Tru Tiên 2

Người đàn ông này hiển nhiên là Trương Tiểu Phàm, hắn liếc mắt nhìn Vương Tông Cảnh một cái rồi không nói thêm gì nữa, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Đỉnh, cười nói: “Chẳng phải đã bảo con không được đi làm loạn ư? Sao lại một mình chạy xa như vậy chứ?”
Tiểu Đỉnh chu môi, chìa khuôn mặt lên nói: “Cha, cha xem, cha xem, cha xem đi…”
Trương Tiểu Phàm nhìn thoáng qua, nghiêm mặt nói: “Ừ, ta xem rồi, mặt của con đỡ lắm rồi.”
“Ối trời, cha không nhìn thấy sao?” Tiểu Đỉnh sờ sờ lên hai bên má béo tròn tròn của mình, bỗng nhiên trở nên buồn bực, xem ra rất hối hận, bực tức nói: “Sớm biết như vậy thì đã không bôi thuốc rồi.”
Trương Tiểu Phàm bật cười, ôm gọn lấy Tiểu Đỉnh, xoa lên khuôn mặt mới lành của cậu bé, cười nói: “Được rồi, lại đây, ngoan ngoãn về nhà với cha đi.”
Tiểu Đỉnh vẫn không cam tâm, vân vê tà áo của cha mình, nói: “Không được, không được, hắn đã đánh con.”
Trương Tiểu Phàm bị con trai bám đến mức không biết làm sao, nhưng nhìn vẻ mặt thì chỉ thấy yêu thương chứ chẳng có chút khó chịu bực tức nào, hắn dứt khoát không thèm để ý đến Tiểu Đỉnh, trước tiên quay đầu sang nói với Vương Tông Cảnh: “Tiểu Vương, cậu đến đây định làm gì sao?”
Vương Tông Cảnh lập tức cảm thấy xấu hổ, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, may mà lúc này Tiểu Đỉnh bắt đầu làm loạn, thu hút sự chú ý của Trương Tiểu Phàm đi, bấy giờ mới khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ nghe Trương Tiểu Phàm khuyên vài câu, Tiểu Đỉnh vẫn lắc đầu nguây nguẩy, xem ra tính tình khá ương bướng. Cuối cùng Trương Tiểu Phàm đành phải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy rút cuộc con muốn như thế nào đây?”
Con ngươi Tiểu Đỉnh xoay chuyển, chỉ chỉ sang quán trọ tối tăm bên kia, nói: “Cha giúp con đánh hắn.”

Sắc mặt Trương Tiểu Phàm đầy nghiêm túc, đáp lời: “Không được.”
Tiểu Đỉnh liền ấm ức hỏi: “Vì sao không được ạ?”
Trương Tiểu Phàm ngồi xổm xuống, nhìn cậu con trai yêu quý: “Tiểu Đỉnh, lúc vừa về núi mẹ con đã nói chuyện này với ta rồi, còn có Tăng thúc thúc của con cũng chạy tới kể mọi cho ta thêm lần nữa. Dù thế nào thì người đánh con cũng đã chịu trừng phạt rồi, con không thể tiếp tục càn quấy nữa, không được coi trời bằng vung .” Nói đến đây sắc mặt hắn thêm phần nghiêm túc, ngừng chốc lát rồi mở miệng nói tiếp, “Hơn nữa, con là một cậu con trai, nếu như sau này chịu thiệt thì phải tự mình đòi lại, không thể suốt ngày đi năn nỉ người khác giúp con được, biết không?”
Tiểu Đỉnh bị cha nghiêm mặt dạy bảo liền trở nên ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn còn hơi hậm hậm hực hực, miệng vâng dạ mà sắc mặt lại cau có. Nhìn vẻ mặt của con trai, Trương Tiểu Phàm nghĩ ngợi một chút, đột nhiên ghé sát bên người Tiểu Đỉnh, lại tười cười nói: “Tiểu Đỉnh, chúng ta ức hiếp người khác là không đúng nhưng tên nhóc kia đánh con cũng sai. Thế này đi, chúng ta lén trêu bọn họ một chút, con thấy được không?”
Ở cạnh, Vương Tông Cảnh vừa nghe thấy lập tức lặng người, nhưng Tiểu Đỉnh vẫn là một đứa trẻ, cậu bé liền hưng phấn trở lại, vẻ ủ dột khi nãy đã trôi sạch, giống như tìm được đồ chơi hay vậy, cả gương măt đều đỏ lên, lại còn cẩn thận thấp giọng, tỏ vẻ thần bí khiến người khác không nhịn được cười, liều mạng gật đầu với Trương Tiểu Phàm: “Vâng, vâng, vâng.”
Nói xong, tròng mắt tên nhóc xoay chuyển, ngồi xổm xuống, tiện tay vốc một nắm bùn đen ở vườn hoa bên cạnh đưa cho Trương Tiểu Phàm, cười nói: “Cha, con cũng nghĩ cha đi đánh bọn họ là không phải, chỉ cần dùng bùn bôi đen khuôn mặt tên kia là được rồi.”
Xem ra Trương Tiểu Phàm cũng không ngờ được Tiểu Đỉnh lại có thể nghĩ kế nhanh như vậy, hắn hơi giật mình nhưng ngay lập tức nở nụ cười, cũng không hề hỏi thêm gì nữa, giơ tay đón nắm bùn đen kia và nói: “Tiểu Đỉnh, con chờ ở đây.”
Tiểu Đỉnh liên tục gật đầu, xem ra hưng phấn đến mức không kìm lòng được, nhanh như chớp trốn kỹ vào phía sau vườn hoa, còn vẫy tay gọi Đại Hoàng và Tiểu Hôi qua. Vương Tông Cảnh đứng ở một bên, trong lòng vốn chỉ nghĩ đến chuyện gặp gỡ người con gái áo xanh kia, giờ khắc này lại quên khuấy đi mất. Ngược lại, Trương Tiểu Phàm nhìn về phía hắn, chợt cười nói: “Tiểu Vương, nghe nói ban ngày cậu cũng ở tại trận, chắc hẳn là nhận ra được tên La Uy đã đánh Tiểu Đỉnh chứ?”

Vương Tông Cảnh gật đầu bước đến: “Ta nhận ra được, tiền bối.”
Trương Tiểu Phàm “Ừm” một tiếng, nói: “Tốt lắm, cậu xác nhận giúp ta một chút.” Nói xong cũng không thấy rõ động tác của hắn như thế nào, thân hình đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vương Tông Cảnh, khẽ vươn tay ra. Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy có một luồng sức mạnh xuất hiện dưới thân, đẩy cả người bay lên giữa không trung, sau đó thấy mình và Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng bay tới trước một dãy phòng trọ ở đầu khách sạn, đáp xuống không một tiếng động
Từng cánh cửa phòng vô thanh vô thức mở ra, trong lòng Vương Tông Cảnh bỗng nhiên căng thẳng, phải biết rằng những người của phái Hạo Thiên Kiếm đều là nhân vật tu đạo có thành tựu, bản thân đến đây như vậy chẳng phải rất dễ bị người phát giác sao? Hắn càng khẩn trương hơn, thậm chí còn vô thức ngừng thở, giây phút này xung quanh dường như vô cùng tĩnh lặng, nhưng Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh vẫn bình thản, tùy ý ra vào tìm kiếm từng căn phòng.
Phòng trong khách sạn cũng không nhiều, hai người nhanh chóng tìm được mục tiêu, ánh mắt sắc bén của Vương Tông Cảnh liếc một cái lập tức nhận ra La Uy và ba nam đệ tử đồng môn cùng ở trong phòng, hắn liền ra dấu cho Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm nhìn thoáng qua phía bên kia, khẽ gật đầu rồi nâng tay lên, Vương Tông Cảnh thấp thoáng nghe thấy bên tai vang lên hai tiếng: “Cảm ơn.” Sau đó liền cảm thấy thân thể bay về phía sau, hạ xuống đúng chỗ sau vườn hoa mà Tiểu Đỉnh đang nấp, chẳng chút sai lệch.
Tiểu Đỉnh đang mở to hai mắt nhìn quanh, thấy Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng trở về cũng không phản ứng gì, vẫn không ngừng quan sát phòng trọ bên kia, nhưng trông vẻ mặt tràn ngập niềm vui vẻ và hiếu kỳ chứ chẳng hề có chút sợ hãi hay lo lắng nào, hiển nhiên cậu bé hoàn toàn tin tưởng cha mình.
Vương Tông Cảnh vừa hạ xuống đất, đầu tiền cũng ngẩng đầu nhìn về phía phòng trọ kia, nhưng ở đó chỉ là một mảng tối om, nhất thời không thấy được gì hết, hai người bọn họ đợi thêm một lát liền thấy trong đêm tối có một bóng người khẽ di chuyển, chính là Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng đi ra, đồng thời trên tay cũng trống trơn, không còn thấy nắm bùn đen kia nữa rồi.
Tiểu Đỉnh đứng dựng lên, hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười lớn, may mà Tiểu Hôi ở bên cạnh thông minh, nhảy tới che miệng Tiểu Đỉnh lại, như vậy mới miễn cưỡng che được tiếng cười, chỉ vang lên mấy âm thanh “ư ư” nho nhỏ. Trương Tiểu Phàm nhìn cậu bé đầy vẻ cưng chiều xen lẫn sự bất đắc dĩ, sau đó nhìn sang Vương Tông Cảnh, thoáng nở nụ cười:

