Lâm, Từ Uy không cẩn thận bị sặc sữa trong miệng, “Khụ khụ…”

“Bác hai không sao chứ?” Từ Mặc ngoan ngoãn đứng bên cạnh Từ Uy, giống như bố nó thường làm lúc nó ho khan, vuốt lưng bác hai.

Đợi sau khi ho khan xong có thể phát âm bình thường hắn mới nói, “Ngoan, bác hai không sao, tụi con mau ngồi xuống ăn sáng đi.”

“Cứ ngồi như vậy cậu không cảm thấy mệt sao?” Từ Uy có chút không nhìn được tấm lưng còn thẳng hơn tấm thép của Tào Nhất Lâm, nói.

“Ặc, cũng được.” Có lẽ là sắp phải thi đấu, Tào Nhất Lâm khẩn trương nên phản ứng có hơi chậm chạp.

Từ Uy một tay cầm tay lái, một tay ở không vuốt lưng Tào Nhất Lâm, “Đừng căng thẳng quá, bình thường làm thế nào thì bây giờ cứ làm như thế là được rồi, nấu ăn đối với cậu mà nói không phải là một việc vui vẻ sao.”

Đúng vậy, cậu thích nấu ăn, thích hưởng thụ quá trình nấu ăn, thỏa mãn với vẻ mặt hạnh phúc của người ăn. Lúc này lại bởi vì cái danh thi đấu mà đặt căng thẳng lên nấu nướng… Tào Nhất Lâm từ từ thả lỏng bản thân dựa lên lưng ghế. Nhất thời quên mất tay của ông chủ còn ở sau lưng.

Được rồi, mặc dù hắn cũng muốn ôm cậu như vậy, nhưng vì an toàn tính mạng của cả hai, hắn vẫn nghĩ dùng hai tay lái xe thì chắn ăn hơn, hắn nhắc nhở, “Tay của tôi…”

“Cái gì?” Tào Nhất Lâm chậm tiêu quay sang hỏi, lúc cậu nhìn dọc theo cánh tay của ông chủ, thì lập tức nghiêng người về trước, “Xin lỗi, tôi vừa ngẩn người, không chú ý…”

Từ Uy thu tay về cười nói, “Không sao. Đang nghĩ về trận đấu sao?”

“Không có, chính là… Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.” Cậu đang nghĩ gì nhỉ? Hình như cũng không nghĩ gì, ừ, thực sự không có suy nghĩ gì.

Thấy Tào Nhất Lâm “linh hồn lại lần nữa bay đi”, Từ Uy chỉ cười cười.

Nơi thi đấu ở ngay nhà hàng Trung Quốc mà trước đây Tào Nhất Lâm đến phỏng vấn, bên ngoài đặt bảng ngừng kinh doanh một ngày.

Sư phụ Mao đã tới nhà hàng từ sớm, tùy ý chọn một vị trí ngồi trong sảnh ăn, mấy người học trò của ông đứng phía sau.

Jack cũng đến rất sớm, liên tục ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong nhà hàng.

“Leng keng.” Chuông gió treo trên ngưỡng cửa vì có người đi vào mà vang lên. Từ Uy và Tào Nhất Lâm một trước một sau bước vào.

Jack đứng lên chào đón, “Hai người đã tới, sư phụ Mao đã đến từ lâu, đã chờ một lúc rồi.”

Sư phụ Mao cũng đứng lên, lễ độ bắt tay Từ Uy gọi một tiếng, “Ông chủ.”

“Ngại quá, đường hơi kẹt, cho nên trễ năm phút.”

“Không sao.” Sư phụ Mao khách khí nói.

“Vậy tôi giới thiệu trước một chút. Vị này chính là bếp trưởng của nhà hàng sư phụ Mao, vị này chính là Tào tiên sinh.”

Nhìn Tào Nhất Lâm, lão Mao sửng sốt một chút, “A, cậu là… con trai của Tào lão tiên sinh à?”

Lời này vừa nói ra, Từ Uy và Jack thoáng kinh ngạc, Tào lão tiên sinh? Người nào là Tào lão tiên sinh?

Tào Nhất Lâm nghe thấy, đúng a, chẳng lẽ… “Sư phụ Mao quen biết bố tôi?”

“Không biết.” Lão Mao nói, nhưng có nghe nói qua, dù sao cũng là người thiếu chút nữa đã cướp mất tư cách dự thi AC của ông mà.

“Ặc, vậy làm sao ông lại biết tôi là con trai của bố tôi?”

Lão Mao nghe thấy thì bật cười, “Thì cậu cũng nói cậu là con trai của bố cậu đấy thôi, ha ha.” Thằng nhóc này thật là hài hước.

“Ặc…” Thì đúng là vậy, ông ấy đang hỏi vấn đề gì vậy. Tào Nhất Lâm hơi lúng túng gãi đầu.

“Vậy thì bắt đầu thi đấu đi.” Từ Uy nhìn hai người nói qua nói lại.

“Bắt đầu? Tào lão tiên sinh còn chưa tới thì bắt đầu thế nào?” Lão Mao buồn bực hỏi.

“Tào lão…” Từ Uy và Jack cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra sư phụ Mao tưởng rằng “Tào tiên sinh” cùng ông so tai nấu nướng là “Tào lão tiên sinh”.

“Muốn cùng ngài so tài chính là vị Tào tiên sinh này, không phải Tào lão tiên sinh.” Từ Uy sửa lại sự hiểu lầm này.

“Hả?” Lão Mao trừng mắt nhìn thằng nhóc non choẹt đẹp trai mặc tây trang thẳng thớm trước mặt, cậu ta là… đầu bếp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui