Tru Tiên 2

Chương 49: Giấu mặt (Thượng)
Tiểu Đỉnh nhảy bật dậy, xoay người chạy ra khỏi cửa Ngọc Thanh đại điện, nhìn thân hình bé nhỏ tràn đầy hưng phấn kia, Tăng Thư Thư ôm trán, quay đầu cười khổ: “Lục sư muội, muội định làm gì thế?”
Lục Tuyết Kỳ thản nhiên đứng lên, không nhìn hắn mà chỉ lạnh nhạt nói: “Ta là mẫu thân đương nhiên phải lo lắng, nếu không lo được cho con mình thì còn làm được gì nữa, nhưng may mà ngoài ta, Tiểu Đỉnh vẫn còn một người cha hết mực yêu thương nó.”
Tăng Thư Thư đảo mắt, nói: “Biết rồi biết rồi, mấy người chúng ta ai chẳng biết Tiểu Đỉnh là điểm chí mạng của hắn, ngày thường luôn coi Tiểu Đỉnh là quan trọng nhất, nhưng mà…” Hắn lắc đầu cười khổ: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy không nên làm lớn… Hắn mà, tới lúc đó lỡ như xảy ra chuyện gì, chẳng phải lại thêm rắc rối sao?”
“Chuyện nhỏ?” Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ vốn hơi hòa hoãn thì giờ đột nhiên lạnh lùng trở lại, nàng nói: “Chuyện khi nãy chúng ta đều nghe rõ ràng, từ đầu tới đuôi Tiểu Đỉnh chỉ ngoan ngoãn ngồi trên thềm đá, không phá phách, cũng không trêu chọc ai, dựa vào cái gì lại bị người ta vô duyên vô cớ cho một bạt tai? Lại còn…”
Nói nửa chừng, Lục Tuyết Kỳ bỗng dừng lại, nhìn Tề Hạo ngồi bên cạnh đang khẽ chau mày: “Tề sư huynh có lẽ không rõ lắm, nhưng còn hai vị chắc phải hiểu, Tiểu Đỉnh từ nhỏ đã theo cha nó, từ khi sinh ra đến lúc ba tuổi, mỗi ngày đều đưa chân pháp vào cơ thể để rèn luyện kinh lạc khí mạch, thân thể có căn cốt, hơn xa những hài tử bình thường khác, nhưng vì cái tát kia mà Tiểu Đỉnh khóe miệng rướm máu còn mặt hiện dấu đỏ, các người nghĩ là vì sao?”
Dứt lời, Tề Hạo lập tức nhíu mày, sắc mặt Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân ở bên cạnh cũng sầm xuống, một lúc lâu sau, Tống Đại Nhân hít sâu một hơi, giọng lớn thêm phần bất mãn: “Tên kia ra tay rất nặng, nếu đứa trẻ bốn tuổi bình thường bị đánh như vậy thì e rằng đã xảy ra chuyện lớn, sơ sẩy còn…”
Nói đến đó, Tống Đại Nhân liền dừng lại, mặc dù nói không hết câu nhưng ý tứ ra sao thì mọi người đều rõ ràng. Bây giờ, người có thể ngồi ở chỗ này đều là nhân vật đứng đầu trong giới tu chân, đâu cần phải nói trắng ra. Lục Tuyết Kỳ cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, để lại ba người đưa mắt nhìn nhau trong đại điện vắng vẻ. Qua một lúc lâu sau, Tề Hạo thở dài một hơi, đứng dậy nói: “Tăng sư đệ, có lẽ đệ nên đi tìm chưởng giáo sư huynh, nói qua việc này với hắn, để hắn quyết định đi.”
Tăng Thư Thư im lặng ngồi trên ghế hồi lâu, sau đó chậm rãi gật đầu.
Ngoài Ngọc Thanh điện, đám người Thanh Vân Môn vẫn đứng chờ ở đấy, trong đó Vương Tông Cảnh đang vô cùng kích động. Lúc này, hắn không dám tin vào mắt mình, cứ nhìn chăm chăm vào người con gái xinh đẹp ấy không rời mắt, kết quả khiến đám người bên cạnh chú ý, giây lát sau đã có người cho hắn nếm mùi đau khổ.
“Bịch”, âm thanh trầm nhỏ, hóa ra có một bàn chân giẫm mạnh xuống bàn chân của Vương Tông Cảnh, khiến hắn đau đớn đến mức giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thì thấy tỷ tỷ Vương Tế Vũ đang đứng bên cạnh. Nàng trầm mặt, tức giận trừng mắt lườm hắn, nhỏ giọng mắng: “Tên nhóc thối, đệ bị ma ám à? Nãy giờ nhìn chằm chằm vào người ta không rời mắt.”
Nói xong, Vương Tế Vũ còn cố tình xoay xoay mũi giày đang giẫm trên chân Vương Tông Cảnh, khiến cho hắn hít một hơi đau đớn, vội vàng cười nói: “Đệ biết rồi. Á… tỷ tỷ, được rồi. Đệ hiểu rồi, đệ không nhìn nữa.”
Vương Tế Vũ “hừ” một tiếng, thu chân về, thầm nghĩ bình thường đệ đệ của mình đâu có như vậy, sao hôm nay lại bị mê hoặc bởi sắc đẹp của thiếu nữ áo xanh kia. Trong lòng đang khó hiểu, bỗng nghe thấy tiếng bước chân trên Ngọc Thanh điện, chính là Tiểu Đỉnh đang chạy ra ngoài, đến cửa thấy có nhiều người quen đang đứng như vậy nhưng Tiểu Đỉnh vẫn không dừng lại, chỉ vẫy tay chào lấy lệ rồi nhanh chân chạy đến trước thềm đá cao cao của Ngọc Thanh điện. Cậu bé nhìn ngó xung quanh rồi huýt sáo một tiếng, lập tức mọi người nghe thấy tiếng khỉ kêu chó sủa vang lên phía sau, Đại Hoàng cõng Tiểu Hôi từ một ngóc ngách nào đấy chạy ra, vẫy đuôi đuổi theo Tiểu Đỉnh.
Lại sau một lúc lâu, Lục Tuyết Kỳ bước ra, sắc mặt lạnh nhạt, không nhìn xung quanh mà đi thẳng. Theo sau là Tề Hạo và Tống Đại Nhân, hai người nhìn nhau một cái, sau đó Tề Hạo quay người lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi đến chỗ Hạo Thiên Kiếm Phái ở bên kia, còn Tống Đại Nhân thì đi về hướng Mục Hoài Chính và đám Thanh Vân đệ tử ở bên này.
Mọi người đã đứng chờ khá lâu, lúc này đều vô cùng kích động, nhất là Mục Hoài Chính đứng đầu, biểu hiện vô cùng cung kính, bước lên một bước, kính cẩn gọi: “Sư phụ.”
Tống Đại Nhân “Ừ” một tiếng, ánh mắt khẽ lướt qua đám người, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này các ngươi không cần quan tâm, các vị trưởng bối tự có sắp xếp, không còn việc gì thì cứ về trước đi.”
Mục Hoài Chính thoáng ngẩn người, không ngờ kết quả lại như vậy, nhưng hắn vốn rất kính trọng sư phụ, hiện giờ cũng chỉ biết gật đầu nghe theo, sau đó quay đầu bảo mọi người đi về.
Tất cả cùng trở về. Trước lúc bước xuống bậc thang, Vương Tông Cảnh nhịn không được lại quay đầu nhìn về phía đám người Hạo Thiên Kiếm Phái, chỉ thấy Tề Hạo và hai vị trưởng bối Hạo Thiên Kiếm Phái là Phó Phi Ngư, Cơ Thủy Nguyên đang đứng nói gì đó khá vui vẻ. Chúng đệ tử xung quanh đã tản ra ít nhiều, còn người con gái áo xanh lặng lẽ khi nãy đang đứng ở một góc cách xa đám người, vẫn bộ dáng thờ ơ với mọi việc, chỉ ngắm nhìn trời đất bao la, không hề để tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Cạnh hồ sen nhỏ sau Ngọc Thanh điện.
Tiêu Dật Tài chăm chú nhìn ao sen, tà áo lục khẽ phiêu động trong gió, thoáng lộ nét mềm mại. Không lâu sau chợt vang lên tiếng bước chân, Tăng Thư Thư đi tới đứng sau lưng y, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chưởng giáo sư huynh.”
Tiêu Dật Tài khẽ thở dài, hỏi: “Thế nào rồi?”
Tăng Thư Thư hơi do dự, cuối cùng vẫn thuật lại cuộc nói chuyện trên đại điện vừa rồi, sau đó chau mày nói: “Sao đệ tử Hạo Thiên Kiếm Phái tên La Uy kia lại không có phép tắc như vậy, khó trách Lục sư tỷ tức giận.”
Tiêu Dật Tài chắp tay sau lưng, im lặng nhìn hồ sen như đang suy nghĩ, một lát sau y bỗng lắc đầu nói: “Trong việc này có gì đó không hợp lý.”
Tăng Thư Thư ngẩn ra, hỏi: “Điều gì?”
Tiêu Dật Tài xoay người lại, trầm ngâm: “Đệ nghĩ xem, lần này Hạo Thiên Kiếm Phái đến đây luôn hạ mình. Ở Vân Châu, Phó Phi Ngư và Cơ Thủy Nguyên có tiếng tăm không tệ, cũng rất khiêm tốn, bọn họ mang đệ tử đến đây thì sao có thể trở mặt gây chuyện ngay trên địa bàn Thanh Vân Môn chúng ta, hơn nữa lại ra tay với một đứa bé bốn tuổi?”
Tăng Thư Thư nhíu mày: “Nếu nói như thế thì quả thật hơi khó hiểu.”
Tiêu Dật Tài lắc đầu: “Ta cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. May mà Hạo Thiên Kiếm Phái và chúng ta đã thỏa thuận xong, bọn họ đang định quay về, đệ hãy đi tiễn họ đi, không nên giữ lâu kẻo sinh biến.”
Tăng Thư Thư gật đầu: “Tề Hạo sư huynh đã đi tiễn họ rồi, nhưng mà…” Hắn hơi dừng lại một chút, âm thanh cũng nhỏ hơn: “Phía Tiểu Đỉnh… lại còn cha nó, phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Dật Tài lắc đầu nói: “Chắc là không sao đâu, không phải lo, từ trước đến nay Lục sư muội luôn xem trọng Thanh Vân Môn, lời lúc nãy chắc là nhất thời kích động mà thôi, còn Trương… sư đệ cũng là người trung hậu lại hiểu chuyện, sẽ không hành động theo cảm tính.”
“À!” Ở phía sau, Tăng Thư Thư đáp một tiếng, nhưng không hiểu sao khóe miệng lại hơi nhếch lên, lộ vẻ không đồng tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui