Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Về vấn đề kế thừa Tào thị, Tào Nhất Lâm không còn phải bận tâm đến nữa, việc này đã kết thúc, cậu hiện tại đã có được người yêu và người nhà của mình, lại có được bạn thân nhất, những điều này với cậu mà nói đã đủ lắm rồi.

Con người lặp đi lặp lại một việc gì đó nhiều lần, sẽ rất dễ hình thành thói quen, lặp lại nhiều lần như vậy, có không muốn quen cũng khó. Tỷ như ỷ lại Từ Uy, gần đây cậu phát hiện chỉ cần gặp phải bất kỳ vấn đề nào không liên quan đến bếp núc suy nghĩ đầu tiên của cậu không phải là giải quyết như thế nào, mà là hỏi Từ Uy xem anh giải quyết như thế nào. Lại tỷ như sự ăn ý thường niên khi ở chung với Thiết Đầu, cứ từng tí từng tí một khôi phục lại trong lúc ở bên nhau…

Vấn đề lớn nhất của cậu lúc này chính là phải sắp xếp một hành trình du ngoạn thú vị hợp lý, nhưng không thể hỏi ý kiến Từ Uy, cậu chỉ có thể lặng lẽ tìm Thiết Đầu thương lượng, “Tớ sắp xếp như vậy… cậu xem có được không?” Cậu mất nửa tiếng đem kế hoạch ăn uống đi lại ngắm cảnh vân vân đều giải thích tường tận.

“Cậu…” Thiết Đầu vốn định hỏi xác định chưa, thực sự là một kế hoạch hoàn toàn ngoài dự liệu a, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt của Từ Uy lúc đó, hắn cố gắng không bật ra tiếng cười vui mừng khi người khác đau khổ của mình, trấn định lại chân thành nói, “Kế hoạch này đúng là quá tuyệt vời, tớ tin Từ Uy nhất định sẽ cảm động hận không thể òa khóc nước mắt ròng ròng.”

“Thật à?” Tào Nhất Lâm nhận được tán thành thì rất hài lòng.

“Đương nhiên, sao tớ phải lừa cậu chứ, kế hoạch của cậu thực sự xịn vô cùng, tin tớ đi!” Thiết Đầu chỉ có thể may mắn thay hai người lúc này không phải đang nói chuyện trực tiếp với nhau.

“Ha ha.” Đối với lời khen ngợi của Thiết Đầu, cậu chỉ còn cười ngây ngô.

“Đúng rồi, nhất định phải giữ bí mật với Từ Uy, nếu không đến lúc đó anh ta sẽ không kinh hỉ đâu.” Thiết Đầu đề xuất một kiến nghị nho nhỏ.

“Ừ ừ.”

“Cậu viết trong sổ phải không?” Thiết Đầu lại hỏi.

“Đúng vậy.”

“Xé tờ giấy kế hoạch xuống cất bên người đi, sau đó mỗi ngày ôm cuốn sổ mà che chở, nghìn vạn lần nghìn vạn lần không được để Từ Uy phát hiện.” Thiết Đầu bày cách, hắn không được xem đúng là quá đáng tiếc.

“Sao vậy?”

“Đề phòng Từ Uy không yên lòng xem trộm kế hoạch của cậu chứ sao.” Thiết Đầu nói.


“Ừ ừ.”



Giải quyết xong chuyện Tào thị, bọn họ trở về dinh thự nhà họ Từ.

Từ Uy quả thực là rất tò mò Tào Nhất Lâm cụ thể sắp xếp cái gì, nhưng nghĩ nếu biết trước, sẽ không có kinh hỉ nữa, nghĩ một hồi vẫn là thôi, không nhìn lén sổ tay Tào Nhất Lâm mang theo bên người, hay mở xem ký lục trong máy vi tính của cậu. Chỉ gọi điện cho thư ký của mình, hủy vé máy bay và khách sạn đã đặt trước đó, yên tâm chờ đợi kỳ vọng hành trình Nhất Lâm sắp xếp.

Đối với việc bọn họ về nhà, vui vẻ nhất chắc chắn thuộc về cặp song sinh Từ Mặc Từ Trình.

Từ ngày đầu tiên Tào Nhất Lâm trở về, hai đứa giống như gấu mèo, mỗi đứa ôm một chân sau, bọn nó dường như rất thích kiểu vận động này, mỗi ngày nhất định phải ôm một chút. Tào Nhất Lâm cũng rất thích ở chung với bọn nhỏ, phần lớn thời gian cậu vẫn ở trong bếp, nhưng phòng bếp đối với bọn nhỏ mà nói chính là bộ đồ chơi gia đình cỡ lớn, dù là làm loạn nhiều hơn, nhưng trong quá trình đó cả người lớn và trẻ con đều rất vui. Mỗi ngày mang theo bọn chúng tới phòng bếp, tới vườn hoa, trước kia là vườn hoa, giờ chuyển thành một vườn rau, ba người làm việc rất hài lòng.

Đương nhiên cũng có người đối với việc Tào Nhất Lâm trở về không hài lòng như vậy, đó chính là quản gia Lý Thư Vệ. Hắn thấy, Tào Nhất Lâm bây giờ giống như kiểu hầu nữ bò lên giường chủ nhân, bán nhan sắc nhận lấy đãi ngộ thân phận tốt hơn vậy.

Mà Từ Uy vì đang nghĩ tới mấy ngày nữa hai người sẽ cùng nhau đi du lịch nên không để ý những ngày này Tào Nhất Lâm bị những người khác chiếm lấy, đúng lúc trong khoảng thời gian này anh đem vài việc ở công ty ra xử lý.

Buổi tối hôm trước khi lên đường, Tào Nhất Lâm trong lúc Từ Uy tắm kéo vali ra, bắt đầu xếp đồ của hai người. Cậu lấy quần áo của hai người ra để lên giường, đang suy nghĩ xem nên mang cái nào.

Từ Uy từ phòng tắm đi ra, khăn tắm quấn trên thắt lưng, cầm khăn mặt lau đầu, thấy một giường quần áo và vali, “Chúng ta chừng nào xuất phát?”

“Mai chúng ta sẽ xuất phát, em xếp đồ của anh chung vào luôn. Anh xem muốn mang theo bộ nào.” Cậu vừa nói tay vừa làm việc, đem đồ vệ sinh cá nhân cất trong túi nhỏ bỏ vào vali. Đang nói đột nhiên cảm thấy phía sau ấm áp hẳn, bên hông cũng bị một đôi tay quấn lấy, dọa cậu giật nảy mình, đồ trên tay rơi thẳng xuống vali, ngay sau đó liền có một âm thanh trầm thấp cảm tính vang lên bên tai cậu, “Cảm ơn.”

Tào Nhất Lâm thoáng cái đỏ mặt, “Ừm, đừng khách khí.” Tay chạm phải hai cánh tay nhẵn bóng còn đang ướt, “Anh chưa lau khô người nữa hả, đêm khuya dù là ở trong phòng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, đừng để bị cảm.” Nói rồi lấy cái chăn trước mặt xoay người quấn Từ Uy lại. Hành động này cũng khiến khoảng cách hai người mặt đối mặt chỉ còn một con số không, cậu có thể rõ ràng cảm thấy được hơi thở của Từ Uy.

“Anh quấn cái này đi, nếu mà cảm thì mai không ra khỏi cửa được đâu.” Nói rồi trực tiếp vòng ra Từ Uy thắt nút cái chăn lại, rồi lại tới chỗ vali bắt đầu xếp đồ.

Nghĩ đến việc từ mai trở đi sẽ được ở riêng, Từ Uy liền không giãy dụa, thuận theo để bị trói, anh không hề cảm thấy bị cái chăn trói lại bất tiện chút nào, đi vài bước tới sô pha bên cạnh ngồi xuống. “Chúng ta đi mấy ngày?”


“Em lên kế hoạch ba ngày, không đi xa lắm đâu, qua lại cũng khá dễ, sẽ không chậm trễ nhiều công việc của anh.” Tào Nhất Lâm nói, cậu kiểm tra lại những thứ đã cất, chỉ thiếu quần áo. “Anh xem xem muốn mang bộ nào a?” Quay đầu nhìn về phía Từ Uy, phát hiện anh để vai trần, bị mình cột cái chăn lên người, khăn tắm và chăn rũ xuống đầu gối, hai bắp chân hữu lực lộ ra bên ngoài, nước phía trên còn chưa lau khô, tóc cũng còn ướt tích nước nhỏ xuống bờ vai, anh lại chẳng hề để ý chỉ nhìn Tào Nhất Lâm chằm chằm, một bộ dáng sắc đẹp thay cơm.

“Tùy tiện, gì cũng được.” Dù sao thì đều là quần áo anh tự mua, mặc gì không quan trọng.

Có điều Tào Nhất Lâm nhìn không nổi, tùy tiện bỏ vài bộ vào chỗ còn trống trong vali, rồi cầm khăn mặt bị ném một bên, kéo Từ Uy ngồi lên giường, lau cho đến khi tóc anh không tích nước nữa hơi khô mới buông tha đầu Từ Uy.

Mở tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ mới ném cho Từ Uy, “Mau mặc đồ ngủ vào.” Nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm, cuồng lộ hàng.

Cậu kéo khóa vali trên giường, xách lên đặt gần cửa, quay đầu lại liền thấy Từ Uy đang đắp chăn nằm nghiêng trên giường, ánh mắt mê hoặc nhìn cậu.

Tào Nhất Lâm hít sâu một hơi, “Anh nghỉ trước đi, em ra ngoài một chút.” Nói rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Từ Uy có chút tiếc nuối thở dài, nằm ngửa trên giường, đột nhiên nhìn thấy sổ tay mà Tào Nhất Lâm mỗi ngày đều cầm trong tay để trên cái tủ thấp cạnh tủ quần áo, anh nheo mắt, ngồi dậy, lại nằm trở lại, rồi lại ngồi dậy, rồi lại nằm trở lại. Mai sẽ biết thôi, bây giờ không cần thiết xem trộm, huống hồ đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, anh chỉ cần yên lặng đợi kinh hỉ là được, nghĩ đến đây tâm tình rất sảng khoái.

Sáng hôm sau khi Từ Uy tỉnh dậy Tào Nhất Lâm đã không còn ở trên giường, vừa nghĩ tới hôm nay xuất hành, anh thần thanh khí sảng rời khỏi giường, kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, tiết trời hôm nay thật là không tồi. Anh duỗi người, đi vào toilet làm vệ sinh, soi gương ngắm nghía trái phải một chút.

“Cốc cốc” Từ Vân ở ngoài cửa vặn tay nắm cửa phát hiện cửa không khóa, trực tiếp mở ra, “Anh hai, anh dậy chưa a?” Đi ngang qua toilet thấy anh hai đang ở bên trong, “Anh Tào gọi anh xuống lầu ăn sáng.”

“Ừ.” Từ Uy nhìn râu đã được cạo sạch sẽ, “Đi thôi.”

“Anh hai hôm nay thật là đẹp trai nha!” Từ Vân đánh giá trên dưới anh hai nhà mình.

Từ Uy cười không nói, hai người một trước một sau xuống lầu. Đến bàn cơm, Từ Uy kéo ghế, nhìn bữa sáng bày đầy bàn ăn, “Bữa sáng hôm nay rất phong phú a.”

Từ Vân cũng ngồi xuống, “Đúng đó, anh Tào dậy rất sớm chuẩn bị đó, nói là muốn mọi người ăn sáng thật no. Hai anh lâu vậy rồi không về, anh không phát hiện em gái anh đã gầy đi rồi sao.” Nói đến đây cô có rất nhiều bất mãn a, anh Tào rõ ràng nói là phụ trách một ngày ba bữa cho bọn họ, vậy mà không ở nhà lâu như vậy.


“Vậy ăn nhiều chút.” Từ Uy nói rồi gắp một cái bánh quẩy đặt vào đĩa ăn của Từ Vân.

“Cảm ơn anh hai.” Từ Vân cười nói.

Từ Mặc Từ Trình mặc bộ đồ thể thao giống nhau như đúc nắm tay Từ Chất đi xuống lầu, nhìn thấy người trên bàn ăn, vội lễ phép chào, “Chào buổi sáng bác hai, chào buổi sáng cô.”

“Chào buổi sáng.” Bọn họ cũng đáp lại.

Từ Chất kéo hai cái ghế bên cạnh mình bế hai đứa con trai trước sau đặt lên.

“Hôm qua khuya mới về sao?” Từ Uy nhìn Từ Chất, hôm qua không thấy hắn về, còn tưởng hắn đi công tác.

“Dạ, tăng ca.” Mọi người đều đã quen Từ Chất kiệm lời ít nói, cũng không để ý lắm.

Hai đứa nhóc cũng có thói quen ăn cơm tốt, ăn bữa sáng trước mặt, không cầm đồ chơi cũng rất ít khi làm vung vãi đồ ăn ra ngoài.

“Mọi người đều dậy rồi.” Tào Nhất Lâm thu dọn phòng bếp ổn thỏa, cầm máy quay phim đi ra, mọi người đều nhìn về phía cậu.

“Chào mọi người!” Cậu nhìn mọi người qua màn hình máy quay phim.

“Anh Tào anh quay phim tụi em làm gì vậy?” Từ Vân hỏi trước.

“Anh muốn bắt đầu ghi hình từ bây giờ a.” Tào Nhất Lâm hướng ống kính về phía cặp song sinh, vừa giỡn cho hai đứa nhóc vui, vừa quay phim, nếu không phải bọn nó đang ăn thì nhất định sẽ nhảy xuống ôm đùi nghịch rồi.

“Ăn trước đi, ăn xong rồi làm.” Từ Uy uống một hớp sữa đậu nành mở miệng nói.

“Không sao, em vừa ăn trong bếp rồi, mọi người ăn đi.” Cậu ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, “Thư Vệ đâu?” Hắn thường là người dậy sớm nhất Từ gia, hiếm có khi giờ này mà vẫn chưa thấy hắn, không biết việc nhờ hắn giúp một tay thế nào rồi.

“Không thấy.” Từ Vân nhai bánh lắc đầu.

“Em có thể gọi điện hỏi cậu ta.” Từ Uy đề nghị.


“Ừ ừ.” Tào Nhất Lâm nhấn nút tạm dừng máy quay, lấy di động ra bấm số của Lý Thư Vệ.

Chuông điện thoại di động ở trong phòng vang lên từ xa đến gần. Lúc Lý Thư Vệ nghe thấy di động reo thì đang đẩy cửa đi vào, thấy là số Tào Nhất Lâm, ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu, trực tiếp tắt điện thoại hỏi, “Tào tiên sinh tìm tôi?”

“Anh về rồi, tìm được xe chưa?” Tào Nhất Lâm vội hỏi.

“Vâng, đã liên hệ được rồi, một tiếng nữa sẽ đến.” Lý Thư Vệ nói.

“Cảm ơn nha, anh đi cùng bọn tôi đi.” Tào Nhất Lâm trước đó có rủ hắn, có điều bị từ chối, nhưng cậu vẫn thêm một vé, nghĩ hắn ở nhà một mình sẽ cô đơn lắm.

Nghe nói vậy, Từ Uy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thư Vệ, không cho đồng ý, không cho đồng ý…

“Không cần, mấy ngày nay có thể tôi phải gọi dịch vụ dọn nhà đến quét dọn sạch sẽ, sắp hết năm rồi, rất nhiều thứ cần phải dọn dẹp.” Lý Thư Vệ cười nói, hắn cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình chằm chằm, nhưng sau khi hắn nói xong, ánh mắt cũng liền biến mất, hắn quay đầu nhìn về phía bàn ăn, chắc là ảo giác của hắn thôi nhỉ.

“Vậy được rồi.” Tào Nhất Lâm không cưỡng cầu nữa.

Mọi người cơm nước xong xuôi, Tào Nhất Lâm nói, “Đi lấy hành lý thôi.”

“Được.” Từ Uy nói xong phát hiện có tiếng lặp, những người đang ngồi tất cả đều nói chữ này, sau đó rời khỏi bàn ăn lên lầu.

Thấy Từ Uy vẫn còn ngồi tại chỗ, Tào Nhất Lâm tiến lên nói, “Đi lấy hành lý đi, em ra ngoài chờ xe.” Nói rồi cậu cầm máy quay đi ra ngoài.

Từ Uy lúc này mới phát giác ra có gì đó không đúng, định mở miệng hỏi, nhưng người đã đi xa rồi, anh có một dự cảm chẳng lành, vừa bước lên bậc thang, liền thấy Từ Vân đã xách cái vali màu xanh lá cây và ba lô vàng neon của cô “bạch bạch bạch” chạy xuống lầu.

“Anh hai nhanh lên chút a, xe sắp tới rồi.” Từ Vân thấy anh hai còn đang lê lết bất mãn nói.

Không phải chứ! Đang nghĩ ngợi, Từ Vân đã như một làn khói chạy ra ngoài.

Lúc này cặp song sinh cũng đeo ba lô Dê con vui vẻ từ từ bước xuống lầu, đi qua bên người anh còn chào, “Bác hai.” Thêm cả Từ Chất mang theo một cái vali to màu lam đậm theo sát phía sau bọn nó, “Anh hai, hình như em nghe thấy tiếng còi, chắc là xe đến rồi, anh nhanh lên.” Hắn hiếm khi có thời gian dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi, đối với lần xuất hành này, hắn còn có chút mong đợi. Thấy anh hai vẫn đang ngây người tại chỗ liền nhắc nhở.

Từ Uy tuyệt vọng, du lịch hai người trong ảo tưởng của anh a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận