Dịch giả: Phượng Vũ
Biên tập: Phượng Vũ
Nhóm Dịch: Đội Dịch Từ Thiện
Nguồn: BachNgocSach
“Phi phi phi, phi phi, phi phi phi......”
Một loạt những tiếng phun nước miếng vang lên trong phòng bếp trên Đại Trúc Phong. Bạch Hồ đã biến lại thành thiếu nữ thiên kiều bá mị, nhưng giờ phút này trên mặt đã có thêm một dấu chân màu đen cực kỳ chói mắt, đồng thời khóe miệng đầy bùn, đang liều mạng lau đi, miệng thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài mà nhổ mấy ngụm nước miếng, muốn đem hết bùn cát phun ra ngoài.
Một thằng nhóc có cái đầu tròn xoe, tóc ngắn cụt lủn, đứng ở bên cạnh bàn trong phòng bếp, tò mò nhìn động tác của thiếu nữ. Mà ở bên cạnh nó chính là lão cẩu trấn sơn của Đại Trúc Phong – Đại Hoàng đang gục trêm mặt đất, một chân thỉnh thoảng lại giơ lên gãi gãi. Về phần con khỉ lông xám nhỏ thì lúc này nhảy tới trên vai một nam tử cạnh bếp lò, yên ổn ngồi trên đó, trong tay nắm một quả dại không biết hái từ đâu, bọp bẹp nhai nhìn ngon lành vô cùng.
Thằng nhóc kia nhìn chằm chằm thiếu nữ một hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu lại cười nói: “Cha, đây chính là yêu quái sao? Có thể biến từ người thành hồ ly được?”
Nam tử kia đang thu dọn bếp lò, giờ phút này đã rửa xong cái bát cuối cùng, sau đó lau khô tay, lúc này mới đi tới, hướng cô gái kia nhìn thoáng qua, sắc mặt ôn hòa, ấm áp, mỉm cười nói: “Đúng không?”
“Hừ!”
Cô gái ở trong góc bếp, thẹn quá hóa giận nên chỉ hừ lạnh một tiếng, thân thể khẽ nhúc nhích tựa hồ có ý kiến, kết quả làm con chó vàng ngẩng đầu lên, hướng về phía nàng gầm nhẹ một tiếng: “Grừ...”
Động tác của thiếu nữ lập tức cứng lại, nhìn Đại Hoàng vừa sợ hãi lại vừa không cam lòng, tròng mắt như có nước đảo quanh, nhìn vô cùng đáng thương khiến người không khỏi mủi lòng.
Lúc này, thằng nhóc kia lại phát hiện ra, “a” lên một tiếng, chạy tới kéo tay nam tử, cười nói: “Cha, người nhìn kìa, người nhìn kìa, thì ra yêu quái cũng biết khóc...”
Thiếu nữ kia đang thi triển “Dụ dỗ dị thuật” trời sanh của Hồ tộc để tìm cách thoát khốn, ai ngờ nghe tới một câu nói kia, thiếu chút nữa cả pháp thuật cũng tán luôn, nhất thời bất chấp cả nguyên tắc của mị hoặc là phải mềm mại, đáng yêu, dịu dàng, nhìn chằm chằm vào đứa bé trai kia đầy oán hận.
Nam tử ôn hòa sờ lên đầu con trai một cái, mỉm cười nói: “Yêu tộc tu luyện thành công có thể hóa thân thành người, một thời gian dài cũng chẳng khác gì so với nhân tộc chúng ta, đều có thất tình lục dục, biết khóc cũng là lẽ thường.”
Thằng nhóc “ồ” lên, vẫn tò mò đánh giá thiếu nữ kia.
Đứng ở đây tất nhiên chính là Trương Tiểu Phàm và con trai hắn, Tiểu Đỉnh. Năm năm trôi qua, Tiểu Đỉnh đã trở thành một thằng bé trai chín tuổi, đã lớn hơn một chút mặc dù cái đầu vẫn tròn xoe đầy đáng yêu. Trương Tiểu Phàm đi tới bên cạnh bàn, trên bàn có một phong thư, phía ngoài không có chữ viết gì, hắn nhìn thư này trong chốc lát, sau đó lấy lá thư ở bên trong ra, yên lặng đọc.
Trong bếp an tĩnh lại, con ngươi của cô gái kia quay tròn, thân thể xích một chút về phía cửa bếp. Giờ phút này nàng tất nhiên đã hiểu đúng như lời mấy vị lão nhân trong tộc, trên Đại Trúc Phong này đúng là ngọa hổ tàng long, trong lòng đã sớm không dám hiếu thắng nữa, chỉ muốn đem con bà nó phong thư này tới, còn mình phải mau chóng chuồn đi là được.
Ai ngờ mới di động được hai bước, con chó vàng đã lè lưỡi, đầu quay ngoắt về phía nàng ta, so với quỷ còn tinh hơn. Thiếu nữ oán hận dừng lại, trợn mắt nhìn Đại Hoàng một cái.
Phong thư không dài, Trương Tiểu Phàm nhanh chóng xem hết, chỉ thấy lông mày hắn nhăn lại, tựa hồ những lời trên phong thư nói làm hắn phải nghi ngờ. Chốc lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía cô gái kia, đánh giá nàng một lúc rồi hỏi:
“Tiểu Bạch là người thế nào của ngươi?”
Thiếu nữ hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia kiêu ngạo, nói:
“Nàng là bà nội của ta, lần này muốn ta tới đây đưa tin. Ai biết các ngươi ở đây đều thô bỉ như thế, chẳng những không đối xử tử tế với ta,ngược lại còn...”
“Gâu!”
Đại Hoàng lập tức bổ nhào tới, nhảy một cái tới bên cạnh thiếu nữ, mở cái miệng rộng ngoạm một chân của thiếu nữ này. Hồ ly trời sinh đã sợ chó, giờ phút này thiếu nữ bị dọa đến mặt cắt không còn chút máu. “Aaaa...” nàng ta kinh hoàng la lên, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, khóc ầm lên:
“Nhả ra, nhả ra, Minh Nhi ta trở về sẽ nói cho bà nội biết, bà nội sẽ giết sạch các ngươi...”
Trương Tiểu Phàm vỗ vỗ lên đầu Tiểu Đỉnh, Tiểu Đỉnh cười hì hì rồi chạy tới túm lấy Đại Hoàng, con chó vàng lúc này mới chịu nhả ra. Sau đó nó và Tiểu Đỉnh rời khỏi phòng bếp, ra tới cửa vẫn không quên mang theo bộ dáng hung thần ác sát, quay đầu lại nhìn tiểu hồ ly kia làm động tác cắn một miếng.
Thiếu nữ bị dọa sợ hãi lui về sau một bước, trong lòng càng thêm khinh bỉ cái loại chó của nhân tộc thêm mấy phần. Đúng lúc này, Trương Tiểu Phàm sau một hồi trầm tư, nói:
“Năm đó ta nợ bà nội của ngươi một phần nhân tình, hôm nay nếu nàng đã mở miệng, ta sẽ đi một chuyến.” Vừa nói, hắn vừa thả lá thư trong tay ra, nhìn cô gái, lại thuận miệng hỏi: “Tên ngươi là gì?”
Thiếu nữ hít sâu, đem theo mấy phần đắc ý, nói: “Tên ta là Tiểu Si, danh tự này là chính bà nội đặt cho ta trước khi ta tới đây đưa tin cho ngươi.”
Lời này của nàng chứng tỏ nàng đối với bà nội của mình vô cùng kính yêu, tựa hồ đối với cái tên bà nội tặng cho này chính là một vinh quang cực lớn.
Trương Tiểu Phàm ngẩn ra, thân thể cũng cứng lại, mãi một lúc sau mới hừ một tiếng, sắc mặt có thêm mấy phần tiêu điều, lại có chút buồn cười, mở miệng nói một cách phức tạp: “Bà nội của ngươi cũng không phải người tốt a...”
***
Một tháng sau, khí trời vẫn lạnh lẽo không hề khác so với trước đó, tại một nơi trong sơn cốc ở phía nam Man Sơn, cô gái mặc áo đỏ cầm đầu bốn người lại xuất hiện ở sườn núi phía tây, núp sau tảng đá lớn. Nhưng lần này nhìn tới, có thể thấy còn rất nhiều người khác trầm mặc mai phục sau những tảng đá khác gần đó, ngay trên sườn dốc rộng rãi, lạnh lùng nhìn về phía sơn cốc bị sương mù bao phủ.
Nơi xa truyền tới mấy tiếng kêu thanh thúy, to nhỏ không đồng nhất, nhanh chóng vang tới bên sườn núi. Nghe thấy những âm thanh côn trùng kêu này, thân thể bốn người sau tảng đá đang mỉm cười cũng dừng lại. Cô gái mặc áo đỏ hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nhắc:
“Chuẩn bị động thủ rồi. Mặc dù Hàn Nha phái không phải tông môn lợi hại, nhưng hiện tại môn phái nào tu hành Quỷ đạo cũng đều là hiếm thấy, cũng có chút nguy hiểm, các ngươi phải cẩn thận một chút.”
Nói tới đây, nàng lại quay đầu nhìn nam tử thứ ba vẫn trầm mặc không nói, nhắc: “Tiểu Vương, vẫn là như cũ đi, ngươi lặng lẽ đi theo chúng ta.”
Đó là một thanh niên cao lớn, mặc dù nhìn không to bằng Ngao Khuê nhưng thân hình giống như một con báo săn, tràn đầy lực lượng ẩn nặc. Trên mặt hắn có mấy vết thương nhàn nhạt, nhìn đúng là vết đao kiếm lưu lại, trong đó có một vệt từ mắt phải kéo xuống vô cùng rõ ràng, có lẽ là một vết thương nghiêm trọng. Nhưng giờ phút này, vết thương ấy lại làm cho gương mặt trẻ tuổi của hắn thêm vài phần lệ khí.
Hắn cũng không nói chuyện, chỉ gật đầu, sau đó bàn tay trống trơn lại hiện ra một thanh Cốt Kiếm màu trắng quỷ dị. Chuôi Cốt Kiếm vừa hiện ra, ba người kia, kể cả nữ tử mặc áo đỏ đều liếc về phía nó một cái.
Một cỗ hàn ý lạnh băng từ trên Cốt Kiếm chậm rãi tản mát ra. Nam tử anh tuấn mà âm lệ nhíu mày, nói: “Tiểu Vương, ta xem pháp bảo này của ngươi có mấy phần giống những đồ vật của mấy tên Quỷ đạo kia.”
Cầm Cốt Kiếm màu trắng trong tay, dung mạo đã có rất nhiều biến hóa, nhưng vẫn có thể nhận ra người được gọi là Tiểu Vương này chính là cố nhân năm xưa đã rời khỏi núi Thanh Vân – Vương Tông Cảnh. Nhưng sau thời gian năm năm, trên người hắn đã xảy ra biến đổi long trời lở đất, vẻ ngây ngô ngày xưa đã hoàn toàn biến mất, ở nơi khỉ ho cò gáy này chỉ còn lại một thanh niên lạnh lùng.
Hẳn ngẩng đầu nhìn nam tử âm lệ kia, âm thanh trầm trầm, hỏi: “Sao? Ngươi muốn thử một chút à?”
Nam tử âm lệ hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý e ngại, đang định nói chuyện thì bị nữ tử áo đỏ quát một câu: “Im hết, đến lúc này rồi còn rầy ra. Còn sống sót được hay không cũng chưa biết, câm miệng hết cho ta.”
Hai người đều ngậm miệng lại. Trong bốn người này, ngoại trừ tên hán tử to con Ngao Khuê và Vương Tông Cảnh, thì nam tử âm lệ này tên là Tây Môn Anh Duệ, cộng với nữ tử áo đỏ cầm đầu Từ Mộng Hồng, hôm nay đều là môn hạ đệ tử của Âm Ma tông.
Lương Châu khá khác biệt so với những vùng đất khác của Thần Châu. Nơi này ngoại trừ gần vùng hoang dã thì từ xưa tới nay đều rất có tinh thần thượng võ, khí thế đấu tranh có ở khắp nơi. Bao nhiêu năm nay, vô số môn phái ở nơi này hết thịnh lại suy, tất cả đều không ngừng tranh đấu, giết chóc, chính là một địa phương vô cùng hỗn loạn. Tất cả các môn phái đều không lúc nào không chiến đấu sinh tồn, giết chóc lẫn nhau.
Âm Ma Tông cũng không phải là môn phái có lịch sử sâu xa, trên thực tế, người ta mới biết tới môn phái này ở Lương Châu không quá mười năm. Loại môn phái nhỏ này ở Lương Châu có vô số, nhưng không ai biết được, Âm Ma tông chính là ma giáo sau khi suy vi ở Trung Thổ mới tới đây thành lập một tông môn bí mật. Để tránh bị mấy môn phái chính đạo do Thanh Vân môn cầm đầu truy kích, ma giáo mới lấy Âm Ma tông để che giấu, mấy năm nay đều ngầm phát triển cực mạnh.
Mà một ngày này đối với Âm Ma tông là vô cùng quan trọng, bởi vì cách đây không lâu, một chi nhánh của Âm Ma tông, có lần vô tình chiếm được một tin tức, một môn phái ở Lương Châu là Hàn Nha phái phát hiện một sơn cốc kỳ dị. Mà ở Lương Châu vô số năm nay còn có lưu truyền một truyền thuyết về di tích Bàn Cổ Đại Điện.
Âm Ma tông cực kỳ coi trọng tin tức này, lập tức phái người tới đây truy xét, kết quả Bàn Cổ Đại Điện thực hư không rõ, nhưng mấy vị trưởng lão lại phát hiện u cốc tên gọi Quỷ Khốc này trời sinh có Âm Sát khí, địa thế lại phức tạp khó dò, đúng là một nơi tốt nhất để khai sơn lập phái.
Kể từ đó, suy nghĩ tu hú chiếm tổ chim khách bắt đầu được hình thành. Dù sao ở Lương Châu này, nắm tay lớn quyết định hết thảy. Trải qua một thời gian trinh thám, Âm Ma tông điều động hết các chi nhánh ma giáo, khu động mọi thế lực trong tay mình, âm thầm bao vây cửa cốc Quỷ Khốc này, đợi thời cơ tới sẽ đem Hàn Nha phái hoàn toàn tiêu diệt, khai sơn lập phái tại đây.
Sau tảng đá lớn, Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve Cốt Kiếm trong tay mình, hàn khí băng lãnh từ đầu ngón tay truyền tới, hai chữ U Minh trên chuôi kiếm như hai con ngươi lẳng lặng ngắm nhìn hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh, thu Man Sơn hùng vĩ vào trong mắt. Dưới sự bao la của núi non, con người chỉ như con kiến nhỏ bé, trong lòng không khỏi nảy sinh ra cảm giác kính sợ với thiên địa tạo hóa.
Vẫn giống như năm đó, khi hắn nhìn lên Thông Thiên Phong ở Thanh Vân, tình cảm ấm áp trôi qua trong lòng.
Nơi xa, một tiếng cười bén nhọn đột nhiên vang lên.
Từ Mộng Hồng nhảy dựng ên, sắc mặt trở thành tái nhợt, nói: “Đi!” Bốn người cùng bay ra, hướng sơn cốc kia hạ xuống. Trên đỉnh sườn núi, những bóng người màu đen cũng từ những địa phương khác bay ra, như mãnh thú hung tàn âm lệ, hướng vào sâu thâm cốc đánh tới.