Tru Tiên

   

Tử Trạch, trên đỉnh cổ thụ khổng lồ.

Lục Tuyết Kỳ, Pháp Tướng, Lâm Kinh Vũ cùng Tăng Thư Thư bốn người từ từ hạ xuống một cành cây lớn đâm ngang bừa bãi trên đỉnh cây đại thụ, chỉ thấy bốn bề xung quanh chi chít những vết nứt ngang dọc, cành cây gẫy đổ vô số, mặc dù đều đã rất lâu năm to lớn, nhưng do khi nãy đôi cự thú thượng cổ giao đấu kịch liệt đã làm thay đổi diện mạo nơi này.

Nhưng thời khắc đó, tất cả sự chú ý của bọn họ đều tập trung ở nơi trước mặt. Pháp Tướng khẽ nhíu mày, trầm ngâm không nói. Mấy kẻ đang đứng ở đó, đương nhiên khi xưa trong cuộc giao tranh ở Đông hải Lưu Ba Sơn và Thanh Vân Sơn bọn Pháp Tướng cũng đã từng gặp qua, đích thực là Quỷ Vương Tông Chủ Quỷ Vương cùng hai thủ hạ đắc lực là Thanh Long và U Cơ, lại thêm lúc này có cả một kẻ đã hoàn toàn thay đổi khác xưa, Quỷ Lệ, khỏi cần nói cũng biết mạnh yếu hai bên chênh lệch rõ ràng đến chừng nào.

Chỉ tiếc là sau khi bay lên trên đại thụ, tại nơi chạc ba khi ấy, Thanh Vân Môn Tiêu Dật Tài cùng Phần Hương Cốc Lý Tuân và Yến Hồng đã tách ra bay đi tìm kiếm hướng khác, có ba người ấy lúc này cũng chưa chắc đã địch lại bốn kẻ trước mặt nhưng dù sao cũng là thêm được vài trợ thủ hết sức đắc lực.

Nhưng khác với những gì họ tưởng, phía bên Quỷ Vương Tông tựa hồ như không có ý định động thủ ngay lập tức. Quỷ Vương nheo mắt ngắm nhìn bọn bốn người, rồi từ tốn quay qua Quỷ Lệ nói: “Ngươi xem, chúng ta phải xử trí thế nào với mấy người này đây?”

Quỷ Lệ không trả lời ngay, ngước mắt nhìn Quỷ Vương, chỉ thấy lão sắc diện hòa ái, có vẻ bình ổn, nhưng ẩn hiện trong mắt lóe lên những ánh nhìn sắc bén, sau một lát hắn mới thản nhiên nói: “Tông Chủ người đã tới đây rồi, xử trí việc này thế nào, tự nhiên là do Tông Chủ quyết định”.

Thanh Long đứng ở bên cạnh hơi nhướng mày, tấm hắc sa che mặt U Cơ dường như khẽ khích động, nàng quay qua nhìn Quỷ Lệ.

Quỷ Vương sắc mặt thản nhiên không hề biến đổi, khóe miệng khẽ nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Ngày hôm đó khi ngươi lên đường tới Tử Trạch này, ta đã có nói mọi sự ở đây đều tùy ngươi tác chủ. Ta cùng Thanh Long và U Cơ hôm nay tới đây chẳng qua là để tìm bắt Hoàng Điểu mà thôi. Bốn người trong chính giáo đó nay cũng đều tùy ngươi xử trí, ngươi muốn thế nào thì bọn ta sẽ làm thế ấy”.

“Phì!”

Đột nhiên có tiếng người kinh bỉ lạnh lẽo từ phía trước truyền lại.

Mọi người đều quay qua phía đó, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ sắc mặt như phủ một lớp sương mờ, lạnh lùng nói: “Yêu ma tà đạo, các ngươi cùng chính đạo bọn ta chắc chắn chỉ có quyết một trận sinh tử, việc gì phải bàn đi tính lại như đàn bà, thật tức cười!”

Hắn nói câu đó, tức thì sắc diện Thanh Long tối sầm lại, nhưng Quỷ Vương không ngờ chỉ ngắm nhìn Lâm Kinh Vũ, hoàn toàn chẳng hề tỏ ra giận dữ, ngược lại miệng khẽ mỉm cười, quay qua hỏi Quỷ Lệ: “Người này có phải là Lâm Kinh Vũ, bạn thân từ thở ấu thơ của ngươi không?”

Quỷ Lệ trong lòng rúng động. Từ trước tới giờ, Lâm Kinh Vũ cũng chẳng có mấy danh tiếng ở bên ngoài, không hiểu sao Quỷ Vương lại biết tới hắn, thậm chí còn lập tức nhận ra thì quả là không thể ngờ được. Nhìn nét mặt cười cười của Quỷ Vương, trong tâm hắn đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh.

Quỷ Vương nheo mắt nhìn hắn, ung dung nói: “Ngươi nói đi, làm gì với bọn chúng đây?”

Quỷ Lệ nhìn thẳng vào mắt lão, thản nhiên trả lời: “Giờ việc của chúng ta cũng đã sắp đại công cáo thành, mấy kẻ này cũng chẳng có vai trò gì hệ trọng, bất tất phải để tâm đến. Tông Chủ, ta thấy việc thu thập Hoàng Điểu lúc này mới thực là chuyện cấp bách”.

Quỷ Vương chăm chú nhìn hắn, không nói một lời, không khí trên cục trường nhất thời trở nên an tĩnh.

Thanh Long trong ánh mắt thoáng một nét ưu tư, U Cơ đứng ở bên cạnh lão khuôn mặt khuất sau tấm hắc sa, không biểu hiện ra một chút tình cảm gì, nhưng trông bộ dạng có lẽ cũng không mấy thoải mái. Ánh mắt của U Cơ thấu qua tấm hắc sa, nhìn qua nhìn lại hai người Quỷ Vương và Quỷ Lệ, rồi lưu chuyển về phía trước, xa xa chỉ thấy bốn người bên chính đạo vẫn đứng yên ở đó, Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ đứng sau cùng, sắc mặt lạnh lùng băng giá, nhưng đôi mắt của nàng dường như ngưng tụ nơi thân hình Quỷ Lệ.

Bên dưới dung nhan băng sương ấy, dường như ẩn giấu một nét quan hoài.

U Cơ thốt nhiên giơ tay khẽ hích Thanh Long.

Thanh Long đang trầm mặc băn khoăn, cảm thấy cái hích ấy, liền quay đầu lại nhìn U Cơ, chỉ thấy khuôn mặt nàng dưới tấm hắc sa khinh động khẽ hướng về phía Quỷ Vương. Lão cùng U Cơ khi xưa đều đứng trong Tứ đại thánh sứ của Quỷ Vương Tông, làm sao không hiểu ý nàng, chỉ có điều lúc này trong tâm lão đang có chút phân vân lưỡng lự.

Sau một khắc trầm ngâm, Thanh Long cuối cùng cũng khẽ khàng bước tới sau lưng Quỷ Vương, khẽ hạ giọng nói: “Tông Chủ, Quỷ Lệ nói vậy không phải là không có lý, hiện giờ chuyện hàng phục Hoàng Điểu chúng ta phải sớm an trí trước, chuyện khác tính sau, không thì chút nữa nơi Tử Trạch này, nhân mã Vạn Độc và Hợp Hoan hai phái đó sẽ kéo đến, trì hoãn chỉ e lại sinh biến”.

Quỷ Vương quay lại nhìn Thanh Long, chầm chậm gật đầu: “Ngươi nói phải lắm”, tức thì sâu trong mắt mục quang lấp lánh chuyển động, quay qua nói với Quỷ Lệ: “Tình thế đã vậy, chuyện ở đây giao ngươi xử trí”.

Quỷ Lệ lặng lẽ gật đầu: “Người cứ yên tâm”.

Quỷ Vương nhìn hắn giây lát, đột nhiên cười khẽ, quay mình bước đi. Thanh Long ở phía sau lưng lão cũng quay qua Quỷ Lệ mỉm cười rồi cũng lập tức bước theo Quỷ Vương.

U Cơ thong thả bước về phía trước, qua trước mặt Quỷ Lệ bỗng thấy hắn nhìn mình khe khẽ gật đầu.

Tấm hắc sa che mặt nàng khẽ khích động, nhưng nàng chỉ lặng im không nói gì, lãng lẽ bước đi.

***

Mãi tới khi thân ảnh bọn Quỷ Vương ba người đã hoàn toàn khuất hẳn, Quỷ Lệ mới chậm chạp quay người lại, đối mặt nhìn thằng về phía Pháp Tướng.

Pháp Tướng dặng hắng một tiếng, bước lên trước một bước, khẽ gọi: “Trương sư đệ...”

Quỷ Lệ lạnh lẽo nói: “Ta tên Quỷ Lệ”.

Pháp Tướng nghẹn giọng, phía sau lưng ông Lâm Kinh Vũ khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Tiểu Phàm, ngươi hà tất phải như thế. Ta biết ngươi tâm địa vốn thiện, chẳng qua bị gian nhân mưu hại nên giờ mới phải sa vào ma đạo...”

Pháp Tướng nghe mấy câu đó, cảm thấy có phần chướng tai, miệng khẽ cười khổ, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Chỉ nghe Lâm Kinh Vũ nói tiếp: “... chỉ cần ngươi quay đầu nẻo chính, ta in rằng Đạo Huyền chưởng môn khoan dung đại độ, nhất định sẽ thu nhận ngươi về Thanh Vân Môn trở lại”.

Quỷ Lệ thản nhiên nói: “Tại sao ta phải quay về?”

Lâm Kinh Vũ thân hình chấn động, hai mắt mở to trân trối nhìn người bạn thân từ thời thơ ấu giờ đang đứng trước mặt, chỉ thấy hắn ta đứng nơi đó, giọng nói toát lên một cảm giác lạnh lùng băng giá: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu! (1) Đường ta đi tốt đẹp lắm rồi, không cần môn phái các người phải cứu độ!”

Lục Tuyết Kỳ đứng phía sau cùng thân hình khẽ run rẩy. Tăng Thư Thư đứng cạnh bên nàng, nhìn thấy thần sắc của nàng hiện ra nơi khóe mắt thì khe khẽ nhíu mày, lặng lẽ không nói gì.

Lâm Kinh Vũ sắc mặt phẫn nộ, dấn lên một bước, vừa mở miệng định nói gì đó thì đã bị Pháp Tướng đưa tay ngăn lại.

Pháp Tướng nhìn Lâm Kinh Vũ nhè nhẹ lắc đầu, trầm giọng nói: “Hắn ta đã chìm sâu vào ma đạo, đệ chớ nên vội vàng bức bách, không khéo sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi”.

Lâm Kinh Vũ bị Pháp Tướng chặn lại, vốn đã tức giận lắm rồi, nhưng nghe mấy lời nhẹ nhàng ấy của ông ta, cũng hiểu ra là thực, ngước nhìn Quỷ Lệ, trái tim bỗng mềm đi, tưởng như trước mắt lại thấy cảnh năm nào hai đứa trẻ vô tư chơi đùa, cuối cùng cũng nghiến răng thoái lui về phía sau.

Pháp Tướng trầm ngâm giây lát, nhìn Quỷ Lệ nói: “Quỷ Lệ thí chủ, bất chấp người có thừa nhận hay không, chúng ta cùng với thí chủ cũng có một đoạn duyên nghiệp sâu nặng. Bây giờ Thiên Đế Bảo Khố đã bị hủy, xem ra nơi đây chẳng còn gì là tuyệt thế bảo vật nữa rồi, bất quá chúng ta chia tay nhau ở đây”.

Quỷ Lệ hừ một tiếng, nhìn ông ta hồi lâu rồi chuyển mắt qua những người khác, Lâm Kinh Vũ, Tăng Thư Thư, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt của Lục Tuyết Kỳ.

Người thiếu nữ lạnh lùng ấy đứng ở phía sau cùng, sắc mặt như sương, ánh mắt như nước, sâu không thấy đáy, chẳng biết trong thâm tâm nàng, nơi tận cùng sâu thẳm đang nghĩ những gì?

Quỷ Lệ thu hồi mục quang, không nói một lời, quay lưng đi thẳng.

Đi chưa được bao lâu, Quỷ Lệ đã thoáng nghe sau lưng có tiếng người đuổi tới, hắn nhíu mày quay người lại, tâm khẽ rúng động, chỉ thấy người đang đuổi tới đích thị là Tăng Thư Thư, phía sau lưng gã là Pháp Tướng sắc mặt tựa hồ như cũng rất ngạc nhiên.

Tăng Thư Thư chạy tới trước mặt hắn, Pháp Tướng cũng theo ngay phía sau lưng. Gã nhìn Quỷ Lệ chăm chú một lúc, bỗng nhiên vui vẻ mỉm cười nói: “Ngươi không xuống tay hạ sát ta chứ?”

Quỷ Lệ trông thấy nụ cười ấy của gã, vẫn như ngày nào mới gặp nhau trên đỉnh Thông Thiên Phong tại Thanh Vân Sơn, không một chút đổi thay, tươi vui và cởi mở. Trong chốc lát, ánh mắt của hắn dần dần hòa hoãn trở lại, nhưng thanh âm vẫn thản nhiên như mặt nước: “Có chuyện gì?”

Tăng Thư Thư tặc lưỡi mấy tiếng, nhún vai nói: “Dù thế nào ta và ngươi cũng là bằng hữu, mặc ngươi nghĩ thế nào thì ta cũng vẫn cho là như vậy”. Nói tới đó gã hơi cúi mặt, nháy mắt mấy cái với Quỷ Lệ, hạ giọng nói nhỏ: “Đại ca, có thể cho ta ôm Tam nhãn linh hầu một chút được không?”

Quỷ Lệ khẽ run lên, trong óc tức thì thấy lại cảnh Tăng Thư Thư năm xưa cứ bám riết mình đòi đổi lấy Tiểu Hôi, không hiểu sao lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Kỳ thực hắn từ nhỏ tới lớn ở Thanh Vân Sơn, đối với mỗi nhành cây ngọn cỏ trên ngọn Đại Trúc Phong đều có một tình cảm rất sâu nặng, huống hồ Tăng Thư Thư lại là một trong số ít ỏi bằng hữu của hắn.

Tăng Thư Thư thấy Quỷ Lệ lặng im không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì là phản đối, tâm lý vô cùng cao hứng. Gã xưa nay vốn thông minh không ai bằng, đối đãi với Quỷ Lệ đã gia nhập Ma giáo vẫn như bằng hữu, thực ra trong lòng đã có cân nhắc rất thấu đáo, hiểu rất sâu sắc con người Trương Tiểu Phàm tính tình kiên nhẫn quật cường, nếu hắn đã tâm nguyện điều gì thì dù chết cũng cố hết sức bảo vệ cho được, khả dĩ có thể liên hệ đến tình cảnh hắn hiện giờ, năm xưa quả thực đã mang một vết thương ghê gớm.

Vậy nên từ nãy tới giờ, vì muốn kéo vị hảo hữu này ra khỏi ma đạo, trong đầu Tăng Thư Thư đã suy tính không biết bao nhiêu biện pháp, cuối cùng cũng đạt được một điểm này: lựa thế mà tác động nhưng không được gấp gáp.

Lúc này ánh mắt của gã đang hau háu nhìn Tiểu Hôi ở trên vai Quỷ Lệ, hai mắt sáng rỡ, tươi cười hớn hở: “Tiểu Hôi, là ta nè, có nhận ra ta không?”

Tiểu Hôi đang nằm uể oải trên vai Quỷ Lệ, không hiểu sao mặt mũi đỏ phừng phừng như một gã trung niên say rượu, nghe Tăng Thư Thư kêu réo liền mấy lần mới lừ đừ mở mắt như chẳng còn chút sức lực nào, nhìn về phía Tăng Thư Thư, nhành miệng khẽ kêu “chí chí” hai tiếng rồi lại nhắm nghiền mắt lại.

Tăng Thư Thư không hề tỏ ra tức giận, trái lại trên mặt hỉ hả âu yếm vô cùng, “thèm thuồng rỏ dãi” bốn chữ như in rõ trên trán gã. Quỷ Lệ nhìn thấy biểu cảm ấy của Tăng Thư Thư, dường như mười năm qua chẳng có chút gì đổi khác, thốt nhiên thở dài một tiếng: “Chuyện không còn gì nữa, hôm nay chia tay ở đây. Ngày sau nếu còn có duyên gặp lại sẽ nói chuyện tiếp”.

Tăng Thư Thư lưu luyến rời mắt khỏi Tiểu Hôi, khẽ gật đầu, chuyển qua nhìn sắc diện của Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ lạnh nhạt nói: “Ngày sau nếu chánh ma đối lập, ta và ngươi đối địch, ngươi cứ phóng tay mà hạ thủ, còn...”, hắn nhìn sâu vào mắt Tăng Thư Thư, hồi lâu mới chậm rãi nói tiếp, “Ngươi và ta đạo bất đồng, tất sẽ trở thành địch thủ của nhau, nhưng trong lòng ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu”.

Tăng Thư Thư vô cùng sung sướng, ngoác miệng ra cười, gục gặc đầu, vươn tay ra như muốn vỗ vai Quỷ Lệ một cái thật mạnh, nhưng bất giác cảm thấy có chỗ không ổn, đành rụt tay lại. Tức thì con mắt gã khẽ hấp háy, không biết trong bụng đã nghĩ ra được chuyện gì mà nơi khóe miệng bỗng thoáng một nét cười bí ẩn, moi trong ngực áo ra một vật, đích thị là một quyển sách bìa màu xanh sờn rách te tua, trên bìa chẳng ghi một chữ nào, không rõ là thứ sách gì?

Quỷ Lệ nhăn mày, không hiểu sao cảm thấy quyển sách đó có mấy phần quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra là đã thấy ở đâu rồi.

Tăng Thư Thư lén lút dúi quyển sách vào tay Quỷ Lệ, vừa cười vừa nói khe khẽ: “Huynh đệ chúng ta mười năm hôm nay mới gặp lại, có món quà nhỏ tặng ngươi”.

Quỷ Lệ nhìn bản mặt của Tăng Thư Thư, chỉ thấy sắc diện gã đến bảy phần là hoan hỉ, còn lại ba phần vẻ ngoài thì là kỳ bí nhưng thực chất đích thị là mấy ý niệm nham nhở, tức thì nhíu mày nhìn lại quyển sách trong tay, tiện khẽ giở ra xem...

“A!”

Mặc dù Qủy Lệ hiện giờ định lực đã vững vàng hơn xưa bội phần, nhưng lúc này cũng không kìm được thân hình run rẩy, vội vàng gấp sách lại. Trong quyển sách ấy đích thực là có rất nhiều đồ hình và văn tự, toàn những hình vẽ nam nữ lõa lồ, chính là thứ mà mười năm trước khi hắn còn đương niên thiếu, tại Thông Thiên Phong hôm đó Tăng Thư Thư đã đem ra đòi đổi lấy Tiểu Hôi: Xuân Cung đồ.

“Ngươi...” Quỷ Lệ bỗng bật cười sặc sụa, không sao nói tiếp được nữa.

Tăng Thư Thư trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi không phải muốn hai ta thân bại danh liệt đấy chứ, đừng có mà nói lớn thế kẻo người ta nghe thấy!”

Quỷ Lệ trơ mắt ra nhìn gã, trong lòng bỗng cảm thấy mập mờ hỗn loạn. Trước giờ hắn vẫn nghĩ gã cao đồ Thanh Vân Môn này là kẻ hiếu động náo nhiệt, chẳng biết thế nào mà mấy hành động tưởng chừng như bản tính vô tình của Tăng Thư Thư lại khiến hắn chợt cảm thấy vô cùng thân mật thiết tha, phảng phất mọi chuyện vẫn vẹn nguyên như những ngày xưa cũ.

Tăng Thư Thư mỉm cười nhìn hắn giây lát rồi quay mình bước đi. Gã phen này trong lúc cấp bách nghĩ ra được cách này, quả thực hết sức thâm thúy. Muốn lôi kéo người bạn này từ bỏ ma đạo mà quay về, không khiến hắn ta thừa nhận mối tình bằng hữu vẫn còn sâu đậm này thì không xong. Hôm nay gã chẳng ngại mọi người cười chê mà làm những chuyện nhố nhăng này, quả đã khiến Quỷ Lệ chẳng nói được lời nào, thiết tưởng ngày sau gặp lại, tình nghĩa hai bên nhất định sẽ tốt đẹp hơn nhiều so với hiện giờ.

Nghĩ tới đó, sắc mặt gã không khỏi để lộ nét cười khoái trá. Pháp Tướng đang cùng trở về, coi thấy nụ cười ấy của gã liền hỏi: “Tăng sư huynh, không biết huynh có chuyện gì cao hứng quá vậy?”

Tăng Thư Thư tâm trạng đang vô cùng sảng khoái, quay qua làm bộ mặt quỷ quái với Pháp Tướng: “Phật dạy: không thể nói, không thể nói!”

Pháp Tướng khẽ mỉm cười, quay nhìn lại phía Quỷ Lệ, chỉ thấy hắn vẫn đứng trân trân nơi đó, tay vẫn cầm quyển sách bìa xanh nọ, sắc mặt dường như biểu hiện tâm trạng rất phức tạp, chẳng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì. Pháp Tướng khẽ lắc đầu nói với đồng bạn: “Bây giờ sự tình đã vậy, chúng ta phải đi thôi, nếu còn có chuyện gì ngày sau sẽ tính tiếp vậy”.

Tăng Thư Thư là người đồng ý trước tiên, sau rồi đến Lâm Kinh Vũ và Lục Tuyết Kỳ cũng lặng lẽ gật đầu tán đồng.

Bốn người tức thì hóa ra bốn sắc hào quang, đằng không bay lên, tại giữa không trung vẽ lên một vòng tròn, trong giây lát đã bay mất hút.

Quỷ Lệ đứng trên cành cự thụ, đột nhiên tâm lý cảm thấy mơ hồ phiêu đãng, cảm giác trống trải như vừa mất đi một thứ gì. Ánh mắt hắn vô tình dừng lại ở quyển sách nơi tay, trong chốc lát khẽ vung lên, dường như có ý định vứt quách nó đi, nhưng thế nào lại bật lên một tiếng cười khổ, cuối cùng lại thu tay về, cất quyển sách vào trong áo.

Giây sau, hắn hít một hơi thật sâu, rồi thở dài một cái, xốc lại tinh thần, nói: “Tiểu Hôi, chúng ta đi”.

Tiểu Hôi hai mắt vẫn chẳng thèm hé ra, mơ mơ hồ hồ kêu lên hai tiếng “chi chi”, chẳng biết có phải là trả lời hay không nữa.

Quỷ Lệ khe khẽ mỉm cười, tay phải phất một cái, ngự khởi Phệ Hồn pháp bảo, hóa ra một đạo thanh quang, nhanh như điện chớp thoắt chốc đã rời khỏi cây cự thụ khổng lồ.

***

Đằng vân giá vũ một hồi lâu, xuyên qua đám sương mù chướng khí, từ trong nội trạch ra tới bên ngoài, Quỷ Lệ bỗng bay chầm chậm lại, thoáng xác định phương hướng rồi phóng vụt về phía nhân mã của Quỷ Vương Tông đã bố trí từ trước nơi ngoại trạch.

Tốc độ phi hành của hắn tuy là cực nhanh, nhưng Tử Trạch này rộng lớn vô cùng, áng chừng bay đã được một lúc lâu, bỗng trước mắt hắn hiện ra mênh mang biển cỏ, biêng biếc một màu; chẳng biết bên dưới sóng cỏ mơn man ấy có biết bao nhiêu là cạm bẫy chết người, nhưng tại giữa không trung nhìn xuống, chỉ thấy cảnh sắc như tranh vẽ, khiến người ta tâm hồn vô cùng phấn chấn.

Vừa vào tới khu vực nhân mã của Quỷ Vương Tông trú chân, Quỷ Lệ đột nhiên cau mày, trong không trung bỗng thoảng qua một làn hơi máu tanh nồng quen thuộc, trong giây lát đã phiêu tán theo gió mà biến mất.

Quỷ Lệ tức thì biến sắc, khẽ hừ một tiếng, dưới chân thanh quang bỗng trở nên đại thịnh, từ trên không xộc thẳng xuống dưới.

Thanh quang sắc nhọn từ trên không trung giáng xuống, mang theo những luồng gió mãnh liệt, lướt trên những đám cỏ nước um tùm, những luồng gió vô hình thổi bạt đám cỏ ra hai bên, để lộ mặt nước sóng lăn tăn không ngớt.

Giây lát, Quỷ Lệ đã trông thấy đám người của Quỷ Vương Tông đang tụ tập ở đó, chỉ thấy một đám rất đông đều đang quây lại nơi đây, xem ra đại bộ phận nhân mã của Quỷ Vương Tông vẫn bình an vô sự, lo lắng trong lòng hắn mới vơi đi một nửa.

Bấy giờ, bọn đệ tử Quỷ Vương Tông cũng đã nhận ra Quỷ Lệ từ không trung hạ xuống, tức thì rối rít đứng hết cả dậy.

Quỷ Lệ hạ mình xuống mặt đất, phản ứng đầu tiên của hắn là hai chân mày càng nhăn tít lại với nhau. Nơi này mùi máu huyết tanh tưởi không ngờ vô cùng nồng nặc, xem ra luồng tinh huyết ban nãy ở trên không trung thoáng ngửi thấy chính là từ nơi đây mà ra.

Chúng đệ tử Quỷ Vương Tông đứng một bên tất thảy đều cúi đầu kính sợ. Quỷ Lệ tuy trước giờ không hề lạm sát nhân mạng, nhưng từ lúc hắn tu hành ma đạo thì tâm tính đã thay đổi ghê gớm, khắp người hắn không chủ ý cũng tỏa ra khí thế lạnh lùng tàn khốc, trong Quỷ Vương Tông mà nói, trừ Tông Chủ Quỷ Vương ra thì ngày thường kẻ mà bọn đệ tử úy kị nhất chính là gã trẻ tuổi ưu tú này.

Thời khắc ấy từ giữa chúng đệ tử có một kẻ vượt ra phía trước, thì ra là một nam tử trẻ tuổi, mắt thanh mày kiếm, có phần anh tuấn, chính thị là Yến Hồi.

Chỉ thấy gã bước tới trước mặt Quỷ Lệ, khom lưng hành lễ nói: “Phó Tông chủ, ngài đã về”.

Quỷ Lệ gật đầu nói: “Nơi đây xảy ra chuyện gì?”

Yến Hồi mở miệng định nói nhưng bỗng lại có phần do dự, khẽ đưa mắt nhìn Quỷ Lệ. Quỷ Lệ hiểu ý gã liền bỏ đi về phía trước, Yến Hồi tức thì quay nhìn chúng đệ tử khắp xung quanh một lượt, cao giọng nói: “Phó Tông chủ đã trở về, tất cả hãy về nguyên vị trí, không việc gì phải kinh hoảng”.

Chúng đệ tử dạ ran một tiếng, lập tức tản đi các nơi.

Yến Hồi sải bước tới sau lưng Quỷ Lệ, khẽ hạ giọng nói nhỏ: “Xin đi theo thuộc hạ”.

Nói rồi, gã mau mắn nhằm mé bên phải vắng vẻ mà đi tới. Lát sau, cả hai dừng chân nơi một vùng cỏ rậm rạp um tùm, cao đến ngang thân người, bốn phía không bóng dáng một ai, nhưng xem ra mùi tinh huyết ngày càng nặng nề hơn.

Quỷ Lệ nhìn Yến Hồi xét hỏi, chỉ thấy sắc mặt gã có chút trắng xanh, nói rất khẽ: “Ngài tự mình xem sẽ biết”. Dứt lời, gã bước về phía đám cỏ rậm trước mặt, dang tay vạt đám cỏ ra hai bên.

Quỷ Lệ chậm rãi tiến lại, nhìn qua đám cỏ ấy, tức thì thần sắc đại biến, mới hay ở ngoài bụi cỏ nhìn vào thì chẳng thấy gì lạ cả, nhưng bên trong thì nhuộm đỏ bởi máu người, mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt chỉ muốn ói mửa. Dưới lớp cỏ dày chồng chất mười ba cái thi thể, tình trạng hết sức khủng khiếp, kẻ nào cũng bị gãy dập nát bấy dăm bảy chỗ.

Mấy năm gần đây Quỷ Lệ ở trong Ma giáo đã quá quen với cảnh gió tanh mưa máu, nhưng thủ đoạn tàn khốc tới mức này thì quả thực hắn mới thấy đây là lần đầu.

Hắn nhắm mắt lại, định thần giây lát, lập tức sắc diện trở lại lạnh lùng bình tĩnh, từ từ bước tới xem xét kỹ càng đống thi thể.

Yến Hồi đi theo sau lưng hắn khẽ nói nhỏ: “Đám đệ tử này hôm qua được giao nhiệm vụ cảnh giới phía này, là chỗ xa rời đại đội nhân mã của ta nhất, xa nhất so với tầm quan sát của chúng ta. Mấy tên này thực lực cũng khá lắm, vậy mà không ngờ chỉ trong có một đêm, tất cả đều bị giết sạch mà chẳng ai nghe thấy một tiếng động nhỏ nào”.

Quỷ Lệ sắc diện âm trầm, mục quang lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Hung thủ là ai ngươi có manh mối gì không?”

Yến Hồi không trả lời trực tiếp mà nói: “Phó Tông chủ, ngài lại coi cái này xem”. Quỷ Lệ nhìn theo hắn, chỉ thấy Yến Hồi đi vượt qua đám thi thể khủng khiếp ấy, vào sâu hơn nữa trong đám cỏ rậm rạp, tới một nơi um tùm kín đáo thì thấy thêm một bộ thi hài nữa, tình trạng thân thể tương đối nguyên vẹn, chỉ duy có cánh tay trái không biết thiếu mất đi đâu.

Khóe mắt Quỷ Lệ khẽ dãn ra. Kẻ này hắn có biết, là một đệ tử tên Từ Trùng Hải, trong đám thuộc cấp của hắn thì đạo hạnh vào loại khá cao, không ngờ cũng bỏ mạng nơi này.

Yến Hồi bước lại bên thi thể Từ Trùng Hải nói: “Ngài coi này”.

Quỷ Lệ bước lại gần, nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy trên mặt bùn đất bên cạnh đầu Từ Trùng Hải, cánh tay phải còn lại của hắn đã vạch lên hai chữ:

Ngư, quái.

Chữ “ngư” thì được viết hết sức rõ ràng, nhưng chữ “quái” thì hình dạng khá là nhiễu loạn, có vẻ như Từ Trùng Hải khi viết tới đó thì đã sức cùng lực kiệt mất rồi.

“Ngư quái?” Quỷ Lệ khẽ cau mày.

Yến Hồi gật đầu nói: “Thuộc hạ cũng chẳng hiểu hắn muốn nói gì. Nếu bảo là quanh vùng này có ngư quái yêu nghiệt thì hôm nay sau khi phát hiện xác mấy người này, thuộc hạ đã lập tức tra xét khắp xung quanh, nhưng tuyệt chẳng thấy tung tích gì của ngư quái nào cả”.

Quỷ Lệ khẽ quay mình bước ra ngoài vạt cỏ, Yến Hồi cũng theo sau lưng hắn, bầu không khí bên ngoài vẫn còn rất nặng mùi, nhưng so với trong đám cỏ rậm ấy thì cũng đã dễ thở hơn rất nhiều.

Quỷ Lệ hít sâu mấy hơi, lát sau đột nhiên cất tiếng nói: “Sát Sinh Hòa Thượng sao không thấy ở đây?”

Yến Hồi bỗng trở nên trầm mặc, trả lời: “Hắn hồi sớm nay trông qua tình cảnh này xong thì đã tức giận đùng đùng rồi, đến khi nhìn thấy tư thế của Từ Trùng Hải, nghe ra cái thuyết ngư quái thần bí xuất hiện thì lập tức đuổi về phía nam, định một mình truy tìm tông tích, thuộc hạ nói mãi mà hắn chẳng chịu nghe. Vả lại...”

Gã nói nửa lời đột nhiên ngừng lại.

Quỷ Lệ quay qua nhìn gã hỏi: “Sao?”

Sắc mặt Yến Hồi thoáng một tia uất hận, nói: “Hôm trước Phó Tông chủ đã có nghiêm lệnh rằng trước khi ngài quay về thì môn phái chúng ta không được gây ra xung đột với bên Hợp Hoan Phái và Vạn Độc Môn. Hôm nay xảy ra vụ huyết án này, thuộc hạ chỉ e là do Vạn Độc Môn hoặc Hợp Hoan Phái đã hạ độc thủ, nên mới ngầm sai người tới do thám bên hai môn phái đó, mong tìm ra âm mưu của bọn chúng càng sớm càng tốt, nếu quả đây là việc làm của bọn chúng thì sau này tiện đó mà trả thù”.

Quỷ Lệ chậm rãi nói: “Sự việc xảy ra bất ngờ, ngươi xử lý như vậy không hề sai lầm. Vậy sau khi bọn do thám đã đi rồi thì có kết quả gì không?”

Yến Hồi do dự một chút mới nói: “Việc này, quả là đã vượt ra ngoài sự tiên liệu của thuộc hạ. Nhân mã của Vạn Độc Môn chẳng biết vì lý do gì đã đột nhiên toàn bộ triệt xuất Tử Trạch, nhưng Hợp Hoan Phái thì vẫn còn ở chỗ cũ”, gã nhìn Quỷ Lệ trầm giọng xuống, “cũng phát sinh tình trạng tương tự như bên ta, chết mất 20 người”.

Quỷ Lệ khẽ biến sắc: “Có chuyện này ư?”

Yến Hồi đáp: “Không sai, thuộc hạ đã đích thân tra xét bàn bạc, cũng vừa mới xong ngay khi nãy thôi”.

Quỷ Lệ trầm ngâm không nói gì, đứng yên ở đó, tựa hồ như đang chìm vào suy nghĩ sâu xa. Yến Hồi ban đầu không dám làm phiền hắn, nhưng qua một lúc khá lâu vẫn chẳng thấy Quỷ Lệ mở miệng nói một lời nào, nhịn không được bèn khe khẽ nói: “Phó Tông chủ, bây giờ chúng ta phải xử lý thế nào?”

Quỷ Lệ cũng không trả lời hắn, ngược lại sắc mặt bỗng nhiên dường như nhớ ra được điều gì, quay lại nói với Yến Hồi: “Trước khi ta quay về, Quỷ Vương Tông chủ có ghé qua đây không?”

Yến Hồi tức thì biến sắc, lập tức gật đầu đáp: “Có”.

Ánh mắt Quỷ Lệ bỗng lóe lên: “Có nói gì không?”

Yến Hồi nói: “Tông chủ và Thanh Long, Chu Tước hai vị thánh sứ cùng đi với nhau tới đây. Lão nhân gia khi đó nhìn thấy tình cảnh ấy thì sắc mặt tỏ ra rất khó coi, mãi sau cùng mới nói một câu là sự tình ở đây nhất thiết giao cho Phó Tông chủ về xử lý, rồi cùng với hai vị thánh sứ đi mất”.

Quỷ Lệ sắc mặt không biểu lộ một chút tình cảm gì, lại trở về trạng thái trầm mặc. Yến Hồi đương nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện giữa Quỷ Vương và Quỷ Lệ bất ngờ đã chuyển biến thành một mối quan hệ hết sức vi diệu, chỉ dám đứng một bên lặng lẽ quan sát hắn.

Hồi lâu sau, Quỷ Lệ mới gật đầu nói: “Chuyện hôm nay ngươi xử lý rất tốt. Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta ở Tử Trạch đã đến hồi kết, từ thời khắc này, ngươi lập tức thống lãnh bọn thuộc hạ rời khỏi nơi đây, quay về Hồ Kỳ Sơn”.

Yến Hồi gật đầu nói: “Còn Phó Tông chủ thì sao?”

Quỷ Lệ quay đầu ngước nhìn những chòm mây trắng hờ hững phía chân trời, một mầu trắng thanh khiết vô sự vô ưu, nào ai có thể biết nổi bên dưới những chòm mây ấy còn biết bao nhiêu những lần máu chảy mạng vong có thể xảy ra?

Hắn chầm chậm nói: “Sát Sinh Hòa Thượng tuy hành động bốc đồng, nhưng thuật truy tìm tung tích lại có chỗ độc đáo. Hiện giờ ngư quái lai lịch bất minh, lại đã hạ sát thủ hạ của ta, ta tự nhiên phải truy ra nguồn ngọn”.

Yến Hồi khẽ cúi đầu đáp: “Rõ”.

Quỷ Lệ gật đầu nói: “Ngươi đi đi”. Dứt lời, ánh mắt hắn hướng nhìn về phía nam, chỉ thấy nơi ấy biển cỏ mênh mang, gió vi vút lướt qua Tử Trạch, chẳng biết còn ẩn tàng biết bao nhiêu bí mật chưa hé lộ.

Không biết tại sao, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng của mấy ngày hôm trước, khi hắn cùng với Kim Bình Nhi và Tần Vô Viêm bí mật gặp nhau, bất ngờ gặp Tiểu Hoàn bị một quái nhân thần bí đầu cá tấn công...

Chú giải:

(1) “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”: Câu này lấy trong Lão Tử - Đạo Đức Kinh, nghĩa là “Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm”. Chó rơm là thứ dùng để đốt đi như vàng mã, không có mấy giá trị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui