Chương 41: Thần kiếm (Hạ)
Dịch: Mộc Uyển Thanh
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Chương 41: Thần kiếm (Hạ)
Trong rừng cây nhỏ ở ngoại thành Hà Dương.
Tăng Thư Thư và nữ tử áo vàng thần bí lại bắt đầu trận đấu pháp cực kỳ kịch liệt. Bên tai chỉ nghe tiếng Tăng Thư Thư liên tục gầm lên giận dữ, kiếm khí từ thanh tiên kiếm Hiên Viên tung hoành đại khai đại hợp. Một khi quyết chiến chính diện, đạo hạnh tu hành bao nhiêu năm của y liền lộ ra, tuy chịu nhiều thiệt thòi vì khi nãy bị ám toán nhưng giờ phút này nhìn lại rõ ràng đã mơ hồ áp đảo nữ tử thần bí kia.
Có điều, tuy luồng sáng tím lập lòe trong tay nữ tử áo vàng che mặt trông có vẻ rơi vào thế hạ phong, nhưng chống đỡ được thế công của Tăng Thư Thư, mà mỗi lần xảo trá phản kích đều khiến Tăng Thư Thư phải nhanh chóng quay kiếm về thủ hộ. Đồng thời, miệng nàng không ngừng mỉm cười, thanh âm trong trẻo dễ nghe, đôi mắt sáng ngời càng lúc càng quyễn rũ và mỹ lệ hơn, chăm chăm nhìn vào mắt Tăng Thư Thư.
Trong lúc không hay không biết, động tác của Tăng Thư Thư đã hơi chậm lại, ánh mắt y từ lâu đã không rời khỏi đôi mắt của thiếu nữ mà ngay cả chính y cũng chẳng nhận ra. Có điều, đạo hạnh của y quả thật rất cao, mặc dù bị bí thuật quấy nhiễu nhưng đạo pháp vẫn rất nghiêm cẩn. Bọn Tống Dục và La Uy nấp trong bóng tối của rừng cây cũng nhanh chóng phát hiện có điều khác thường.
“Đôi mắt của nữ nhân kia hình như có yêu pháp gì đó rất cổ quái?”
Tống Dục bỗng nhiên giảm thấp âm thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, khi hai người đang liều mạng quyết chiến kịch liệt giữa không trung, bỗng nhiên luồng sáng tím lóe lên, thình lình bừng sáng từ trên tay thiếu nữ che mặt. Trong thời khắc mấu chốt ấy, đôi mắt nữ tử chợt ngập tràn vẻ dịu dàng, vô cùng ngọt ngào liếc nhìn Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư vốn đã có phản ứng, như muốn chắn thanh Hiên Viên ra trước người, có điều đúng lúc đó thân thể y tự nhiên run lên, gương mặt lộ vẻ cổ quái, thấy nữ tử thần bí như cười mà không phải cười, khẽ chau mày, điệu bộ toàn thân đột nhiên trở nên lẳng lơ, nhất thời thanh tiên kiếm trong tay hơi chậm lại, để lộ một khoảng trống lớn giữa người trước đà lao tới của Tử Mang Nhận.
Nữ tử áo vàng cười duyên một tiếng, mang theo vài phần đắc ý, nhưng ra tay chẳng chút dung tình, trực tiếp hạ đòn sát thủ chém xuống cổ Tăng Thư Thư. Mắt thấy một người được liệt vào năm trưởng lão của Thanh Vân - Tăng Thư Thư sắp đầu lìa khỏi xác tại vùng ngoại ô hoang vắng này, đột nhiên thân thể Tăng Thư Thư chấn động, đã hoảng hốt giật mình tỉnh lại, nhưng giờ phút này luồng sáng tím đã áp sát trước người, không kịp tránh né. Y quát to một tiếng, thân thể thoái lui thoát khỏi chỗ hiểm, nhưng không cách nào hoàn toàn tránh được uy lực của luồng sáng tím, nháy mắt cánh tay trái sẽ bị luồng sáng tím chém đứt rồi. Tăng Thư Thư sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía luồng sáng màu tím, trán nổi gân xanh như muốn làm động tác gì đó.
Thế nhưng đúng lúc ấy, một bóng người thình lình xuất hiện bên người Tăng Thư Thư không một tiếng động, nhanh hơn cả ánh mắt của mọi người, trên tay cũng không có pháp bảo, cứ như vậy giơ tay bắt lấy Tăng Thư Thư kéo về phía sau, một tay chợt vươn ra trước, ngang nhiên đón lấy luồng sáng tím lạnh lẽo, trực tiếp thọc vào trong, cong ngón tay búng một cái.
“Đinh!”
Một âm thanh nhỏ vang lên, Tử Mang Nhận nhất thời rung động mạnh, lập tức lệch khỏi quỹ đạo bắn thẳng lên trời. Khi thấy người thần bí đột nhiên xuất hiện, nữ tử áo vàng khẽ giật mình, giờ phút này lại thấy Tử Mang Nhận bị người kia dùng tay không đánh bay đi thì lại càng kinh hãi hơn. Nàng vội vã vung tay, Tử Mang Nhận vừa bay ra một đoạn liền nhanh chóng quay về trên tay nàng.
Lúc này, người đàn ông thần bí tùy tiện vung tay, Tăng Thư Thư bị hắn ném ra sau đứng trên mặt đất, từ vẻ kinh ngạc lúc đầu lập tức chuyển thành thoải mái. Nhưng Tăng Thư Thư bị đẩy ra ngoài nên cũng có mấy phần thẹn quá hóa giận, liền ngước nhìn lên trời hét: “Này, ngươi cho ta là cái bao tải hay sao mà muốn ném là ném…”
Dù trận đấu pháp trên trời vẫn đang tiếp tục, nam tử vừa cứu Tăng Thư Thư vẫn quay đầu nhìn hắn cười một cái, xem ra rất nhàn nhã. Liếc mắt nhìn qua, dưới ánh trăng, chỉ thấy nam tử này tướng mạo bình thường, quần áo cũng giản dị, vẻ mặt ôn hòa xen lẫn mấy phần vui vẻ chất phác, có điều hai bên tóc mai đã lấm chấm hoa râm như thoáng nét tang thương. Đôi mắt sâu thẳm ngập tràn tình cảm, giống như đã trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, nếm trải biết bao tư vị của kiếp nhân sinh. Cho tới bây giờ khi hắn lãnh đạm đứng đó, tuy trông qua không thu hút nhưng nhìn kỹ lại thấy vô cùng thuần hậu.
Tử Mang Nhận vừa mới bay ngược trở về, nữ tử áo vàng lúc này mới nhìn rõ dung mạo nam tử nọ dưới ánh trăng, thân thể đột nhiên run lên, thất thanh nói: “Trương Tiểu Phàm, là ngươi sao!”
Nam tử mỉm cười quay đầu lại, nhìn thiếu nữ đẹp mê hồn có đạo pháp cực cao kia, cười nói: “Đã lâu không gặp. Chúc mừng Mị Tâm Thuật của cô đã đại thành.”
Dưới mặt đất, Tăng Thư Thư cũng đã kịp phản ứng, dậm chân tức giận nói: “Yêu nữ Kim Bình Nhi, ngươi dám ám toán ta. Đến đây đi, chúng ta lại quyết chiến ba trăm hiệp nữa!”
Kim Bình Nhi liếc nhìn Tăng Thư Thư dưới mặt đất, cười xòa một tiếng rồi nói: “Kêu cái gì, ngươi thật không biết xấu hổ. Nếu không có vị Phó Tông Chủ của chúng ta cứu thì bây giờ ngươi còn dám kiêu ngạo vậy sao?”
Tăng Thư Thư tức phát điên lên, tiên kiếm Hiên Viên dao động như muốn vọt tới. Đúng lúc đó, ba người cùng lúc như đồng thời cảm nhận được gì, liền quay người lại nhìn vào giữa màn đêm. Chỉ thấy trên không trung, bầu trời đêm vốn hoàn toàn yên tĩnh bỗng xuất hiện những tia sấm sét, mây đen lập tức cuộn lại, cuồng phong gào rít nhanh chóng tạo thành một vòng xoáy sâu hoắm khổng lồ màu đen vắt ngang giữa trời. Sấm giật đùng đoàng, chớp điện sáng lóa, một luồng sức mạnh không gì chống đỡ nổi thình lình lao xuống từ chín tầng mây, hấp thụ uy lực của sấm sét ngưng tụ lại thành một cột sáng khổng lồ, hào quang bắn ra bốn phía, từ trên trời đánh thẳng xuống mặt đất.
Khoảnh khắc đó, dù bọn họ đang lơ lửng giữa không trung cũng lập tức cảm nhận được sức mạnh đáng sợ từ mặt đất truyền đến, toàn bộ đại địa phảng phất đều rung động. Xa xa chỗ cột sáng giáng xuống, cát đá bay tán loạn, đất lở núi tan, vô số đất đá bị đánh văng tạo thành một màn bụi cao ngất như đại hồng thủy, sau đó đánh thẳng vào sâu trong mặt đất, vang lên những tiếng ầm ầm giận giữ như tiếng rồng gầm.
Giữa không trung, Trương Tiểu Phàm nhíu mày không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cột sáng kia. Tăng Thư Thư kinh ngạc kêu “Ồ” một tiếng. Chỉ có Kim Bình Nhi sắc mặt bỗng trở nên rất khó coi, nhìn cột sáng sấm sét vô cùng mạnh mẽ ấy, lạnh lùng “hừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết. Chà, Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết lại có thể tu luyện đến cảnh giới này…”
Nói xong, nàng hít sâu một hơi, thân hình đột ngột lướt đi, không nói không rằng liền phiêu đãng bay về phía xa. Đợi đến khi Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư chú ý tới thì cũng đã được một lúc, Kim Bình Nhi đã đi xa rồi. Trương Tiểu Phàm thoáng nhìn về phía nàng, cũng không có hành động gì, chỉ chậm rãi hạ xuống trên mặt đất. Tăng Thư Thư đã bước tới bên cạnh, nhìn theo hướng Kim Bình Nhi vừa đi qua, nói: “Sao ngươi không cản nàng ta lại?”
Trương Tiểu Phàm quay đầu nhìn y một cái, nói: “Ngươi mới là trưởng lão của Thanh Vân, tại sao ngươi không đi cản nàng?”
Tăng Thư Thư liếc mắt “hừ” một tiếng, nói: “Yêu nữ này giảo hoạt vô cùng, tuy ta không sợ nàng nhưng… thú cùng đường chớ đuổi!”
Trương Tiểu Phàm cười cười liếc nhìn hắn, sau đó quay người đi về hướng nơi vừa hình thành nên cột sáng. Tăng Thư Thư bước liền hai bước, sánh vai đi cùng hắn, cười nói: “Bất quá lần này may mà có ngươi xuất hiện cứu ta, quả không hổ danh là huynh đệ tốt, cũng không uổng công năm đó ta đem cuốn bí tịch đó cho ngươi mượn xem.”
Trương Tiểu Phàm ngẩn người ra một lát, lập tức “Phì” một tiếng, nói: “Nói bậy bạ gì đó, cuốn sách kia ta đã sớm trả lại cho ngươi rồi.”
Tăng Thư Thư liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt tiêu sái đột nhiên hiện lên nét bỉ ổi hèn mọn, thấp giọng cười nói: “Đừng gạt người khác, chắc ngươi đã xem qua rồi chứ?”
Trương Tiểu Phàm không quay đầu lại, cứ thế đi tiếp, đáp: “Chưa từng xem.”
Tăng Thư Thư xích tới một chút, bá vai Trương Tiểu Phàm cười nói: “Đừng chối, ở đây chỉ có hai người chúng ta, nhanh nói thật đi, có phải ngươi đã từng xem cuốn sách đó rồi phải không?”
Trương Tiểu Phàm hất tay Tăng Thư Thư xuống, sắc mặt vui vẻ ôn hòa, vẫn lắc đầu nói: “Chưa từng xem…”
Tăng Thư Thư lộ vẻ bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn Trương Tiểu Phàm, vẻ mặt hậm hực, sau đó đi tới bên cạnh hắn, nói tiếp mấy câu tán gẫu lung tung:
“Này, không phải ngươi cả ngày đều trốn ở Đại Trúc Phong nấu cơm làm đồ ăn đấy hả? Hôm nay vì sao lại đột nhiên xuống núi thế?”
“Ta thấy nhàm chán, muốn xuống chơi.”
“A… Nhàm chán được là tốt… Đúng rồi, ngươi biết không, gần đây ta lại kiếm được không ít thứ đồ chơi kỳ lạ quý hiếm, ngươi muốn xem thử không?”
“Không muốn.”
“Này, ngươi nói chuyện kiểu gì thế, hay là quay về chỗ ta tùy tiện xem thử đi.”
“Không đi.”
“Ta tìm được một con Băng Tinh Bạch Hầu vô cùng hiếm thấy, toàn thân trắng như tuyết gần như trong suốt, mà lại là con cái nữa!”
“…”
“Ta bảo này, hay ngươi cho ta mượn Tiểu Hôi tới ở nhà ta hai ngày nha.”
“Để làm gì?” Lần này, Trương Tiểu Phàm khẽ giật mình.
Tăng Thư Thư cười “hì hì”, mặt lộ vẻ đắc ý nói: “Băng Tinh Bạch Hầu cũng là dị chủng linh hầu hiếm thấy, có thể kết hợp với Tiểu Hôi thành một đôi đấy.”
“Ngớ ngẩn!”
“Này, ấy, ngươi đi chậm lại một chút. Người sao lại như thế, bản thân đã lấy vợ sinh con, vậy mà chẳng quan tâm đến con khỉ đã đi theo mình bao nhiêu năm vậy à?”
“… Sao khi nãy ta không để ngươi chết quách trong tay Kim Bình Nhi rồi nhỉ…”
“Thôi đi… Nàng ta muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy. Tiểu Phàm, ta nói thật đấy, ngươi cho ta mượn Tiểu Hôi vài ngày đi, để nó gần gũi với Băng Tinh Bạch Hầu một chút, sinh ra một tiểu Tam Nhãn Linh Hầu được không?”
“Biến!”
----------oOo----------
CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ.
MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")