Tru Tiên 2

Chương 38: Thần Quy (Thượng)
Dịch: Mộc Uyển Thanh
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Chương 38: Thần Quy (thượng)
Trên sàn thạch thất, khi xác định Tiểu Đỉnh không việc gì, Vương Tông Cảnh suy nghĩ một lát rồi đi đến cạnh bộ Khô Lâu bị con khỉ bạo lực đánh cho nát bấy. Hắn chau mày nhìn cái hố sâu đáng sợ trên mặt đất, sau đó dùng cây thiết kích trong tay chọc chọc trong hố mấy lượt. Tô Văn Thanh cũng đã tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, mắt nhìn cái hố sâu trên mặt đất, thấp giọng hỏi: “Công tử đang tìm gì thế?”
Động tác của Vương Tông Cảnh hơi ngừng lại, như phát hiện ra điều gì, lật lật mấy miếng xương vỡ, sau đó trầm giọng nói: “Cô nương xem.”
Tô Văn Thanh liếc xuống mặt đất, chỉ thấy lúc này, ở chính giữa mảnh xương lại lộ ra vài miếng thủy tinh vỡ rất nhỏ màu xanh, hiển nhiên dưới một búa nặng nề của Tiểu Hôi, chẳng những cái đầu lâu của Khô Lâu bị vỡ mà ngay cả mảnh thủy tinh màu xanh cũng bị đánh cho nát bấy.
Tô Văn Thanh tư chất thông minh, chỉ trong chốc lát đã hiểu được, nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Trong mỗi Khô Lâu hình như đều có một khối thủy tinh màu xanh như thế, chỉ sợ là có người âm thầm điều khiển.”
Vương Tông Cảnh im lặng gật đầu đứng lên, lông mày càng nhíu chặt, nghĩ thầm sự tình nơi đây quả thật càng lúc càng quỷ dị. Ba người nghỉ ngơi trong thạch thất một lát, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước. Nhưng cũng giống như ban nãy, đằng sau gian thạch thất là một lối đi không khác lắm, cách một khoảng lại thấy một gian thạch thất nữa, cũng có Khô Lâu xuất hiện. Đã có kinh nghiệm từ trước, ba người và Đại Hoàng Tiểu Hôi nhất loạt xông lên, lần này đánh bại Khô Lâu tương đối thuận lợi. Cuối cùng phát hiện trong gian thạch thất thứ ba này có một ít ngọc khí minh châu, nhưng đương nhiên cũng đã sớm bị nát vỡ không còn giữ được màu sắc như xưa nữa.
Cứ thế, ba người vừa khẩn trương vừa hiếu kỳ cẩn thận từng li từng tí tiến thẳng tới trước. Bọn hắn càng đi sâu vào trong, thời gian trôi qua càng thấy số lượng Khô Lâu xuất hiện ngày càng nhiều hơn, thậm chí đôi khi ngay trên đường cũng bắt gặp vài con. Nhưng cũng may cho mọi người đã dần dần có kinh nghiệm đối với loại tử vật nhìn hung mãnh dữ tợn nhưng thực chất không quá khó đối phó này, dọc đường đi chỉ có kinh hãi chứ không nguy hiểm. Đương nhiên trong chuyện này thì Đại Hoàng và Tiểu Hôi tuyệt đối là công thần, mỗi lần gặp Khô Lâu hai con vật đều xuất chiêu giống như cũ, Đại Hoàng ngáng chân còn Tiểu Hôi nện đầu, hết lần này tới lần khác chiêu thức đơn giản này lúc nào cũng chính xác, dọc đường giết vô số kẻ địch, vừa nhanh lại vừa tốt, quả thật là sát thủ diệt Khô Lâu, hơn xa hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh hợp lực mệt mỏi, thỉnh thoảng lại phải nghỉ ngơi một chút.
Cùng nhau đi tới, giết rất nhiều Khô Lâu, mọi người cũng dần phát hiện nơi mà họ đang đi hình như là một trạch viện của gia đình giàu có, hoặc nói chính xác hơn là cực kỳ giống một tòa cung điện, trong thạch thất cứ cách một đoạn lại bày biện Kỳ Trân Dị Bảo, có điều đa số đều đã bị tổn hại. Ngoài ra, Vương Tông Cảnh còn phát hiện ở mấy gian thạch thất khác có rất nhiều sách cổ mục nát, còn có cả chuông và nhạc cụ, kể cả những vật văn nhã như đàn, cờ hay tranh vẽ rõ ràng được cất giữ trong thạch thất chuyên môn nhưng đáng tiếc đa số đều bị hư hỏng theo thời gian gian rồi.
Dọc đường, Tiểu Đỉnh và Đại Hoàng Tiểu Hôi cực kỳ náo nhiệt, hiếu kỳ nhìn mọi thứ, có vẻ rất thong dong. Ngược lại, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đang âm thầm kinh hãi, một nơi cất giấu có quy mô khổng lồ như vậy tuyệt đối không phải nhân vật bình thường có thể sở hữu được, chỉ sợ chủ nhân của nó có địa vị rất lớn. Nhưng nhìn cảnh tượng bảo vật mục nát thế này, cho thấy người chủ kia quá nửa đã mất sớm. Điều trước mắt khiến hai người lo lắng là vì sao nơi đây đột nhiên xuất hiện vật chết chóc như Khô Lâu?
Tô Văn Thanh trầm mặc đi bên Vương Tông Cảnh khá lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vương công tử, công tử nói xem nơi này có thể là một ngôi mộ lớn hay không?”
Vương Tông Cảnh ngẩn ra một lát, nhìn về phía Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh nhíu mày, tựa hồ trong lòng cũng đang suy nghĩ, chậm rãi nói: “Từ lúc bắt đầu ta đã nghĩ, rốt cuộc nơi này nơi nào? Nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy có lẽ là một ngôi mộ lớn của người xưa để lại, như vậy mới có lý. Những thứ cất giấu trong gian thạch thất này chính là đồ vật mà chủ nhân khi còn sống rất yêu thích, sau khi chết liền đem trưng bày ở đây bầu bạn với người chết. Về phần những cái Khô Lâu kia có thể là những vệ sĩ binh lính bị tuẫn táng theo để bảo vệ mộ thất cho vị chủ nhân quyền cao chức trọng này, cuối cùng không biết tại sao lại biến thành Khô Lâu gây bao sóng gió.”
Các ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Vương Tông Cảnh, suy tư một lát cuối cùng không thể không thừa nhận Tô Văn Thanh có phần nói đúng. Chẳng qua chuyện khác không nói, điều khiến hắn quan tâm lo lắng nhất bây giờ chính là trong đầu Khô Lâu kia tại sao lại có một khối thủy tinh màu xanh quỷ dị, đanh định bàn bạc với Tô Văn Thanh bỗng nhiên thân thể hắn chấn động, nghe thấy phía trước có tiếng nói chuyện rất nhỏ vọng đến.
Vương Tông Cảnh nhất thời giật mình kinh hãi, vội vàng kéo Tô Văn Thanh lại không để nàng tiến về phía trước. Tô Văn Thanh đang vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ, hiển nhiên chưa phát giác ra, thình lình cảm thấy bàn tay mình bị Vương Tông Cảnh chộp lấy, nhất thời cảm thấy kinh ngạc thiếu chút nữa liền kêu lên. Vương Tông Cảnh sắc mặt ngưng trọng, đưa ngón tay đặt lên một ra hiệu chớ có lên tiếng, đồng thời quay đầu nhắc Tiểu Đỉnh đứng lại.
Ba người cứ thế đột ngột đứng yên giữa lối đi, nhìn về phía trước thì phát hiện gần đó có một cánh cửa đá không khác ban nãy lắm. Nhưng từ nơi này nhìn lại, đằng sau cửa đá rõ ràng không phải là một gian thạch thất nữa mà hình như là một đại sảnh rất lớn, mơ hồ thấy một chỗ trông như tế đàn ba tầng bằng đá nằm giữa sảnh. Ngoài ra, ở không gian im ắng bên trong quả nhiên vọng tới tiếng nói chuyện rất nhỏ, khó nghe rõ được, hơn nữa không chỉ có một người mà hình như còn có nhiều người đang tranh cãi với nhau, âm thanh hơi lớn mới vọng tới phía này.
Tiểu Đỉnh ngẩng đầu nhìn Vương Tông cảnh, trên mặt càng tỏ ra khâm phục, thấp giọng nói: “Vương đại ca, tai huynh thật là thính.”
Vương Tông Cảnh nhìn thân hình nhỏ bé ngồi xổm bên cạnh mình, nhịn không được liền mỉm cười, đưa tay sờ cái đầu tròn xoe của nó, sau đó nhìn sang Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh chần chừ một lát, hạ thấp giọng xuống để chỉ ba người mới có thể nghe được, nói khẽ: “Chúng ta đã đến đây rồi, cứ từ từ qua đó xem sao, chớ kinh động đến bọn người đó. Nếu tình thế không ổn, chúng ta có thể âm thầm rút lui.”
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Mọi người hãy đi sau lưng ta.”
Sau đó, hắn ép sát thân thể vào vách tường, hít sâu một hơi rồi thả nhẹ bước chân, chậm rãi di chuyển về phía trước. Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đi sau lưng hắn, ba người từ từ tiếp cận cánh cửa kia, đồng thời tiếng tranh cãi vọng ra từ trong đại sảnh đằng sau cánh cửa cũng dần dần rõ hơn.
Giọng nói của một nam nhân nghe có vẻ nôn nóng, tức giận: “Đây cũng chỉ là một trận pháp phong thủy thôi, các ngươi sợ hãi như vậy làm gì?”
Bên cạnh có người cười xùy một tiếng, nói: “Thôi đi, cái tề đàn này tuyệt đối có vấn đề, chẳng lẽ ngươi từng thấy trận pháp phong thủy nào dùng máu để bố trận à?”
Một người đàn ông khác phụ họa theo: “Không sai, nhị sư huynh nói rất đúng. Thần Quy Môn chúng ta sở trường sử dụng thuật phong thủy để trộm mộ, trải qua nhiều năm như vậy, có loại phong thủy trận nào mà không biết, nhưng chưa từng thấy qua trận nào bày bố bằng các rãnh máu tươi cả.”
“Đây không phải phong thủy trận sao, hai người nói xem đây là cái gì?” Lời này lại là giọng của một người khác có vẻ không cam lòng.
Lời vừa nói ra, xung quanh bỗng im lặng một lát, hiển nhiên những người bên đó đều đang lâm vào bế tắc, tranh cãi lẫn nhau không phục. Lúc này, Vương Tông Cảnh đã mò tới bên cửa đá, dọc đường hắn cực kỳ cẩn thận, đám người phía trước tựa hồ đang bận cãi lộn với nhau nên không chú ý đến xung quanh, cũng không phát hiện có điểm nào khác thường. Vương Tông Cảnh nấp đằng sau cửa, từ từ thở nhẹ một hơi, sau đó cẩn thận thò đầu nhìn vào trong sảnh thăm dò.
Đập ngay vào mắt hắn là một tòa đại sảnh với quy mô cực lớn, chỉnh thể có hình bầu dục, vách đá xung quanh đều là những khối đá lớn được mài giũa bóng loáng, trên đó có khắc các loại đồ án, ngoài những hình khắc chim quý thú lạ còn có rất nhiều những bức họa cảnh chiến tranh với các các binh sĩ oai phong lẫm liệt đang chém giết lẫn nhau, mơ hồ toát lên một vẻ hùng tráng cương liệt. Còn ở phía dưới sảnh đá, ba hướng trái phải và chính giữa tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng đều có các bậc thang đá thông xuống mặt đất. Có mười mấy con đường có cửa vào giống như cánh cửa Vương Tông Cảnh đang đứng, mở rộng trên các tầng thềm đá, cánh cửa đá đám người Vương Tông Cảnh đang đứng lúc này chính là ở giữa tầng thứ hai bên trái.
Bên trong đại sảnh chính là một đài đá to mà ban nãy đã thấp thoáng nhìn thấy, cũng có ba tầng, quy mô cực lớn gần như chiếm quá nửa không gian tòa sảnh đá. Tầng dưới cùng bệ đá xếp đầy những bức tượng binh sĩ, hình như được điêu khắc bằng đá, công phu điêu khắc cực kỳ tinh vi, vẻ mặt trông rất sống động. Những bức tượng đều mặc áo giáp đội mũ trụ, tay cầm trường thương đao kiếm giống như một đội vệ sĩ trung thành nhất đang bảo vệ tòa thạch đài này.
Tầng trên cũng có tượng binh lính đang đứng, nhưng tổng cộng chỉ có bốn bức, có điều những bức tượng trên tầng thứ hai bệ đá này trông cao lớn hơn tượng lính phía dưới nhiều, dung mạo càng thêm uy mãnh, trông giống như tướng quân trong quân ngũ. Ngoài ra, đôi mắt của bốn bức tượng cao lớn này tựa hồ còn bị cố ý bôi thành màu đỏ như máu, trông càng thêm dữ tợn.
Trên tầng thứ ba vốn cao nhất và cũng nhỏ nhất, nhưng lại trống không, ngay một bức tượng lính cũng không có, chỉ là giữa mặt đài đặt một chiếc quan tài bằng đá cực lớn. Từ chỗ Vương Tông Cảnh nhìn lại, quan tài toàn thân đen nhánh, cũng không biết dùng loại đá cổ quái nào làm ra, khiến cho người ta có cảm giác xung quanh cỗ quan tài này bao phủ một màn đen hắc ám, sâu thẳm khó lường. Phía trên quan tài, chiếc nắp rất lớn không biết tại sao cũng không đậy kín cỗ quan tài phía dưới mà hơi lệch ra một chút, một luồng ánh sáng quỷ dị màu xanh đậm như phỉ thúy phát ra từ bên trong cỗ quan tài.
Nhưng điểm quỷ dị nhất không phải ở cỗ quan tài màu đen mà là trên phiến đá bề mặt quan tài, chẳng hiểu tại sao lại điêu khắc một bức đồ án rất phức tạp kỳ lạ, không phải yêu cũng chẳng phải thú, thấp thoáng tạo thành một thế trận, các đường vân trộn lẫn rối rắm hòa vào nhau thành các rãnh trên khắp bề mặt quan tài. Một dòng máu đỏ tươi trong suốt không biết từ đâu đến đang chậm rãi lưu chuyển trong các rãnh ấy chảy khắp thân quan tài, quan tài màu đen nên dòng máu đỏ tươi đó trông rất bắt mắt, cuối cùng nó chảy xuôi xuống phía dưới quan tài, nhỏ xuống những rãnh được bố trí xung quanh đài, sau đó chảy đi bốn phương tám hướng, uốn lượn di chuyển, phát ra những tiếng tí tách trong đại sảnh yên tĩnh nghe rất quỷ dị, chậm rãi vang vọng, từ từ khuếch tán.
Máu tươi chảy xuôi qua ba tầng đá, nhìn qua tựa hồ những dòng máu như một loại thực vật có sự sống đang hấp thụ chặt chẽ bên trên bệ đá, không ngừng hít thở chuyển động, cuối cùng hội tụ ở tầng đá cuối cùng, chảy qua chân của những bức tượng binh lính chằng chịt, đọng lại thành một dòng sông máu nhỏ rộng khoảng ba tấc, ngăn đài đá với không gian phía trước.
Phía trước dòng sông máu ba tấc bây giờ là năm người mặc áo đen đang không ngừng tranh cãi với nhau, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía tòa đá.
Vương Tông Cảnh tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy trong đám người áo đen kia có một lão đầu đang im lặng nhìn chằm chằm vào đài đá, nhíu mày suy tư, liền nhận ra đây chính là người đã phá thủng vách đá phía bên ngoài mạch nước ngầm. Vậy đám người áo đen tự xưng là Thần Quy Môn này chắc hẳn chính là bọn người lúc trước, chỉ là trông quân số ít hơn một chút so với trước đây, không biết có phải khi từ bên ngoài tiến vào đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc này tiếng cãi lộn của đám người áo đen ấy lại càng lớn hơn, xem ra bên nào cũng cho rằng mình đúng, chẳng ai thuyết phục được ai. Lão đầu luôn luôn trầm mặc đó hình như cũng không kiên nhẫn được nữa, đột ngột mở miệng quát: “Câm miệng!”
Lời vừa thốt ra, đám người áo đen xung quanh lập tức im bặt, rõ ràng khá kính sợ lão nhân này. Một lát sau, có một gã áo đen hơi béo bên cạnh chau mày, mở miệng nói: “Sư thúc, lão nhân gia người là tiền bối trụ cột của Thần Quy Môn chúng ta, phương vị cung điện dưới mặt đất này cũng là do thúc tìm được, chúng ta đi thẳng tới đây, bây giờ chỉ còn bước cuối cùng này chẳng lẽ lại để tay không trở về sao?”
Nghe ý tứ trong lời nói người này, rõ ràng thuộc phe động thủ, hơn nữa ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại liếc về cỗ quan tài trên tầng đá cao nhất, đặc biệt nhìn chằm chằm vào luồng sáng màu lục mơ hồ lộ ra ấy, trong mắt càng hiện lên vẻ tham lam không kìm nén được.
Có điều ông lão ấy trầm ngâm hồi lâu, mày vẫn chau lai, vẻ ngưng trọng trên mặt không thuyên giảm chút nào, chậm rãi mở miệng nói: “Không được, nơi đây rất cổ quái, ta vẫn muốn quan sát kỹ một chút.”
Sắc mặt tên béo kia nhất thời trở nên thiếu kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm nói: “Chẳng qua chỉ là một trận pháp phong thủy hơi khác thường thôi, có gì kỳ quái đâu.”
Ông lão kia “hừ” lạnh một tiếng, cười nhạt nói: “Nếu ngươi không tin lời lão phu thì hãy tự mình xem thử đi.”
Tên mập khựng lại một lúc, tuy vẻ mặt không cam tâm nhưng hiển nhiên uy thế ông lão kia ngày thường rất có ảnh hưởng, hắn cũng không dám trái lời, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn lui về một bên. Ông lão chậm rãi tiến về phía trước, cách dòng sông máu ba thước thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào vũng máu tươi bên trong sông máu một lúc, sau đó đi qua đi lại dọc bờ sông, ánh mắt nhìn lại những rãnh máu hoa văn cổ quái xung quanh đài, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi, chậm rãi nói:
“Huyết sát, phá cung, thiên khốc, địa kiếp… Là điềm xấu, không xong rồi, đây chính là điềm báo đại hung.”
Lão giả cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn cỗ quan tài màu đen trên bình đài, vẻ mặt đồng thời tỏ ra đau lòng tiếc nuối, nhưng có lẽ tuổi càng cao thì lá gan càng nhỏ, lão vẫn không đủ dũng khí tới gần tòa thạch đài kia, sau một hồi do dự rốt cuộc vẫn quyết định quay đầu lại, thở dài một hơi nói: “Nơi này đại hung, cả đời ta cũng ít thấy, có lẽ đã vượt qua nhận thức bình sinh về những vật quỷ dị của lão phu cũng chưa biết chừng. Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lời vừa nói ra, đám người áo đen kia lập tức như ong vỡ tổ, tên nào cũng lộ ra vẻ khó tin, có người giống như tên béo lúc nãy lại càng lên tiếng phản đối kịch liệt. Vương Tông Cảnh đứng một bên nghe thấy rõ ràng, kẻ đó gào lên giận dữ: “Sư thúc, người nói gì vậy, đến nước này rồi người còn bảo chúng ta rời đi? Vậy không phải khi nãy lão ngũ, lão lục đã uổng mạng vô ích sao?”
CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ.
MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui