Chương 102: Nhận lời
Vương Tông Cảnh nhìn Ba Nhạc không nói gì, chỉ khe khẽ lắc đầu, Từ Mộng Hồng cùng Tây Môn Anh Duệ bên cạnh cũng nhíu mày, chỉ có Ngao Khuê cười nhạt một tiếng, tiếng cười mang theo vài phần ác ý, hắn đứng bên cửa lớn tiếng nói: “Ngươi biết cừu nhân của ngươi có bao nhiêu sao? Ngươi biết tối ngày hôm qua có bao người đến Ba gia sao? Ngươi bây giờ ra đường tùy tiện chỉ mười người trong cái thành Lương Châu này thì cũng ít nhất năm người trong số đó có thể là cừu nhân của nhà ngươi, biết không? Ha ha ha ha…… Giúp ngươi giết cừu nhân, điều đó khả thi sao?”
Lần này, Từ Mộng Hồng cùng Tây Môn Anh Duệ cũng không có ngăn cản Ngao Khuê, ngay cả Vương Tông Cảnh cũng trầm tư một hồi, nhẹ giọng nói với Ba Nhạc: “Hắn mặc dù nói khó nghe, nhưng ý tứ trong lời nói cũng không sai, chuyện này chúng ta làm không được.”
Ba Nhạc quai hàm bành ra một chút, thoạt nhìn tựa hồ đang cắn răng, sau đó nó lại một lần nữa giương mắt nhìn Vương Tông Cảnh, nói: “Không, ta chỉ muốn các ngươi giúp ta giết một người, ta liền đem vật kia cho các ngươi.”
“Ừm?” Lời vừa nói ra, mấy người Từ Mộng Hồng không khỏi động dung, nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi nhích lại gần.
Vương Tông Cảnh hướng Từ Mộng Hồng nhìn thoáng qua, Từ Mộng Hồng khẽ gật đầu. Vương Tông Cảnh hiểu ý, quay đầu nhìn Ba Nhạc, nói:
“Là ai?”
“Hồng Minh.”
“Hồng Minh?” Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, nhất thời không nghĩ ra người này là ai, mặc dù cái tên nghe có chút quen tai, không nhịn được quay đầu hướng ba người Từ Mộng Hồng nhìn lại, bất quá chỉ chốc lát sau, Tây Môn Anh Duệ đã cho hắn đáp án, mặc dù vẻ mặt hắn lúc này có chút cổ quái, thản nhiên nói:
“Hồng Minh đạo nhân, quan chủ Lưỡng Nghi Quan?”
Ba Nhạc không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu, đám người Vương Tông Cảnh giật mình, chưởng môn quan chủ Lưỡng Nghi Quan tại Lương Châu quả đúng tên là Hồng Minh. Chẳng qua trên đất Lương Châu vốn có vô số tiểu môn tiểu phái, mà Lưỡng Nghi Quan trùng hợp cũng chính là một trong số đó, mặc dù có chút danh tiếng nhưng cũng không quá nổi bật, thanh danh cũng không được tốt cho lắm. Hồng Minh đạo nhân mặc dù là chưởng môn một phái nhưng người ta cũng chỉ biết qua chứ không mấy ai chú ý đến lão.
Cho nên mới vừa rồi nghe tên của lão, Vương Tông Cảnh nhất thời không kịp nhớ ra, đến khi Tây Môn Anh Duệ nhắc thì hắn mới hiểu. Chẳng qua ngay sau đó, thần sắc trên mặt hắn cũng trở nên cổ quái, cùng ba người kia nhìn Ba Nhạc. Cũng không phải vì Hồng Minh đạo nhân kia thần thông quảng đại đạo hạnh cao thâm, thế cho nên vượt ra ngoài năng lực bọn họ khiến cho bọn họ không cách nào hoàn thành cái điều kiện này, mà ngược lại, Lưỡng Nghi Quan mặc dù có chút danh tiếng nhưng trên thực tế danh khí cũng có hạn, bốn người Từ Mộng Hồng muốn giết người này có thể nói là không chút áp lực.
Chẳng qua giờ này khắc này, trong đầu bốn người cùng hiện lên một ý niệm cổ quái, ba người kia còn đỡ, chỉ trầm ngâm trong lòng thôi, nhưng Ngao Khuê tính khí vốn nóng nảy, sau thoáng chốc ngạc nhiên, không nhịn được trực tiếp hướng Ba Nhạc hỏi:
“Ta nói……không phải là do cừu nhân của ngươi quá nhiều không cách nào tìm hết, chỉ nhận ra mấy tên đạo sĩ Lưỡng Nghi Quan tối qua cho nên…?”
Nam hài trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: “Ta quả thật không biết những cừu nhân khác là ai, các ngươi nói không sai, tối hôm qua đến Ba gia còn rất nhiều người nữa…, ta căn bản báo không được thù này. Nhưng ít nhất ta còn nhớ một người, cha đã từng dẫn ta đi gặp lão, cũng bởi vì đạo quan bọn lão được Ba gia chúng ta hương khói quanh năm, cha ta cũng vô cùng tin tưởng lão, thậm chí còn tự mình cầu xin lão chiếu cố ta, còn hứa ngày sau nếu tìm được manh mối về Bàn Cổ Đại Điện, liền sẽ mời lão cùng nhau đi thăm dò bảo tàng…… Những lời này cũng là ta ở một bên chơi đùa, chính tai nghe được.” Ba Nhạc nhắm mắt lại ngừng một lát, cười một tiếng sầu thảm, thấp giọng nói: “Sau đó thì sao, tối ngày hôm qua, ba đồ đệ của lão ngay trước mặt ta, sát hại cha mẹ ta.”
Bốn người Từ Mộng Hồng cùng trở nên trầm mặc, không nói gì nữa, cho dù Ngao Khuê lúc đầu còn có vài phần không kiên nhẫn, lúc này cũng nhíu nhíu mày, thu hồi nụ cười. Vương Tông Cảnh vỗ nhẹ bờ vai tiểu nam hài, sau đó đứng lên đi tới bên cạnh Từ Mộng Hồng. Từ Mộng Hồng làm một thủ hiệu, bốn người cùng đi ra đại môn, nhỏ giọng thương nghị. Ba Nhạc hướng bọn họ nhìn thoáng qua, nhưng ngay sau đó thu hồi ánh mắt, có chút mệt mỏi thở hổn hển, tựa hồ cùng những người này nói chuyện khiến nó cảm thấy áp lực vô cùng trầm trọng.
Nghỉ ngơi một lát, ánh mắt nó rơi vào phía trước người, sau đó nhẹ nhàng vươn tay lại đem một cái bánh bao cho vào miệng, từ từ cắn một miếng.
Thời gian lúc này tựa hồ trôi qua cực kỳ chậm chạp, dài đến mức khiến Ba Nhạc thiếu chút nữa mất hết kiên nhẫn. May là vào thời điểm nó bắt đầu có chút dao động, bốn người kia tựa hồ đã đưa ra kết luận, người từ đầu cùng nó nói chuyện, cũng chính là người mua bánh bao cho nó, Tiểu Vương một lần nữa quay lại, ngồi xuống cạnh nó.
“Thấy gã cao to kia không?” Không biết tại sao, câu đầu tiên Vương Tông Cảnh nói với Ba Nhạc lại như vậy .
Ba Nhạc có chút mê hoặc, nhưng vẫn gật đầu, đồng thời theo bản năng hướng phía cửa bên kia nhìn thoáng qua, chỉ thấy Ngao Khuê thân hình vạm vỡ, đang dùng vẻ mặt hung thần ác sát nhìn tới đây, trông rất dữ tợn, trong tay gã cũng không biết từ khi nào đã xuất hiện một cây lang nha bổng cực lớn màu đen, tựa như một ngọn núi nhỏ xẹt qua không trung, “Ông” một tiếng nặng nề nện trên mặt đất, nhất thời cả ngôi miếu cũ nát tựa như chấn động.
Vương Tông Cảnh thản nhiên nói: “Nếu ngươi lừa chúng ta chuyện mảnh bí cuốn, một đòn tiếp theo của cây lang nha bổng kia sẽ đem xương cốt tứ chi nhà ngươi toàn bộ nghiền nát, ngươi biết không?”
Ba Nhạc sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng nó vẫn cắn răng, nói: “Biết rồi.”
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, nói: “Tốt, chuyện này chúng ta đồng ý, sau khi thành công, ngươi lập tức phải nói cho chúng ta biết nơi hạ lạc bí cuốn.”
Ba Nhạc thân thể run lên, tựa hồ không nghĩ tới đám người Vương Tông Cảnh lại đáp ứng dứt khoát như thế, ngược lại có chút không dám tin tưởng, ngạc nhiên nói: “Ngươi là nói……tên kia, Hồng Minh đạo nhân……”
Vương Tông Cảnh cười cười, một lần nữa đứng lên, thần sắc không có chút nào khác thường, chỉ lẳng lặng nhìn nó, trong mắt lóe lên quang mang nhàn nhạt, thản nhiên nói:
“Tên kia…… coi như lão xui xẻo.”
Lưỡng Nghi Quan là một đạo quan, cơ hồ tất cả đệ tử bên trong đều là đạo sĩ, từ pháp chế mà nói, có thể miễn cưỡng coi là họ hàng xa với đại phái đệ nhất thiên hạ Thanh Vân Môn, dĩ nhiên Thanh Vân Môn kiên quyết không thừa nhận mối quan hệ này, chẳng qua môn hạ đệ tử Lưỡng Nghi Quan khi hành tẩu giang hồ, thỉnh thoảng rượu hàm tai nóng lại lấy chuyện đó ra chém gió, ví dụ như “Năm ngàn năm trước chúng ta là một nhà”, “Tượng thần bọn ta cung phụng cũng giống hệt như trên Ngọc Thanh Điện vậy.”.v.v…
Lấy tiên đạo làm gốc, ngược dòng lịch sử mà nói tự nhiên là thiên hạ nhất thống, ai cũng không nằm ngoài.
Bất quá lời tuy như thế, mấy tên đạo sĩ da trâu Lưỡng Nghi Quan cũng chỉ dám thỉnh thoảng thổi phồng một chút, chứ thật sự muốn với cao mà nói, tự nhiên là trăm triệu lần không dám, bằng không, đương kim chưởng giáo Thanh Vân Môn Tiêu chân nhân cũng không phải hạng dễ trêu.
Lưỡng Nghi Quan truyền thừa cũng không coi là lâu, thậm chí không tới trăm năm, cũng chỉ là một tiểu môn phái, đạo sĩ bên trong mặc dù cũng có chút tu hành đạo hạnh, nhưng khắp đất Lương Châu chưa từng nghe nói qua Lưỡng Nghi Quan khi nào xuất hiện đại thần thông tu sĩ, ngược lại những người thân mặc đạo bào này thỉnh thoảng còn truyền ra tai tiếng không hay, đây mới là căn nguyên khiến bọn họ có chút danh tiếng.
Đối với loại môn phái như Lưỡng Nghi Quan này, cho dù cần đi đối phó là chưởng môn Hồng Minh đạo nhân, Từ Mộng Hồng, Vương Tông Cảnh, Tây Môn Anh Duệ cùng với Ngao Khuê bốn người căn bản cũng không có chút nào cố kỵ. Mặc dù nói đi nói lại, Âm Ma Tông bọn họ tại thời điểm này so với Lưỡng Nghi Quan dường như còn muốn kém hơn một chút, người ta dù gì cũng đã có sơn môn Đạo quan mấy chục năm rồi, mà Âm Ma Tông cũng chỉ là không lâu trước đó chiếm cứ địa bàn kẻ khác…… Nhưng Âm Ma Tông chính là xuất thân Ma giáo chính thống, lại có bậc kỳ tài tề danh Ma giáo tam công tử ngày xưa như Tần Vô Viêm, Kim Bình Nhi âm thầm trấn thủ, loại thiên môn tiểu phái như Lưỡng Nghi Quan có khả năng bằng được hay sao?
Lập tức lên kế hoạch, Từ Mộng Hồng lại khôi phục bộ dáng khôn khéo thường ngày, đem mọi người phân công chi tiết. Lưỡng Nghi Quan mặc dù không có thành tựu gì đặc biệt, nhưng cuối cùng vẫn là một môn phái, bốn người bọn họ không thể cứ nghênh ngang giết tới cửa như vậy, dù sao đạo hạnh bọn họ còn chưa cường hãn tới mức nghịch thiên, phẩy nhẹ tay liền có thể diệt đi một môn phái.
Còn nữa, tại tràng náo động đêm qua, người của Lưỡng Nghi Quan cũng xuất hiện tại Ba gia, cũng không biết lúc này môn hạ Lưỡng Nghi Quan đã trở về hay vẫn còn trong thành, biết đâu chưởng môn Hồng Minh đạo nhân của bọn họ cũng đi cùng? Nếu không dò thăm cho rõ ràng mà cứ hồ đồ kéo đến sơn môn Lưỡng Nghi Quan, kết quả vồ hụt, người ta còn đang trong nội thành Lương Châu thì không phải rất mất công sao?
Chuyện dò thăm tin tức, Từ Mộng Hồng, Tây Môn Anh Duệ cùng Vương Tông Cảnh đều làm được, chỉ có Ngao Khuê tính tình lỗ mãng nên Từ Mộng Hồng không quá yên tâm. Lại thêm Ba Nhạc trong tay chính là con tin vô cùng quan trọng, sau khi giết chết Hồng Minh đạo nhân còn cần từ trong miệng nó mới biết được nơi hạ lạc mảnh bí cuốn, do vậy Từ Mộng Hồng liền cố ý đem Ngao Khuê lưu lại trong miếu Thổ Địa, dặn dò hắn trong lúc ba người họ đi ra ngoài dò thăm tin tức phải coi chừng Ba Nhạc cho tốt, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngao Khuê tựa hồ rất bất mãn, khoát khoát tay, nói: “Tiểu quỷ này mới tám, chín tuổi, lại không có đạo hạnh gì trong người, chả lẽ nó còn có thể bay lên trời?”
Thoạt nghe thì cũng có lý, Từ Mộng Hồng ba người suy nghĩ kỹ mấy lần, quả thật cũng không nghĩ ra lý do gì để tiểu quỷ này có thể từ trong tay Ngao Khuê chạy thoát, lại thêm Thổ Địa miếu vốn thường ngàên tĩnh, cũng không có người qua lại, tất cả cũng yên tâm, sau khi dặn dò mấy câu liền nhanh chóng hướng Lương Châu nội thành rời đi.
Ra tới bên ngoài miếu, Tây Môn Anh Duệ đi trước, Vương Tông Cảnh đang định chạy theo, chợt nghe thấy Từ Mộng Hồng từ sau lưng kêu hắn một câu:
“Tiểu Vương.”
Vương Tông Cảnh thân thể cứng đờ, dừng bước, trong lòng bỗng nhiên nhớ lại một màn lúng túng hồi sáng, nhất thời có chút thấp thỏm, lại không biết làm sao đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, đang muốn nghĩ ra vài câu xin lỗi, lại nghe Từ Mộng Hồng đứng ở bên cạnh bình thản nói:
“Chuyện hồi sáng, ngươi đã quên rồi sao?…”
Vương Tông Cảnh giật mình, giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy vị hồng y nữ tử này không nói thêm lời nào, nàng trầm mặc đi tiếp, không bao lâu đã biến mất trong biển người trên phố.
Hắn kinh ngạc nhìn theo, trong lòng không khỏi có chút mất mác, nhưng cũng cảm thấy may mắn, âm thầm thở ra một hơi, đang định quay đầu lại, bỗng nhiên giữa tiếng người huyên náo chung quanh, chợt lại nghe thấy một tiếng chó sủa quen thuộc.
“Gâu!”
Hắn chợt xoay người, nhưng ngay sau đó lại phải thất vọng, đường phố vẫn tràn đầy những bóng người, những khuôn mặt xa lạ, nơi góc phố xa xa tựa hồ thấy một bóng chó hoang chạy qua, giống như đang tìm thức ăn.
Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm con chó hoang kia một lúc lâu, chợt cười khổ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, giống như muốn đem những mơ tưởng viển vông nơi đáy lòng bỏ đi, sau đó sải những bước dài, thẳng hướng chợ phía đông thành Lương Châu đi tới.
Biển người như nước thủy triều, cuộn trào lớp lớp, thân ảnh Vương Tông Cảnh dần tan biến trong đó. Một lát sau, bỗng nhiên từ một góc phố hẻo lánh nhảy ra một con chó lông vàng vô cùng lớn, đứng ở đầu đường lắc lư cái đầu, hết nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên hướng về một hướng khác kêu “Uông uông” hai tiếng. Người đi đường rối rít né tránh con chó lớn có chút đáng sợ này, có người cũng theo phương hướng kia liếc một cái, bất quá ánh mắt rất nhanh liền dời đi, đằng đó bất quá chỉ là một con đường mòn vắng vẻ, quanh co. Đường rất dài, nhưng bên trong không có gì cả, trừ một ngôi miếu Thổ Địa cũ nát đã sớm bỏ hoang.