Chương 42: Mai phục (Thượng)
Dịch: Mộc Uyển Thanh
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Cột sáng lôi đình giống như khai thiên tích địa, ẩn chứa thần uy vô địch của đất trời, khí thế chưa từng có từ trước đến nay bổ thẳng xuống bệ đá, bao trùm lấy con Bạch Cốt Yêu Xà. Một tiếng rống thê lương vang lên, bụi cát đá vụn mù mịt. Bạch Cốt Yêu Xà mắt ngập hung khí không ai bì nổi đang giãy dụa gào thét trong luồng ánh sáng, nhưng căn bản chẳng cách gì ngăn được sức mạnh đáng sợ của chân pháp vô thượng ngàn năm Thanh Vân Môn, xương cốt toàn thân bắt đầu gãy ra từng cái. Cho dù nó vận hết sức lực thúc động khối đá xanh biếc kỳ lạ để chống trả, nhưng cuối cùng vẫn bất lực. Trước luồng sáng rực rỡ chói mắt đồng thời ẩn chứa uy lực khủng khiếp, Bạch Cốt Yêu Xà chỉ chống đỡ được một lát liền ngã vật xuống một cách thê thản giữa vô vàn ánh hào quang.
Trong đại sảnh không còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng sấm vẫn đang ầm ầm vang lên, giống như xem nhân gian nhỏ bé như con sâu cái kiến. Ánh sáng chói lọi dần dần mờ đi, tiếng sấm cũng ngừng lại, cột sáng đã biến mất, chỉ có thần kiếm Thiên Gia vẫn tỏa ánh hào quang rực rỡ khắp xung quanh, bay một vòng giữa không trung rồi lặng lẽ quay về trong vỏ. Những người còn sống sót trong đại sảnh đều không kiềm được nhìn về phía đài đá, chỉ thấy sau một nhát kiếm tuyệt thế đó, đài đá ba tầng vốn cực kỳ to lớn đã thình lình bị chém tan tành một nửa, giờ phút này Bạch Cốt Yêu Xà hung dữ đáng sợ đã hóa thành vô số mảnh xương trắng, vung vãi khắp nơi.
Trong đám đá vụn, khối đá tỏa ánh sáng xanh kỳ dị lăn qua một bên, thoạt nhìn cũng không bị ảnh hưởng gì lớn. Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, lúc này cỗ quan tài đen trên đài đá bỗng nghiêng nghiêng đổ vào giữa đám đá vụn, trông rất tàn tạ, kỳ quái ở chỗ cỗ quan tài rõ ràng không bị hủy hoại gì, mặc dù nắp quan chẳng biết đã bị đánh bay tới chỗ nào rồi.
Lục Tuyết Kỳ chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung. Vương Tông Cảnh nghe thấy bên cạnh có một tiếng hoan hô, chính là Tiểu Đỉnh đang nhảy cẫng lên, vẻ mặt tươi cười chạy tới ôm chầm lấy nữ tử xinh đẹp nhưng lạnh lùng ấy, cười “hi hi” nói: “Mẹ!”
Lục Tuyết Kỳ cúi đầu nhìn Tiểu Đỉnh, bắt gặp ánh mắt trong veo sáng ngời của nàng, Tiểu Đỉnh nhất thời rụt cổ lại, len lén thè lưỡi ra, nhưng vẫn ôm chặt nàng không chịu buông tay, mặt cười ha hả, còn dụi dụi cái đầu tròn xoe vào người nàng mấy cái, nháy nháy mắt gọi một tiếng: “Mẹ.”
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều, đưa tay xoa xoa đầu cậu bé, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tòa địa cung hung hiểm dưới lòng đất. Cuối cùng nàng thở dài một hơi có vẻ yên lòng, “hừ” lạnh một tiếng, sẵng giọng nói: “Mới tí tuổi đầu đã gây chuyện rồi.”
Tiểu Đỉnh cười “ha ha”, chẳng chút phật lòng với lời trách mắng của mẹ, cũng không biết có phải ngay từ nhỏ đã quen rồi hay không. Sau đó nó quay đầu nhìn quanh khắp nơi, miệng la inh ỏi: “Cha đâu, cha đâu, cha ở đâu rồi?”
Đúng lúc đó, ở một góc đại sảnh bỗng vọng đến tiếng gió rít, chính là người đàn ôm thâm trầm đang phi thân vọt lên, bay vút về hướng lỗ hổng khổng lồ bị Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết phá hỏng lúc nãy. Bạch Cốt Yêu Xà vừa mất mạng, tất cả tử vật Khô Lâu trong địa cung dưới lòng đất lập tức như bị mất đi sức sống, ngã ngửa xuống đất, không còn sinh khí nữa rồi. Tuy nhiên trải qua chuyện này, trừ người đàn ông thâm trầm đó ra thì số kẻ theo hắn vào đây cũng chỉ còn sót lại ba người mà thôi, giờ phút này cũng nhao nhao xuất pháp bảo bay theo hắn.
Cục diện này sớm đã rõ ràng, từ khi mỹ nữ áo trắng đạo hành cực cao xuất hiện, đến Bạch Cốt Yêu Xà cũng bị nàng một kích chém chết thì cho dù tòa địa cung dưới lòng đất này còn có bảo vật gì cũng không đến lượt bọn hắn sờ tới. Bây giờ chuồn là thượng sách.
Nhìn bốn bóng người đang bay đi, Lục Tuyết Kỳ khẽ nhíu mày, dường như chần chừ một lát, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhận ra thân phận của những kẻ này nên cũng chẳng ra tay ngăn cản. Ngược lại Vương Tông Cảnh đứng ở một bên, phát hiện khi người đàn ông thâm trầm đứng dậy bay đi, hắn chợt thoáng liếc nhìn mình một cái, ánh mắt phảng phất như có thâm ý, khiến Vương Tông Cảnh cảm thấy rất kỳ quái nhưng lại không nói được kỳ lạ ở chỗ nào.
Ánh trăng trong như nước lạnh lùng tỏa xuống từ bầu trời đêm, Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn lên mới thấy rõ trên trần bị phá thủng một lỗ lớn, đường kính ước chừng hơn hai mươi trượng, độ sâu từ mặt đất xuống dưới địa cung ít nhất cũng hơn mấy chục trượng nữa. Dưới ánh trăng vằng vặc có thể thấy phần lớn vách đá cứng rắn trong sảnh đều bị cháy đen, chắc là khi cột sét đánh xuống, nhiệt độ tăng cao khiến những vách đá đều bị đốt cháy than.
Uy lực của chân pháp vô thượng ngàn năm quả thật rất đáng sợ, khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ở phía bên kia, Tiểu Đỉnh hết nhìn đông đến ngó tây chợt la lên. Chỉ nghe “Vù vù” mấy tiếng, từ trên đỉnh thạch động hạ xuống bảy tám bóng người, đều mặc đạo bào đệ tử Thanh Vân. Kẻ cầm đầu là một người mà cả Vương Tông Cảnh lẫn Tô Văn Thanh đều nhận ra, chính là người thường xuyên qua lại trong Thanh Vân biệt viện - Mục Hoài Chính, còn có đám người Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu cũng ở trong đó. Những người này vừa vào tới địa cung dưới mặt đất, đầu tiên đưa mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn khắp bốn phía, sau đó nhao nhao cất tiếng chào Lục Tuyết Kỳ. Mục Hoài Chính dẫn đầu đám người, vẻ mặt cung kính nói:
“Lục sư thúc, người cũng tới đây rồi à?”
Lục Tuyết Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, cũng không nói nhiều mà chỉ khẽ gật đầu. Đám người Mục Hoài Chính dường như đều biết tính cách của Lục Tuyết Kỳ, bèn thi lễ một cái, sau đó nói tiếp: “Lục sư thúc, chúng đệ tử nhận được lệnh của Tăng sư thúc nên chạy tới đây, nghe nói nơi này có bảo vật xuất thế. Có điều tới bây giờ vẫn không thấy Tăng sư thúc đâu, không biết…”
“Ta ở đây.”
Đột nhiên một giọng nói sang sảng từ phía trên vọng tới. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người đàn ông bay xuống đầy vẻ tiêu sái, chính là Tăng Thư Thư. Đám người Thanh Vân vội vàng tiến tới ra mắt, Tăng Thư Thư tùy tiện khoát tay ngăn lại, nói: “Miễn đi, miễn đi. Mấy người các ngươi nhanh chóng xem xét xung quanh nơi này, cẩn thận điều tra, chớ để sót lại yêu nghiệt nào tránh gây hậu họa về sau.”
Đám người Mục Hoài Chính vâng mệnh, lập tức chia nhau ra tra xét quanh đại sảnh, có người còn đến tận cửa đá đằng xa, chỉ có Mục Hoài Chính nhìn về phía Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh rồi đi tới.
Tăng Thư Thư bước đến bên cạnh Lục Tuyết Kỳ và Tiểu Đỉnh, vẻ mặt tươi cười, há miệng như muốn nói chuyện, nhưng lại bị Lục Tuyết Kỳ thờ ơ liếc một cái, nhất thời liền á khẩu không biết nói gì, may là tính hắn vốn lanh lợi, liền cười “ha hả” rồi cúi xuống ôm lấy Tiểu Đỉnh, cười nói: “Tiểu Đỉnh, sao nhóc con như cháu lại nghịch ngợm đến thế, lại còn dám chạy đến nơi nguy hiểm này, không sợ cha mẹ cháu lo lắng hả?”
Tiểu Đỉnh xem ra rất thân thiết với Tăng Thư Thư, liền cười “hì hì” đáp: “Thúc thúc, gần đây người có đồ chơi gì mới không, cho con đi.”
Tăng Thư Thư cười lớn, nói: “Được, đợi hôm nào cháu tới chỗ ta chơi, ta sẽ cho cháu.” Nói xong liền cười cười buông Tiểu Đỉnh xuống, xoay người hướng về phía Lục Tuyết Kỳ, hạ giọng nói nhỏ:
“Hắn đang ở bên ngoài đấy.”
----------oOo----------
CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ.
MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")