Trông thấy Sở Dạ dựa vào tảng đá xanh, không ai dám dễ dàng bước tới.
Dù sao vừa mới nãy Sở Dạ đã giết chết Yêu 'Vương Đại Thao với khí thế khiếp người
Điều này đã khiến tất cả mọi người kinh hoàng.
Tuy nhiên, sự cám dỗ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu quá lớn, hơn nữa lúc này Sở Dạ rõ ràng đang ở trong trạng thái rất yếu
Hiển nhiên đây là di chứng của việc sử dụng. phương pháp bí mật nào đó.
Điều này khiến phần lớn mọi người đều nối lên tâm tư cướp đoạt Thiên Mệnh Dị Thể Châu.
Đúng lúc này, phía sau đám người truyền đến tiếng ồn ào.
Trưởng lão của Chân Võ Tiên Môn và các Tiên 'Đạo Tông Môn dẫn theo đệ tử của mình xua đám đông sang hai bên rồi bước tới
Đối với cách làm của các Tiên Đạo Tông Môn này, những người tu hành không có thế lực chỉ có thể tức. giận mà không dám nói gì.
Sau khi đến gần, Thanh Minh của Chân Võ Tiên Môn đánh giá Sở Dạ một lượt trước, ở sâu trong mắt hắn ta vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến sự ồn tại của Thiên Mệnh Dị Thể Châu, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt Thanh Minh đần đần biến thành sát khí do dục vọng sinh ra.
Tiếng bước chân không ngừng tiến gần về phía Sở Dạ.
Hàng ngàn tu sĩ phía sau cũng theo bước chân của Thanh Minh và bắt đầu tiếp cận Sở Dạ.
Người Gác Đêm đã trấn thủ Trường Uyên tám nghìn năm và chiếm giữ nghĩa cử lớn lao.
Nếu là ngày thường, những tu sĩ Tiên Môn này. còn chú ý đến thanh danh nên tuyệt đối sẽ không bao giờ có bất kỳ xung đột nào với Người Gác Đêm.
Nhưng sự cám dỗ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu quá lớn, nó không chỉ có thể chỉ phối đến vận mệnh của một tông môn mà còn có thể trở thành chìa khóa gánh thiên mệnh.
Vì vậy, bọn họ cũng mặc kệ cái sự giả tạo đó.
Nhìn thấy hành động của Thanh Minh, không một tu sĩ hay tiên môn nào có mặt ở đây ngăn cản hẳn ta.
Rõ ràng là bọn họ đã ngầm thừa nhận hành vi như thế này.
'Vương Thủ Dạ từng nói: Thế giới này rất bẩn thu, không thấy cũng được.
Nhưng hẳn ta vẫn đứng dậy không chút chùn bước.
Dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ thế giới và con người bẩn thiu này. Dường như hắn ta đã thay đổi điều gì đó?
Nhìn những người tu hành kia đang đến gần mình, Sở Dạ thở ra rồi dùng lưng đỡ lấy cơ thể suy yếu của mình và chậm rãi đứng dậy.
Trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút sắc. máu, khiến cơ thể Sở Dạ trở nên tao nhã bệnh tật hơn một chút,
Sở Dạ đứng dậy, hàng ngàn người tu hành vốn đang sáp lại gần Sở Dạ cũng sợ hãi lùi đồng loạt lại nửa bước.
Ở sâu thẳm trong lòng, bọn họ sợ hãi Sở Dạ như một loại bản năng.
Chỉ là Sở Dạ không để ý đến phản ứng của những người này.
Bàn tay mảnh khảnh của hẳn chậm rãi duỗi ra, để cho những giọt mưa đẫm máu rơi xuống lòng bàn tay.
Khi mưa máu rơi xuống, trong miệng Sở Dã cũng vang lên tiếng lẩm bẩm: “Nếu trật tự của nhân gian chỉ có thể được thiết lập thông qua giết chóc. Vậy trò chơi giết chóc đó... sẽ bắt đầu từ nơi này.”
Đột nhiên, tiếng nói của Sở Dạ dừng lại.
Khóe miệng hẳn cũng nhếch lên một nụ cười khó. hiểu.
Trong khi mọi người đang nhìn chăm chú, Sở Dạ uiống máu loãng trong lòng bàn tay của hẳn, nằm chặt tay thành quyền và để ra sau người
Trong mắt hẳn như thể có một bầu trời đầy sao sáng, sâu thẩm vô tận.
Không biết hắn đang trông ngóng nơi nào ở phương xa.
Giọng nói lại vang lên: “Người Gác Đêm Tử Doanh ở đâu?"
Giọng nói của Sở Dạ rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại có thể lọt vào tai của từng người trong Vô Phong Nhai.
Mà hành động của Sở Dạ cũng khiến Vô Phong Nhai rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Nhưng sau một thời gian dài chờ đợi vẫn không có gì xảy ra.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng Sở Dạ đang ra vẻ thần bí thì một bóng người nhanh chóng vụt đến từ phía cuối Vô Phong Nhai, từ trên trời giáng xuống và đáp xuống trước mặt Sở Dạ rồi quỳ gối
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một bóng người khác lại từ trên trời rơi xuống.
Ngay sau đó, từng bóng người lần lượt hạ xuống. và quỳ gối dưới đất.
“Tham kiến ngự tọa!”
Ước chừng có ba trăm bóng người bay từ cuối Võ Phong Nhai đến và xuất hiện trước mặt Sở Dạ
Những người này mặc áo bào mây đen, trên đầu bện năm bím tóc, thắt lưng đeo đao Quỷ Đầu.
Đúng là Người Gác Đêm Tử Doanh đã bị động tĩnh trong Vô Phong Nhai kinh động.
“Chấp đao!”
Đối với những tu sĩ tiên môn trước mặt, Sở Dạ truyền mệnh lệnh cho Tử Doanh mà không nói một lời vô nghĩa.