Tru Tiên 2

Chương 48: Tố cáo (Thượng)
Dịch: Fengzi
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Tối thứ 7 an lành...:02(1):
Trên điện Ngọc Thanh ở Thông Thiên Phong, Thanh Vân Sơn.

Trong đại điện yên tĩnh, sự vui vẻ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bầu không khí nặng nề. Phía dưới tượng thánh Tam Thanh đặt hai hàng ghế lớn, ngồi ở vị trí chủ tọa chính giữa là chưởng giáo chân nhân của Thanh Vân Môn-Tiêu Dật Tài, dãy bên tay trái đều là người Thanh Vân Môn. Năm đại trưởng lão của Thanh Vân Môn hiếm khi xuất hiện thì hiện giờ đều có mặt ở Ngọc Thanh điện, lần lượt là Tề Hạo, Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân. Còn dãy bên phải là hai vị trưởng bối của Hạo Thiên Kiếm phái, phó môn chủ Phó Phi Ngư và sư đệ Cơ Thủy Nguyên. Ngoài ra, phía sau bọn họ còn đứng một hàng đệ tử Hạo Thiên Kiếm phái, sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng lúng túng. Trong đó người đứng đầu - Tống Dục sắc mặt vừa tức giận vừa lo lắng. Kẻ đang cúi đầu đứng trước hai vị sư trưởng là La Uy mặt mày ủ dột không dám hé răng nửa lời, bây giờ trên mặt La Uy xuất hiện hai dấu tay, xem ra vừa bị đánh xong.
Trong mấy vị trưởng lão Thanh Vân Môn, ít nhiều cũng có vài ánh mắt liếc nhìn La Uy, nhưng rõ ràng không quan tâm đến hắn cho lắm. Hơn nữa lúc này, sự chú ý của mọi người kỳ thật đều dồn vào Tiểu Đỉnh đang trốn vào lòng Lục Tuyết Kỳ. Hai má Tiểu Đỉnh đỏ bừng, dấu tay vẫn còn hằn trên khuôn mặt phúng phính trắng nõn trông rất khó coi, ngay cả chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài bây giờ cũng nhíu mày, thỉnh thoảng lén nhìn Lục Tuyết Kỳ giống như các vị trưởng lão khác.
Lục Tuyết Kỳ không nói gì, nàng chỉ ngồi trên ghế lạnh nhạt nhìn cậu con trai trốn trong lòng mình, quan sát dấu tay in trên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta đau lòng ấy, dấu tay đỏ như thế thì lực đánh phải mạnh đến mức nào đây. Hơn nữa khóe miệng Tiểu Đỉnh còn lộ rõ vết rách, theo lời Tăng Thư Thư kể lại thì thằng bé đã chảy không ít máu.
Thậm chí trên áo Tiểu Đỉnh vẫn còn vương lại một vết máu đỏ tươi.
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ cực kỳ lạnh lùng, dường như còn băng sương hơn năm xưa, thậm chí lúc này, nhiệt độ của cả tòa Ngọc Thanh đại điện lúc cũng khiến người ta có ảo giác như lạnh thấu xương.
Hào quang quang màu lam của thần kiếm Thiên Gia trong tay nàng chớp động, trong vỏ loáng thoáng vang lên leng keng như có như không. Âm thanh nhỏ bé chầm chậm lan tỏa khiến các trưởng lão Thanh Vân Môn đều biến sắc mặt, Tiêu Dật Tài chợt nhíu mày nhìn sang Tống Đại Nhân.
Tống Đại Nhân mặt vuông mày rậm, thân hình cao lớn, khí thế uy nghiêm, nhưng khi thấy chưởng môn ra hiệu, trong lòng y nhịn không được chửi thầm, người quan hệ tốt với Lục Tuyết Kỳ là vợ ta chứ có phải ta đâu… Nhưng bây giờ y không thể mở miệng, chỉ có thể cười gượng nói với Lục Tuyết Kỳ: “À… Lục sư muội, ta có thể hiểu được tâm trạng của muội, không phải ta cũng luôn dõi theo Tiểu Đỉnh từ nhỏ đến lớn hay sao? Nhưng có lẽ chuyện hôm nay thật sự là hiểu lầm thôi, hay chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, Lục Tuyết Kỳ đã lạnh lùng liếc nhìn y, Tống Đại Nhân bị ánh mắt sắc bén quét tới, đối diện với gương mặt xinh đẹp kia, lập tức nghẹn lời. Lúc này, Lục Tuyết Kỳ lẳng lặng nhìn hắn, nói từng chữ một: “Huynh bảo đây là hiểu lầm sao?”
Tống Đại Nhân liếc nhìn thanh thần kiếm Thiên Gia đang lóe hào quang, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, lập tức quay đầu sang chỗ khác, thầm nghĩ vị đại mỹ nữ này đang vô cùng tức giận, nếu mình vẫn ngu ngốc đụng vào thì thật quá oan uổng rồi.
Thấy Tống Đại Nhân cũng phải rút lui, Tiêu Dật Tài không khỏi đau đầu, trầm ngâm một lát rồi nhìn Lục Tuyết Kỳ, sau đó lại quay đầu nói với Phó Phi Ngư và Cơ Thủy Nguyên của Hạo Thiên Kiếm Phái: “Hai huynh, trong chuyện này ắt có hiểu lầm, nếu hai vị tin ta, vậy mời sang Thiên Điện nghỉ ngơi trước, ta và các vị đồng môn ở lại thương lượng một lát rồi lại mời chư vị tới, được không?”
Phó Phi Ngư, Cơ Thủy Nguyên ngồi dãy bên phải sắc mặt rất khó coi lại xen lẫn vẻ xấu hổ, nghe vậy đều đứng lên, gật đầu nói: “Tiêu Chân Nhân khách khí rồi, tất cả xin để chân nhân làm chủ.” Nói xong, Cơ Thủy Nguyên quay sang gọi đám đệ tử, nhưng không đi sang Thiên Điện mà ra ngoài cửa đại điện đứng chờ. Phó Phi Ngư đi được hai bước chợt quay đầu nhìn Lục Tuyết Kỳ, vẫn thấy nàng ngồi lạnh lùng như băng sương ở đằng kia, đồng thời thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tiểu Đỉnh, hiển nhiên trong lòng đang tức giận cực điểm vì con trai vô cớ chịu đau. Phó Phi Ngư lọc lõi sự đời, giờ phút này trong lòng thầm mắng chửi tên ngu ngốc La Uy vô số lần, nhưng dù sao La Uy vẫn là đệ tử của Hạo Thiên Kiếm phái, không thể bỏ mặc được, hơn nữa lúc trước đệ tử đời thứ hai có địa vị khá cao trong môn phái là Tống Dục cũng đã nhờ vả, trong lòng y khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng đành mặt dày chắp tay nói với Lục Tuyết Kỳ:

“Lục trưởng lão, sự việc xảy ra thực sự khiến chúng tôi vô cùng xấu hổ, đợi sau khi trở về Vân Châu, nhất định nghiêm phạt tên nghiệt đồ có mắt không tròng kia. Nhưng lần này Hạo Thiên Kiếm phái đến thăm Thanh Vân tuyệt đối không hề có ý bất kính, vì sự hưng thịnh lâu dài của hai phái, mong Lục trưởng lão bỏ quá cho.”
Dứt lời, y cũng không kỳ vọng sắc mặt Lục Tuyết Kỳ khá hơn, khẽ lắc đầu, bước ra khỏi Ngọc Thanh đại điện.
Bên ngoài Ngọc Thanh điện, một đám người Thanh Vân Môn bị Tăng Thư Thư mang lên Thông Thiên Phong vẫn ngoan ngoãn đứng đợi phán quyết từ đại điện. Ngoài Mục Hoài Chính, Vương Tế Vũ, Liễu Vân và Âu Dương Kiếm Thu đều là đệ tử Thanh Vân, đám người Vương Tông Cảnh, Cừu Điêu Tứ vì là đương sự nên cũng bị dẫn lên theo.
Lại nói, đây xem như là lần đầu tiên đám người ở căn viện số hai ba đến thánh địa Thanh Vân Môn, đến cả Tô Văn Thanh là thế gia đệ tử nhưng khi đến nơi này cũng phải sững sờ trước sự nguy nga hùng vĩ của Ngọc Thanh thánh điện. Người phàm đứng trước một kiến trúc to lớn vĩ đại thế này thường dễ sinh ra ảo giác bản thân mình nhỏ bé như con sâu con kiến, trong lòng liền kính sợ.
Lúc này, cả bọn ở khá xa nên không nghe được tiếng nói chuyện trên điện Ngọc Thanh. Trông đám người Mục Hoài Chình, Vương Tế Vũ sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc cho thấy quy định ở nơi này vô cùng nghiêm ngặt, bọn Vương Tông Cảnh cũng không dám thở mạnh, xếp thành một hàng đứng sau lưng Mục Hoài Chình, nghe tiếng chuông ngân vang thỉnh thoảng vọng xuống từ nơi đỉnh núi cao vút ngạo nghễ trời đất, bất giác trong lòng thêm lo lắng, nhưng cũng thêm hưng phấn, tâm tình đan xen phức tạp cùng nhau đứng chờ đợi.
Ngay lúc này, từ đại điện vang lên những tiếng bước chân, đám người Hạo Thiên Kiếm Phái đi ra, mặt mày ai nấy đều cau có khó chịu, thấy người của Thanh Vân Môn đứng một bên ngoài cửa điện thì cũng không buồn chào hỏi, mà kéo nhau đi tới một góc ở đằng xa, tụ tập bên cạnh lan can bằng bạch ngọc. La Uy mặt mũi ủ dột đang nói chuyện cùng hai vị trưởng bối khác, nhìn thần sắc nghiêm nghị của hai người kia, chắc hẳn họ đang răn dạy La Uy.
----------oOo----------

CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ.
MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận