Tru Tiên II
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 99: Ghét cay ghét đắng
Dịch giả: Diệu Yên
Biên tập: Diệu Yên
Nguồn: Bachngocsach
Thiếu nữ áo xanh lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh. Từ Mộng Hồng tiến tới một bước, chắn giữa nàng ta và Vương Tông Cảnh. Tây Môn Anh Duệ không hiểu sao nét mặt có chút khó coi cùng với Ngao Khuê cũng đã đi tới.
Vương Tông Cảnh nhìn thiếu nữ áo xanh sau đó thân thể đột nhiên lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với nàng ta, người càng lúc càng chìm vào bóng tối.
Thiếu nữ áo xanh nhìn hắn lui lại thì đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”
Vương Tông Cảnh cũng thoáng dừng lại, không trả lời mà hỏi ngược: “Ngươi là ai?”
Lúc này, hắn đã đi vào vùng bóng tối, tựa như chỉ sau một khắc sẽ biến mất vào màn đêm. Nữ tử áo xanh nhàn nhạt mở miệng đáp: “Long Thanh Lý.”
Thân thể Vương Tông Cảnh thoáng dừng lại một chút, sau đó hắn cũng biến mất vào màn đêm. Bóng cây lay động, rốt cuộc nhìn không ra thân ảnh của hắn ở đâu nữa. Nhưng từ một chỗ nào đó sâu trong màn đêm truyền tới ba chữ cuối cùng:
“Vương Tông Cảnh.”
Thiếu nữ áo xanh nhúc nhích bờ môi như đang nhẩm lại cái tên này, sau đó vung trường kiếm lên, nhìn thoáng qua đứa trẻ, rồi quay người phiêu nhiên rời đi.
Dẫn theo nam hài kia, bọn Từ Mộng Hồng nhanh chóng rời khỏi Ba gia. Sau lưng bọn hắn, nơi ở của một thế gia đã từng rất huy hoàng lúc này đã là một cái biển lửa, hơn nữa bên trong còn có vô số thân ảnh hung thần ác sát hiện ra trong đó, điên cuồng giết chóc.
Vô số người ở trong bóng đêm đều nhìn một màn này. Lửa bốc lên tận trời, chiếu sáng cả một vùng đêm đen, làm nửa thành Lương Châu cũng sáng rực.
Một thế gia cứ như thế bị tiêu diệt. Một khắc này, không biết có bao nhiêu người lạnh lùng cảm thán. Thành Lương Châu này hôm nay cũng không thể cứu rồi.
Dưới gầm trời này, có một cường giả nào thật sự đứng ra thay trời hành đạo, chủ trì chính nghĩa được hay không?
Hay là vẫn nói như trước đây, trên đời này không nên tin bất cứ một ai ngoại trừ bản thân mình.
Đạo lý lớn như vậy cũng có người nghĩ tới, có người phẫn nộ, có người có tâm mà vô lực, có người lại vô cảm. Nhưng đám người Từ Mộng Hồng thì không có cái suy nghĩ đấy.
Bọn hắn mang đứa trẻ kia, một đường vừa ẩn nấp vừa tháo chạy, thừa dịp ban đêm mà chạy về miếu thổ địa ngày thường vẫn tụ tập. Nếu như có thể ra khỏi thành thì thật sự tốt bởi thành Lương Châu khác với những nơi khác, ở phía bắc là vùng địa hình phức tạp, bọn hắn chỉ cần mang theo đứa trẻ Ba gia ra khỏi thành và trốn trong một cái khe nào đó, dù có tranh luận ồn ào cũng sẽ không bị ai phát hiện ra.
Ý nghĩ này mặc dù rất hay nhưng bọn Từ Mộng Hồng đều là những người có kinh nghiệm, trong đầu đã sớm hiểu rõ, thế cục hôm nay ở Lương Châu rất phức tạp, vô số con mắt hoặc lộ diện, hoặc ẩn nặc nhìn chằm chằm, chỉ đợi kẻ nào may mắn có được mảnh bí đồ chạy ra khỏi thành mà thôi.
Cho nên lúc này, tìm một chỗ khuất trong thành ẩn náu mới là cách tốt nhất.
Trở lại miếu thổ địa đổ nát, cả bốn người đều thở phào một hơi. Từ Mộng Hồng bảo Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ đi xem xét quanh miếu thổ địa một vòng. Hai người lĩnh mệnh và rời đi, còn nàng ta thì đi tới bên cạnh Vương Tông Cảnh, thấp giọng hỏi:
“Không sao chứ?”
Vương Tông Cảnh trầm mặc một lát, đáp: “Còn có việc mà.”
Cái khăn che mặt của Từ Mộng Hồng khẽ nhúc nhích, trong ánh mắt nhìn hắn có vài phần ân cần, nói khẽ: “Quan trọng hơn sao?”
Vương Tông Cảnh chậm rãi lắc đầu, nói: “Còn chịu đựng được.”
Từ Mộng Hồng gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Một lát sau, Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ trở lại miếu, nhẹ gật đầu với Từ Mộng Hồng, ý nói bên ngoài an toàn, không có người nào cả.
Từ Mộng Hồng xoay người lại, hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng hỏi chuyện đứa trẻ kia thì giật mình phát hiện sau khi vào trong miếu, đứa bé ấy đã nằm lăn xuống đất, mắt nhắm nghiền, dường như đã bất tỉnh rồi.
Tây Môn Anh Duệ đứng ở một bên, thấy tình cảnh này thì nhướng mày xông lên, thò tay đặt trước mũi đứa trẻ, sau đó lại duỗi tay đặt lên mạch ở cổ tay hắn, sau một lúc mới nhíu mày đứng lên, nói với ba người phía sau: truyện từ
“Không có chuyện gì. Có lẽ nó bị đả kích quá lớn nên tâm thần mới hao tổn mà ngất đi thôi.”
Từ Mộng Hồng trầm mặc một lát, sau đó nói: “Tìm thử xem.”
Tây Môn Anh Duệ nhẹ gật đầu, cúi người lục lọi trong quần áo của đứa trẻ, thủ pháp vô cùng nhanh, rõ ràng là đã có kinh nghiệm, kiểm tra một hồi từ đầu tới chân, cả giày của đứa bé cũng không bỏ qua.
Sau đó, sắc mặt Tây Môn Anh Duệ biến hóa, quay đầu nhìn ba người còn lại, lắc đầu đáp: “Không có.”
Ánh mắt Từ Mộng Hồng đảo qua người đứa bé trai kia, nói: “Vừa rồi ta cũng đã tìm trên người cha đứa bé này, cũng không thấy bóng dáng của mảnh bản đồ. Hôm nay Ba gia diệt môn, nếu quả thật có tin tức bí đồ thì nhất định ở trên người nó rồi, huống hồ vừa rồi nó còn khẳng định biết rõ sự tình mảnh bí đồ đó.”
Ngao Khuê bước lên một bước, trên mặt xẹt qua một tia hung ác, nói:
“Thế thì còn chờ cái gì, để ta gọi nó tỉnh lại, tra hỏi vị trí của mảnh bí đồ là được.”
Ánh mắt Tây Môn Anh Duệ lóe lên, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi. Hắn đứng dậy, chậm rãi lui về sau một bước, để đứa bé lại cho Ngao Khuê. Ngao Khuê cũng không khách khí, lập tức ngồi xổm xuống, định dùng tay tát đứa bé mấy cái để đánh thức nó. Nhưng thanh âm đầy mệt mỏi của Vương Tông Cảnh lại vang lên sau lưng:
“Đợi một lát đi.”
Ngao Khuê quay đầu, nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Vương, làm sao vậy?”
Vương Tông Cảnh không biết đã ngồi xuống từ khi nào, lưng tựa vào chân bàn để hương án và tượng thần, sắc mặt đột nhiên mệt mỏi đi rất nhiều, giống như đang cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ. Hắn dựa vào chân bàn, ánh mắt nhàn nhạt lướt nhìn khuôn mặt của đứa bé, nói khẽ:
“Tâm chí nó thật sự không chịu nổi cảnh xảy ra khi nãy nên mới ngất đi. Nếu bây giờ đánh thức nó, hơn quá nửa là làm nó bị điên.”
Hắn vuốt vuốt trán, gương mặt vặn vẹo giống như trong đầu đang vô cùng khó chịu, thần sắc uể oải, tiếp tục nói: “Để cho nó ngủ thêm một lát đi.”
Ngao Khuê ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn Từ Mộng Hồng. Cái khăn che mặt của Từ Mộng Hồng động đậy, trong mắt hiện ra một hào quang kỳ dị, nhìn tới đứa bé đang ngủ trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Tiểu Vương đang ngồi ở bên bàn hương án, sau một hồi im lặng mới quyết định:
“Đợi nó tỉnh dậy rồi hỏi tiếp.”
Ngao Khuê đứng dậy, đi tới một chỗ khác trong miếu thổ địa nghỉ ngơi. Tây Môn Anh Duệ cũng nhìn thoáng qua mọi người, sau đó cũng im lặng bỏ đi. Từ Mộng Hồng trầm ngâm một hồi, sau đó ôm đứa bé đi về một góc khác, ngồi ở bên cạnh đứa trẻ, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Không gian trong miếu thổ địa chìm vào yên ắng đã lâu, nhưng biển lửa ngoài xa kia vẫn đang không ngừng thiêu đốt, so với nơi này như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.
Ánh lửa từ xa hắt tới làm cho miếu thổ địa thỉnh thoảng cũng sáng lên một chút.
Những góc nhà chi chít mạng nhện, thời gian lén lút vụt qua, chung quanh vẫn là một mảng yên tĩnh. Ngao Khuê phát ra âm thanh ngủ say quen thuộc. Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ cũng ở hai góc khác nhau, không hề nhúc nhích.
Chẳng biết từ lúc nào, Vương Tông Cảnh đã co rúc ở bên cạnh bàn, lẳng lặng nằm trên mặt đất, mặc cho mặt đất vô cùng lạnh lẽo nhưng hắn vẫn chẳng có chút quan tâm, bởi giờ phút này, cỗ hàn khí âm lãnh trong cơ thể hắn bành trướng mãnh liệt, cái lạnh của mặt đất so với cỗ hàn khí này cũng chỉ như gió xuân mà thôi.
Những năm gần đây, hắn dần dần phát hiện ra thanh Bạch Cốt kiếm mà mình lấy được tại tế đàn trong bí cảnh thật sự là một pháp bảo cường đại, đồng thời cũng là pháp bảo quỷ dị nhất mà hắn từng thấy. Sau mỗi lần hắn dùng thanh Bạch Cốt Kiếm này để giết người, thanh kiếm này đều hút từ trên thân người nó giết ra một tia tinh khí thần bí và lạnh lẽo vô cùng, sau đó lại truyền vào trong khí mạch của hắn, dần dần hòa vào Linh lực chân nguyên của hắn, làm cho công pháp hắn tu luyện dần dần có xu hướng âm lãnh và quỷ dị theo, một khi bộc phát ra đều mang theo chiến lực vô cùng lớn. Nhưng cũng theo đó mà khí âm hàn cũng lan ra toàn thân hắn, làm cho hắn có cảm giác mình như rơi vào hầm băng, giống như đang hô hấp trong nước, cực kỳ thống khổ.
Tư vị đó chắc chắn người khác khó lòng chịu nổi, nhưng may mắn là trên người Vương Tông Cảnh còn có một bí mật khác giúp hắn chống đỡ được loại thống khổ này, đó chính là Thái Cực Huyền Thanh Đạo.
Đây chính là Vô thượng chân pháp lưu truyền trong Thanh Vân Môn từ xưa, thật sự vô cùng thần diệu. Những gì xảy ra trên người Vương Tông Cảnh đã chứng minh được sự cường đại của nó. Cứ như thế, hắn co rúc cơ thể lại, cả người run rẩy, hai mắt nhè nhẹ mở ra, cỗ khí âm hàn trong cơ thể dần dần hòa hoãn xuống, giống như yêu thú được người ta trấn an, chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Đôi khi, trong nội tâm Vương Tông Cảnh luôn tự hỏi, không biết tại sao mình lại có bộ dáng như thế?
Hắn không biết, hắn rất muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi ai.
Mỗi khi bừng tỉnh giữa đêm khuya, hắn sẽ lại nhớ tới ngọn núi cao hùng vĩ ở phương xa. Bên trong ngọn núi ấy, có người mà hắn tin tưởng từ tận đáy lòng.
Đáy mắt hắn dần dần mất đi vẻ ủ rũ, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng đã khôi phục không ít. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn tới vị trí đứa trẻ, nhìn đứa trẻ ngủ say vẫn mang theo vẻ sợ hãi ở trên mặt, sau đó khóe miệng nó lại hơi cười cười mừng rỡ, rồi lại biến mất không thấy nữa.
Nó mơ cái gì vậy?
Vương Tông Cảnh chậm rãi cúi đầu, khóe mắt hơi run rẩy, trong nội tâm xuất hiện một ý chán ghét, cũng không phải ghét người khác, mà là hắn ghét chính mình.