Chú ý: Nếu bạn còn quan tâm tới Tru Tiên II và ủng hộ nhóm dịch tiếp tục ra chương một cách nhanh nhất, hãy bấm thanks để cho tôi biết!
Cách dãy núi Thanh Vân về phía bắc sáu trăm dặm là một vùng đất bằng phẳng, con đường chạy thẳng về phía trước, mịt mờ không thấy điểm cuối, cũng không biết dẫn tới đâu. Gió mát lạnh như nước, thổi lồng lộng trên con đường thăm thẳm.
Mấy cành khô của cây bàng già run rẩy trong gió, buông thả xuống đất vài chiếc lá vàng khô. Thỉnh thoảng, từ trong rừng sâu truyền đến mấy tiếng quạ kêu càng làm cho nơi này hẻo lánh khôn cùng, không khí thê lương đến khó tả.
Con đường mòn hiếm khi có bước chân người đi ngang qua, quay đầu nhìn lại cũng chỉ thấy những ngọn núi hùng vĩ có tiếng đã bị mây mù che khuất, chỉ để lại một màn mờ ảo, thoáng hiện, thoáng ẩn. Ban ngày mà mây đen giăng kín, gió tây phần phật mang theo một cỗ khí lạnh lẽo thổi tới, càng làm cho người ta có cảm giác lạnh lòng vô cùng.
Dưới một chân núi nhỏ hẻo lánh, giờ phút này có hai người đang đứng, một trong hai người đó là Vương Tông Cảnh. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ thấy mây đen mù mịt, trong lòng hắn cũng cảm thấy một chút chán nản. Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn hít sâu một hơi, xoay người lại thì thần sắc đã như thường, cười cười nói:
“Ta đi đây.”
Phía sau hắn còn có một người nữa, thân mặc đạo bào, dung mạo tuấn lãng, chính là đương kim chưởng giáo Thanh Vân Môn Tiêu Dật Tài. Trong thiên hạ này, không một ai biết được giờ phút này, hắn lại ở một địa phương vắng vẻ không người lui tới, tự mình tiễn đưa một đệ tử dự bị, bị hắn đuổi ra khỏi môn phái.
Tiêu Dật Tài nhìn thiếu niên, ánh mắt hơi lóe lên, nói: “Có mấy thứ cho ngươi đây.”
Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong ngực ra một túi nhỏ, đưa cho Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh nhận lấy, đầu tiên hơi chần chừ, khẽ gật đầu với Tiêu Dật Tài, sau đó hắn mở cái túi ra, phát hiện trong cái túi nhẹ tênh này không phải ngân lượng, càng chẳng phải bảo vật, mà chỉ toàn là những tờ giấy viết chi chít chữ, phải lên tới mấy chục tờ.
Vương Tông Cảnh nhìn những chữ trong túi thấy hơi quen, ngay sau đó nhớ ra ngày đó ở trong thư phòng của Tiêu Dật Tài, hắn đã từng thấy Tiêu Dật Tài viết cái gì đó trên những tờ giấy trắng. Cùng lúc ấy, bên tai hắn truyền tới tiếng của Tiêu Dật Tài:
“Năm xưa, khi ta còn trẻ, nhờ may mắn mà từng trà trộn vào ma giáo, đã ẩn mình ở trong nơi chướng khí đó một thời gian. Những gì ta viết trong giấy này là một chút tâm đắc trong cuộc sống trước đây của ta. Lần này ngươi đi Lương Châu, cố gắng ghi nhớ vào đầu cho bằng hết, sau đó phải đốt hết đi.” Hắn dừng lại, sau đó lại cười nhạt, tiếp tục: “Về những thủ đoạn sâu xa của ma giáo, trên Đại Trúc Phong đã có người dạy cho ngươi rồi, ta cũng không dám múa rìu qua mắt thợ. Những gì viết trong này quá nửa đều là những câu nhắc nhở hàng ngày nên cẩn trọng như thế nào, như thế nào dỏ hỏi và lĩnh hội những thủ đoạn để sinh tồn, hẳn là sẽ giúp ích cho ngươi một chút.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, cẩn thận đem những trang giấy cất đi, thấp giọng nói: “Đệ tử hiểu, đa tạ chân nhân.”
Tiêu Dật Tài nhìn hắn một lúc lâu, lại chậm rãi nói tiếp: “Tuổi ngươi không lớn lắm, ta lại đẩy ngươi vào chuyện hung hiểm này, trong lòng ngươi có oán ta không?”
Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, khẽ cúi đầu, nói: “Không biết.”
Tiêu Dật Tài chắp tay, không nói gì nữa, gió lạnh thổi qua làm đạo bào của hắn tung bay, mờ mờ ảo ảo, mang theo vài phần xuất trần hơn người, không giống với người thế tục. Chốc lát sau, âm thanh của Vương Tông Cảnh lại vang lên:
“Chẳng qua là... Trong vô số đệ tử của Thanh Vân, có rất nhiều người có tư chất hơn ta, tại sao ngài lại chọn ta?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dật Tài, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có một chút nghi ngờ, không nhịn được mới hỏi điều này.
Tiêu Dật Tài khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói, sắc mặt trầm tĩnh không rõ vui buồn. Vương Tông Cảnh chờ một chốc, trong lòng hơi thấp thỏm bất an, sau đó nghe tiếng Tiêu Dật Tài giải thích: “Bởi vì có người nói với ta, ngươi là một nhân tố tốt, là người thích hợp nhất.”
Vương Tông Cảnh lấy làm kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Là ai?”
Tiêu Dật Tài chậm rãi lắc đầu, không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Ta và ngươi vốn không quen biết, nên ta đúng là rất không hiểu ngươi. Nhưng người này lại cố ý nhắc nhở ta về ngươi.” Nói đến đây, Tiêu Dật Tài lại im lặng, không nói về nhân vật thần bí kia thêm nữa, chỉ nói: “Thân phận của người này không thể cho ngươi biết lúc này, nhưng ta tin tưởng cái nhìn của hắn. Ẩn thân trong ma giáo là chuyện vô cùng hung hiểm, đạo hạnh thiên phú không giúp được gì nhiều, quan trọng nhất chính là tâm tính và nghị lực. Người nọ nói ngươi không giống người khác, ta cũng đã âm thầm theo dõi, cũng tin tưởng hắn nói không sai.”
Vương Tông Cảnh há mồm, trong lòng mờ mịt, không biết nên nói cái gì cho phải, chẳng qua trong lòng lại nổi lên một cỗ cảm giác kỳ dị khó nói, giống như là vận mệnh của hắn bị một nhân vật thần bí quyết định. Nhưng mọi chuyện phát sinh trước mắt đã nói rõ cho hắn biết là Tiêu Dật Tài không nói dối.
“Hơn nữa, gần đây dư nghiệt của ma giáo bắt đầu xuất hiện, ở một nơi xa xôi đang âm thầm mở mang thế lực, sẽ ngầm thu nhận những thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi có thân phận sạch sẽ. Đây là cơ hội hiếm có, cho nên ta mới bất đắc dĩ đẩy sớm ước hẹn năm năm kia.”
“Cái này...” Sau một hồi sợ run người, Vương Tông Cảnh chỉ phun ra được hai chữ này, sau đó lại không biết nói gì nữa, chỉ thở dài một hơi. Bỏ tảng đá trong lòng sang một bên, hắn hướng Tiêu Dật Tài thi lễ một cái, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta phải đi đây, chân nhân.”
Tiêu Dật Tài nhìn hắn một cái thật sâu, chỉ thấy Vương Tông Cảnh từ từ xoay người, ánh mắt cũng theo bản năng nhìn về phía chỗ mây mù xa xa – dãy núi Thanh Vân, trong lòng xuất hiện một chút ý không nỡ xa rời. Nhưng hắn chỉ nhìn qua trong chốc lát, sau đó xoay người bước đi. Từ phía sau lưng nhìn lại, thiếu niên cô đơn bước đi, trong gió lạnh xào xạc, càng lúc càng xa.
Tiêu Dật Tài nhìn vào bóng lưng của hắn, trong lòng tựa như nổi lên một cỗ xúc động, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Ta tới giờ cũng chưa từng thu đồ đệ, lần này kết thúc cuộc thi Thanh Vân, trong đó có một vài thiếu niên siêu quần, cũng nên thu làm môn hạ.”
Vương Tông Cảnh sắc mặt khẽ biến, dừng bước lại, trên mặt xẹt qua một tia tâm tình phức tạp, cười cười nói: “Chúc mừng chưởng môn chân nhân, chỉ là không biết vị sư huynh, sư tỷ nào có cơ duyên ấy, thật là chuyện đáng mừng.”
Tiêu Dật Tài ánh mắt chớp động, bỗng nhiên lại nói: “Nếu ngươi có lòng, có nguyện ý làm đệ tử của ta không?”
Thân thể Vương Tông Cảnh chấn động, ngạc nhiên quay đầu nhìn Tiêu Dật Tài. Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Dật Tài lạnh nhạt, những ánh mắt lấp lánh, lại có vài phần trang trọng, không hề có ý đùa giỡn. Môi hắn khẽ giật giật, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Tiêu Dật Tài im lặng chờ đợi, không hề tỏ vẻ sốt ruột.
Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cười, gật đầu một cái. Sau đó ở trên con đường vắng vẻ hoang tàn, trời cao đất rộng, cây rừng già cỗi, hắn quỳ xuống trước mặt thân ảnh mang lục bào đang tung bay, cung kính dập đầu ba cái.
Tiêu Dật Tài đợi hắn bái lạy xong, tiến lên một bước, nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, sắc mặt vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lộ vẻ nhu hòa. Chẳng qua là từ trước đến nay hắn là một nhân vật có thân phận cực cao nên giờ phút này cũng không hiển lộ hành động nào quá mức thân cận. Hắn nhìn Vương Tông Cảnh, thanh âm dù ôn hòa, ấm áp, nhưng vẫn phảng phất sự lạnh nhạt:
“Ngươi đã nguyện ý bái ta làm thầy, trong lòng ta hết sức vui mừng. Nhưng qua hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, chỉ sợ sau này gặp lại ngươi, nếu không phải thời cơ tốt, cho dù ngươi có chết trước mặt ta, ta cũng sẽ coi như không thấy, ngươi hiểu không?”
Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, sắc mặt trở nên tái nhợt, nhưng chỉ chốc lát sau lại nặng nề gật đầu. Tiêu Dật Tài trầm mặc chốc lát, lại nói tiếp:
“Chuyện này không đùa, ngược lại, dù là ta có chết ở trước mặt ngươi, ngươi cũng coi như không thấy.”
Vương Tông Cảnh lạnh cả người, khẽ cúi đầu, bỗng nhiên lại cảm giác có một bàn tay đặt lên vai mình, mang theo chút ấm áp, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Sau đó, Tiêu Dật Tài lại chắp tay, ngửa đầu nhìn trời, sau một hồi lâu lại dùng một khẩu khí bình tĩnh, chậm rãi nói:
“Ma giáo gây họa cho thế gian mấy ngàn năm, hưng thịnh không ổn định, hợp tan vô số lần, tuy có vô số người của chính đạo đã ngã xuống, người sau lại tiến lên trừ ma vệ đạo, nhưng yêu nghiệt ma giáo vẫn như cỏ dại, gặp mưa là lại lên. Thanh Vân Môn ta đã lập phái được hơn hai ngàn năm, từ trước đến giờ cùng ma giáo tranh đấu không ngừng nghỉ. Nhiều năm trước tới nay, có không biết bao nhiêu tổ sư tiền bối đã chết trong tay thủ hạ của ma giáo, thậm chí, chính Thanh Vân Môn ta cũng từng suýt bị hủy trong tay chúng. Mà ma giáo yêu nhân cũng coi Thanh Vân Môn ta là kẻ thù số một. Đây chính là huyết hải thâm cừu, không chết không thôi.”
“Từ sau khi ta tiếp nhận chức vụ chưởng giáo, trong lòng luôn canh cánh chuyện này. Những năm gần đây ta cũng đã nghĩ thông suốt, nếu không đem ma giáo trừ bỏ tận gốc, mặc dù có được nghỉ ngơi một thời gian, nhưng Thanh Vân Môn đều vĩnh viễn không được yên tĩnh. Mà yêu nghiệt ma giáo tại trung thổ tàn sát bừa bãi, nếu muốn hoàn toàn diệt trừ chúng, nhổ tận gốc rễ chúng, thì chúng ta phải...” Tiêu Dật Tài nhìn Vương Tông Cảnh, thanh âm càng lúc càng lạnh, nói: “Thánh Điện ở trong man hoang.”
Khóe mắt Vương Tông Cảnh co quắp lại.
“Man hoang thánh điện rốt cuộc là ở đâu, hiện trạng như thế nào, trước giờ trong thế gian có rất ít người biết. Năm xưa trong môn phái ta từng có mấy vị tiền bối thần thông quảng đại, kinh tài tuyệt diễm từng xâm nhập man hoang, trải qua không biết bao nhiêu gian nguy, khổ ải, cuối cũng cũng tìm được Man Hoang Thánh Điện của ma giáo. Man Hoang thánh điện kia được chia làm Tiền điện và Hậu điện. Nơi các vị sư thúc tìm được chính là Tiền điện, cũng là vùng mà dân cư các tộc ít người thường lui tới thờ cúng Tà Thần, đó không phải là nơi gốc rễ của ma giáo. Trải qua những thăm dò nhiều năm gần đây của ta, ta mới biết được ma giáo đều ở trong Hậu điện thần bí, có tên gọi là Minh Uyên. Nghe nói Minh Uyên chính là nơi ma khí ngập trời, hiểm địa hung ác tuyệt đối, là nơi cất giấu bí mật lớn nhất của ma giáo trăm ngàn năm qua. Năm này qua năm khác, ở một vài địa phương đều không ngừng tài bồi cao thủ yêu nhân, chỉ sợ là dù ma giáo ở trung thổ có bị thương nặng thì vẫn có thể quật khởi trở lại.
Cho nên, muốn tiêu diệt ma giáo, trước hết phải phá hủy đi một vài chỗ trong Minh Uyên, giết hết yêu nhân ma giáo, như thế mới có thể hoàn thành chí nguyện to lớn của lịch đại tổ sư Thanh Vân Môn, nhổ tận gốc ma giáo, làm cho thiên hạ thái bình.”
Tiêu Dật Tài hít một hơi dài, lục bào trên người không gió mà bay, trên mặt cũng xẹt qua một kia đỏ ửng, tựa hồ như bị những lời chính mình nói ra kich động, lời nào cũng đầy ý khảng khái.
Vương Tông Cảnh cũng bị những lời nói của Tiêu Dật Tài làm cho say mê, tâm chí trải rộng, nghiêm túc gật đầu đáp ứng.
Tiêu Dật Tài nhắm mắt không nói, sắc mặt sau đó lại khôi phục như thường, nhìn về phía Vương Tông Cảnh, thản nhiên nói:
“Ma giáo chính là tử địch của Thanh Vân Môn chúng ta. Nhưng nếu bình tĩnh xem xét, nguồn gốc của ma giáo vô cùng xa xôi, căn cơ hùng hậu, được một thế lực hắc ám trong Minh Uyên âm thầm ủng hộ. Cho nên dù chúng ta có phát hiện ra nơi đặt Thánh điện cũng chưa chắc có thể nhổ cỏ tận gốc ngay được, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Ta âm thầm thành lập Hắc Vân, hành động ngầm. Ngày đó ta ở trong Ma giáo, chính mắt chứng kiến đám yêu nhân sử dụng thủ đoạn hèn hạ này để đối phó với môn phái chúng ta. Hôm nay, ta muốn hoàn tất nghiệp lớn của các tổ sư tiền bối, ta sẽ dùng cách của bọn chúng để chúng biết mùi gậy ông đập lưng ông.”
“Ngươi có hiểu không?” Tiêu Dật Tài quay đầu nhìn hắn hỏi.
Vương Tông Cảnh chậm rãi gật đầu, tâm tình phức tạp giống như có một đám mây đen giăng mờ mịt trong lòng, tương lai không biết sẽ đi đâu về đâu, trong lòng lại hoảng hốt, còn mang theo một chút hưng phấn kỳ dị nữa.
“Vươn tay ra!” Tiêu Dật Tài nói.
Vương Tông Cảnh đưa tay phải ra, bàn tay để trước mặt Tiêu Dật Tài. Tiêu Dật Tài cầm lấy ngón út của hắn, nhẹ nhàng vẽ một cái, một trận đau nhói từ ngón tay truyền tới làm Vương Tông Cảnh khẽ cau mày, nhưng hắn cũng không lùi bước. Vết thương lộ ra, một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống, trong tay Tiêu Dật Tài đã có sẵn một chiếc bình nhỏ từ lúc nào, thu lấy máu tươi của hắn. Một lát sau, Tiêu Dật Tài buông tay Vương Tông Cảnh ra, thản nhiên nói:
“Thiên địa có âm dương, mây cũng có sáng tối. Thanh Vân là mây sáng, Hắc Vân thì tối. Từ hôm nay trở đi, thế gian ngoại trừ ta, sẽ không có một ai biết thân phận của ngươi. Từ nay về sau, ở trong Hắc Vân, tên của ngươi là Hắc Cửu.
“Hắc Cửu...” Trong lòng đọc đi đọc lại cái danh hiệu có chút quỷ dị mấy lần, sau đó Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu một cái.
Tiêu Dật Tài nhìn hắn, nói: “Lần này đi Lương Châu là không còn liên quan gì tới Thanh Vân môn nữa. Trong lòng ngươi còn có chuyện gì muốn nói không?”
Vương Tông Cảnh suy nghĩ một chút, nói: “Cũng không có gì cả. Chẳng qua đệ tử có một vị tỷ tỷ ở Thanh Vân Mông. Nếu sư phụ có lòng, kính xin chiếu cố cho tỷ tỷ một chút.”
“Tốt. Còn gì nữa không?”
“Không.”
***
Thanh Vân Sơn. Thông Thiên Phong.
Ánh sáng ấm áp rực rỡ chiếu lên đỉnh núi hùng vĩ, mây mù lượn nhẹ, hạc kêu thánh thót, nhìn tựa như một cảnh chốn thần tiên. Cầu vồng vắt ngang mềm mại, xuyên qua từng đám mây trôi. Chỗ cao nhất của Thông Thiên Phong chính là tòa đại điện khổng lồ, điện Ngọc Thanh. Lúc này đại điện đắm chìm trong ánh nắng như một cung điện nguy nga, khúc xạ ra vạn tia sáng xa hoa.
Cảnh tượng này, chỉ có thể dùng từ tiên cảnh nhân gian mới tô vẽ hết được. Giờ phút này không khí trên điện Ngọc Thanh lại khác xa với cảnh tượng ấm áp, xinh đẹp bên ngoài, chỉ có sự lạnh lẽo khó nói. Minh Dương đạo nhân mới trở về núi không lâu đứng ở một bên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hai thân ảnh nam tử đứng trước tượng thánh Tam Thanh, trong mắt xẹt qua vài phần lo lắng.
Tiêu Dật Tài một thân lục bào, sắc mặt lạnh nhạt, chậm rãi lấy hương đốt, cắm lên lư, dường như không chút nào để ý tới không khí bén nhọn xung quanh. Mà đứng ở bên cạnh hắn, gương mặt anh tuấn, lưng đeo thần kiếm, mũi kiếm màu xanh mang hơi thở của giao long, Lâm Kinh Vũ.
Sắc mặt Lâm Kinh Vũ lạnh lẽo, nhưng cũng không có ý phát tác, đối với vị chưởng giáo sư huynh vẫn đầy vẻ tôn trọng, chỉ đứng yên lặng nhìn Tiêu Dật Tài dâng hương hành lễ xong xuôi, sau đó mới lui về sau mấy bước, xoay người đối mặt với hắn. Lúc này, Lâm Kinh Vũ mới chậm rãi mởi miệng:
“Tiêu sư huynh, chẳng lẽ không thể dàn xếp hay sao?”
Tiêu Dật Tài thu hai tay vào trong đạo bào rộng, thản nhiên nói: “Hận thù cá nhân mà giết người là một sai lầm lớn, không thể dung túng.”
Lâm Kinh Vũ cau mày lại, cả người mang theo khí thế như một thanh kiếm sắc bén, chốc lát đã lan ra xung quanh. Minh Dương đạo nhân đứng gần đó cũng cảm thấy hô hấp khó khăn, không nhịn được trong lòng chấn động. Nhưng may là cảm giác ấy chỉ đến và đi trong chớp mắt, nhìn lại thì thần sắc Lâm Kinh Vũ như không hề biến hóa, chỉ thấy hắn vẫn nhìn Tiêu Dật Tài, trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Ta đã đi tới Tôn gia trang.”
Tiêu Dật Tài ánh mắt lóe lên, mang theo một chút tâm tình phức tạp nhìn Lâm Kinh Vũ. Thấy ánh mắt của hắn như thế, Lâm Kinh Vũ sắc mặt thong dong, không hề có ý lùi bước, chậm rãi nói:
“Sau khi Tôn Tích Thiện chết, dân trong thôn đều không ai đau buồn, ngược lại vô cùng vui mừng, thậm chí còn có người ăn mừng.” Hắn ngừng lại, nhìn thẳng Tiêu Dật Tài, lại nói tiếp: “Tôn Tích Thiện xưa nay là ác bá, làm xằng làm bậy, Vương Tông Cảnh giết hắn là tốt.”
Tiêu Dật Tài liếc nhìn hắn, sau đó thu lại ánh mắt, đáp: “Không tuân theo môn quy, không thể tha thứ.”
Lâm Kinh Vũ đứng yên một chỗ, môi khẽ mấp máy, Minh Dương đạo nhân chỉ cảm thấy không khí trong điện Ngọc Thanh lúc này làm người ta hít thở không thông, chung quanh an tĩnh đến kỳ dị, phảng phất như có cuồng phong gào thét, màn che run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Kinh Vũ đột nhiên xoay người, đi về phía cửa của điện Ngọc Thanh. Khi thân ảnh nam tử như lưỡi kiếm sắc nhọn rời đi, không khí căng thẳng trong đại điện cũng giãn ra. Minh Dương đạo nhân âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra quanh người đã đầy mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, hắn lại nghe thanh âm của Tiêu Dật Tài truyền tới:
“Minh Dương, đưa bọn họ lên điện đi.”
Minh Dương đạo nhân vâng một tiếng, xoay người đi ra phía cửa, giữ một khoảng cách với Lâm Kinh Vũ, trước sau đều rời khỏi điện Ngọc Thanh. Lúc này, bên ngoài điện có bốn thiếu niên nam nữ đang kính cẩn đứng đợi, theo thứ tự là Quản Cao, Phong Hằng, Tô Văn Thanh và Đường Âm Hổ. Lâm Kinh Vũ thấy bốn người này, hắn liếc bốn người một cái, trực tiếp đi qua bọn họ.
Mặc dù là vô tình, nhưng có lẽ do oán giận trong lòng nên cả người hắn không tự chủ được xuất ra một cỗ kiếm ý bén nhọn, làm cho bốn thiếu niên đạo hạnh còn thấp này sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy như có một thanh kiếm mang theo phong duệ sắc bén, hào quang vạn trượng đang hiện thân, kiếm ý lan tỏa, cơ hồ chỉ trong nháy mắt có thể làm bọn họ bị thương. Cả bốn không hẹn mà cùng lùi về sau hai bước.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Kinh Vũ đã nhận ra, khẽ nhíu mày, lập tức kiếm ý biến mất, nam tử anh tuấn cũng chậm rãi đi xa.
Bốn người Quản Cao, Tô Văn Thanh vẫn còn kinh hãi, trong lòng tràn ngập sự kính ngưỡng và vui sướng. Bốn người bọn họ ở trong cuộc thi Thanh Vân đều là nhân vật siêu quần, lại xuất thân ở trong tu chân thế gia, ánh mắt so với người thường cao hơn rất nhiều. Nếu là đệ tử bình thường khác, trong lòng ngoài kính sợ ra sẽ chẳng có ý nghĩ gì khác, nhưng bốn người này đều đồng thời nhận ra đạo hạnh cao thâm của Lâm Kinh Vũ, nhất là kiếm ý tự nhiên xuất nhập cơ thể mới càng đáng sợ, đúng là đệ nhất cao thủ.
Trên núi Thanh Vân, trong Thanh Vân môn đúng là ngọa hổ tàng long, là thiên hạ đệ nhất môn phái, hai nghìn năm đều dẫn đầu chính đạo, quả nhiên không tầm thường. Bọn người Quản Cao vẻ mặt cung kính, hướng nơi Lâm Kinh Vũ đi khẽ cúi đầu.
Minh Dương đạo nhân đứng ở ngoài cửa điện, nhìn theo bóng lưng Lâm Kinh Vũ ở phía xa, sau đó nói với đám người Quản Cao: “Các ngươi lên điện đi, chưởng giáo chân nhân muốn gặp các ngươi.”
“Vâng.”
Đám người Quản Cao, Tô Văn Thanh ngoan ngoãn đáp lời, sau đó theo Minh Dương đạo nhân lên điện Ngọc Thanh. Bốn người này đều là người tâm tư linh xảo, giờ phút này hiểu rằng Tiêu Dật Tài chỉ gặp bốn người bọn họ tức có phần coi trọng nên trong lòng vô cùng vui mừng, kích động. Chẳng qua không khí trong điện Ngọc Thanh trước nay luôn trang trọng, nhìn thấy một nam tử đứng dưới tượng thần Tam Thanh, lục bào bay phấp phới, thần thái xuất trần như thần tiên làm cho lòng người nảy sinh sự kính ngưỡng. Bốn người đều yên lặng đi tới, đứng thành một hàng phía sau Tiêu Dật Tài, cùng lên tiếng:
“Đệ tử bái kiến chưởng giáo chân nhân.”
Đạo bào của Tiêu Dật Tài khẽ phất, hắn xoay người lại, trên mặt đã xuất hiện nụ cười ấm áp, khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Các ngươi đã tới rồi. Lần này hành trình trong dị cảnh của các ngươi ta đều nhìn qua, thấy bốn người các ngươi là đặc biệt xuất chúng. Nên ta mời các ngươi tới điện Ngọc Thanh là muốn...”
Lời của hắn ấp áp, lại mang theo một chút trầm thấp, thần tình lạnh nhạt, nhưng vẫn làm cho bốn người trẻ tuổi trước mặt vô cùng kích động. Nơi xa, Minh Dương đạo nhân đứng ở cửa đại điện, nhìn một màn này, nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi thu hồi. Một khắc này, hắn như nhớ tới điều gì đó, nhưng vẫn trầm mặc không nói. Thân thể hơi nhúc nhích, ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn về phía ngoài điện Ngọc Thanh, một mảnh trời cao thật cao, xanh thật xanh. Bầu trời cao xa, thiên địa to lớn, lúc này hắn đứng trong đại điện nhưng tâm tình lại hướng về nơi xa kia.
Phương xa, là một thế giới khác rồi.