Chương 51: Sát ý (Hạ)
Gió to, mưa lớn quét qua nhân gian rộng lớn khiến nhà nhà đều đóng kín cửa không dám ra đường. Tiếng gió thê lương cuốn theo vô vàn giọt mưa giá buốt như thể muốn gột rửa hết sự nhơ bẩn của nơi này. Tiếng sấm ầm ầm, ánh chớp lập lòe như thể xóa tan màn đêm. Trong ánh sáng mờ nhạt của đêm tối, Vương Tông Cảnh chầm chậm bước đi trong mưa.
Hắn tiến một bước, đạp vào vũng nước đọng bên đường. Hắn tiến một bước, đạp lên gió mưa giông bão. Cả người trên dưới không còn chỗ nào không ướt, nước mưa giống như ngàn vạn lưỡi dao lạnh lùng lao lên như thủy triều không ngừng đập lên người hắn.
Hắn trừng mắt nghiến răng, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, tay nắm chặt thành nắm đấm, từng bước từng bước đi về phía căn trạch viện lớn nhất trong thôn. Trời đất mênh mông giờ phút này dường như chỉ còn lại một người mang theo sát ý vô tận cùng sự hối hận vô cùng bước đi. Cánh cổng đồ sộ đang đóng chặt, thềm đá bên dưới màu trắng, hai bên còn có hai con sư tử đá sừng sững, lộ ra vẻ kiêu ngạo và uy vũ, chặn đứng gió mưa, cũng chặn luôn đường đi của hắn.
Hắn tiến từng bước đến trước cánh cổng kia, sau đó ngước đôi mắt phủ đầy những tia máu nhìn lên rồi bất ngờ nhấc chân đạp mạnh vào cửa.
“Ầm!” Cánh cổng lớn kiên cố bỗng chấn động dữ dội, phát ra một tiếng vang lớn.
“Mau ra đây, ta sẽ giết hết các ngươi, ta phải giết hết lũ súc sinh các ngươi…”
Tiếng kêu điên cuồng tràn đầy tuyệt vọng chẳng khác nào một con yêu thú trong chốn rừng thẳm xa xưa đang điên cuồng gáo thét. Từng bắp thịt trên người Vương Tông Cảnh đều rung động, hắn trừng mắt nhìn vào cánh cổng lớn. Có tiếng lao xao ở phía sau, thậm chí còn có những tiếng chửi rủa từ xa vọng như thể vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
“Mở ra…” Giọng hắn trở nên khan đặc , hắn trừng mắt nhìn khe cửa đóng chặt, cả người run lên.
Đúng lúc này, từ phía sau hắn vọng tới một tiếng thở dài, một thân ảnh xuất hiện ngay trước tầm mắt hắn, chính là Minh Dương đạo nhân. Một cánh tay của đạo nhân nhẹ nhàng vỗ vào gáy Vương Tông Cảnh một cái.
Vương Tông Cảnh ngỡ ngàng nhìn chằm chằm y, trong đầu trống rỗng, chỉ còn ngọn lửa căm hận vô tận kia thiêu đốt tâm can, một khắc này, hắn thật sự muốn giết hết những kẻ đang xuất hiện trước mắt, kể cả Minh Dương đạo nhân. Nhưng chỉ trong chốc lát, mắt hắn tối sầm, cả người đổ sụp xuống, nhanh chóng mất đi ý thức. Chỉ là Minh Dương đạo nhân vốn ở ngay bên cạnh đã đưa tay giữ hắn lại, sau đó y lẳng lặng lắc nhẹ đầu rồi thản nhiên nhìn thoáng qua cánh cổng lớn, ánh mắt không có chút thiện cảm nào.
Tiếng bước chân ở sau cánh cổng càng lúc càng gần, mấy tên gia đinh vì phải chạy trong mưa to gió lớn để ra mở cửa nên hết sức bực bội, tới khi mở cửa ra lại chỉ thấy bên ngoài trống không, ngoại trừ mưa gió mịt mù thì chẳng có bóng người nào cả thì nhất thời chửi ầm lên, sau đó mới hậm hực đóng cổng lại.
“Ầm ầm!” Tiếng sấm cuồn cuộn không dứt. Bầu trời tối đen cùng cơn mưa gió điên cuồng này tựa hồ vĩnh viễn không mất đi mà cứ giữ nguyên nét thê lương như thế.
Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong, Ngọc Thanh điện.
Màn đêm sâu lắng phủ bóng tối xuống cả tòa đại điện trang nghiêm. Dù được ánh đèn dầu treo trên cao thắp sang nhưng bởi nơi đây quá rộng lớn nên trông vẫn rất mờ ảo, chỉ có trước tượng thánh Tam Thanh có ánh nến lập lòe, khói hương nghi ngút là còn có vẻ sáng sủa hơn một chút.
Vương Tông Cảnh toàn thân ướt đẫm, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết, ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất. Những giọt nước trên người hắn không ngừng nhỏ xuống làm ướt cả một mảng gạch lớn bên dưới chỗ ngồi. Minh Dương đạo nhân lặng lẽ đứng bên cạnh hắn khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lại. Có tiếng bước chân vang lên, một bóng người từ trong hậu đường đi tới, toàn thân khoác đạo bào màu lục thẫm, khí độ uy nghiêm, chính là Tiêu Dật Tài.
Minh Dương đạo nhân tiến tới nghênh đón rồi ghé tai Tiêu Dật Tài nói mấy câu, sắc mặt của Tiêu Dật Tài vẫn dửng dưng, nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu với Minh Dương đạo nhân tỏ ý đã hiểu. Minh Dương chần chừ một chút rồi thấp giọng đáp ứng, kế đó lặng lẽ lui khỏi Ngọc Thanh Đại Điện. Tiêu Dật Tài chậm rãi bước tới trước hương án của tượng thánh Tam Thanh, cũng chẳng buồn nhìn qua Vương Tông Cảnh đang ngồi trên mặt đất, mà đi sang bên cạnh rút mấy nén hương ra rồi châm lửa, an tĩnh thắp hương hành lễ trước tượng thánh.
Động tác của y vô cùng nhuần nhuyễn, tư thế tiêu sái nhã nhặn, khoảnh khắc ấy, cả tòa đại điện dường như trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như không còn bất cứ tiếng động nào, khiến cho người ta có thể nghe rõ cả tiếng trái tim mình đập. Trên đại điện trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ. Y dâng hương rồi xoay người lại, mặt không đổi sắc nhìn Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh vẫn cúi đầu, rất lâu sau mới nghe thấy thanh âm khàn khàn trầm đục của hắn: “Vì sao, vì sao không cho tôi đi giết người?”
Tiêu Dật Tài đi tới, ngồi xuống một chiếc ghế cách Vương Tông Cảnh không xa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bình thản hỏi ngược lại một câu: “Vì sao ngươi muốn giết người?”
Thân hình Vương Tông Cảnh dường như hơi rung lên, nhưng hắn vẫn cúi đầu nhìn mặt đất đã bị nước mưa trên người hắn thấm ướt, rồi chua chát nói:
“Bọn chúng tự gây nghiệt, đáng chết.”
Tiêu Dật Tài nhìn hắn lại hỏi: “Ngươi định giết người thế nào?”.
Vương Tông Cảnh không đáp. Tiêu Dật Tài vẫn nhìn hắn rồi từ từ cúi người xuống gần Vương Tông Cảnh, đồng thời mở miệng hỏi: “Có phải ngươi muốn giết cả nhà bọn chúng không?”
Không hề có câu trả lời.
“Ngươi từng nghĩ tới điều này chưa, có rất nhiều người trong nhà hắn, còn có mẹ già và con cái của hắn nữa, ngươi cũng muốn giết hết sao? Bọn họ có tội gì chứ?”
Đáp lại vẫn là sự trầm mặc.
“Ngươi muốn giết người, không phải vì chính nghĩa, cũng không có lý do quang minh chính đại nào hết.” Tiêu Dật Tài ghé sát vào Vương Tông Cảnh, ánh mắt lạnh lẽo như một con dao găm sắc nhọn, rồi hắn bỗng kéo cái đầu đang cúi xuống của hắn lên:
“Ngươi muốn giết người, chẳng qua chỉ là vì ngươi hối hận, là bị lương tâm cắn rứt, ngươi chẳng qua là vì muốn trút giận thôi! Có đúng không?”
Cả thân người của Vương Tông Cảnh lại run lên, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu, khoảnh khắc ấy, hắn không dám nhìn vào mắt Tiêu Dật Tài nữa, chỉ cố gắng ra sức cúi đầu như muốn lẩn trốn. Tiêu Dật Tài nhẹ buông tay, Vương Tông Cảnh lập tức bị ngã xuống đất, tạo nên một âm thanh nặng nề.
Tiêu Dật Tài đứng trước người hắn, từ trên cao nhìn xuống Vương Tông Cảnh, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi nói: “Tâm tính tư chất của ngươi rất khác với người thường, ta rất coi trọng ngươi, cũng có ý đào tạo. Nhưng chuyện thế gian này vốn rất hỗn loạn, ngươi lại luôn luôn đau khổ, nhìn cũng nhìn không rõ, nghĩ cũng nghĩ không sâu, tâm trí lại không kiên định thì làm sao có thể làm nên đại sự?”
“Chuyện hôm nay, ngươi về nghĩ cho kỹ, nghĩ ra hay không cũng tùy ngươi. Nếu có thể hiểu thông được một chút, biết được vì sao ngươi lại muốn giết người thì khi đó hãy tìm ta.”
Y phất tay áo rồi xoay người về phía tượng thánh Tam Thanh. Dưới tượng thánh cao lớn, Tiêu Dật Tài sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn tượng thần, đạo bào trên người không gió mà tự bay.
“Thiên địa nhân gian, có một số chuyện ngàn vạn người không làm nổi, ta phải làm được. Lại có những người không thể chịu nổi đau đớn dằn vặt trong tim, ta cũng phải chịu được. Chẳng nói đâu xa, ngay nơi Thanh Vân môn này, trên đỉnh Thông Thiên Phong trăm ngàn năm qua đã có không ít tổ sư anh kiệt đã lập lời thề độc, kẻ sau lại tiếp bước người trước, há có nửa phần hối hận?”
Ánh mắt y sắc lạnh như kiếm, sau đó Tiêu Dật Tài đột nhiên xoay người bước đi. Dường như lúc này trong lòng hắn cũng vô cùng kích động nên bước chân ẩn chứa khí thế sấm sét. Hắn nhìn ra đại điện rộng lớn, đối diện với bóng tối âm u, lớn tiếng nói: “Đường đường là nam tử hán đứng giữa trời đất, sao lại mang lòng dạ đàn bà? Sống chết chỉ là chuyện thường tình, tự làm thì tự chịu, cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Giọng nói của y vang vọng khắp đại điện rộng lớn, bóng dáng cũng theo tiếng vọng dần xa, cuối cùng biến mất không còn thấy nữa. Vương Tông Cảnh quỳ gối trên đất, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống nền nhà, hồi lâu vẫn không nói nên một lời nào.
Nửa đêm, Vương Tông Cảnh từ Thông Thiên Phong trở về Thanh Vân biệt viện, ngồi im trong phòng cả đêm. Sáng hôm sau, thân thể vốn tráng kiện của hắn bỗng trở nên nóng hầm hập, cả người không ngừng run rẩy, có vẻ đã ốm rất nặng.
----------oOo----------