“Khi qua bên kia cậu liền nín thở, vậy mà có thể nhịn lâu như vậy, xem ra khí huyết cơ thể của cậu khác với người thường.”
Vương Tông Cảnh vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới vị tiền bối này bất động thanh sắc mà nhìn thấu bản thân mình. Nhưng Trương Tiểu Phàm giống như tiện miệng hỏi chơi, nói xong lại quay đầu mỉm cười nhìn Tiểu Đỉnh: “Được rồi, giờ có thể về nhà rồi chứ?”
Tiểu Đỉnh đẩy bàn tay lông lá của tiểu Hôi đang bịt trên miệng mình ra, cười đáp: “Vâng.”
Dứt lời, Tiểu Đỉnh lập tức vươn hai tay, nhảy về phía cha mình. Trương Tiểu Phàm mỉm cười nhấc bổng cậu lên, nhẹ nhàng xoay một vòng, đặt Tiểu Đỉnh ngồi lên cổ mình, sau đó quay người nói với Vương Tông Cảnh: “Tiểu Vương, chúng ta về đây, cậu thì sao?”
Vương Tông Cảnh hơi giật mình, vô thức đáp: “Hả, ta… ta cũng phải về thôi.”
Trương Tiểu Phàm nhìn Vương Tông Cảnh một cái như có thâm ý, sau đó không nói thêm gì nữa mà mỉm cười xoay người đi. Chẳng biết hắn dùng lực như thế nào mà thân thể nhẹ nhàng bay lên, cõng theo Tiểu Đỉnh dễ dàng bay qua tường vây, biến mất đằng sau bức tường khách sạn. Trong nháy mắt, mảnh sân lại trở nên an tĩnh, giữa không gian tăm tối chỉ còn một mình Vương Tông Cảnh đứng ở phía sau vườn hoa nhỏ này.
Tâm tình phức tạp, Vương Tông Cảnh nhìn thoáng những phòng trọ nằm im lìm trong bóng tối, người con gái áo xanh đang ở một căn phòng trong số đó. Thế nhưng giờ khắc này, cõi lòng Vương Tông Cảnh vốn sôi trào nhiệt huyết một cách khó hiểu cũng đã bình tĩnh trở lại, cơn xúc động đã biến mất không thấy, ngược lại trong đầu cứ hiện lên cảnh khi nãy của cha Tiểu Đỉnh. Sau một lúc ngẩn ngơ ở nơi này, hắn đột nhiên khẽ giậm chân, cuối cùng thoáng nhìn khách sạn một cái rồi dứt khoát xoay người nhảy qua tường rời đi.
Nhảy qua bờ tường, một lần nữa trở lại con phố ngoài khách sạn. Hiện giờ chẳng thấy một bóng người, đám người Tiểu Đỉnh, kể cả cha của cậu bé đều biến mất không thấy bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Con phố dài tĩnh lặng, trống vắng và tịch liêu.
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời đêm, cả bầu trời lấp lánh ánh sao, tựa như vô số con mắt đang khẽ chớp nháy. Chẳng biết tại sao, tâm tình của Vương Tông Cảnh bỗng nhiên thanh thản hơi nhiều, hắn quay đầu đi, khóe miệng khẽ mỉm cười, chạy vụt về hướng biệt viện Thanh Vân.

Gió đêm lồng lộng lướt qua vạt áo của Vương Tông Cảnh. Dưới ánh sao, thân thể hắn lao vút trên đường phố, ra khỏi thành Hà Dương, chạy băng băng giữa vùng thôn quê ngoại thành trống trải. Núi Thanh Vân sừng sững ở phía trước như người khổng lồ trầm mặc trong bóng tối, càng lúc càng gần, mà gương mặt bình tĩnh của Vương Tông Cảnh cũng thoáng hiện nét cười.
Chẳng biết vì sao, lúc này trong lòng hắn có một cảm giác hưng phấn khó tả, những dòng chữ được chỉnh sửa kia lại hiện lên trong đầu một lần nữa. Khác với trước đây, giờ phút này trong lòng hắn chẳng còn chút nghi ngờ nào nữa, cứ một lòng đắm chìm trong đó, thậm chí đến cả nỗi nhớ về cuộc gặp gỡ người con gái áo xanh sáng nay cũng phai nhạt đi nhiều.
Giống như người hoang mang đột nhiên thấy trước mặt xuất hiên một cánh cửa sáng đang chầm chậm mở ra, từng tia sáng chói lọi len qua khe cửa.
Trời đã sáng, trong thành Hà Dương đang dần nhộn nhịp, một ngày mới lại bắt đầu. Trong khách sạn Vân Phúc, sau một đêm nghỉ ngơi, đoàn người Hạo Thiên Kiếm phái cũng đồng loạt rời giường, thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi. Vào lúc này, ở một gian phòng nào đó đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn xen lẫn sự kinh hãi đến khó tin, tiếp đó là những tiếng cười “ha hả” đầy quái dị vọng ra từ sau cánh cửa phòng.
Lát sau, một thanh niên cao lớn mặt đen xì gầm thét lao ra ngoài, đứng chửi ầm lên ở cửa. Nhưng khi mọi người xung quanh thấy rõ thì cũng lập tức bò lăn ra cười.
Trong đoàn người, cô gái áo xanh khẽ cau mày, liếc mắt nhìn phía thanh niên đang không ngừng giậm chân chửi bới đằng trước, sắc mặt thản nhiên giống như chẳng thèm nhìn lại lần nữa, sau đó quay người nhìn về phía dãy Thanh Vân sừng sững nơi xa, trong mắt thoáng hiện vẻ khác lạ.
----------oOo----------
(6).gif


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận