Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Ba người bọn Lý Cương đến bãi đỗ xe, định trở về giải thích tường tận về tình hình với Tào tổng một chút, hắn lên xe trước tiên, đợi hai người kia đóng cửa xe, bật đèn xe, lúc này một chiếc xe MPV(*) từ phía trước chạy tới, Lý Cương nhất thời sửng sốt, hắn vậy mà lại nhìn thấy một người quen, sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này vào lúc này?

(*) Các loại xe hơi 5-7 chỗ.

Thấy Lý Cương thật lâu không lái xe, hai người sau xe nhìn nhau, Thái Điền tiến lên trước vỗ vỗ vai Lý Cương, “Lão đại?”

“Anh vừa… hình như nhìn thấy Trương Kha.” Lý Cương không chắc chắn lắm nói, “Hai đứa có nhìn thấy không?”

“Trương Kha tổ trưởng tổ 1?” Lưu Ngọc hỏi, không thể nào.

“Ừ.” Lý Cương gật đầu.

“Em không thấy.” Thái Điền nói, “Sao anh ta lại có thể ở đây chứ, tuần trước anh ta đi công tác rồi mà, không lẽ hôm nay đã về rồi?”

“Vậy thì quá trùng hợp đi, người của MA hôm nay tới, hôm nay anh ta cũng trở về.” Lưu Ngọc nghĩ chuyện không đơn giản như vậy.

“Không phải đâu? Chẳng lẽ là anh ta giả vờ đi công tác, rồi chờ ở sân bay, sau đó lén đón người của MA đi sao.” Thái Điền cười nói. Lý Cương và Lưu Ngọc nghe lời hắn nói đều rơi vào trầm tư, thấy phản ứng của hai người, Thái Điền vội bảo, “Nói đùa thôi.” Lưu Ngọc có thâm ý khác nhìn hắn một cái, hắn hơi sửng sốt, không xác định lắm nói, “Không thể nào, với lại sao bọn họ biết được người của MA hôm nay tới chứ? Biết được chuyện này trong công ty chúng ta chỉ có sáu bảy người thôi mà.” Đây là mấu chốt! Trừ phi là… trong bọn họ có người tiết lộ tin tức.

“Hoặc là, bọn họ thông qua đường dây khác biết được.” Lưu Ngọc bổ sung.

“Chúng ta về rồi nói tiếp.” Lý Cương lái xe đi, lúc này có suy đoán cũng vô dụng. Nhưng bất an trong lòng càng nặng hơn, hy vọng không phải như bọn họ nghĩ.



“Chúng tôi đón được người rồi, thu xếp trong khách sạn Shangri-La, tôi đưa họ đi bằng fast track, chắc đám người Lý Cương có thể còn đang chờ ở sân bay.” Trương Kha cười trên nỗi đau của người khác nói

Sau khi biết tổ dự án mới sắp được thành lập, hắn đứng bên phe cánh Tào Nhất Vinh không hề hâm mộ ghen tỵ chút nào, vì thông tin hắn biết về cậu tư nhà họ Tào nhiều hơn mọi người rất nhiều. Sau khi kiên định đứng phía sau Tào Nhất Vinh, hắn liền tiến hành điều tra những người có khả năng là “kẻ địch”, có thể nói, cậu tư nhà họ Tào là một người ngoài nấu cơm ra thì không biết gì cả. Trên thực tế, hắn đã từng tiếp xúc với cậu ta, đó là chuyện đã lâu rồi, khi đó hắn vừa mới đón bố đến thành phố này, ông sống chưa quen, có hơi hiu quạnh, cho nên vào dịp đại thọ năm mươi của ông, hắn mời họ hàng tới, làm một bữa lớn. Nhưng ông lại không thích đến nhà hàng, không yên lòng ăn, sợ tốn nhiều tiền, cho nên hắn nhờ bạn giới thiệu tìm một đầu bếp đến tận nhà phục vụ để làm vài món quê nhà, ban đầu hắn không biết người kia là cậu tư nhà họ Tào, chỉ cảm thấy nhóc con còn trẻ như vậy, có thể có tay nghề nấu món Tứ Xuyên chính cống, khiến hắn phải kinh diễm một phen. Vì thế ngay ngày đầu tiên cậu ta đến Tào thị, hắn rất kinh ngạc, thế mà lại chính là người đầu bếp kia, mặc dù lần đó chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi, hắn ít nhiều cũng hơi hiểu được người này, cậu ta là loại người ngoài chủ đề nấu ăn ra thì không nói được gì khác.

Đám người Lý Cương tuy chỉ mới tạm thời thoát ly khỏi dự án, nhưng với hắn mà nói thì đây chính xác là cơ hội để đá những người này ra khỏi Tào thị. Chỉ cần bọn họ không bắt được dự án này, muốn tiếp tục làm việc là không có khả năng, hắn sẽ nắm thật chắc tất thảy những gì đang có trong tay.

Cúp điện thoại, khóe miệng Trương Kha lộ ra một nụ cười ác độc lại có chút đắc ý, tiếp theo sẽ được xem một vở kịch hay.



Thấy Từ Uy từ bên ngoài trở về, hai người Tào Nhất Lâm đều đứng lên chào đón, “Thế nào? Có làm rõ chuyện gì xảy ra chưa?” Thiết Đầu hỏi.

Từ Uy nhìn bọn họ, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Tôi có tin là bọn họ đã lên máy bay đúng giờ.”

“Nhưng đám người Lý Cương nói không đón được người mà.” Nội tâm Tào Nhất Lâm tràn đầy nghi hoặc, nếu đã lên máy bay, sao lại không thấy người cơ chứ.

“Trừ khi là rời đi bằng cửa ra khác.” Từ Uy nghĩ nghĩ nói.

“Cửa ra khác? Bọn Lý Cương không biết sao? Lẽ nào chỉ chờ ở một cửa?” Thiết Đầu không rõ, bọn họ trước đó không phải đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao?

“Trên nguyên tắc, mọi người đều ra cùng một cửa, trừ khi là xin đi fast track.” Từ Uy giải thích.

“Hả? Còn có fast track, ai xin chứ?” Thiết Đầu kinh ngạc nói.

“Tôi có liên hệ trước với bọn họ, công việc cũng trao đổi qua điện thoại, nói rằng chúng ta sẽ cho người đi đón, ít nhất bọn họ sẽ không chủ động xin, hơn nữa với thân phận đoàn khảo sát của họ, xin theo lối thường vẫn có một số khó khăn.” Từ Uy ngồi trên sô pha, giải thích tình hình trong chuyện này, “Cho nên, bọn họ chỉ có thể là được người khác đón đi.”

“Ai?” Thiết Đầu hơi sốt ruột hỏi.

“Tình hình đón máy bay hôm nay, ngoài ba người chúng ta thêm Phó quản lý Lý cũng chỉ có ba người bọn Lý Cương biết, trước đó tôi đã thả rất nhiều đạn khói xung quanh, thật thật giả giả, không ai sẽ một mực trông chừng ở sân bay, hơn nữa cũng không cần thiết, chỉ là không ngờ vẫn bị người khác nhanh chân đến trước.” Từ Uy thở dài nói.

“Anh đang nói là có người để lộ bí mật sao?” Tào Nhất Lâm suy đoán.

“Nói không chừng là người của MA nói ra thì sao, bọn họ muốn hấp dẫn nhiều người tới cạnh tranh hơn, vì tranh thủ được lợi ích lớn hơn, cho nên cố ý tiết lộ ra ngoài.” Thiết Đầu dù bằng cấp không cao, nhưng đạo lý càng nhiều người càng dễ tăng giá dễ hiểu này, hắn vẫn hiểu.

“Tin tức có thể là do người của MA truyền đi, nhưng bọn họ là đoàn khảo sát Tào thị chúng ta mời tới, cho nên bất luận bọn họ cuối cùng có chọn Tào thị hay không, trong lúc khảo sát nhất định phải do người của chúng ta chịu trách nhiệm tiếp đãi, cho nên dù là do người của MA truyền tin đi, bọn họ cũng sẽ không đi cùng người khác ngay lúc xuống máy bay.” Từ Uy phủ định khả năng này.

“Vậy thì theo như anh nói, vẫn là người Tào thị đón bọn họ đi? Nhưng nếu không phải là người của chúng ta, còn có thể là ai chứ? A, tớ biết rồi! Nhất định là người của anh hai hoặc anh ba cậu làm đi? Hỏi sao, bọn họ không tìm sát thủ bắn chết cậu, thì ra là đợi ở chỗ này, bọn họ nhất định là muốn phá hủy dự án lần này, đuổi cậu ra khỏi Tào thị, Sệt sệt sệt! Đều là anh em một nhà, cần gì phải như vậy chứ.” Thiết Đầu lắc đầu, đột nhiên nhớ tới, Tào Nhất Lâm này đã không còn là Tào Nhất Lâm kia nữa, có điều vẫn còn cái xác a, đúng là cả chút quan hệ máu mủ cũng không thèm nể nang.

“Đây cũng là khả năng duy nhất hiện nay.” Từ Uy tán thành suy đoán này.

“Vậy chúng ta bước tiếp theo phải làm sao?” Thiết Đầu hỏi, anh ta phải có kế hoạch B đi.

Từ Uy chỉ nhìn Tào Nhất Lâm, nhưng dưới ánh mắt trông đợi của đối phương lại không nói điều gì.

“Không phải chứ! Anh không có dự định khác sao?” Đợi một hồi, Thiết Đầu lúc này mới kêu thất thanh.

“Không sao.” Tào Nhất Lâm vỗ vỗ Thiết Đầu an ủi hắn, “Sẽ có cách thôi.”

Từ Uy nghĩ nghĩ nói, “Chúng ta trước mắt có thể gọi điện thoại cho tất cả những khách sạn cấp sao trong thành phố hỏi, có người của đoàn khảo sát MA vào ở hay không, quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm được họ.”

Thiết Đầu và Tào Nhất Lâm đều gật đầu, lúc này điện thoại cố định trên bàn reo lên.

Ba người đầu tiên là sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, vội giơ tay cố gắng nhận điện thoại, Thiết Đầu nhanh hơn một bước bắt được điện thoại, “Văn phòng quản lý Tào Nhất Lâm nghe.”

“Nhóm người tổ trưởng Lý đã về…” Vệ Mỹ Lệ nhìn ba người sáng sớm còn tràn đầy tự tin nhưng lúc này lại mây đen đầy đầu nói.

“Để họ vào đi.” Thiết Đầu trực tiếp trả lời, cúp điện thoại, “Bọn Lý Cương đã về.”

Từ Uy đi đến bên cửa, mở cửa ra trước.

“Trợ lý Ngụy.” Lý Cương chào anh trước tiên, hai người phía sau cũng chào theo.

“Vào rồi nói.” Từ Uy để ba người đi vào, dặn dò Vệ Mỹ Lệ ngoài cửa, “Lát nữa nếu có người tìm Tào tổng thì nói là không ở đây, không cần mang nước vào.” Nói rồi dứt khoát đóng cửa.

Khẩu hình của Vệ Mỹ Lệ còn đang giữ nguyên ở hình thái chữ a, xem ra bọn họ là xuất sư bất lợi đây mà.

Mọi người chia ra ngồi trên sô pha, Thiết Đầu nhanh nhẹn vào bếp rót nước, để lên bàn trà trước mặt mỗi người, sau đó ngồi xuống bên tay trái Tào Nhất Lâm.

Lý Cương giải thích đại khái tình hình, sau khi bọn Tào Nhất Lâm hiểu rõ, cho Thái Điền và Lưu Ngọc về phòng làm việc trước, có hành động sẽ thông báo sau, lại dặn bọn họ tạm thời không được đem chuyện không đón được người nói lung tung, Thái Điền và Lưu Ngọc đáp ứng, đợi hai người đi rồi, Lý Cương hỏi, “Chuyến bay và giờ bay của bọn họ không có vấn đề chứ?”

Tào Nhất Lâm gật đầu, “Vé máy bay là chúng ta chịu trách nhiệm mua, trước đó cũng đã gọi điện thoại kiểm tra, bọn họ lên máy bay đúng giờ.”

Lý Cương nhăn nhíu chân mày, do dự không biết có nên nói ra hay không.

Từ Uy nhận ra vẻ mặt Lý Cương có chút chần chờ như là có lời muốn nói, vội hỏi, “Có phải gặp tình huống khác không?”

Lý Cương do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra chuyện nhìn thấy Trương Kha ở bãi đỗ xe.

“Ý anh là…” Mọi người đều nghĩ tới một điều, chẳng lẽ là anh ta đón người đi?

“Tôi không xác định lắm, lúc đó anh ta ngồi trong xe MPV, nhưng biển số xe không phải của công ty, cửa sổ xe đều đóng, nên tôi không thể khẳng định bên trong có phải là người của đoàn khảo sát hay không.” Lý Cương không phỏng đoán thêm, chỉ nói ra chuyện mình nhìn thấy.

“Xe MPV bảy chỗ?” Từ Uy hỏi.

“Phải.” Lý Cương hơi gật đầu.

“Là anh ta lái xe sao?” Từ Uy hỏi tiếp.

“Không phải, anh ta ngồi ở ghế phó lái.” Lý Cương trả lời.

“Vậy thì đúng rồi, tài xế thêm anh ta, lại thêm năm người của đoàn khảo sát nữa, không phải vừa đúng bảy người sao.” Thiết Đầu vội nói. (chương trước nói 6 người, giờ lại nói 5 người ╮( ̄▽ ̄)╭ thôi kệ đi)

Tất cả những chuyện này đều sẽ khiến người khác không nhịn được nghĩ đến phương diện kia.

“Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là phải tìm được người của đoàn khảo sát.” Từ Uy nói, “Vậy anh cũng về trước đi, những chuyện khác chúng tôi sẽ giải quyết, đợi tìm được người, các anh hẵng đem bản kế hoạch qua. Buổi chiều, ba người cứ rời khỏi công ty trước, giả vờ ra ngoài bàn bạc, ra vẻ như mọi chuyện đều rất thuận lợi.”

Lý Cương đáp ứng rồi ra khỏi phòng làm việc.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn Tào Nhất Lâm, Từ Uy dùng tốc độ nhanh nhất thu thập được số điện thoại của những khách sạn cấp sao trong thành phố, in ra đưa cho Tào Nhất Lâm. Bởi vì chuyện này cần bảo mật cao độ, mà Từ Uy phải ra ngoài điều tra về chuyện Trương Kha, nên chuyện gọi điện thoại tạm thời chỉ có hai người bọn họ làm, cũng may số lượng khách sạn cấp sao trong thành phố rất có hạn.

Hai người chia nhau mấy tờ giấy, bắt đầu gọi điện thoại.

“Xin chào, xin hỏi sáng nay có năm người Mỹ vào ở khách sạn của các cô không? À, là đối tác trên phương diện làm ăn. Vậy à. Không sao, tôi biết rồi, cảm ơn.” Tào Nhất Lâm cúp điện thoại.

Nghe nội dung nói chuyện của cậu xong, Thiết Đầu thở dài một tiếng, “Có phải không nói cho cậu biết không?”

“Ừ. Cô ấy nói đây là riêng tư của khách, không tiện tiết lộ.” Tào Nhất Lâm nản lòng nói.

“Đương nhiên sẽ không nói cho cậu biết rồi, bọn họ sao có thể nói cho người lạ biết thông tin khách hàng chứ, trước không nói cậu bảo là đối tác trên phương diện làm ăn, cho dù cậu có bảo là người thân, đám người trong khách sạn cũng sẽ không dễ dàng nói cho cậu. Ai biết được cậu có nói thật hay không, nếu dẫn đến phiền phức cho khách hàng bọn họ thì phải làm sao, trước kia lúc học đòi nợ tớ cũng gặp phải loại người trốn trong khách sạn, cậu xem cách tớ nói chuyện, học hỏi một chút.” Thiết Đầu ra oai nói, hắn chọn đại một khách sạn, bấm số, nhấn nút loa ngoài trên di động, trước khi nói chuyện hắng giọng một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui