Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Thái Điền trở lại khách sạn, nhìn sắc mặt Lý Cương có chút khó coi, trầm ngâm một chốc liền nói.

“Bây giờ tập trung nhìn xem người của đoàn khảo sát có ra vào hay không đi.” Lý Cương cướp lời lên tiếng trước.

“…Ừm.” Thái Điền ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.

Hai người lại trầm mặc chờ một tiếng, Lý Cương nhìn đồng hồ, đứng dậy đi đến quầy tiếp tân, có lẽ là vẻ mặt của hắn quá mức nghiêm túc, khiến nhân viên tiếp tân có loại cảm giác giống như muốn tìm đánh, không hề ngoài ý muốn, nhân viên tiếp tân không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng chỉ nói mỗi ngày đều có người ngoại quốc vào ở, còn thông tin chi tiết hơn thì từ chối hồi đáp.

Lý Cương đổi ý nói, “Tôi muốn một phòng loại thường.” Rồi lấy chứng minh nhân dân ra đưa cho nhân viên tiếp tân.”

Đối phương đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vẫn mở cho hắn một phòng, các cô không thể đuổi khách ra khỏi cửa.

Lý Cương cầm thẻ phòng nói với Thái Điền, “Gọi điện về nhà, tối nay chúng ta ở lại đây.”

Trong lúc Thái Điền đi sang một bên gọi điện thoại về nhà, Lý Cương tiếp tục ngồi yên, năm người nước ngoài và ba người Trung Quốc vừa nói vừa đi vào khách sạn. Lý Cương nhìn một cái là biết, người nước ngoài chính là đám người Abigail, ba người Trung Quốc kia không phải bọn Trương Kha Ngô Hạo còn là ai.

Lý Cương đứng lên cài nút áo, lại chỉnh trang y phục, mặt mỉm cười đi tới, đứng trước mặt một người Mỹ chừng bốn mươi tuổi, tóc màu nâu, dùng tiếng Anh chào hỏi, “Xin chào, ngài Brown.” Brown là họ của Abigail.

“Cậu là?” Abigail không nhận ra người thanh niên trước mặt.

Trương Kha thầm híp mắt, nụ cười trên mặt bất biến, chỉ có ánh mắt là lạnh đi, hắn nhìn Lý Cương, hoàn toàn không có ý muốn giới thiệu.

“Tôi là một trong những đại biểu của Tào thị, cũng là đồng nghiệp của anh Trương Kha bên cạnh ông đây.” Lý Cương nói, cười nhìn về phía Trương Kha.

Abigail cũng nhìn về phía Trương Kha, “Đúng vậy, vị này chính là đồng nghiệp của tôi, Lý Cương.” Mặc dù trong lòng rất ghét người này, nhưng trước mặt người của đoàn khảo sát MA lại không thể phủ nhận anh ta cũng là một thành viên của Tào thị.

Lý Cương vội nói, “Ông có thể gọi tôi là Lee.” Sau đó, hắn đi theo bên cạnh Abigail, đẩy Trương Kha ra sau, thân thiện cùng Abigail trò chuyện, “Thật lòng xin lỗi, bây giờ mới đến tìm ngài, buổi sáng lúc đến sân bay không khéo là xe của tôi bị trục trặc, nên mới nhờ Trương Kha đi đón ngài, xin ngài lượng thứ.” Lý Cương biết Trương Kha khẳng định không hề nói cho bọn họ biết bất cứ tin gì có liên quan đến mình, cho nên trực tiếp mạnh dạn bịa chuyện, tiện cho mình một cái cớ hợp lý để lên sân. “Không biết hôm nay ngài có vui vẻ hay không.”

Trương Kha ở phía sau bọn họ nghe Lý Cương nói vậy thì tức đến mức đau phổi, làm như tất cả những thứ hắn làm hôm nay đều là giúp đỡ anh ta vậy.

“Đương nhiên, anh Trương là một hướng dẫn viên rất tốt, dẫn chúng tôi đi thăm quan vài di tích, chúng tôi còn được ăn món Trung Quốc chính gốc, tên là…” Abigail đột nhiên không nhớ nổi chữ kia đọc thế nào.

“Món Xuyên.” Trương Kha ở một bên bổ sung.

“A, đúng, món Xuyên, ớt đỏ đỏ, màu sắc nhìn hơi giật mình, nhưng ăn vào lại rất ngon, rất thơm a.” Abigail khen món Xuyên không dứt lời, kỳ thực món Xuyên Trương Kha dẫn họ đi ăn đã được cải tiến, chỉ là ở mức độ cay thì không bằng món Xuyên gốc, nhưng hương vị lại rất được khen ngợi.

“Phải rồi, Trương Kha ở phương diện ẩm thực rất có nghiên cứu, đây là một trong những nguyên nhân công ty chúng tôi ‘cố ý’ sắp xếp anh ấy đến tiếp đãi.” Lý Cương không hề keo kiệt khen ngợi, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Trương Kha có thâm ý khác.

Abigail tán thành gật đầu, giơ ngón tay cái về phía Trương Kha, dùng âm điệu kỳ quái nói tiếng Trung, “Món Xuyên, good!” Bốn người Mỹ khác cũng mỉm cười gật đầu.

Ngô Hạo cũng ở phía sau mọi người, có hơi túa mồ hôi lạnh, cái này xem là thọc gậy bánh xe bị bắt tại trận sao? Không ngờ bọn họ lại tìm tới nhanh như vậy.

Thái Điền vốn còn đang gọi điện thoại bên cửa sổ nhìn thấy đoàn người, vội nói, “Đợi lát nữa gọi lại cho mẹ, bên này con có chuyện bận.” Liền cúp điện thoại, chạy bước nhỏ đuổi kịp đoàn người, chọn thời cơ thích hợp chen vào chào hỏi đoàn khảo sát.

Dưới lời giới thiệu đơn giản của Lý Cương, thì đây cũng là một thành viên tiếp đãi, “Chỉ không may là lại bị chôn chân trên xe cùng tôi.”

Abigail dường như rất tán thưởng Lý Cương đến sau, hai người cứ cười cười nói nói mãi đến tận thang máy, trong lúc đó Trương Kha nói chen vào vài lần đều không thành công.

Abigail tại lần thứ hai bị Lý Cương chọc cười, nói, “Lee cậu làm tôi thay đổi ấn tượng với người trong nước rồi đấy, mặc dù nói chuyện với nhau chưa lâu, nhưng tôi tin rằng chúng ta còn có nhiều thời gian để hiểu nhau hơn.”

“Đương nhiên, chúc các vị ngon giấc, hẹn mai gặp lại.” Hắn chủ động nhấn cửa thang máy, cùng từng người trong đoàn khảo sát lần lượt bắt tay chào hỏi.

Đợi cửa thang máy đóng, nụ cười trên mặt Trương Kha và Lý Cương đều thu hết lại, đám lính tốt theo sau cũng đều vạch rõ giới tuyến, nhìn người của đối phường trừng trừng.

“Không ngờ người lại bị các anh đón đi.” Lý Cương mang vẻ “ngoài ý muốn”.

“Phải, tôi tưởng là các anh ít nhiều sẽ có chút chuẩn bị, cho dù cấp trên của các anh không có suy nghĩ này, nhưng ít nhất anh phải có ý thức này chứ.” Trương Kha đối vơi sự “ngoài ý muốn” của anh ta rất bất ngờ, hắn hiểu Lý Cương, giống như Lý Cương hiểu hắn. “Không phải đây vẫn luôn là phong cách của tôi sao.”

“Nói sao thì chúng ta đều cùng một công ty, cần vậy sao?” Lý do hắn đáp ứng Tào Nhất Lâm cũng là bởi không muốn lại vì tranh chấp bè phái mà ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của công ty, cạnh tranh ở đâu cũng có, kéo bè kết phái cũng rất bình thường, nhưng Tào thị không chịu nổi kiểu cắn xé này.

“Các người lùi bước không phải là giải quyết được rồi sao.” Trương Kha đối với cái ý tưởng “chỉ cần là vì lợi ích của công ty, kẻ địch cũng có thể thành bạn bè” kia của Lý Cương là cười nhạt, thời đại nào rồi chứ. “Dù sao cũng phải là Tào thị bắt được dự án lần này, anh bắt hay tôi bắt không phải như nhau sao?” Trương Kha hơi giễu cợt nói.

Lý Cương đột nhiên nở nụ cười, nhưng ánh mắt càng lạnh hơn, “Vậy ai dùng bản lĩnh của người nấy đi.”

Trương Kha cũng cười theo, “Đương nhiên.” Hắn sẽ cho mọi người nhìn thấy thực lực của hắn, vị trí Trưởng phòng kinh doanh chỉ có thể là của hắn.

Trong lúc hai vị “lão đại” nói chuyện, Thái Điền và Ngô Hạo cũng không nghe, cố gắng trợn to hai mắt đến nỗi nhãn cầu hơi lồi ra, nhìn đối phương trừng trừng không nháy một cái, liều mạng trừng mắt như thể ai kiên trì lâu nhất là người thắng vậy.

“Tổ trưởng Trương còn chuyện gì không?” Lý Cương nghiêng đầu nhìn thấy cái dạng đó của hai người phía sau, liền nhanh chóng thu lại ánh mắt, liếc nhìn số tầng thang máy dừng lại.

“Không có chuyện gì.” Trương Kha nói.

“Vậy… anh còn đứng đây làm gì? Không về nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng hơi lấy sức sao? Dù sao cũng đã vất vả cả ngày rồi.” Lý Cương đầy thiện ý nhắc nhở.

“Thế nào, tổ trưởng Lý có thể đứng đây còn tôi thì không thể sao?” Trương Kha trừng hắn, nhếch mép, “Quản hơi rộng rồi đấy.”

“OK, vậy bọn tôi đi trước, tổ trưởng Trương cứ tiếp tục.” Nói rồi xoay người vỗ đầu Thái Điền, dẫn người đi.

Trương Kha nhìn hai người bọn họ chằm chằm, đến tận khi hai người kia ra khỏi khách sạn.

“Tổ trưởng chúng ta bây giờ đứng tiếp sao?” Ngô Hạo lặng lẽ tiến lên trước hỏi.

“Đứng cho ngu người à, đi về.” Trương Kha quát hắn, “Mai tám giờ tập hợp ở đại sảnh khách sạn, đến muộn các người có thể trực tiếp cút xéo.”

Ngô Hạo và người bị kéo tới làm tổ viên tạm thời Từ Tuệ vâng dạ gật đầu.

Lên xe, Lý Cương rất lâu chưa lái xe, Thái Điền biết lão đại khẳng định lại không biết lạc vào cõi thần tiên nào rồi. Đợi năm phút, hắn thực sự chịu không nổi nữa, mặc dù trước đó có ăn ít bánh mì lót dạ, nhưng hắn vẫn đang rất đói a, “Lão đại? Nghĩ gì vậy?” Hắn chỉ định gọi lực chú ý của lão đại về, không hề trông đợi ổng trả lời.

“Anh đang nghĩ sao Trương Kha lại tự tin như vậy.” Lý Cương nhìn phía xa nói.

“Hả?” Thái Điền tỉ mỉ hồi tưởng lại dáng vẻ “khí thế khốn nạn” mười phần vừa rồi của Trương Kha, “Lẽ nào bọn hắn có át chủ bài gì?” Nói đến đây, hắn chợt sửng sốt, không phải là… Lưu Ngọc đấy chứ? Hắn lắc đầu, vội vàng quẳng cái suy nghĩ này ra sau đầu.

“Lần này anh ta đến có chuẩn bị.” Lý Cương không thể không nói, hắn cần phải chú ý hơn, cho dù không lo được bên Trương Kha, cũng nên lưu tâm để ý người và việc bên cạnh mình mới được, Lý Cương ném chìa khóa cho Thái Điền, “Cậu ra ngoài ăn đi, mua về cho anh.” Nói xong, Lý Cương xuống xe quay lại khách sạn.

Ngô Hạo vừa lái xe qua trước cổng khách sạn, đột nhiên thắng lại. Người trên xe đều vì quán tính nghiêng về phía trước, Trương Kha còn chưa kịp thắt dây an toàn trực tiếp va vào đằng trước, giận tím mặt nói, “Tôi đã nói thằng nhóc cậu…”

“Lý Cương!” Ngô Hạo hô lên, chỉ về phía trước.

“Lý Cương cái gì?” Trương Kha theo hướng tay hắn chỉ nhìn sang.

“Tên này sao lại quay lại?” Thấy Lý Cương vội vã chạy về khách sạn, Trương Kha kỳ lạ hỏi.

“Không phải bọn họ định giao bản kế hoạch ngay bây giờ đấy chứ?” Ngô Hạo suy đoán, quay đầu nhìn Trương Kha.

“Dùng não chút đi, cho dù hắn có không muốn nghỉ cố gắng, người của đoàn khảo sát người ta còn muốn nghỉ.” Trương Kha trước tiên thắt dây an toàn, “Đừng sợ hãi vớ vẩn, lo lái xe đi.” Hắn khinh miệt nhìn Lý Cương một cái, cố lên, đến cuối cùng sẽ phát hiện tất thảy làm đều là phí công thôi.



“Từ Uy?” Tào Nhất Lâm cúp điện thoại, Thiết Đầu vội hỏi, người kia ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.

“Là Lý Cương, anh ta nói là bọn Trương Kha đón người của đoàn khảo sát đi.” Tào Nhất Lâm cũng không phải là không quan tâm chuyện này, chỉ là so với những thứ này, cậu càng muốn biết tin của Từ Uy hơn.

“Được rồi, bây giờ chúng ta cũng biết chuyện này do ai làm trước Từ Uy rồi.” Thiết Đầu nằm trên mặt kính bàn làm việc, hắn không thể không nói, cảnh đêm nơi này thật là không tệ.

“Một ngày rồi chưa gọi về, điện thoại di động còn tắt máy, cậu nói xem Từ Uy có thể nào đã gặp chuyện rồi không?” Tào Nhất Lâm lo lắng hỏi.

“Sao anh ta gặp chuyện được.” Thiết Đầu xoay người ngồi xuống ghế dựa, nhận ra Tào Nhất Lâm bất an, “Anh ta khẳng định còn an toàn hơn chúng ta, không sao đâu, phải biết rằng anh ta là Từ Uy, người của nhà họ Từ đó.” Hắn an ủi, trước đây hắn cũng không biết bối cảnh của Từ Uy, nhưng trước khi đến Tào thị “nhậm chức”, hắn đại khái biết một ít, Từ Uy so với trong tưởng tượng của mình càng có tiền có thế hơn.

“Nhưng ảnh hiện đang là Ngụy Húc, chỉ là trợ lý của tớ thôi.” Tào Nhất Lâm cảm thấy bây giờ mình phải làm gì đó, cậu đột nhiên đứng dậy, dọa Thiết Đầu giật mình một trận trước. Chỉ thấy Tào Nhất Lâm đi vào bếp đeo đôi bao tay cao su vào, bắt đầu làm vệ sinh từ cái bàn.

Thiết Đầu nhìn động tác của cậu cũng không ngăn cản, làm vậy sẽ giúp cậu không cần phải nghĩ nhiều nữa. Đột nhiên cảnh bắn nhau trong phim cảnh sát tội phạm không báo trước xuất hiện trong đầu hắn, hắn lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ này đi, xem ra hắn cũng cần tìm vài việc gì đó dời đi lực chú ý mới được.

“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, hai người đầu tiên là cả kinh, nhìn nhau, Thiết Đầu rón rén đi tới bên cửa, “Ai vậy?”

“Là tôi.” Giọng nói Vệ Mỹ Lệ vang lên.

Thiết Đầu bình tĩnh lại, mở cửa, kỳ quái hỏi, “Cô vẫn chưa tan làm sao?”

“Tôi định xem xem còn gì cần tôi làm nữa không? Nếu không thì tôi đang chuẩn bị tan làm đây.” Vệ Mỹ Lệ nói, khó được nhìn thấy cấp trên tăng ca, làm thư ký cũng không tiện rời đi sớm quá.

“À, không có việc gì, trễ lắm rồi, về sớm chút đi.” Thiết Đầu nói.

“Được.” Vệ Mỹ Lệ gật đầu, trở về chỗ ngồi tắt máy thu dọn đồ đạc, xem ra tin nóng sáng nay của công ty về nhân viên đoàn khảo sát gặp vấn đề là thật, cho nên đám người Tào tổng đến giờ vẫn chưa đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui