Tru Tiên 2

Quán rượu nhỏ nhỏ trước kia lúc này nhìn lại vẫn không có gì khác biệt, vẫn an tĩnh như vậy, vẫn khung cửa sơ sài cùng cảnh vật hoang vắng phía trước, cửa sổ vẫn được mở lên, lão chưởng quầy vẫn ở phía sau quầy ngủ gà ngủ gật, rồi tiếng gà vịt kêu bên trong tiểu viện ngẫu nhiên truyền ra, tất cả những thứ đó dường như lộ ra một cỗ hương vị không tranh với đời. Vương Tông Cảnh đi tới một chiếc bàn sát tường, ngồi xuống, quay đầu nhìn chưởng quầy với bộ dạng uể oải đang ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía bên này, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn năm tháng của lão không lộ vẻ gì, qua một lúc lâu sau, thấy không còn người khách nào khác bước vào theo nữa, lão mới chậm rãi đi tới.
"Khách quan, muốn uống rượu gì?"
Vương Tông Cảnh quay đầu lại, nhìn lão một cái, nói: "Chẳng lẽ lão chưa bao giở cảm thấy, bởi vì rượu ở đây tệ đến mức uống không nổi, cho nên chẳng ai thèm ghé vào hay sao?"
Lão chưởng quầy hừ một tiếng, đem một hũ rượu chất lượng kém nhất đặt trước mặt hắn. Vương Tông Cảnh cau mày nhìn thoáng qua hũ rượu, ho khan một tiếng, cũng không đụng vào, chỉ hạ thấp giọng, nói nhỏ: “Chuyện Bàn Cổ Đại Điện, lão biết không?”
Lão chưởng quầy run rẩy chống tay xuống bàn rượu, đưa lưng về phía cửa, trên mặt chỉ còn lại bộ dạng tức giận, nói: “Hiện giờ trong thành Lương Châu này, còn có người không biết việc này hay sao chứ?”
Vương Tông Cảnh nói: “Lão biết được bao nhiêu, có biện pháp tìm được không?”
Lão chưởng quầy liếc mắt, nói: “Phí lời, nếu có thể tìm được chỗ kia thì ta đã sớm đi phát tài rồi, còn chờ đợi ở chỗ này làm gì chứ”.
Vương Tông Cảnh lộ ra bộ dạng quả là như thế, lão chưởng quầy nhìn hắn một cái, bỗng nhiên lộ vẻ hồ nghi, nhìn chằm chằm vào hắn nói: “Lại nói, lúc sự tình phát sinh ngày đó, không phải ngươi cũng ở trong thành Lương Châu hay sao? Không lẽ ngươi…”
Nói đến một nửa, chính lão lại tự mình lắc lắc đầu, hừ một tiếng, thầm nghĩ: “Tên gia hỏa này cũng không có khả năng lấy được bí quyển, nếu không thì hắn cũng sẽ không ngồi ở chỗ này”
Vương Tông Cảnh cười cười, nói: “Ngươi cũng biết được nhiều đấy.”
Lão chưởng quầy bũi môi, nói: “Đã sống hơn nửa đời người rồi, tất nhiên phải biết nhiều hơn một chút chứ.”
Dứt lời lão lại hỏi: “Người hỏi việc này làm gì, hay là ngươi cũng muốn đi tìm bảo tàng của Bàn Cổ Đại Điện?”
Vương Tông Cảnh nhìn thoáng qua con hẻm nhỏ hoàn toàn vắng vẻ bên ngoài của sổ, thản nhiên nói: “Không phải ta mà là bọn họ muốn tìm được phần bảo tàng này, nghe nói trong Bàn Cổ Đại Điện có một bảo vật rất trọng yếu, bọn họ cũng là rơi vào tình thế bắt buộc thôi.”
Vẻ mặt lão chưởng quầy nhất thời nghiêm túc hơn vài phần, hiển nhiên lão hiểu “bọn họ” trong lời nói của Vương Tông Cảnh là chỉ những ai, lão liền lập tức hạ giọng, thì thầm nói: “Có biết là vật gì không?”
Vương Tông Cảnh khẽ lắc đầu, nói: “Vẫn còn chưa rõ.”
Lão chưởng quầy im lặng một lúc, nói: “Tốt nhất vẫn là hỏi cho rõ ràng.”
Vương Tông Cảnh gật gật đầu, ngẩng đầu liếc nhìn lão chưởng quầy, trong mắt hơi có chút thâm ý. Lão chưởng quầy nhíu mày, trừng mắt nhìn người trẻ tuổi một cái, nhưng chính là ánh mắt của Vương Tông Cảnh vẫn sáng ngời, không có vẻ gì là nhượng bộ.
Sau một lúc lâu, lão chưởng quầy này bống nhiên thở dài, lẩm bẩm nói: “Bây giờ thì ta đã hiểu vì sao lúc trước lão đại nhất định muốn thu nhận chàng trai trẻ ngươi từ Hắc Vân về đây.”
Nói xong, với vẻ mặt không cam không nỡ, lão đưa tay vào trong ngực sờ sờ, sau đó chậm chạp lấy ra một vật bỏ lên trên bàn. Đó là một tấm da bị rách, trên mặt có vẽ những đường gấp khúc, không ngờ đây lại là một mảnh của bí quyển ngày đó. Lão chưởng quầy nhìn kỹ tấm da kia, mặc dù có chút đau lòng, nhưng cũng không cảm thấy quá mức không bỏ được, mím môi, nói:
“Hôm đó rất loạn, người cũng quá nhiều. Ta mò mẫm bên ngoài nửa ngày, cũng thừa dịp hỗn loãn mới tìm thấy được vật này… Hả?”
Bỗng nhiên, lời nói của lão lập tức ngừng lại, ánh mắt mang theo vài phần không thể tưởng tưởng nổi, nhìn thấy Vương Tông Cảnh từ trong ngực áo cũng lấy ra một mảnh của bỉ quyển, hơn nữa còn là hai mảnh… Hai mảnh a. Sau một lúc lâu, lão chưởng quầy mới nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt nhìn Vương Tông Cảnh có thêm vài phần tán thưởng, thản nhiên nói:
“Hảo tiểu tử, thực sự nhìn không ra đấy.”
Vương Tông Cảnh cẩn thận hợp ba mảnh da của bí quyển ở trên bàn lại cùng một chỗ, sau khi đối chiếu một hồi, phát hiện mảnh da của lão chưởng quầy với một mảnh trong tay hắn dễ dàng ghép lại với nhau, nhưng còn mảnh thứ ba thì vô luận có ghép thế nào cũng hoàn toàn không thể ăn khớp, hiển nhiên đây là một mảnh nằm cách biệt khá xa trên bí quyển hoàn chỉnh. Lão chưởng quầy cũng bắt đầu làm việc, chậm rãi đi quanh tửu quán một vòng, nhìn như có vẻ đang quét dọn vệ sinh, đồng thời lão ta cũng đi ra mé tường bên ngoài, thản nhiên nhìn thoáng qua, tiếp đó lại quay trở về. Thấy Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm ba mảnh da như có suy nghĩ gì, nhịn không được nói: “Chỉ bằng ba mảnh da này, có thể nhìn ra manh mối gì không?”
Vương Tông Cảnh lắc lắc đầu, nói: “Không thể, còn thiếu nhiều quá.”
Lão chưởng quầy gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt của hắn hiển nhiên lão cũng nghĩ tới kết quả này, lại nói: “Ngươi định làm thế nào?”
Vương Tông Cảnh lặng yên một lúc, cũng cười gượng một tiếng, rồi thu hồi mảnh da vào trong lòng, nói: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.”
Lão chưởng quầy nhịn không được nói: “Nếu ngươi muốn dựa vào việc tìm ra toàn bộ mảnh da còn lại để xác định vị trí của Bàn Cổ Đại Điện thì không khỏi quá mức xa vời. Chưa nói đến những mảnh da đó hiện giờ thất lạc nơi nào, chỉ là ngoại trừ ba mảnh ở đây thì đến tột cùng còn bao nhiêu mảnh da khác ngươi căn bản có biết không, liệu sẽ có bao nhiêu mảnh, nói không chừng có mảnh bị xé nát thành đầu ngón tay cũng nên, nếu vậy ngươi sẽ tính thế nào…”
“Chín mảnh.”
Vương Tông Cảnh bỗng nhiên cắt đứt lời của lão, nhìn lão một cái, thản nhiên nói: “Bí quyển kia tổng cộng bị xé thành chín mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều cỡ lòng bàn tay.”
Lão chưởng quầy nghẹn lại một lúc, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Làm sao ngươi biết?”
Vương Tông Cảnh quay đầu lại, nhìn ra cái ao bên ngoài cửa sổ, lúc này có một trận gió nhẹ thổi qua ao, tạo ra trên mặt nước mấy gợn sóng lăn tăn.
“Như lời ngươi vừa nói, ngày đó ta ở chỗ này, sau khi tranh đấu, ta cũng nhìn chằm chằm vào cuộn da kia, tận mắt thấy nó bị chia thành chín mảnh nhỏ.”
Lão chưởng quầy hừ một tiếng, dường như còn có chút không tin, nói: “Ngày đó nhiều người như vậy, cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì có thể thấy rõ ràng sao? Ngay cả người ta ra tay lúc nào cũng biết sao?”
Vương Tông Cảnh trầm mặc, trện mặt hắn xuất hiện biểu tình không những phức tạp mà còn kỳ quái, qua một lúc lâu, mới nghe thấy hắn nói: “Ngày đó, kẻ ném viên đá đầu tiên từ trong đám đông ra khiến cho mọi người ra tay tranh giành chính là ta.” Dừng lại một lát, khóe miệng hắn dường như thoáng qua một ý cười tự giễu chua sót, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta không ngờ tới sẽ chết nhiều người như thế.”
Lão chưởng quầy ngạc nhiên nhìn người thanh niên này, sau một lúc lâu nói không nên lời.
-------------------------------------------------
“Vậy cuối cùng hôm đó đã chết bao nhiêu người?”
“Ta làm sao mà biết được.”
Tây Môn Anh Duệ có chút không kiên nhẫn, khoát tay nói với Ngao Khuê: “Bóng đao ánh kiếm, khắp nơi đều là âm thanh kêu gào như quỷ khóc, máu chảy như suối, phun ra khắp nơi, ai có thể nhìn rõ ràng chứ? Dù sao ta nhìn thấy chính là mạng người như cỏ rác, bị người khác chém chém giết giết, mẹ nó, tất cả đều giống như một lũ điên.”
Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Tây Môn Anh Duệ cũng trở nên nhợt nhạt, dường như đang hồi tưởng lại trận đại loạn chiến kinh tâm động phách, vô cùng hung hiểm ngày hôm đó. Ngay cả một kẻ hằng năm vẫn thường lăn lộn trên mũi dao trong Âm Ma Tông như gã cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn. Sau khi Ngao Khuê nghe những lời như vậy, vẻ mặt tên này cũng thoáng thay đổi, tưởng tượng lại một số cảnh loạn chiến thảm thiết hôm đó, dù chưa tự mình trông thấy, nhưng chỉ cần đôi câu ba lời của Tây Môn Anh Duệ thôi cũng đủ cho tên này cảm thấy vài phần máu tanh trong ngày hôm đó. Bọn hắn cũng là những người ngày ngày sống trong cảnh tranh giành chém giết, việc lấy đi sinh mạng của người khác đối với họ mà nói cũng không tính là việc quá khó khăn, trên tay kẻ nào mà chẳng có vài mạng người đây?
Ở một nơi hỗn loạn như Lương Châu này, sự thật vô cùng tàn khốc, nếu người thật sự là kẻ yếu đuối, ngược lại sẽ không sống nổi. Chỉ là một hồi loạn chiến máu tanh như vậy thì cho dù ở Lương Chầu này cũng cực kỳ hiếm thấy.
Hắn quay đầu lại, nhìn nhìn Vương Tông Cảnh đang im lặng đứng dựa vào cửa miếu Thổ Địa, nói: “Tiểu Vương, ngày đó ngươi cũng có mặt trong thành Lương Châu, ngươi có thấy được cảnh tượng như thế không?”
Vương Tông Cảnh trầm mặc một lúc, nói: “Có thấy, so với những gì hắn nói cũng không khác nhiều lắm.”
Miệng Ngao Khuê “chậc chậc” hai tiếng, không thèm nhắc lại, cũng không biết vẻ mặt kia của gã là ngày đó bản thân mình may mắn không có mặt trong thành Lương Châu nên có thể thoát được một kiếp, hay là có chút thất vọng vì không được tận mắt chứng kiến một màn máu tanh điên cuồng to lớn như thế.
Tây Môn Anh Duệ chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn bực khó hiểu, từ trên bồ đoàn dựa vào tường đứng lên, đi vài bước ngay trong cái miếu Thổ Địa chật hẹp rách nát này, sau đó cau mày nói: “Hồng tỷ không phải hẹn chúng ta gặp mặt lúc giờ Dậu sao, hiện tại đã là giờ Dậu một khắc, sao tỷ ấy còn chưa trở lại nhỉ?”
Vương Tông Cảnh nhìn gã một cái, vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên vẻ mặt khẽ thay đổi, lui về phía sau từng bước, ánh mắt nhìn về phía ngoài miếu Thổ Địa, đồng thời Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê cũng giống như cảm thấy gì đó, đều xoay người lại. Nơi cửa vào, một bóng người chợt nhoáng lên, Từ Mộng Hồng một thân áo hồng, lụa trắng che mặt, nhẹ nhàng tiến vào.
“Hồng tỷ.”
Cả ba người cùng kêu lên một tiếng. Chiếc khăn che mặt của Từ Mộng Hồng khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng gật đầu, nàng đi tới bên dưới tượng Thổ Thần trong ngôi miếu cũ, ý bảo hai người Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê cùng lại đó, tiếp sau lại liếc nhìn Vương Tông Cảnh một cái, dùng ánh mắt của mình ra hiệu. Vương Tông Cảnh hiểu ý, lặng lẽ đi ra ngoài, nhìn xung quanh miếu Thổ Địa một vòng, lại nhìn con đường mà Từ Mộng Hồng lúc này vừa đến, sau khi xác định không có ai theo dõi, lúc này hắn mới quay lại miếu Thổ Địa. Sau khi khẽ gật đầu ra hiệu với Từ Mộng Hồng, hắn cũng đi tới bên cạnh nàng.
Từ Mộng Hồng liếc nhìn ba người bọn họ một cái, giọng khàn khàn, trầm thấp nói: “Hôm nay có thăm dò được tin tức gì không?”
Ngao Khuê và Vương Tông Cảnh đều lắc đầu, ngược lại Tây Môn Anh Duệ sau một lúc do dự, liền nói: “Nghe nói số người chết hôm nay lại tiếp tục tăng thêm mười mấy người nữa.”
Ba người cùng quay lại nhìn gã, Ngao Khuê nhịn không được hỏi: “Không phải trước đó ngươi nói là không biết rốt cuộc có bao nhiêu người đã chết hay sao?”
Tây Môn Anh Duệ nhún vai, nói: “Đúng vậy, chẳng qua lúc ban ngày ta ở trong thành dò la tin tức thì nghe người ta nói là, bên cạnh một con hẻm nhỏ ở khu chợ phía đông, có người tìm thấy bảy tám thi thể nằm rải rác nơi đó.”
Ngao Khuê nhíu nhíu mày, nói: “Vậy thì cũng chỉ có thêm bảy tám người chết nữa thôi chứ.”
Tây Môn Anh Duệ cười lạnh một tiếng, nói: “Bởi vì ngoại trừ những thi thể đó ra, rải rác trong ngõ hẻm còn tìm thấy mười mấy hai mươi đoạn tay chân bị đứt, đối chiếu với những thi thể kia thì những đoạn tay chân bị đứt đó còn nhiều hơn.”
Vương Tông Cảnh đứng một bên, vẻ mặt hơi thay đổi, còn Ngao Khuê thì đứng ở đó thấp giọng lầm bầm một câu, ba người bên cạnh cũng không nghe ra gã đang nói cái gì, chẳng qua sau một lúc, Từ Mộng Hồng mở miệng nói: “Được rồi, mặc xác những thứ đó đi, hôm nay xem ra các ngươi không thu hoạch được gì rồi, nhưng bản thân ta lại nghe được một tin tức, nói là có một mảnh da đã xuất hiện trong thành Lương Châu.” Lời này vừa nói ra, Vương Tông Cảnh mạnh mẽ ngẩng đầu, ba tên đàn ông bên cạnh Từ Mộng Hồng đồng thời nhích lại gần nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui