Chương 40: U tuyết (Thượng)
Dịch: Thiệu Cảnh
Biên: NAMKHA295
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Bên trong thông đạo hoàn toàn chìm vào yên lặng, Tô Văn Thanh lấy tay che khóe miệng đang run rẩy, Tiểu Đỉnh cũng bất ngờ dừng lại, Tiểu Hôi bên cạnh nó thì lại nhìn thoáng qua nam tử âm trầm đằng kia rồi lặng lẽ tiến lên một bước, cái đầu chó của Đại Hoàng cũng khẽ nhếch lên, sau đó nó từ từ đi tới chắn trước người Tiểu Đỉnh.
Ánh sáng màu vàng ngay trước mắt làm cho đôi mắt Vương Tông Cảnh khó có thể mở ra. Khí tức băng lãnh của pháp bảo theo thân chiếc búa kim loại tỏa ra khiến cho lớp da thịt bên ngoài giống như bị những cây châm sắc bén đâm phải, có chút đau đớn. Trong giây phút này, Vương Tông Cảnh thật sự cảm thấy huyết dịch toàn thân như đã bị đóng băng, cả cơ thể như đã chìm vào trong hố băng vậy.
Chỉ có điều cây búa ấy lại mang theo sát ý hung tàn hạ xuống. Nhưng ngay khi nó sắp đập xuống đầu của hắn thì kim quang bỗng khẽ run lên, rồi đến khi chỉ còn cách đầu Vương Tông Cảnh vài tấc thì nó hoàn toàn dừng lại. Nam tử kia dù vẫn giữ được vẻ cứng ngắc nhưng khi thấy mình đã nắm được tính mệnh của thiếu niên kia trong lòng bàn tay thì không hiểu sao trong mắt hắn lại một lần nữa hiện lên quang mang đầy phức tạp.
Mồ hôi lạnh trên thái dương Vương Tông Cảnh bất chợt úa ra. Cho dù nam tử âm trầm kia không hạ sát thủ ngay lập tức nhưng chiếc búa đó cũng không hề rời đi mà cứ đặt ngay trên đầu hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng hắn. Mà Tô Văn Thanh với Tiểu Đỉnh ở bên cạnh sau cơn kinh ngạc ban đầu cũng không dám phát ra tiếng động gì, như thể sợ rằng chỉ cần họ làm ra điều gì đó kích thích nam tử âm trầm này thì hắn sẽ lập tức ra tay.
Trong cái không khí im lặng quỷ dị này, nam tử âm trầm vốn rất quyết đoán kia bỗng lộ ra vẻ do dự, ánh mắt hắn cũng không hề nhìn tới ai khác mà chỉ chăm chú hướng về phía Vương Tông Cảnh, khiến cho trong lòng Vương Tông Cảnh sinh ra sợ hãi. Không ai rõ vì sao nam tử âm trầm này lại có hành động kì quái như vậy, nhưng tất cả đều có thể nhận ra ánh mắt tràn đầy phức tạp kia của hắn chưa từng biến mất.
Sự giằng co kì quái đó cứ thế mà xuất hiện. Bầu không khí trong thông đạo cũng bởi vì hành động cổ quái của người nam tử kia mà lâm vào cục diện bế tắc quỷ dị. Cũng không rõ mọi chuyện cứ như thế bao lâu nhưng bên ngoài của tảng đá lớn này bỗng nhiên truyên tới một loạt âm thanh rối loạn, kèm theo đó là những tiếng cười đầy vui mừng. Sau đó lập tức có người lớn tiếng nói:
“Mở, mở.”
Nam tử âm trầm chợt biến sắc, hắn lập tức hừ lạnh một tiếng rồi đảo mắt qua vách đá bên cạnh Vương Tông Cảnh. Sau đó hắn cũng thu lại chiếc búa, không nói thêm tiếng nào đã lướt đi, cứ thế bay ra bên ngoài tảng đá, lao vút về phía bệ đá ở đằng xa.
Khóe mắt Vương Tông Cảnh chợt nhảy một cái. Hắn chậm rãi vịn vách tường đứng dậy, nhưng lập tức lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống đất. Đến lúc này hắn mới nhận ra lúc nãy trước ranh giới sinh tử mình đã quá khẩn trương khiến cơ thể căng cứng lại nên bây giờ mới có cảm giác thoát lực. Mà Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh ở bên cạnh sau chút kinh ngạc ban đầu thì lúc này cũng vô cùng vui mừng lao tới, vội vàng đỡ Vương Tông Cảnh.
Tô Văn Thanh vui đến phát khóc, nàng đỡ lấy cánh tay của Vương Tông Cảnh nhưng cũng không biết nên nói gì. Còn Vương Tông Cảnh sau khi ổn định lại thân hình thì lại có phản ứng đầu tiên, hắn kéo Tiểu Đỉnh và Tô Văn Thanh lại rồi thấp giọng nói: ”Không cần quan tâm nhiều như vậy, đi mau, đi mau.”
Tô Văn Thanh cũng lập tức có phản ứng gật mạnh đầu. Lúc đó, cũng không ai dám chậm trễ mà đều chạy như điên về phía thông đạo.
Trong đại sảnh, trên bệ đá. Khi nam tử âm trầm kia bay trở về thì thấy đám người tạo thành một vòng tròn trước thạch đài, mà người đứng gần nhất chính là cây đại thụ của Thần Quy môn, Lưu Thừa Lĩnh. Còn con được tôn là “Thần Quy” Đại Ô Quy kia thì chẳng biết đã bò tới biên giới bệ đá từ lúc nào, hơn nữa, dưới sự nhỏ giọng thúc giục không ngừng của Lưu Thừa Lĩnh, nó lại đang chậm rãi bò về phía trước.
Kể ra cũng kì quái, ngay khi Thần Quy tới gần con sông máu nho nhỏ đang chảy xuôi trước thạch đài thì bên trên mai rùa bỗng có một lớp đồ án mờ ảo chậm rãi hiện lên. Trong bầu không khí vô cùng im lặng và dưới vô số ánh mắt chăm chú nhìn thì lớp đồ án kia dường như biến thành một tấm linh đang, đồng thời trong đại sảnh bỗng như vang lên âm thanh chuông gió thanh thúy mà cổ xưa không biết từ nơi nào truyền tới. Nó cứ quanh quẩn bên tai chúng nhân nhưng khi tập trung lắng nghe thì lại nhận ra vốn dĩ không hề có thanh âm kì dị đó.
Nương theo tiếng chuông thanh thúy như ân như hiện đầy kì dị ấy thì máu loãng bên trong sông máu hình như cũng bị thứ gì đó kích thích mà đột nhiên bắt đầu cuộn lên. Từ dòng nước phẳng lặng ban đầu bỗng xuất hiện sóng gợn, rồi nhanh chóng biến thành cơn sóng mãnh liệt. Cùng với sự chậm rại tiếp tục bò tới bên trong dòng sông máu của Thần Quy, thì dòng máu loãng trong sông máu cũng đột nhiên náo động, nó nhanh chóng lùi sang hai bên, để lộ ra một con đường đi tới bệ đá.
Cùng lúc đó, màn sương máu che phủ trên tòa bệ đá cũng dần dần nhạt đi.
Lưu Thừa Lĩnh chậm rãi thở dài một hơi, sau đó hắn cũng đứng thẳng người lên, chúng nhân xung quanh cũng lộ rõ ra vẻ vui mừng. Sau đó nam tử âm trầm kia cũng trở về đứng trong đám người, một số kẻ ở bên cạnh đều cúi đầu chào, một trong số đó còn nhỏ giọng nói lại tình huống lúc nãy một lần, cuối cùng lại đưa mắt nhìn về phía đám người Vương Tông Cảnh đang núp ở chỗ cửa đá, nói:
“Tôn giả, lúc nãy người đã qua đó…”
Gương mặt của nam tử âm trầm vẫn không hề có chút biểu tình nào, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về thạch đài, thản nhiên nói: ”Giải quyết xong rồi.”
Hiển nhiên là người này bình thường cũng có chút kinh sợ vị nam tử được gọi là Tôn giả này nên cũng không hỏi nhiều, sau đó hắn cũng lùi ra một chút để nam tử kia đi lên phía trước. Nam tử âm trầm cũng đi tới phía trước đám người, đứng bên cạnh Lưu Thừa Lĩnh. Hắn liếc về hướng bệ đá thì thấy lúc này dòng máu loãng trong con sông máu dường như bị một cỗ lực lượng kì bí nào đó bức bách khiến cho nó liên tục phải lui lại, cuối cùng nó lại chảy ngược chiều lại, theo rãnh máu ở bệ đá quay ngược lên, dần dần tụ hết về bên trong cái quan tài đen ở chỗ cao nhất kia. Mùi máu tanh trong không khí cũng phai nhạt đi. Mọi người trong thấy cảnh tượng quỷ dị này thì sắc mặt đều trở nên cổ quái. Những người này đều có kiến thức rộng rãi nhưng cũng lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng giống như vậy.
Khi thấy máu tươi đều đã bị bức về phía hòm quan tài màu đen kia, khiến cho màu đen trên bề mặt nó đột nhiên xuất hiện một mảng lớn mà đỏ rực rỡ thì Lưu Thừa Lĩnh đang đứng cảnh nam tử âm trầm kia khẽ gật đầu, ánh mắt hắn cũng hơi lộ vẻ hài lòng. Đồng thời, hắn cũng rời mắt về phía những tượng binh lính có vè ngoài hung dữ ở tầng một và tầng hai của bệ đá.
Lão đầu Lưu Thừa Lĩnh tiến lên một bước rồi vỗ nhẹ lên mai rùa của Thần Quy. Con đại ô quy này cũng ngừng bước chân đang tiến về phía trước rồi nó chậm rãi xoay người lại. Lưu Thừa Lĩnh cũng lấy ra một cây dược thảo từ cái bao ở bên hông, sau đó lại đặt xuống bên miệng Thần Quy. Đại Ô quy cũng cắn lấy cây thảo dược, bắt đầu từ từ nhai nuốt. Sau khi cây dược thảo này được lấy ra, thì nó lập tức đã tỏa ra một mùi mòi thuốc nồng đậm, xem ra đây không phải thứ cỏ khô bình thường, mà có thể là một linh thảo nào đó dùng để làm thuốc hoặc luyện đan.
Có lẽ là do lúc nãy hắn đã phá vớ huyết trận, lập được đại công nên ánh mắt của nam tử âm trầm nhìn về Lưu Thừa Lĩnh cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Hắn cũng không lập tức truy vấn mà đợi tới khi Lưu Thừa Lĩnh cho Thần Quy ăn xong mới hỏi: ”Đống tượng binh linh này có vấn đề gì không?”
Lưu Thừa Lĩnh quay đầu nhìn kĩ, chần chừ một lúc, cười khổ đáp: ”Cái này không phải trận thế phong thuy, tiểu lão nhi không hiểu được.”
Nam tử âm trầm lại khẽ đưa mắt xuống trên người con đại quy kia, hắn ngưng mắt nhìn đồ án bên trên mai rùa một lát rồi hỏi: ”Đồ án trên lưng con ô quy này có chút thần diệu, không rõ là nó có lai lịch như thế nào?”
Tim Lưu Thừa Lĩnh chợt nhảy mạnh, hắn cúi đầu, liếc mắt lên tấm mai rùa, gương mặt xẹt qua một chút dị sắc nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường: ”Thần Quy này là linh vật tổ truyền của bản môn, từ khi ta sinh ra thì đã là như thế rồi.”
Nam tử âm trầm trầm ngâm một lát rồi gật nhẹ đầu nói: ”Tốt, ta giữ lời lúc này, ngươi lui lại đằng sau đi.”
Lưu Thừa Lĩnh vô cùng vui mừng, hắn liên tục gật đầu, cứ cúi khom lưng mà lui về phía sau. Trong đám người cũng có một vài kẻ lộ ra vẻ khinh thường nhưng tuyệt không có ai đứng ra ngăn cản. Mà con Thần Quy đang nằm sấp trên mặt đất kia thấy Lưu Thừa Lĩnh đi ra ngoài thì cũng duỗi bốn chân ra bò theo.
Dòng sông máu trên bệ đá biến mất làm lộ ra một thông đạo với những thềm đá hướng lên trên, thông thẳng tới cỗ quan tài màu đen nằm trên cao. Hai bên thềm đá đều có những tượng binh lính cao lớn. Tuy nam tử âm trầm nhìn thấy những bức tượng binh lính này cũng có chút chần chừ nhưng so với việc không đưa ra lệnh gì thì càng có vẻ nguy hiểm hơn, nên cũng không nghĩ thêm nhiều mà lập tức vung cánh tay lên. Dưới mệnh lệnh của hắn, đã có rất nhiều người bắt đầu đi lên bệ đá.
Nhưng khi bọn hắn đi đến tầng đầu tiên của thạch đá thì bỗng nhiên tất cả đều nghe được từ một nơi nào đó vang lên một thanh âm không hề lớn nhưng rất rõ ràng:
“Tạch…!”
Nam tử âm trầm chợt dừng bước, hắn nhanh chóng xoay người lại quan sát. Nhưng những thuộc hạ bên cạnh hắn cũng có phản ứng y hệt như vậy, gương mặt đều lộ ra vẻ nghi ngờ. Mà ở dưới bệ đá, người duy nhất không leo lên là Lưu Thừa Lĩnh lại đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất đút cho con đại ô quy một miếng dược thảo mới lấy ra khác cũng nhìn lại đầy khó hiểu.
Hình như cũng không hề có dị trạng gì khác, nam tử âm trầm lại im lặng thêm một lát, cuối cùng hắn vẫn quay người đi lên. Đám người bên cạnh lúc này cũng vô thức nín thở lại, ngoại trừ tiếng bước chân rất nhỏ kia thì không hề có thanh âm nào khác phát ra. Ngay khi đi lên tới bậc thềm bên canh những bức tượng binh lính trầm mặc kia, thì bỗng thấy những pho tượng như hung thần ác sát này trợn tròn mắt, tựa hồ đang tỏa ra từng luồng sát khi lạnh thấu xương, khiến cho lòng người rất khó chịu.
Lại thêm vài bước, nam tử âm trầm kia đã lên tới tầng bệ đá thứ hai, đồng thời cũng nhìn thấy bốn bức tượng hình tướng quân. Ngay líc này, bỗng có một âm thanh “Ken két” mạnh mẽ phát ra, lúc này nó cũng không còn mờ ảo như khi nãy, mà cực kì rõ ràng truyền tới từ trên bệ đá. Nam từ âm trầm chợt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cái quan tài đen trên bệ đá dường như bị thứ gì đó kích thích, lập tức có một luồng hắc khí thoát ra, đồng thời, cái nắp quan tài vốn không đậy kín cũng bắt đầu nhẹ nhàng rung lên. Cái âm thanh ken két kia cũng được truyền tới từ phía nắp quan tài.
Một dòng khi tức cực kì thô bạo đột nhiên dâng lên từ trong quan tài đen, sắc mặt nam tử âm trầm đại biến, hắn hét lớn một tiếng về phía sau: ”Mau lui!”
“Ầm…”
Ngay lúc hắn hô to lên thì quan tài đen trên bệ đá cũng phát ra một tiếng nổ vang, cái nắp quan tài màu đen cực lớn kia cũng bị đánh bay ra, khói đen cuồn cuộn không ngừng từ bên trong tỏa ra, trong chớp mắt đã bao phủ hoàn toàn bệ đá lúc nãy, sau đó, một đôi mắt to đỏ như máu tràn đầy sự hung lệ xuất hiện ở bên trong luồng khói đen. Nương theo sự xuất hiện của cặp mắt hung ác này là một tiếng kêu đinh tai nhức óc.
----------oOo----------
CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ.
MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")