Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Sáng hôm sau, Lý Cương được thông báo mười một giờ rưỡi đến văn phòng của Tào Nhất Lâm.

Xem ra hắn sắp được “ủy thác trọng trách” rồi, Lý Cương bóp bóp vùng chân mày nhíu chặt. Nếu như lấy được quyền đại lý MA thì tuyệt đối sẽ là thành tích chói mắt nhất trên lý lịch của hắn, thậm chí còn có thể nói chính là thẻ PASS bước vào bất kỳ tập đoàn nào nằm trong top 500 thế giới, cho dù có thất bại, cho dù có rời khỏi Tào thị, thì tìm được công việc hài lòng với hắn mà nói là tuyệt không trở ngại, chỉ là Tào lão gia từng đưa tay giúp đỡ ngay tại thời điểm hắn khó khăn nhất, cho nên hắn không thể rời khỏi Tào thị, ít nhất thì bây giờ không thể không quan tâm đến tình hình hiện tại của Tào thị mà trực tiếp rời đi.

Tào thị phát triển đến hiện nay trên thực tế là đã trượt ra khỏi thời kỳ thịnh vượng, đáng lên án nhất chính là hình thức quản lý lạc hậu, dùng người không khách quan là không thể tránh khỏi, cho nên Tào thị hiện nay càng ngày càng nhiều những “người rảnh rỗi” và mối quan hệ lằng nhằng. Việc này trực tiếp đả kích những nhân viên làm việc tích cực khác, đến nỗi bây giờ mọi người đều có trạng thái “đạt yêu cầu là được rồi”. Cải cách là vô cùng cấp bách, thế nhưng rút dây thì động rừng, mạng lưới quan hệ từ trên xuống dưới đã phi thường phức tạp, muốn loại trừ và thay đổi là cực kỳ khó khăn.

Lấy được quyền đại lý MA, là một cơ hội. Thậm chí hiệu suất tăng trưởng vượt qua tất cả mọi dự án hiện hữu mang tới cho Tào thị lợi ích cực lớn là không thể nghi ngờ, trong quá trình cải cách này cũng sẽ tăng thêm cho Tào Nhất Lâm một lợi thế không thể chống lại.

Sự xuất hiện của Tào Nhất Lâm là một việc ngoài ý muốn, đồng thời cũng hợp tình hợp lý, tuy không rõ lắm, nhưng trái ngược với hai vị còn lại, có lẽ là Tào lão gia tử thấy được gì đó trên người cậu ta. Tính cách Tào Nhất Vinh nóng nảy, bướng bỉnh khó bảo, không có khí độ rộng lượng, bất luận là phát triển hay giữ gìn vẫn chưa đủ để đảm đương trọng trách, ít nhất vẫn chưa đủ tư cách làm người dẫn đầu Tào thị. Còn Tào Nhất Hiên, tính cách tương đối điềm tĩnh, lòng dạ thâm sâu, giữ gìn thì tạm được, nhưng quyết đoán chưa đủ, cải cách với anh ta mà nói cũng trắc trở vạn phần. Tào lão gia tử rất hiểu mấy đứa cháu của mình, cũng biết rõ hiện trạng Tào thị, cho nên mới phải ngầm đồng ý cho những hành động của Tào Nhất Lâm ở Phòng thị trường.

Nghĩ kỹ những việc này, hắn cũng rõ ràng tiếp theo bản thân phải làm cái gì, chỉ là Tào Nhất Lâm sẽ là người cải cách sao?

Từ lúc hắn đi vào đến giờ, vị cấp trên trẻ tuổi trước mắt này vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp, hai người trợ lý không có ở đây, nhớ lại các loại tin đồn mà Lưu Ngọc và Thái Điền thảo luận trước đó, lại nhớ tới trong phòng họp hôm qua, biểu hiện của cậu ta, thực sự không nhìn ra là một đầu bếp, cậu ta nắm bắt tiết tấu và không khí cuộc họp rất lão luyện, nói chuyện phản ứng cũng giống hệt người đã quen ngồi trên cao.

Tào Nhất Lâm nhìn đồng hồ trên tường, nói với Lý Cương, “Buổi trưa ăn chung đi.”

“Được, vậy làm phiền.” Chuyện trong dự liệu, Lý Cương không từ chối, đúng lúc có thể thưởng thức mỹ thực trong “đồn đãi”.

“Không có gì, hôm nay tôi nấu rất nhiều món.” Tào Nhất Lâm thân thiện cười cười, chẳng qua người không quen cậu chưa chắc có thể tiếp thu đó là một nụ cười.

Lý Cương mặc dù không hiểu vị cấp trên này lắm, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng Quản lý Tào hôm nay và hôm qua có chút bất đồng, khiến người khác cảm thấy gần gũi hơn nhiều, “…Tại sao cậu muốn làm đầu bếp?” Lấy thân thế bối cảnh của cậu ta, căn bản không cần làm những việc này, càng huống chi còn coi đây là nghề nghiệp… Sự tương phản này khiến hắn sinh ra một ít hiếu kỳ. Đúng vậy, chính là tương phản, hắn có thể cảm nhận được một sự tương phản rất mãnh liệt trên người vị Quản lý Tào này.

“Tôi sao, vì để có thể ăn no.” Tào Nhất Lâm vô thức trả lời lý do trong trí nhớ của Ngô Đông, nói xong lời này, Tào Nhất Lâm mới phát hiện hình như đã lâu lắm rồi cậu không còn nhớ tới những chuyện đã qua nữa. Hết thảy mọi thứ của Ngô Đông giống như ký ức từ kiếp trước thậm chí chỉ còn là một tồn tại mơ hồ trong đầu.

Lý Cương cau mày nhìn Tào Nhất Lâm, con cháu nhà họ Tào sinh tồn trong gia tộc… khắc nghiệt đến thế sao?!

“Trong nhà nhiều trẻ con, không phải đứa nào cũng được chăm sóc tốt, mỗi lần lúc mẹ tôi nấu cơm, tôi đều ở trong bếp phụ bà, bà sẽ bảo tôi nêm nếm giúp bà, thế là liền cảm thấy, ở trong phòng bếp là một chuyện vui vẻ, sau này thì tôi trở thành đầu bếp.”

Mặc dù trông có vẻ như là đang nhớ lại quá khứ, nhưng nghe qua lại có chút không thể tưởng tượng nổi, Lý Cương nhìn kỹ Tào Nhất Lâm, cố gắng tìm ra dấu vết ngụy trang, thế nhưng trên mặt cậu chỉ có vẻ thành thực. Chỉ là nhịp điệu kể chuyện quá hờ hững. Có lẽ hắn có thể hiểu là vị cấp trên này không muốn chia sẻ chuyện thời thơ ấu của mình lắm?

Biểu cảm của Lý Cương toàn bộ đều được ghi lại trên máy quay ẩn được đặt khắp mọi góc độ.

Thiết Đầu đứng sau Từ Uy, nhìn màn hình theo dõi, “Để một mình Tiểu Lâm Tử ở đó được chứ?”

“Cái chúng ta muốn lúc này chính là diễn xuất vốn có của chính cậu ấy.” Từ Uy hài lòng nhìn vẻ mặt của Lý Cương.

“Hả? Diễn xuất vốn có?” Bọn họ không phải muốn tạo cho Tiểu Lâm Tử hình tượng của một tinh anh thương nghiệp sao? Diễn xuất vốn có của chính cậu ấy cùng cái này hoàn toàn không ăn nhập a, Thiết Đầu có chút hoang mang.

“Sự chân thành của Nhất Lâm.” Từ Uy giải thích, “Lý Cương là một người rất có năng lực, giành được anh ta với chúng ta mà nói là một trợ lực lớn.”

“Lợi hại lắm sao?” Thiết Đầu sờ sờ cằm tò mò hỏi.

“Xem như là một nhân tài.” Từ Uy đóng máy vi tính lại, đeo mắt kính vào, cầm tập hồ sơ trên bàn lên, “Đến giờ ăn trưa rồi.”

“Chúng ta không về văn phòng sao?” Nghĩ đến đồ ăn trên bàn mới nhìn thấy vừa rồi, hắn nhịn không được nuốt nước miếng.

“Hôm nay có thể nếm thử Già Li Khách (tên một nhà hàng cà ri) ở dưới lầu rồi.” Từ Uy nói.

“Anh xác định chúng ta không cần ở lại đây? Lỡ như tên kia nói tới chuyện công việc thì làm sao?” Nếu đối phương phát hiện Tiểu Lâm Tử thật ra phi thường ngốc nghếch, thì phải làm sao đây?

“Tôi đã nói với cậu ấy, bảo rằng thời gian nghỉ ngơi không bàn chuyện công việc. Có điều nếu cậu muốn ở lại…”

“Già Li Khách ăn ngon không?” Thiết Đầu vội nói sang chuyện khác, nhìn bọn họ ăn, đó là giày vò, là cực hình. Thỉnh thoảng đổi sang ăn cà ri cũng không tồi.

“Không biết, chưa ăn qua.” Có Nhất Lâm nấu cơm, việc gì anh phải ra ngoài ăn.

“…Nói rõ trước, tôi không mang ví, hôm nay anh mời đấy.” Nói rồi, Thiết Đầu đi sau Từ Uy ra ngoài, chỉ cần không phải là hắn bỏ tiền, thì có khó ăn hơn cà ri cũng có thể chấp nhận được.



“Anh không kén ăn chứ hả?” Dọn bàn ăn xong, cởi tạp dề ra, lúc này Tào Nhất Lâm mới nhớ ra quên hỏi trước anh ta thích cái gì.

“Không có, không kén chọn gì.” Mùi đồ ăn đầy trong khoang mũi, Lý Cương cảm thấy tốc độ hoạt động của đầu óc mình chậm lại. Mùi hương này giống như đang ăn mòn trí não hắn, hắn nhịn không được cầm chén đũa lên, một bộ trạng thái sẵn sàng hành động.

“Vậy thì tốt.” Tào Nhất Lâm thở phào nhẹ nhõm, cũng cầm đũa, “Không cần khách sáo, cứ ăn tự nhiên.”

Vừa dứt lời, Lý Cương đã khởi động.

Tào Nhất Lâm vốn không phải là người nói nhiều, còn Lý Cương mặc dù là sales, làm nóng không khí là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là bây giờ trong miệng hắn bị đồ ăn trên bàn nhét đầy, hoàn toàn không quan tâm đến việc nói chuyện. Hắn không phải là người đặc biệt soi mói về phương diện ăn uống, thế nhưng không thể không nói, đây đúng là bữa ăn ngon nhất của hắn, không có cái khác…

Mặc dù trong toàn bộ quá trình ăn trưa không hề có một lời một chữ nào, nhưng lại hài hòa một cách kỳ lạ, một người ăn rất vui vẻ, một người nhìn người kia ăn rất vui vẻ.

“Thêm một chén cơm nữa nhé?” Thấy chén Lý Cương lại một lần nữa thấy đáy, Tào Nhất Lâm vội hỏi.

Xoa xoa cái bụng nhô lên, cảm giác dạ dày mơ hồ trướng đau rõ ràng đang cảnh cáo hắn không thể ăn thêm nữa, “Không cần đâu, cảm ơn, thật sự rất no.” Hơn nữa… hết đồ ăn rồi.

“Nghe nói Phó quản lý Lý bình thường sẽ tới ăn chung, tôi nghĩ không phiền nếu thêm một phần chứ?” Lý Cương dùng giọng điệu vừa đùa giỡn vừa nghiêm túc nói.

“Có thể, nhiều người dễ nấu cơm.” Tào Nhất Lâm không để ý, “Phó quản lý Lý cũng nghĩ vậy, hồi trước còn nói định trả phí cơm.”

“Bao nhiêu?” Lý Cương vội hỏi, đó là một ý kiến hay, đóng phí cơm có thể quang minh chính đại tới ăn cơm.

“Bao nhiêu cái gì?” Tào Nhất Lâm không rõ ý hắn lắm.

“Phí cơm.”

“Phó quản lý Lý là nói giỡn, tôi cũng đùa thôi, nếu anh muốn thì nói trước một tiếng, tôi chuẩn bị thêm một phần là được.”

Cấp dưới trả tiền cho cấp trên chuẩn bị cơm trưa… Lý Cương cũng biết đây là một đề nghị hoang đường, hắn chỉ cười không nói tiếp về chủ đề này, chỉ xem như đề nghị vừa rồi quả thực là một trò đùa, chẳng qua là, sau này chắc khó có thể ăn được loại mỹ vị này đi. Haizz…

Tức thì văn phòng rơi vào tĩnh lặng, hai người chia ra ngồi ở hai đầu bàn ăn, Lý Cương nghĩ nên tiến vào chủ đề chính, chỉ là thấy Tào Nhất Lâm hình như không có vẻ muốn nói chuyện lắm.

Tào Nhất Lâm nhìn đồng hồ trên tường một cái, hai người kia chắc là sắp về rồi, hoàn toàn không để ý Lý Cương đối diện vẫn luôn nhìn cậu đợi cậu “bố trí nhiệm vụ”.

“Nếu ăn cơm xong rồi có phải nên… nói về chuyện sắp xếp công việc hay không?” Lý Cương nhắc nhở.

“Vẫn chưa tới một giờ, chưa phải thời gian làm việc, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.” Tào Nhất Lâm lấy lý do đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“…” Vậy bây giờ phải làm gì? Ngồi không sao?

Tào Nhất Lâm dường như ý thức được hai người có phải nên nói chuyện gì đó hay không, chỉ ngồi không thì có hơi xấu hổ. “Anh bao nhiêu rồi?”

“…29.” Vẻ mặt Lý Cương cứng đờ.

“À, kết hôn chưa?”

“…Chưa.” Sao chủ đề lại nhảy đến chỗ này, hơn nữa vẻ mặt làm chi nghiêm túc như vậy.

“Vậy trong nhà khẳng định rất nôn nóng nhỉ, chưa gặp được người thích hợp sao?”

“…” Cậu ta không biết vẻ mặt của mình thật sự không thích hợp bàn luận về những chuyện này sao.

“Không cần khẩn trương, chúng ta cứ nói chuyện thoải mái đi.” Tào Nhất Lâm thấy vẻ mặt của hắn không được tự nhiên, là không có ý định nói về chủ đề này sao? Vậy thì cậu đổi chủ đề là được. “Anh vào Tào thị bao lâu rồi?”

“Rất lâu rồi, ừm…”

“…Sau khi tốt nghiệp thì vào.” So với vấn đề cá nhân, thật ra hắn càng muốn “bàn về cuộc đời, bàn về lý tưởng” hơn.

Cứ một hỏi một đáp như vậy, liên tục gần hai mươi phút, Tào Nhất Lâm càng hỏi càng hăng hái, Lý Cương càng đáp càng vô lực.

“Vậy anh…”

“Một giờ rồi, Tào tổng, chi bằng chúng ta bàn chuyện công việc nhé?” Lý Cương nhìn xuống di động vội vàng nói.

Tào Nhất Lâm cũng nhìn xuống đồng hồ, “Đúng là một giờ rồi.” Trong giọng nói có chút xíu thất vọng, cậu cảm thấy nói chuyện với Lý Cương đang dần tốt đẹp, hơn nữa lần đầu tiên nói đến nhiều chủ đề như vậy. “Thời gian trôi qua nhanh thật.”

“Vậy về chuyện công việc?” Lý Cương nhấn mạnh hai chữ công việc.

Ặc, công việc, vậy cậu phải nói gì đây? Tào Nhất Lâm nhíu mày, Từ Uy không có nói về công việc a.

” Tào tổng?”

“Cốc cốc” Lúc này tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

“Tôi đi mở cửa.” Tào Nhất Lâm nhất thời luống cuống, quên mất đây không phải là ở nhà, nói một tiếng vào đi là được.

Không nghe thấy giọng nói của Tào Nhất Lâm, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi? Thiết Đầu nhìn về phía Từ Uy.

Từ Uy trực tiếp mở cửa văn phòng, còn chưa đẩy ra, cửa đã mở. “Hai người về rồi.” Tào Nhất Lâm vui mừng nói.

“Có chuyện…” Từ Uy cho rằng có chuyện gì xảy ra, lại thấy Tào Nhất Lâm đang dùng sức nháy nháy mắt với anh, Từ Uy nghiêng đầu nhìn sang, Lý Cương vẫn còn ở bên trong, liền cho cậu một ánh mắt an tâm.

Bọn họ theo sau Tào Nhất Lâm vào văn phòng.

“Tổ trưởng Lý.” Từ Uy dẫn đầu lên tiếng chào hỏi.

Lý Cương đứng lên gật đầu mỉm cười đáp lại, Thiết Đầu cũng cười cười coi như là chào hỏi.

“Không phải chúng tôi quấy rầy hai người chứ?” Từ Uy nắm chặt máy vi tính trong tay mang theo một chút bất an nhìn Tào Nhất Lâm hỏi.

Lý Cương chú ý đến chi tiết này, xem ra bình thường Tào tổng rất có uy nghiêm.

Thiết Đầu nhìn Từ Uy một cái, nhập vai nhanh thật.

“Không có, có chuyện gì sao?” Tào Nhất Lâm vội tiếp lời.

“Chỗ tôi có chút việc gấp muốn báo cáo với Tào tổng…” Nói rồi, Từ Uy có lỗi nhìn Lý Cương một cái.

“Tôi còn phải làm việc, hai người nói chuyện trước đi.” Lý Cương thức thời chuẩn bị rời đi trước.

“Chuyện công việc đợi tôi gửi mail cho anh là được.” Tào Nhất Lâm nói.

“Ừ, được.” Lý Cương ra khỏi văn phòng, mới phản ứng được, nếu có thể gửi mail thông báo, thì còn để cho hắn đi chuyến này làm gì? Chung quy không phải vì chỉ mời hắn ăn một bữa cơm thôi chứ? Lý Cương vẻ mặt khó hiểu đi vào thang máy, cả lúc Vệ Mỹ Lệ chào hắn cũng không chú ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui