Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Trước đó có một món ăn gây kinh hỉ, Hoàng lão tiên sinh mang theo mong đợi gắp đậu hũ lên trước tiên, giống như quan điểm của ông, muốn nấu ngon đậu hũ không phải là chuyện dễ dàng.

Nhìn mấy vị giám khảo yên lặng nếm món ăn của Tào Nhất Lâm, sư phụ Mao đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, lúc bắt đầu ông không hề xem chàng trai này là đối thủ, thế nhưng nghe thấy Hoàng lão tiên sinh thừa nhận món Thông bạo ngưu của cậu xong, chỉ có thể nói trong lòng ông đã khinh địch, có điều ông cũng đã dùng hết bãn lĩnh ra nấu “Đầu cá nấu tộ” và “Gạo nếp sườn lợn”, không hề nhường nhịn, nghĩ vậy sư phụ Mao lại yên tâm hơn chút, nấu ăn cần chú ý nhất là tư chất và kinh nghiệm, cho dù có là người có thiên phú, nếu không được rèn luyện nhiều năm, cũng rất khó đạt được trình độ nhất định. Chàng trai này nhìn thì cũng chỉ trên dưới hai mươi, cậu ta không có khả năng bắt đầu nấu ăn từ năm mười tuổi đi, nghĩ vậy sư phụ Mao liền an tâm, dẫu gì thì hai mươi năm kinh nghiệm của mình cũng không thể uổng phí như vậy.

“Tôi rất tò mò cậu đã nấu ăn bao nhiêu năm rồi?” Hoàng lão tiên sinh cười hỏi.

“Chắc là… khoảng bảy năm.” Tào Nhất Lâm thành thật, trong vòng bảy năm sống lại trong thân thể này cậu chưa bao giờ từ bỏ nấu ăn, mặc dù đều là lén lén lút lút.

“Bảy năm? Cậu năm nay hai mươi mấy tuổi?” Hoàng lão tiên sinh rất là giật mình.

“Hai mươi mốt tuổi.”

“…” Hoàng lão tiên sinh nhớ lại những đầu bếp họ Tào trong số những đầu bếp nổi tiếng, Tào Nhất Lâm… “Tào Ngọc Lâm là gì của cậu?”

“Không quen biết…” Cái tên này hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Cũng đúng, tướng mạo của Tào Ngọc Lâm làm sao sinh ra được đứa con tuấn tú như vậy. Nói về tướng mạo, a, “Tào Đức là bố của cậu?”

“Phì.” Từ Uy nhịn không được bật cười, “Bác Hoàng, trong nhà Tào Nhất Lâm không có ai là đầu bếp.”

“Không có ai là đầu bếp, vậy tài nấu nướng của cậu là học từ ai?” Gia đình bình thường không thể nào chịu để đứa con mới mười ba mười bốn tuổi học làm đầu bếp được, trừ khi gia cảnh rất nghèo khó, cần phải học một nghề tùy thân, thế nhưng cái cậu Tào Nhất Lâm này nhìn có vẻ không giống đi ra từ gia đình nghèo khó.

“Mới đầu thì đọc sách, xem nhiều lần rồi làm theo, làm nhiều rồi sẽ biết.” Cho dù là trước khi sống lại, lúc mới bắt đầu cũng là học theo sách dạy nấu ăn, sau đó mới dần dần thực hành nhiều hơn, kỹ thuật liền được rèn dũa.

Hoàng lão tiên sinh thật không ngờ cậu vậy mà chưa từng tiếp nhận qua đào tạo đầu bếp chính thức.

“Hoàng lão tiên sinh, kết quả này…” Thấy Hoàng lão tiên sinh bắt đầu tâm sự chuyện nhà, sư phụ Mao hơi sốt ruột, dù sao cũng liên quan đến tư cách dự thi AC, có chuyện gì thì trước tiên cũng nên nói kết quả cái đã.

Hoàng lão tiên sinh cười nhìn sư phụ Mao, đột nhiên có hơi thông cảm với ông ta, người có thiên phú về nấu ăn không nhiều lắm, nhưng cố tình lần này lại bắt ông ta gặp phải một người. “Tôi nghĩ kết quả của lần thi đấu này kỳ thực đã rõ ràng…”

Sư phụ Mao tự tin ưỡn ngực.

“Là Tào Nhất Lâm, Tào tiên sinh.” Hoàng lão tiên sinh nói, Vương Húc cũng đồng ý gật đầu.

“Cái gì?” Học trò A.

“Sao có thể như vậy được?” Học trò B.

“Sư phụ sao có thể thất bại?” Học trò C.

“…” Học trò D mặc dù im lặng những cũng nghi ngờ giống vậy, đây là vì sao chứ?

Tào Nhất Lâm hài lòng nhìn về phía Từ Uy, cậu thắng, cậu thắng rồi.

Từ Uy giống như cảm nhận được tâm tình của cậu, đáy mắt tràn đầy ý cười.

“Nếu vậy thì kết quả của kết quả của cuộc so tài lần này là…” Jack đang muốn tuyên bố.

“Chờ một chút.” Sư phụ Mao xanh mặt. “Tôi có thể thỉnh giáo một chút cậu ta thắng tôi ở chỗ nào không?”

“Nguyên nhân có hai điểm, điểm thứ nhất là ở phương diện chọn món, ẩm thực có ba loại, một là để đỡ đói, hai là để thưởng thức, ba là để dưỡng sinh, chỉ có đem ba loại này toàn bộ kết hợp lại mới được xem là ẩm thực thượng thừa. Ông làm đầu cá nấu tộ và gạo nếp sườn lợn ăn cùng nhau cực kì nhiều dầu mỡ, nhất là đối với người già như tôi mà nói, với thân thể sẽ là một gánh nặng. Thế nhưng Tào tiên sinh làm Thông bạo ngưu và canh đầu cá đậu hũ tin tằng không cần tôi giới thiệu ông cũng hiểu rõ thực hiệu của nó thế nào nhỉ. Chỉ ở điểm này đã làm tôi cảm thấy rất thân thiết với cậu ấy.” (Thông bạo ngưu thích hợp dùng để điều dưỡng sau khi phẫu thuật hoặc bị bệnh, những người gân cốt tê mỏi, thiếu máu. Canh đầu cá đậu hũ có thể giúp cơ thể con người hấp thu canxi tốt hơn, đặc biệt thích hợp cho người trung niên và thanh thiếu niên để ăn.)

Thấy sư phụ Mao mở miệng giống như muốn nói cái gì, Hoàng lão tiên sinh đi trước một bước nói tiếp, “Đương nhiên đó cũng không phải là nguyên nhân chính yếu nhất, nếu là thi đấu, chúng tôi đương nhiên vẫn coi trọng sắc hương vị. Canh đầu cá đậu hũ rất nhiều người sẽ chọn dùng đậu hũ đông, bởi vì như vậy có thể hấp thu tốt mùi vị nước canh, mà Tào tiên sinh chọn dùng lại là đậu hũ non, đồng thời cũng không chiên qua, nhưng vẫn giữ được đậu hũ nguyên vẹn. Hơn nữa canh đầu cá tôi ít thấy ai có thể nấu được màu trắng sữa như vậy, vị canh đậm đà, nếm qua canh của cậu ấy, đầu cá nấu tộ của ông trước đó mặc dù vị ngon, nhưng hầu như đều biến mất khỏi trí nhớ của tôi rồi. Đặc biệt là đầu cá nấu tộ là một món ăn thiên về mùi vị.” Thấy ánh mắt hoài nghi của sư phụ Mao, Hoàng lão tiên sinh nói, “Ông có thể nếm thử xem.”

Sư phụ Mao cầm lấy muỗng và đĩa nhỏ ở một bên, múc ra một bát.

Sau một lúc lâu, “…Tôi thua.”

“Lần thi đấu này người thắng là Tào Nhất Lâm tiên sinh.” Jack sau cùng nói.

Sư phụ Mao tiến lên vươn tay, Tào Nhất Lâm vội nắm lấy.

“Hậu sinh khả uý a, giải đấu AC xin hãy cố gắng.” AC là giấc mộng mà nhiều tân binh phấn đấu cả đời, nhưng vừa nghĩ mình cả một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh cũng không thắng được, vẫn thấy mất mặt, đối với trận đấu này, sư phụ Mao thật lòng khâm phục.

“A, cảm ơn.”

Hoàng lão tiên sinh cũng đi tới nói, “Nhóc con, có tiền đồ a.”

Vương Húc cũng tiến lên nói, “Rất mong có cơ hội được nếm những món sở trường khác của cậu.”

Lúc này Tào Nhất Lâm ngoài việc cười ngây ngô nói cảm ơn ra thì không biết nên làm cái gì hơn.

Nhìn ông chủ dẫn người đi, sư phụ Mao đi đến trước nồi canh đầu cá đậu hũ, lại múc ra một bát.

Mùi vị này… Rõ ràng chỉ là một bát canh, rõ ràng chỉ có đầu cá và đậu hũ, lại khiến người ta nếm ra cảm giác say mê. Bại bởi tên nhóc này cũng không quá mất mặt.

“Sư phụ tụi con có thể nếm thử được không?” Mấy người học trò sau lưng sư phụ Mao tha thiết nhìn nồi canh.

Sư phụ Mao khoát khoát tay.

Đám học trò cầm bát đũa xông lên.

“Oa…” Học trò A.

“Thịt bò này làm thế nào trơn mềm như vậy.” Học trò B.

“Mùi vị canh thật là đậm đà nha.” Học trò C.

“Thảo nào lại thắng sư phụ.” Học trò D.

Ba người kia xông tới bịt miệng hắn lại, thực sự là vạch áo cho người xem lưng.

Sư phụ Mao giả bộ không nghe thấy, trong lòng nghĩ, đám quỷ này…



“Trước đó cậu mất gần mười phút ngơ ngẩn cái gì vậy?” Ở trên xe trở về, Từ Uy nhớ tới chuyện này liền hỏi.

“Tôi đang nghĩ xem phải nấu món gì, tôi không biết món sở trường của mình là gì cả…” Tào Nhất Lâm vẫn còn chút mê man. “Tất cả các món ăn tôi đều làm như nhau.”

“Vấn đề sở trường không cần nghĩ ngợi nhiều, nấu món cậu muốn nấu là được. Mấy vòng đấu loại trước khi thi AC sẽ được thông báo đề bài trước một ngày, tạo điều kiện cho các tuyển thủ sớm chuẩn bị. Chỉ có ở trận chung kết mới ra đề tài tại chỗ.”

“Ồ… Nghe có vẻ rất chính quy.” Có vòng đấu loại, còn có trận chung kết.

“…Thì vốn là một cuộc thi chính quy mà.” Từ Uy nhắc nhở.

“Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tham gia sao?”

“Giải đấu AC khởi nguồn từ thế kỷ 19, ban đầu chỉ là trận đấu giao lưu giữa Trung Quốc và Nhật Bản thôi, dần dần Hàn quốc, Malaysia, Singapore vân vân cũng bắt đầu có tuyển thủ tham gia. Phát triển đến tận bây giờ đã lan rộng ra toàn châu Á, những năm gần đây còn không thiếu đầu bếp xuất sắc từ các châu lục khác đến tham quan hoc tập, chỉ có vấn đề là giới hạn tư cách dự thi, nhưng tôi nghĩ việc mở rộng giới hạn chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.” Từ Uy giới thiệu một phen.

“Vậy là sẽ có rất nhiều đầu bếp khác nhau đến á?” Thế thì khẳng định cũng sẽ có rất nhiều dạng ẩm thực khác nhau…

“Mong đợi lắm sao?” Từ Uy nhìn về phía khuôn mặt Tào Nhất Lâm.

“Ừ. Đến lúc đó nhất định sẽ được thấy những đầu bếp rất lợi hại. Hồi trước tôi xem chương trình ẩm thực kiểu này của nước ngoài, thấy họ đều rất là lợi hại.” Tào Nhất Lâm sùng bái nói, “Ai cũng nói ông ta nấu ngon lắm.”

“Cậu cũng nói đó là chương trình ẩm thực, bọn họ nhất định sẽ nói mình nấu ngon, nếu không sao có người xem được. Cậu thường xem chương trình gì?”

“Tôi không để ý đến tên gọi, có điều đều bắt đầu lúc chín giờ sáng, là một chương trình của Nhật Bản.”

“Cậu biết tiếng Nhật?” Quả thực là hoàn toàn không nhìn ra.

“Có phụ đề tiếng Trung mà…” Tào Nhất Lâm mang một biểu cảm “Bộ anh không biết sao”.

“…” Nhìn Tào Nhất Lâm một cái, ngoại trừ nấu ăn, những thứ khác đúng thực là không nên đánh giá cao cậu.

“Chân trời a góc biển

Tìm a tìm tri âm

Tiểu muội muội hát chàng khảy đàn

Chàng ơi hai chúng ta là một lòng…”(*)

(*) Bài hát “Thiên nhai ca nữ” (nghe).Nhạc chuông của Tiểu Tào là bản của Đặng Lệ Quân, nhưng mình thấy bản ấy không thể khiến Từ Uy run rẩy được, nên mình lấy bản của Tống Tổ Anh thay thế để các bạn hiểu được cảm giác của anh ấy.

Nghe thấy bài hát này, Từ Uy cứng người, giống như bị điểm huyệt, hồi lâu mới nhịn không được hơi run rẩy, “Âm thanh gì đây?”

Tào Nhất Lâm đầu tiên là nghi hoặc, sau đó bừng tỉnh, có chút lúng túng nhìn Từ Uy một cái, “Ngại quá.” Sau đó từ trong túi lấy di động ra, “A lô?”

Cả khuôn mặt Từ Uy đều đang co giật, tiếng chuông này… thực “tiêu hồn” a.

“Thiết Đầu, ừ, tớ thắng… Đúng vậy, được, đến lúc đó gặp.”

Nghe thấy cái tên “Thiết Đầu”, Từ Uy trong nháy mắt từ trạng thái “tiêu hồn” hồi phục lại.

“Tiếng chuông điện thoại của cậu thật là đặc biệt…” Từ Uy tìm một đề tài tương đối an toàn chuyển hướng.

“Bài này hả, là Thiết Đầu đặt cho tôi đó, cậu ấy thích Đặng Lệ Quân, cho nên mới dùng phiên bản “Thiên nhai ca nữ” của Đặng Lệ Quân làm nhạc chuông cho tôi.” Tào Nhất Lâm cười nói.

“…Vậy cậu thích nghe bài nào?” Từ Uy bỏ qua cái tên đó hỏi tiếp.

“Tôi nghe không nhiều lắm, đều là Thiết Đầu đưa cho tôi nghe, có điều tôi nghĩ Đặng Lệ Quân hát rất dễ nghe.” Tào Nhất Lâm không hiểu âm nhạc lắm, số bài hát từng nghe qua cũng rất có hạn, ngôi sao ca nhạc cậu biết cũng chỉ có Đặng Lệ Quân và Tứ Đại Thiên Vương.

“…”

“Lưu Đức Hoa cũng không tồi.” Tào Nhất Lâm suy nghĩ một chút bổ sung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui