Chương 37: Hỗn loạn (Hạ)
Dịch: Mộc Uyển Thanh
Biên: no1devil
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Tiểu Đỉnh nắm chặt hai bàn tay nhỏ xíu, vẻ mặt đầy nghiêm túc, can đảm từ bên cạnh hắn vọt tới. Đại Hoàng Tiểu Hôi lại càng hoảng sợ hơn, vội vã chạy theo sau. Vương Tông Cảnh loạng choạng một cái, thiếu chút nữa không kịp thu thế ngã nhào xuống. Hắn ngẩng đầu lên, vừa dở khóc dở cười lại vừa lo lắng, đâu dám chần chừ liền vội vàng xông tới.
Bên trong thạch thất, hai con Khô Lâu đồng thời xoay người nhìn lại, ngọn lửa xanh biếc trong hai hốc mắt sáng rực lên. Chúng cùng rống một tiếng đầy đáng sợ rồi bổ nhào về phía trước.
Vương Tông Cảnh vung thiết kích lên, nhắm ngay vào một con Khô Lâu mà đâm tới, đồng thời liếc mắt về phía sau. Tô Văn Thanh đứng đằng sau hắn, sắc mặt ngưng trọng, nàng đưa tay nhanh chóng bắt pháp quyết bắt đầu thi triển Thủy Kiếm thuật. Hai con Khô Lâu lần này hoàn toàn giống hệt con Khô Lâu trước, cao lớn hung mãnh nhưng động tác lại hơi chậm chạp. Tiểu Đỉnh phía bên kia nhảy tưng tưng la hét, rất nhanh thu hút sự chú ý của một con Khô Lâu về bên đó. Còn con Khô Lâu đối diện Vương Tông Cảnh cũng đã vung cốt trảo lên đánh xuống rồi.
Vương Tông Cảnh lúc này không hề tránh né, ỷ vào cây thiết kích dài trong tay, hắn gầm lên một tiếng rồi cứ vậy mà đâm thẳng tới. Khô Lâu kia cũng không có ý muốn tránh, dường như chẳng quan tâm đến nhát đâm này vậy. Giây lát sau, cây thiết kích đã đâm mạnh vào bộ khôi giáp trước ngực Khô Lâu. Chỉ nghe rắc một tiếng trầm đục rợn người, Vương Tông Cảnh chấn động toàn thân, cảm thấy có một luồng sức mạnh truyền ngược trở về, ngay cả cánh tay cũng bị ảnh hưởng, hắn nhịn không được bèn lui về phía sau một bước. Thế tới của Khô Lâu cũng bị ngừng lại một lát, nhưng vật chết chóc này căn bản không hề để ý đến những tổn thương do ngoại lực, hoặc do khôi giáp đã ngăn cản sự tổn hại giống như lúc trước, nó lại nhanh chóng tiến tới thêm lần nữa.
Đúng lúc này, ở phía bên kia thạch thất đột nhiên vang lên một tiếng "Rầm" cực lớn như sấm nổ, làm lỗ tai tất cả mọi người đều bị chấn động kêu ong ong. Chốc lát sau, bụi bặm trên đỉnh đầu lại rơi xuống lả tả, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển mấy lượt. Tất cả mọi người thậm chí ngay cả con Khô Lâu chết chóc kia đều không kiềm được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở một góc khác của thạch thất, con Khô Lâu còn lại chẳng biết từ lúc nào đã ngã nhào xuống đất, bên chân hắn là một con chó vàng khổng lồ. Lúc này nó không dùng miệng để ngoạm xương đùi nữa mà thản nhiên thu một chân trước về. Xem ra lúc nãy Đại Hoàng nghe lời giáo huấn, không dùng miệng ngoạm xương nữa mà trực tiếp đưa chân làm Khô Lâu vấp ngã.
Mà ở ngay phía trước bộ Khô Lâu nằm bất động, một con khỉ lông xám đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất cười hi hi, một lần nữa đập mạnh cây đại thiết chùy màu đen lên cái đầu lâu chướng mắt làm nó lún hẳn vào nền đất cứng rắn, tạo thành một hố to, hộp sọ vỡ vụn thành năm sáu mảnh, toi mạng luôn.
Mặc dù lần trước đã từng nhìn thấy một lần nhưng khóe mắt Vương Tông Cảnh vẫn hơi nheo lại, thầm nghĩ con khỉ này không biết từ nơi nào tới mà lại mạnh kinh hoàng đến thế. Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hét gấp gáp của Tô Văn Thanh: "Tránh ra!"
Trái tim Vương Tông Cảnh bỗng nảy lên một cái, bất giác nghiêng người lăn về phía bên cạnh. Quả nhiên khi quay đầu lại thì nhìn thấy một luồng sóng nước óng ánh trong suốt hình kiếm đang bay vọt tới, nhân lúc Khô Lâu đang quay người mải nhìn, trực tiếp đâm vào cái đầu lâu của nó. Chỉ nghe thấy tiếng "Xì xì" vang lên trong cái đầu lâu màu trắng đó, thanh thủy kiếm nhìn rất mỏng manh như lại sắc bén vô cùng, đâm xuyên qua cái đầu lâu. Giây lát sau, con Khô Lâu kia đột nhiên phát ra một tiếng rít trầm thấp, cả thân thể đều run bần bật, đồng thời ngọn lửa trong hốc mắt nhanh chóng mờ dần giống như đã trúng một đòn đả kích trí mạng, vù một tiếng ngã vật ra đất, lập tức làm dậy lên một đống bụi bặm.
Trong làn bụi mù, bộ xương kia co giật mấy cái rồi lặng im bất động.
Vương Tông Cảnh đứng bên vẫn cẩn thận cảnh giác, đợi một hồi rồi mới chậm rãi đến gần, dùng cây thiết kích đâm vào thân thể Khô Lâu, sau đó lại chọc vào đầu nó, thấy không có phản ứng gì, hình như đã chết hẳn rồi. Vương Tông Cảnh bấy giờ mới thở phào một tiếng, xoay người khẽ gật đầu với Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh lúc đó mới buông lỏng cánh tay đang căng cứng xuống, đồng thời sắc mắt hình như có hơi tái nhợt, dường như với đạo hạnh của nàng bây giờ khi sử dụng Thủy Kiếm thuật vẫn còn khá chật vật.
Quái vật đã chết, Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn quanh thạch thất, chỉ thấy kích thước gian thạch thất thứ hai này gần như hoàn toàn giống với thạch thất lúc trước, chỉ khác là căn phòng này không đặt giá vũ khí, ngược lại trên vách tường có gắn một ngăn tủ trông như tủ thuốc, bên trên bày không ít bình lọ nghiêng nghiêng ngả ngả. Vương Tông Cảnh đi tới, tiện tay cầm lấy một lọ, chạm tay vào thì thấy bề mặt bám đầy bụi bặm. Hắn tùy tiện mở vài bình rồi đổ ra nhìn, tất cả đều là dược hoàn linh đan đã ẩm mốc nứt vỡ, điều này cho thấy chúng đã nằm ở đây không biết bao nhiêu năm tháng, sớm đã mất đi hiệu lực rồi. Bất cứ thứ gì cũng không thể chống lại sức mạnh của thời gian cả.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Tô Văn Thanh đã đi tới, nhìn lướt qua cái giá đỡ lộn xộn ấy, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc nói: "Chỗ trước thì đặt vũ khí, nơi này lại bày đan dược, sao trông có vẻ giống như chỗ để người ở vậy."
Trong lòng Vương Tông Cảnh cũng đang nghĩ đến điều đó, nghe Tô Văn Thanh nói như vậy hắn nhất thời cũng cảm thấy lẫn lộn, trầm ngâm một lát rồi nói: "Hay là chúng ta đi tiếp thêm một đoạn nữa xem, dù sao hiện tại xem ra chúng ta vẫn có thể đối phó được với đám Khô Lâu này." Nói đoạn hắn liếc nhìn vẻ mặt của Tô Văn Thanh, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Tô cô nương, cô dùng Thủy Kiếm Thuật có khi nào bị. . ."
Tô Văn Thanh mỉm cười đáp: "Tôi không sao. Đi thôi, nếu cần nghỉ ngơi tôi sẽ nói mà."
Đúng lúc này Tiểu Đỉnh bên cạnh bỗng nhiên gọi một câu: "Ô, đây là cái gì nhỉ, hình như còn phát sáng nữa?"
Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh quay người nhìn lại, thấy Tiểu Đỉnh không biết từ lúc nào đã chạy đến bên bộ Khô Lâu bị bọn họ đánh ngã, tò mò nhìn vào cái đầu lâu bị Thủy Kiếm thuật đâm vỡ một lỗ lớn, chỉ vào trong đó nói: "Vương đại ca, Tô tỷ tỷ, hai người mau đến xem, trong này có thứ gì đó kỳ quái lắm."
Vương Tông Cảnh bước tới, nhìn về chỗ Tiểu Đỉnh vừa chỉ, tức thì cũng "Ồ" một tiếng. Hắn định đưa tay ra nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không ổn, chần chừ một chút rồi dùng cây thiết kích trong tay chọc chọc vào đầu Khô Lâu mấy cái, lát sau thì nghe thấy một tiếng vang nhẹ, một viên thủy tinh phát ra ánh sáng xanh biếc rớt ra.
Đó chỉ là một khối tinh thể kỳ lạ to cỡ đầu ngón tay, toàn thân phát ra một thứ ánh sáng màu xanh biếc quỷ dị, có bốn góc bất quy tắc, màu sắc ở rìa ngoài hơi nhạt, nhưng trung tâm thì có màu lục rất đậm, bên trong tinh thể màu lục này có một khe nhỏ bị đông cứng lại, liếc mắt nhìn qua giống như một con mắt rắn.
Một con mắt rắn xanh biếc!
Một vòng ánh sáng xanh bao phủ cả khối thủy tinh, chậm rãi chuyển động. Vương Tông Cảnh chợt nghĩ đến hai ngọn lửa màu xanh lá trong hốc mắt Khô Lâu lúc trước, liền nghĩ xem có thể tận dụng được hay không. Tiểu Đỉnh nhìn thấy khối thủy tinh màu xanh lá này thì rất là thích thú, đặc biệt là màu sắc sáng long lanh trong suốt ấy trông rất đẹp, nhịn không được bèn nhặt nó lên, nói:
"Đẹp quá đi. . . Đem thứ này về tặng cho Tiểu Huyên, muội ấy nhất định sẽ rất thích."
Tô Văn Thanh đứng bên cạnh trông thấy Tiểu Đỉnh đột nhiên nhặt khối thủy tinh lên, mặt bỗng biến sắc, định mở miệng nhắc nhở rằng thứ ở trên thân một tử vật như vậy không nên động tới, thì chợt thấy viên thủy tinh màu xanh lá trên đầu ngón tay Tiểu Đỉnh phát sáng lấp lánh, giống như bị thứ gì đó kích thích đột nhiên tỏa ra ánh sáng xanh cực mạnh. Con mắt rắn màu xanh tựa như lập tức sống lại, nhìn thẳng vào Tiểu Đỉnh, đồng thời một tia sáng thăm thẳm quỷ dị từ sâu trong mắt rắn bắn ra, phóng thẳng vào hai mắt Tiểu Đỉnh.
Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh đứng bên cạnh đều hoảng hốt. Nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, tất cả đều trở tay không kịp. Ngay cả Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng không đứng gần Tiểu Đỉnh. Trong khoảnh khắc khi tia sáng thăm thẳm đó phóng tới hai mắt Tiểu Đỉnh, bỗng nhiên có một luồng sáng nhàn nhạt màu lam từ chiếc túi nhỏ sau lưng Tiểu Đỉnh tỏa ra, gần như ngay lập tức đã chắn ngay trước người Tiểu Đỉnh, cản tia sáng kia lại.
Tia sáng kia lập tức run rẩy, liên tục uốn éo giữa không trung. Luồng sáng màu lam tuy nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lại toát lên vẻ chính khí lành uy nghiêm lẫm liệt, tia sáng xanh lục bất kể thế nào cũng không thể xuyên qua luồng sáng màu lam ấy. Sau một lát, nó cũng từ từ tiêu tán, còn khối thủy tinh màu xanh biếc kia thì rắc một tiếng, vỡ tan, rơi xuống mặt đất tách thành hai mảnh.
Vương Tông Cảnh ôm lấy Tiểu Đỉnh, bế nó ra khỏi thi thể của Khô Lâu, một mực lui về cánh cửa gian thạch thất, sau đó mới cúi người hỏi: "Tiểu Đỉnh, đệ không sao chứ?"
Tiểu Đỉnh xem ra cũng sợ hết hồn, sắc mặt có chút căng thẳng, nhưng dù sao nó cũng không có bị gì đáng ngại, chần chừ một chút rồi đáp: "Đệ không sao, Vương đại ca."
Vương Tông Cảnh lúc này mới thở phào một hơi, không kiềm được vỗ nhẹ lên cái đầu tròn xoe của nó và nói: "Nơi đây rất quái dị, một đứa bé như đệ tốt nhất nên đứng sau chúng ta, chớ nên làm loạn."
Tiểu Đỉnh bĩu môi, xem ra có chút không phục, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, thấp giọng nói: "Vâng, đệ biết rồi."
※※※
Trên Đại Trúc Phong, Thanh Vân Sơn.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống khắp ngọn núi, đêm khuya lạnh lẽo, gió thổi từng cơn. Tiếng lá trúc kêu xào xạc loáng thoáng từ đằng xa vọng tới, nghe như sóng biển dập dềnh vĩnh viễn không ngưng nghỉ.
Ở một căn phòng trong trạch viện, cửa sổ đóng kín, trong phòng tối om. Bây giờ là lúc đêm khuya thanh vắng, mọi người đều đã an giấc. Bóng người mờ ảo, mông lung khó thấy, chỉ có thanh bảo kiếm tiên gia đặt trên chiếc bàn cạnh giường đang phát ra ánh sáng màu lam nhạt, hào quang lưu chuyển chiếu sáng cả một vùng nhỏ xung quanh, dường như vẫn đang tận tâm trung thành bảo vệ chủ nhân giữa đêm khuya.
Đúng lúc đó, trong căn phòng vốn tối tăm yên ắng này, thanh tiên kiếm màu lam bỗng nhiên phát ra một tiếng rít, sau đó tự mình rời khỏi vỏ, một vầng hào quang chói mắt lóe lên trên lưỡi kiếm tuyệt thế rồi lập tức thu về. Có tiếng kiếm khẽ ngân lên, giống như thanh tiên kiếm vô song này đang lẫm liệt bay ra, tiếng động lan truyền trong đêm tối.
Trong bóng đêm, một bóng người áo trắng ngồi dậy.
Khoảnh khắc đó, bóng tối bao phủ khắp căn phòng dường như cũng hơi hơi run rẩy.
U nhã mà tĩnh lặng, hệt như một đóa bách hợp trong đêm đen, vô thanh vô tức lặng lẽ bước tới. Một bàn tay trắng nõn nắm lấy thanh tiên kiếm màu lam nhạt đang bay lên, bỗng như có cảm giác gì nên thân thể nàng chợt dừng lại. Đó là vì một bàn tay khác, dịu dàng chắc chắn mà thô ráp như lưu giữ nét đau thương qua những năm tháng trăng trầm, từ trong bóng tối đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Nàng từ từ quay đầu lại, bàn tay mềm mại chậm rãi nắm chặt lấy tay hắn, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ da thịt, khẽ nói:
"Thiếp đi xem là được rồi, chàng cứ ngủ tiếp đi."
Người kia không nói gì, dường như chỉ dịu dàng nhìn nàng trong bóng tối, bàn tay nắm lấy tay nàng khẽ siết chặt một cái, sau đó buông ra.
Nàng chăm chú nhìn bóng hình trong đêm tối ấy, trong ánh mắt trong trẻo có chút ôn nhu, sau đó nàng xoay người rời đi.
Bóng tối trong căn phòng phảng phất như đang dần dần lui xuống, cánh cửa phía trước vốn đóng kín giống như đột nhiên bị một sức mạnh nào đó đẩy bật, "cạch" một tiếng tự động mở ra. Ánh trăng sáng ngời từ giữa không trung rọi xuống, chiếu sáng cả vùng đất trước cửa phòng.
Bóng trắng ấy từ trong đêm tối tĩnh mịch bước ra khỏi phòng. Gió đêm lạnh lẽo cùng tiếng trúc kêu xào xạc như lập tức ngưng đọng lại, trời đất bao la, tháng ngày đằng đẵng, sau bao nhiêu năm mới lại nhìn thấy dung nhan của nàng.
Áo trắng bay bay, Thiên Gia như tuyết.
Khuôn mặt lạnh lùng của nàng dõi về phương xa, tiếp đó hào quang của Thiên gia âm thầm rực sáng. Nàng lướt gió mà đi, nháy mắt đã bay về hướng thành Hà Dương dưới chân núi Thanh Vân.
Ngay sau khi nàng rời khỏi, căn phòng trong trạch viện kia lại lâm vào yên tĩnh, bên cạnh cánh cửa tối tăm bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, bóng dáng mơ hồ đứng cạnh cửa nhìn theo quầng sáng màu lam nhạt đã bay về phía xa, lặng lẽ chăm chú như đang có điều gì suy nghĩ.
CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ.
MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")
:grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin: