Tru Tiên Diệt Quỷ


Ngô Siêu Phong dừng lại cách đó mười bước, cười lớn: “Lục Thanh Sơn, đừng căng thẳng, ta chỉ đi ngang qua thôi.”    Sau đó, hắn mang theo Lý Thời và Lý Mục, vênh váo rời đi.    "Thím Hải và những người khác đang gặp rắc rối."    Vương Thuý thở dài.    Lúa mượn đã bị cướp đi, từ nay trở đi họ phải dựa vào rau rừng, cỏ cây để thỏa mãn cơn đói.

Khi mùa đông đến, rau rừng và cỏ dại sẽ chết cóng và khô héo, không đào ra được.    Chồng của thím Hải, Ngô Hải, rõ ràng đã đi làm, nhưng ngay cả khi ở nhà, anh ta cũng không thể ngăn cản Ngô Siêu Phong và đồng bọn.    Nhìn bà Hải và con gái cùng khóc, Lục Ngôn thở dài.    Y chỉ có thể thông cảm, còn việc hỗ trợ lương thực thì không làm được, thậm chí chính bản thân còn không đủ ăn.    Cái thế giới chết tiệt này.    “Ta mấy ngày nay sẽ không đi săn bắn trong núi.”    Lục Thanh Sơn nói.    Bọn họ vốn đã có mối thù với đám người Ngô Siêu Phong, nếu ông đi săn trong núi, bọn Ngô Siêu Phong đến cướp lương thực, hai người Lục Ngôn, Vương Thúy sẽ không ngăn cản được hắn.    “Cha, con muốn cùng cha học săn bắn.”    Lúc này, Lục Ngôn nói.    "Được, mấy ngày nay ta ở nhà dạy ngươi."    Lục Thanh Sơn suy nghĩ một chút liền đồng ý, khiến cho Lục Ngôn rất kinh ngạc.    Trong trí nhớ của hắn, trước đây Lục Thanh Sơn không dạy hắn săn bắn, ông chỉ yêu cầu hắn sau này học tập để đạt được danh vọng, không ngờ hôm nay lại dễ dàng đồng ý như vậy.    Nhưng nói đi nói lại, hiện nay thế giới càng ngày càng hỗn loạn, học giả địa vị càng ngày càng thấp, không có chỗ để sử dụng, lưu vong hơn một tháng, đối với Lục Thanh Sơn là chuyện bình thường để thay đổi ý định của ông ấy.    "Săn bắn được chia thành bắn cung, đặt bẫy, theo dõi các loại, quan trọng nhất là bắn cung, cho nên ta sẽ dạy ngươi bắn cung trước, ngươi đợi ta, ta sẽ chế tạo cung cho ngươi." Lục Thanh Sơn nói    .    Lục Thanh Sơn là một lão thợ săn hơn mười năm, làm ra một cây cung săn bắn bình thường không hề khó, hắn dùng gỗ sồi làm thân cung, vỏ mây dai ngâm lụa làm dây cung, mũi tên được trực tiếp chế tạo bằng tre.


Đến sáng hôm sau, một chiếc cung săn mới toanh đã sẵn sàng.    "Ngôn Nhi, đi theo ta."    Lục Thanh Sơn dẫn Lục Ngôn đi tới một khu rừng trúc cách thôn không xa, trên cây tre đã treo sẵn một tấm bia tên làm bằng gỗ.    Gỗ được đẽo thành hình tròn, ở giữa dùng than vẽ một chấm đen, ở giữa chấm đen vẽ ra chín chiếc vòng lớn nhỏ khác nhau, đánh số từ một đến chín từ trong ra ngoài.    “Trong bắn cung, trước hết thân thể phải vững chắc, tay và vai phải phẳng…”    Lục Thanh Sơn bắt đầu giải thích những điểm mấu chốt của bắn cung, Lục Ngôn chăm chú lắng nghe.    “Tập trung.”    Sau khi giải thích, Lục Thanh Sơn đứng cách mục tiêu ba mươi mét, giương cung cắm một mũi tên, vù một tiếng, mũi tên bay ra như tia chớp, trúng mục tiêu.    "Ngôn nhi, đến thử xem."    Lục Thanh Sơn nhìn Lục Ngôn.    "Vâng!"    Lục Ngôn cầm lấy cây cung săn mới chế tạo, rút ra một mũi tên tre, đứng cách mục tiêu ba mươi mét, cố gắng nhớ lại những điểm mấu chốt mà Lục Thanh Sơn đã giải thích, sau đó rút cung ra và bắn một mũi tên.vù vù...Mũi tên trượt mục tiêu vài mét.    Lục Ngôn khuôn mặt đỏ lên, nhưng chợt biến sắc, lộ ra một tia kinh ngạc.    Bởi vì vào lúc hắn bắn mũi tên, Bí Thư trong đầu đột nhiên xuất hiện, một tia sáng lóe lên.    Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.    Lục Ngôn tập trung kết nối với nó, nhưng không có phản hồi.    “Có liên quan đến việc bắn cung sao?”    Lục Ngôn âm thầm suy đoán.    Lục Thanh Sơn thấy Lục Ngôn sửng sốt, cho rằng vì bắn trượt nên nản lòng, liền an ủi: “Ngôn nhi, lần đầu tiên bắn cung, ngươi lệch hướng là chuyện bình thường.


Lần đầu tiên học bắn, ta còn tệ hơn.

Không tồi đâu, chỉ cần luyện tập nhiều hơn, động tác vừa rồi của con có chút vấn đề..."    Lục Thanh Sơn sửa lại một số lỗi của Lục Ngôn, yêu cầu hắn tiếp tục luyện tập.    Lục Ngôn giương cung, bắn thêm một mũi tên nữa.    Lần này, y nhận thấy rằng khi y bắn mũi tên, cuốn sách trong đầu lại xuất hiện và nhấp nháy.    Quả nhiên là do bắn cung chứ không phải ảo giác.    Lục Ngôn trở nên hưng phấn hơn và tiếp tục luyện tập, tất nhiên, hầu hết các mũi tên tre đều trượt, nhưng một số may mắn đã bắn trúng mục tiêu.    Mỗi khi hắn bắn một mũi tên, cuốn sách trong đầu lại loé lên.    Hắn luyện tập như vậy cho đến giữa trưa, đến khi cánh tay đau nhức thì dừng lại tạm nghỉ, ăn uống nghỉ ngơi xong, Lục Ngôn lại tiếp tục luyện tập.    Ngày thứ hai.    "Ngôn nhi, bắn cung dễ học nhưng khó thành thạo.


Con đã gần nắm vững kiến thức cơ bản.

Bước tiếp theo là luyện tập nhiều hơn.


Theo thời gian, con sẽ tự nhiên nắm vững và thậm chí trở nên tinh thuần”.Hôm nay, với tư cách là một người cha, Lục Thanh Sơn nói rồi chỉ hắn đến tập luyện tại rừng tre, nằm ngay rìa thôn, không cần lo lắng Lục Nhan gặp nguy hiểm.    “Được rồi, cha.”    Lục Ngôn vội vàng cầm cung săn và mũi tên tre đi vào rừng trúc tiếp tục luyện tập.    Vút..vút...    tập đi tập lại quên mất thời gian, đã gần trưa .    Phập !    Mũi tên trúng mục tiêu và rơi vào 'hồng tâm’    “Liên tục đánh trúng mục tiêu ba lần.”    Lục Ngôn lộ ra nụ cười, không ngừng luyện tập, cuối cùng cũng có được thành quả.    Lúc này, bí thư trong đầu anh thay đổi kịch liệt, tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như có lực hút mạnh mẽ, hút lấy ý thức của Lục Ngôn vào trong đó.    Lục Ngôn cảm thấy trước mắt mình tối sầm, ý thức chìm vào bóng tối, sau một khắc, hắn xuất hiện ở một vùng đất vô biên, trước mặt hắn treo lơ lửng một cuốn sách đơn giản, tỏa ra ánh sáng chói mắt.    "Đây là tâm trí ? là không gian ý thức của ta?"    Lục Ngôn thầm nghĩ.    Thứ đang ở đây không phải thể xác mà là ý thức.    Sau đó, lực chú ý của Lục Ngôn hoàn toàn bị bí thư hấp dẫn.    Bí thư rất đơn giản, không phải vàng cũng không phải ngọc, không biết làm từ chất liệu gì, trên đó không ngừng lưu chuyển những đường nét giống như phù văn, ánh sáng từ những đường nét này phát ra.    Dần dần, ánh sáng mờ đi, trên mặt sách hiện lên hai chữ: “Đạo Thư”    Sau đó, Đạo Thư tự động mở ra, lộ ra một tờ giấy trắng tinh, trên đó không có chữ nào, nhưng hiện lên một hình người.    Một lúc sau, hình người đó bay ra khỏi cuốn sách và đáp xuống bên cạnh Lục Ngôn    Điều khiến Lục Ngôn bị sốc là mô hình hình người đã hoàn toàn biến thành 'người' với các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng và trông giống hệt Lục Ngôn    Nhưng không mặc quần áo, thân thể hắn trong suốt, cơ bắp, kinh mạch, xương cốt và nội tạng đều lộ rõ.    "Trên đầu ảo nhân có chữ."    Lục Ngôn cẩn thận nhìn lại phát hiện:Phân thân:bắn cung thông thường : sơ cấp (1%)    Sau khi phân thân này xuất hiện, trong tay hắn xuất hiện một cây cung săn bắn, trên người xuất hiện một túi mũi tên ánh sáng bên cạnh, nó rút ra một mũi tên nhẹ, đặt nó vào dây cung, tạo tư thế tốt và bắn mũi tên.    Tư thế bắn cung giống hệt như của Lục Ngôn    Sau khi bắn một mũi tên, anh ta lại lấy ra một mũi tên khác và tiếp tục bắn.    Lần này so với lần trước, độ mạnh của tư thế đã được điều chỉnh một chút, khiến tư thế tốt hơn và ổn định hơn lần trước.    Lục Ngôn đột nhiên cảm thấy tâm trí sáng suốt, giống như vừa rồi chính hắn bắn mũi tên, hiểu biết về bắn cung cũng sâu thêm một chút.Nó không nhiều, nhưng chắc chắn đang có tiến bộ.    Chẳng lẽ kết quả huấn luyện của bản sao bắn cung sẽ được phản hồi lại cho hắn?    Lục Ngôn vô cùng phấn khích và nhìn chằm chằm vào phân thân bắn cung với sự thích thú.    Bắn cung được chia thành thân và tâm, không có tư tưởng xao lãng, tập trung bắn tên như thể không biết mệt mỏi.    Sau một thời gian, các con số trên đầu phân thân bắn cung đã thay đổi.    Phân thân : bắn cung thông thường, sơ cấp (2%)    và Lục Ngôn cảm giác được hiểu biết của mình về bắn cung rõ ràng là sâu hơn.    "Thì ra là như vậy, chỉ cần phân thân tâm trí luyện tập, chẳng phải kỹ năng bắn cung của ta sẽ ngày càng tiến bộ sao?"    Lục Ngôn vui mừng khôn xiết, hưng phấn nắm chặt tay, đây là cơ hội để anh thay đổi vận mệnh.    “Làm sao thoát ra khỏi ý thức?”    Vừa nghĩ tới đây, ý thức của hắn liền quay trở lại thân xác.    Nhưng chỉ cần tập trung, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh đó trong đầu mình.    Phân thân bắn cung vẫn đang tập trung vào việc luyện tập bắn cung, mỗi lần luyện tập, Lục Ngôn sẽ hiểu rõ hơn một chút về bắn cung.    Nhưng trong vòng nửa giờ, phân thân bắn cung dừng lại, không nhúc nhích, con số cũng dừng lại ở mức 3%    Cùng lúc đó, bụng của Lục Ngôn kêu lên, hắn cảm thấy một cơn đói mãnh liệt.    "Có phải phân thân bắn cung cần hấp thụ năng lượng để tiếp tục luyện tập không? Bây giờ ta đói và không có năng lượng để cung cấp nên nó dừng lại."    Lục Ngôn suy đoán.    Muốn tìm hiểu và xác minh, Lục Ngôn lập tức về nhà, đã đến giờ ăn trưa.    Bữa trưa là khoai lang rừng và rau dại.    Lục Ngôn đói đến mức ăn hai củ khoai lang nặng hơn một cân và một đĩa rau dại.    Quả nhiên, sau khi ăn xong, phân thân bắn cung lại bắt đầu di chuyển, tiếp tục luyện tập bắn cung.    Nhưng khoảng một giờ sau, phân thân bắn cung lại dừng lại, tiến độ dừng lại ở mốc sơ cấp (8%).    Hai củ khoai lang rừng và một đĩa rau rừng sẽ tăng năng lượng nạp vào khoảng 5%.    Bụng của Lục Ngôn lại kêu lên.    Lục Ngôn biết hiện giờ mình đang đói nên đợi thêm một giờ nữa mới nói với Vương Thúy rằng mình cần ăn thêm.    "Ngươi bây giờ cao lớn, nhanh đói bụng, ta luộc cho ngươi thêm hai củ khoai lang rừng."    Vương Thúy cười nói.    Sau khi ăn hai củ khoai lang dại khổng lồ, phân thân bắn cung lại bắt đầu di chuyển, nhưng một giờ sau lại dừng lại.    Đúng như dự đoán, tiến độ tăng 5% và dừng lại ở mức 13%.    Lục Ngon nghĩ tới một khả năng, tiến độ bắn cung tăng lên có liên quan đến năng lượng chứa trong thức ăn.    Hai củ khoai lang rừng phía sau lớn hơn một chút, tương đương với hai củ khoai lang rừng và một đĩa rau rừng của bữa trưa, nên tiến độ cải thiện cũng như nhau, đều là 5%.    Còn mấy tiếng nữa mới đến bữa tối, Lục Ngôn không thể đòi hỏi gì thêm.    Thứ nhất, thực phẩm dự trữ ở nhà không nhiều và không thể ăn liên tục được.    Thứ hai, đói quá nhanh sẽ là bất thường, điều này sẽ làm cha mẹ nghi ngờ, Lục Ngôn không muốn người khác biết về Đạo thư.    Không phải Lục Thanh Sơn và Vương Thúy không đáng tin cậy, nhưng nếu hai người để lộ ra ngoài sẽ là tai họa chí mạng.    Lục Ngôn chịu đựng cơn đói và tập bắn cung trong rừng tre.    Chao ôi!    Mũi tên tre bắn trúng mục tiêu đều đặn và dừng lại ở vòng thứ sáu, tốt hơn nhiều so với trước đây.    “Chỉ vài tiếng mà cũng bằng nửa tháng khổ luyện.”    Lục Ngôn siết chặt cung săn, lòng tràn đầy kỳ vọng về tương lai.    “Không biết Đạo Thư có hỗ trợ việc rèn luyện võ thuật hay không.”    Lục Ngôn nghĩ nghĩ, dự định trước tiên nâng cao kỹ năng bắn cung của mình, sau đó cùng Lục Thanh Sơn đi săn, bán con mồi, sau đó đến võ viện luyện võ khi anh ta có đủ tiền..    Bữa tối là thịt thỏ hầm với khoai lang rừng.    Vương Thúy múc một tô lớn cho Lục Ngôn, phần lớn là thịt thỏ.    Lục Ngôn không hề giả vờ ngại ngùng, ăn hết một bát lớn, chỉ có tiến bộ càng nhanh càng tốt, mới có thể báo đáp tiền bối tốt hơn.    Ăn xong, Lục Ngôn yên lặng nằm trên giường, giảm bớt năng lượng tiêu hao trong cơ thể, để Đạo Thư hấp thu nhiều năng lượng hơn.    Phân thân bắn cung lại bắt đầu luyện tập, lần này tiến độ tổng cộng tăng lên 30%, đạt đến Sơ Cấp (43%).    Quả nhiên, thịt vẫn cung cấp nhiều năng lượng hơn, nhiều hơn khoai lang rừng và rau dại, một cân thịt có thể cải thiện sức khỏe của bạn gấp sáu lần so với hai củ khoai lang dại.    Thời gian trôi qua, đến buổi chiều ngày thứ ba sau khi phân thân bắn cung xuất hiện, Lục Ngôn đang ngồi xếp bằng trong rừng tre, một loạt hiểu biết về việc luyện tập bắn cung trong một thời gian dài hiện lên trong đầu đã nhanh chóng được cải thiện.    Phân thân :bắn cung thông thường: Tiểu thành (1%).    Bắn cung đã đạt đến một tầm cao mới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận