Trư Tiểu Muội

"Ừng ực, ừng ực! Đói quá à, "

Đông Phương Nhạc Nhạc bị đói tỉnh, tựa như mộng du vén
chăn ra khỏi giường, vừa ngáp, vừa đi về hướng bàn bên cạnh , hai mắt còn say
ngủ khép hờ, chỉ dùng hai tay lục lọi ở trên mặt bàn, nhưng nàng tìm mãi cũng
chỉ quơ vào khoảng không trống rỗng, không có bánh ngọt, cũng không có nước
trái cây, cái gì cũng không có!

"Hửm?" nàng mở ra mắt to tỉnh táo lại, tại
sao không có ai giúp nàng chuẩn bị bữa đêm? Đói bụng như vậy nàng sẽ không ngủ
được đâu!

Nàng giận dỗi thật lâu, à, đúng rồi! Nàng bây giờ
không phải là ở phòng của nàng, mà là ở nhờ trong nhà lão bá , khó trách bọn họ
không biết được thói quen của nàng.

"Đói quá à!" Nàng không chịu được nhất chính
là bị đói đó.

Nếu người của Triển Viên biết nàng một ngày trừ ba bữa
cơm, còn phải cộng thêm điểm tâm buổi chiều cùng bữa đêm buổi tối, ngoài ra,
còn phải cung ứng ăn vặt vô hạn, sợ rằng sẽ bị dọa đến mức không dám chứa chấp
nàng nữa.

Ai! Đều do ban ngày nàng quá mệt mỏi, vừa đụng đến
giường đã ngủ say sưa, hơn nữa, ngủ đến mức bỏ lỡ luôn bữa tối!

Hiện tại không có thứ gì có thể lấp đầy bụng của nàng,
hu hu hu. . . . . . Làm sao đây?

Ừng ực, ừng ực! Bụng của nàng lại đang hát bài Kế Bỏ
thành Trống nữa rồi, nàng mãnh liệt nuốt nước miếng, a! Nếu không ăn gì vào sẽ
rất khó chịu đây! Nhưng đã hơn nửa đêm, người của Triển Viên đều ngủ cả rồi,
nàng phải đi đâu để tìm người hỏi thức ăn đây?

Nàng rất nỗ lực dùng cái đầu nhỏ của nàng suy nghĩ
tiếp, nàng chỉ còn có một cách ---- đó chính là từ mình đi ra ngoài tìm một
chút thức ăn!

Hoặc giả, nàng có thể ở trong phòng bếp tìm được thức
ăn thừa, cơm thừa, lấp cho no bụng của nàng trước.

Đông Phương Nhạc Nhạc rón ra rón rén đi ra khỏi cửa
phòng, hết lần này tới lần khác lại không biết được phòng bếp ở hướng nào,
không thể làm gì khác hơn là tùy tiện đi dạo lung tung thử vận khí một chút!
May mắn làm sao để cho nàng tìm được Bách Hiên, nhớ đến thanh âm kì quái mà ban
ngày nàng nghe được, chính là từ nơi này đầu truyền tới, dưới sự thúc giục của
lòng hiếu kỳ, nàng muốn đi vào nhìn trộm thử xem đó là gì.

"Ta chỉ là đi vào ngắm một cái, chắc sẽ không sao
đâu nhỉ, dù sao tất cả mọi người đang ngủ, cũng sẽ không có ai biết ta len lén
đi vào." Đông Phương Nhạc Nhạc mừng thầm tự lẩm bẩm.

Nàng giơ bàn tay nhỏ bé lên đẩy cánh cửa màu đỏ, phát
hiện đã bị người khóa trái từ bên trong. Hàaa...! Nhưng chuyện này làm sao làm
khó được nàng chứ.

Chỉ thấy nàng đề khí nhảy một cái, hưu! liền trèo
tường, thuận lợi rơi xuống đất.

Thì ra bên trong là một khu nhà tương đối khí phái,
Đông Phương Nhạc Nhạc ngó nghiêng nhìn cánh cửa sổ đóng chặt phía trước, ghé
đầu vừa cửa sổ dò xét, nàng dùng ngón tay trỏ thấm chút nước miếng, ở trên cửa
giấy chọt một cái lỗ nhỏ, đó đem mắt đi đến gần, bỗng dưng, mặt nàng lộ vẻ mừng
rỡ, bởi vì qua ánh nến leo loét trên bàn, nàng mơ hồ nhìn thấy trên bàn vẫn còn
đầy ắp thức ăn đang vẫy gọi nàng.

"Oa tắc! Có thức ăn! Quá tuyệt vời."

Lần này nàng không còn nhờ được gì nữa, tự mình đẩy
cửa ra bay vào, tùy tiện an vị xuống hưởng dụng, mặc dù thức ăn cũng đã lạnh,
nàng cũng không thèm hâm lại, lúc này chỉ cần có cái ăn là tốt rồi.

"Thật sự rất ăn ngon nha!" Trên đời này
không có cảm giác nào hạnh phúc hơn là được ăn no bụng.

"Ngươi là ai? !" Một tiếng quát giận dữ đột
nhiên ập đến.

Nàng bị thứ gì đó trong miệng làm nghẹn lại, "Khụ
khụ khụ!" Đông Phương Nhạc Nhạc dùng sức đấm ngực, ho khan không ngừng.

Triển Mộ Bạch mới định đi ngủ, liền nghe bên ngoài
phòng truyền đến thanh âm kỳ quái, cầm nến từ nội thất ra ngoài nhìn thử xem đó
là tiếng gì, hắn còn tưởng rằng là tên trộm không có mắt nào đó, muốn đến phòng
của hắn trộm đồ! Làm sao cũng không ngờ tới tên tiểu tặc này trộm lại là thức
ăn tối hắn không thèm động đến! Hơn nữa, còn không chút kiêng kỵ ăn uống rất
thoải mái.

Hắn cầm nến từ từ tiến lên, bỗng nhiên quát lên:
"Đừng động đây! Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!"

"Khụ, khụ, khụ!" Đông Phương Nhạc Nhạc vỗ
ngực không ngừng, mặt chỉ trích mà nói: "Không phải tại ngươi lên tiếng
đột ngột sao! Như vậy sẽ dọa chết người đó, ngươi có biết hay không?"

Cái....Cá...i gì! Tên tiểu tặc này còn là một nữ nhân,
hơn nữa, nghe thanh âm tựa hồ vẫn còn rất non nớt, Triển Mộ Bạch nghĩ thầm.

Triển Mộ Bạch lại đến gần, lúc này mới thấy rõ diện
mạo của đối phương, thì ra là một tiểu cô nương béo tròn, chẳng qua, trên gương
mặt tròn vừa trắng vừa mềm, hai má hồng hào, giống như một quả táo ngon miệng,
làm cho người ta hận không thể cắn nàng một cái, càng làm cho hắn bất ngờ chính
là, tên nữ tặc này cư nhiên dám can đảm trợn đôi mắt to, nhìn thẳng vào hắn
không hề chớp mắt, làm cho trong lòng hắn tự dưng dâng lên một ngọn lửa vô
danh.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì đẹp mắt hay
sao?" Hắn không thích có người khác nhìn mình chòng chọc, giống như nhìn
quái vật vậy .

Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêng đầu, mặt không hiểu hỏi:
"Không thể nhìn sao?"

"Không sai."

"Được rồi! Không nhìn thì không nhìn, vậy ta ăn
được chưa!" Cái bụng nhỏ của nàng vẫn chưa được lấp đầy !

Triển Mộ Bạch ngây người như phỗng, kinh ngạc nhìn tên
nữ tặc to gan lớn mật này, lấy tư thế gió thu cuốn hết lá vàng, lập tức đem
thức ăn trên bàn ăn hết trống trơn.

"Ngươi cho rằng ngươi ở đây làm gì?" Chưa
từng có người không nhìn tới sự hiện hữu của hắn như thế.

"Ăn cơm a!" Đông Phương Nhạc Nhạc thỏa mãn
buông chén đũa xuống , còn ợ một cái thật to,

"Thật tốt quá, tối nay có thể ngủ ngon giấc
rồi." Nàng đói bụng muốn đi nằm ngủ cũng không được.

Hắn nhất thời giận không kềm được, "Những thứ
ngươi mới vừa ăn đó chính là của ta!”

"Nhưng bụng của ngươi lại không đói mà."
Nàng vô tội nói.

"Ai nói ta không đói bụng hả ?" Triển Mộ
Bạch nổi giận trách mắng.

Đông Phương Nhạc Nhạc cảm thấy người này thật sự không
nói đạo lý, "Nếu như ngươi đói đã sớm ăn, cũng sẽ không để đến nửa đêm
canh ba, thức ăn cũng đã nguội lạnh, huống chi, ta cũng đã ăn vào trong bụng
rồi, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta ói ra sao?"

"Ta chính là muốn ngươi ói ra." Hắn bá đạo
nói.

Nàng nhăn mày, mặt phấn đầy vẻ suy tư hỏi: "Nếu
ta ói không ra làm sao đây?"

Triển Mộ Bạch dùng mắt trợn trắng liếc nàng, dáng vẻ
như nhất quyết không buông tha người."Hừ! Vậy thì đền bàn thức ăn đó cho
ta."

"Ngươi thật quá hẹp hòi mà! Chẳng qua chỉ ăn của

ngươi mấy món ăn thôi! Đã tính toán chi li như thế, uổng cho ngươi là một nam
nhân, thật là xấu hổ quá mà." Đông Phương Nhạc Nhạc khinh thường liếc xéo
hắn, "Được rồi! Ngày mai ta dẫn ngươi đến Đắc Ý lâu ăn cơm được
chưa!"

"Món ăn ở Đắc Ý lâu rất đắt, ngươi có tiền trả
sao?" Nếu như nàng có tiền ăn quán ăn lớn, cũng sẽ không tới trong phòng
của hắn ăn trộm thức ăn nguội lạnh này.

Đông Phương Nhạc Nhạc lần đầu tiên dùng tư
thái"Đung đưa" nói chuyện."Dĩ nhiên, ta còn có thể ăn miễn phí
một tháng, một đồng tiền cũng không cần tốn đó !"

Hắn cười nhạo một tiếng, "Sao có thể như vậy?
Ngươi cho rằng lời nói dối này sẽ gạt được ta sao?"

"Gạt người là con chó nhỏ, " Nàng đánh một
cái ngáp không thục nữ chút nào, "Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta hiện
tại quá buồn ngủ rồi, muốn đi về ngủ trước, ngày mai lại tới tìm ngươi."

Triển Mộ Bạch lập tức bước một bước dài ngăn trở đường
đi của nàng, "Ngươi đừng mong chạy trốn!" Nếu như nàng chạy mất, hắn
tới chỗ nào tìm người đòi nợ đây?

"Người ta thật sự rất buồn ngủ mà!" Nàng lại
đánh cái ngáp thật to, miệng há to đến mức bên trong có mấy cái răng đều nhìn
thấy được rất rõ ràng"Ta sẽ không trốn , ngươi yên tâm đi, ngủ ngon, ngày
mai gặp."

Hắn sững sờ vài giây, trơ mắt nhìn theo thân ảnh của
Đông Phương Nhạc Nhạc biến mất ở tại cửa ra vào, khi hắn nghĩ đến việc đuổi
theo người thì đã sớm không thấy bóng dáng của nàng, mà trên cửa chính, cánh
cửa vẫn còn đóng kín, như vậy nàng đi ra ngoài bằng cách nào?

Chẳng lẽ hắn thật sự gặp quỷ? Còn là một con quỷ chết
đói?

"Nàng rốt cuộc là ai?" Nhìn bộ dáng của nàng
quả thật không giống tặc, chẳng lẽ là khách trong nhà?

Trong lúc những suy nghĩ giao đấu không ngừng, Triển
Mộ Bạch nhớ tới một chuyện thật quan trọng, mới vừa rồi, lúc nàng nhìn thấy mặt
của hắn lại không hề thét chói tai, cũng không té xỉu, hại hắn hừng hực quên đi
khiếm khuyết của bản thân, chỉ lo cùng nàng tranh luận!

Ghê tởm! Lại dám bò đến đỉnh đầu của hắn giương oai!
Hắn không phải là bắt nàng đuổi ra ngoài là không thể mà.

"Người đâu!" Triển Mộ Bạch không nhịn được
kêu lên.

Những hắn kếu mấy tiếng liền, vẫn không ai đáp lại,
giận đến mức hắn đạp ghế, bàn cho hả giận.

"Đáng chết! Mọi người chết đi đâu hết rồi?"
Hắn biết người làm trong phủ cũng rất sợ hắn, trừ lúc đưa thức ăn đến cho hắn,
có thể nhanh chóng biến mất lúc nào thì hay lúc ấy, không có người làm đáp lại
là rất bình thường, nhưng hôm nay thì lại khác.

Tối hôm qua, nha đầu ăn trộm thức ăn đó không phải nói
buổi sáng sẽ tìm đến hắn sao? Hiện tại mặt trời cũng đã lên cao rồi, hắn ngay
cả một bóng ma cũng cũng không nhìn thấy, đây rõ ràng là đang lừa gạt hắn sao!

Hắn biết mà! Ai cũng ước gì cách hắn càng xa càng tốt.

Triển Mộ Bạch tức giận gầm thét, "Người
đâu!"

"Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì rồi hả
?" Triển phu nhân đang cùng con gái Triển Mộ Hồng đang định đến nhìn thử
xem con trai của mình ra sao rồi, ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng gầm thét của
hắn, hai người hoảng sợ khẩn trương chạy vụt vào, “Ai làm con tức giận vậy?”

Hắn không có sắc mặt tốt giận dữ hỏi: ",Các ngươi
tới làm gì?"

Triển Mộ Hồng khẽ biến sắc, nhẹ giọng trách cứ,
"Tam ca, sao ca có thể dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mẹ?"

"Ta không có mời các ngươi tới." Một tia hối
hận bỗng chốc xẹt qua đáy mắt Triển Mộ Bạch, nhưng hắn lập tức quay lưng đi,
không để cho mẫu thân và muội muội nhìn thấy gương mặt quỷ của hắn.

"Tiểu Tam, mẹ đã lâu không thấy được mặt con, con
quay sang đây cho mẹ nhìn một chút có được không?" Triển phu nhân kêu nhũ
danh của con trai, cố nén đau lòng hỏi.

Hắn hung ác quyết tâm không nhìn mẫu thân cầu khẩn,cát
giọng mỉa mai nói: “Xấu xí như quỷ, có gì đẹp mắt hay sao? Ta không cần bất
luận kẻ nào đồng tình, tất cả các người đều đi ra ngoài cho ta, "

"Tam ca, chúng ta là thân nhân của huynh, bất kể
huynh biến thành hình dáng như thế nào, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không ghét
bỏ huynh."

Triển Mộ Hồng bởi vì hắn cố ý đẩy mọi người ra khỏi
hắn, mà cảm thấy vô cùng đau lòng.

Triển Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, "Lời nói thật
là dễ nghe, gương mặt này cũng không phải ở trên người các người, các người dĩ
nhiên nói thật nhẹ nhàng rồi, nhưng các người có ai chân chính hiểu rõ cảm thụ
của ta? Ta không muốn các người thương hại ta, như thế sẽ làm ta cảm thấy ghê
tởm, nếu như các người thật sự muốn tốt cho ta, thì đừng quan tâm đến ta nữa là
được."

"Tiểu Tam, con là hài tử mà mẹ mang thai mười
tháng sinh ra, mẹ sao có thể không quan tâm đến con được chứ? !" Triển phu
nhân than thở khóc lóc, lòng như đao cắt hỏi: "Con hãy cho mẹ biết, mẹ
phải làm so mới khiến con vui vẻ trở lại?"

Hắn cắn chặt hàm răng, không để cho sương mù trong hốc
mắt ngưng tụ thành lệ."Chỉ cần các người cách ta xa một chút, ta sẽ rất
vui vẻ rồi, mẹ chỉ cần xem như không hê sinh ra đứa con trai này là được
rồi."

Triển phu nhân nức nở nghẹn ngào, khóc ngã nhào vào ở
trong ngực tiểu nữ nhi.

"Mẹ, nếu Tam ca không hoan nghênh chúng ta, chúng
ta đi thôi!" Triển Mộ Hồng không tha thứ trợn mắt nhìn bóng lưng lạnh như
băng kia, trấn an nói: "Mẹ, đừng khóc sẽ tổn hại thân thể."

Nghe tiếng khóc của mẫu thân xa dần, Triển Mộ Bạch
phẫn nộ quơ tay đùa bình trà thượng đẳng trên bàn xuống đất, , những mảnh vụn
kia tựa như tim hắn lúc này. . . . . .

Lúc nửa đêm, một bóng đen nho nhỏ bay qua tường rào
Bách Hiên.

Giống như có dự cảm nàng sẽ đến, Triển Mộ Bạch đặc
biệt bày thức ăn trên bàn đầy đủ ba người ăn no, đang chờ con cá lớn cắn câu.

Thói quen thích ăn uống đã ăn sâu vào trong đầu óc của
Đông Phương Nhạc Nhạc, nàng mới không thèm quan tâm đó có phải là bẫy rập hay
không, nghênh ngang ngồi xuống liền ăn.

Hiện tại nàng mới thực sự cảm nhận được rằng ra khỏi
cửa thật không giống như ở nhà, kể từ ngày đó sau khi cùng Uy Uy mỗi người đi
một ngả, bên cạnh nàng không có ai phục vụ ăn uống bắt đầu cuộc sống hàng ngày,
cũng không có điểm tâm ăn dễ như trở bàn tay, lại còn phải băn khoăn tiền trên
tay mình còn lại bao nhiêu, hoàn toàn không thể ăn uống một cách thoải mái
được, thật sự là quá vất vả rồi!

Sớm biết nàng đã không thèm đồng ý với Uy Uy ra ngoài
tìm tướng công làm gì, nàng tình nguyện ỡ mãi trong nhà, biến thành heo cũng để
cho cha nuôi nuôi mình.

Mặc dù thời gian này, ở tại Triển Viên xác thực có thể
tiết kiệm được không ít ngân lượng, nhưng nàng lại không dám da mặt dầy yêu cầu
người ta dặn dò phòng bếp bày sẵn thức ăn vặt cho nàng có thể ăn uống mọi lúc,
để thỏa mãn bụng của nàng, hại gò má nàng thật vốn là tròn trịa bây giờ lại gầy
gò không ít, hu hu hu. . . . . . Nàng rất muốn về nhà! Không được, nếu Uy Uy
biết nàng bỏ dở nửa chừng, nhất định đem nàng mắng đến thối đầu, nói không
chừng còn sẽ cùng nàng cắt đứt quan hệ, không thèm quan tâm đến nàng nữa.

Mặc dù trong lòng nàng buồn bã số mạng của mình thật
khổ, nhưng cái miệng nhỏ nhắn một khắc cũng không hề dừng qua, bộ dáng kia

khiến cho Triển Mộ Bạch đứng ở chỗ tối giận đến nghiến răng.

Hắn cũng không nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi hỏi:
"Ngươi lại tới ăn trộm?"

"Thì ra ngươi còn chưa ngủ à!" Nàng nhếch
miệng cười nói: " Ngươi thật sự là người tốt, biết ta nửa đêm sẽ đói bụng,
còn đặc biệt chuẩn bị thức ăn như thế này để mời ta."

Mặt của Triển Mộ Bạch nhất thời tối một nửa,
"Những thức ăn này ăn có ngon hay không?" Hắn hỏi được tâm không cam
lòng, tình không nguyện.

"Ăn ngon." Đông Phương Nhạc Nhạc giơ ngón
tay cái lên khen.

Hắn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười
mà nói: "Vậy ngươi cần phải ăn nhiều một chút."

"Cám ơn." Nàng nói tiếng cám ơn, lại liếc
thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, thần kinh nàng dù có lớn hơn nữa
cũng nhìn ra được tình huống không đúng."Ta, ta chỉ là muốn giúp cho
ngươi, dù sao nhiều món ăn như thế, một mình ngươi cũng ăn không hết."

"Hừ! Ăn không hết là chuyện nhà ta, ta đâu có cầu
xin ngươi." Triển Mộ Bạch khó chịu bĩu môi nói.

Đông Phương Nhạc Nhạc cười nịnh bợ nói: "Đừng
giận dỗi như thế mà! Ta tới giúp ngươi gắp thức ăn, ngươi mau ăn đi, nếu không
lại để cho ta ăn sạch, đến lúc đó ngươi cũng không nên trách ta đó!"

"Ta mới không cần ngươi gắp thức ăn!" Hắn
trẻ con kêu lên.

"Không ăn thì không ăn, có gì giỏi chứ."
Bình thường nàng không thích cùng người khác so đo, cũng không có nghĩa là nàng
không biết nổi giận! Nếu hôm nay đổi lại là Uy Uy ở chỗ này, đã sớm đem hắn
chỉnh đến kêu cha gọi mẹ rồi.

Triển Mộ Bạch nghe thấy, cơn giận lại trỗi lên lần
nữa. "Ngươi nói cái gì? !"

"Đừng ồn mà, bụng của ta đói quá nè." Đông
Phương Nhạc Nhạc gắp một ái đùi gà thả vào trong miệng gặm, nàng quyết định
không thèm chấp nhặt cùng hắn.

"Ngươi. . . . . . Ngươi là heo a! Cả ngày lẫn đêm
chỉ biết ăn ăn ăn." Hắn cực kỳ tức giận, cố ý lớn tiếng chê bai nàng.

Mí mắt nàng ngay cả nháy mắt đều không thèm nháy mắt
một cái nói: "Thật ra thì, làm heo không tồi." Uy Uy thường mắng nàng
là heo, cho nên, nàng đã sớm quen rồi."Hơn nữa, heo thật đáng yêu, ngươi
không cảm thấy sao?"

"Ngươi đã thích heo như thế, vậy sau này ngươi cứ
đổi tên gọi là heo tiểu muội thì được rồi." Hắn cũng không tin trên đời
này có cô nương nào không thích làm đẹp mỹ, bị người hình dung làm heo còn
không nổi giận!

"Tùy ngươi." Chỉ cần hắn đừng tiếp tục ở bên
tai của nàng lải nhải này nọ nữa là được rồi. Trước kia Uy Uy luôn càu nhàu ở
bên tai nàng, nàng cũng không hy vọng thêm một người nữa.

Hắn nghe thấy hơi bị nổi dóa, "Ngươi, ngươi"

Tại sao nàng một chút cũng không sợ hắn? Còn quang
minh chính đại xông tới giành thức ăn của hắn?

Đáng sợ, nhìn nàng ăn say sưa ngon lành, hại bụng của
hắn cũng đói meo.

Hừ! Hắn mới không để cho nàng chiếm tiện nghi đâu.

"Đừng giành đùi gà của ta!" Triển Mộ Bạch
tiên hạ thủ vi cường, cứng rắn đoạt mất chiếc đũa của nàng.

Đông Phương Nhạc Nhạc cương quyết giành lại,cong cánh
môi mọng nói

"Đó là của ta!"

Hắn quá ghê tởm mà!

"Ai nói?" Hắn há miệng to cắn một miếng
thịt, đắc ý liếc nàng.

Nàng không vui liếc hắn một cái, thôi! Không cùng hắn
so đo. Nàng quyết định hướng mục tiêu khác hạ thủ, tránh cho lại bị người nào
đó nhanh chân đến trước.

"Đó cũng là của ta đấy!" Hắn quát to một
tiếng.

Cứ như vậy, hai người giống như tiểu hài tử giành ăn
đồ trên bàn, cũng không lâu sau, một bàn tràn đầy món ăn giống như bị dịch châu
chấu càn quét toàn bộ thấy đáy.

"Ăn ngon thật đó!" Đông Phương Nhạc Nhạc
thỏa mãn vỗ vỗ bụng.

Triển Mộ Bạch sững sờ, tại sao chuyện lại biến thành
như thế này? ! Tối nay hắn vốn định đợi nàng tự chui đầu vào lưới, mới hảo hảo
dạy dỗ nàng cho nàng biết mặt, kết quả lại thay đổi hoàn toàn.

Không được! Hắn không thể tiếp tục bị heo tiểu muội
này dắt mũi được.

"Ngươi tên là gì?" Muốn đối phó địch nhân,
phải thăm dò tung tích của đối phương trước.

Nàng ngáp vắn ngáp dài, "Đông Phương Nhạc Nhạc.
Ngươi thì sao?"

"Hừ! Ngươi không có tư cách hỏi." Hắn bày ra
dáng vẻ ngạo nghễ.

"Nghĩ cũng biết ngươi nhất định không phải là nhân
vật quan trọng gì, cho nên mới ngượng ngùng nói tên ra, đúng không?” Nàng cố ý
kích hắn, người ta chỉ là lười phải động não mà thôi, chứ cũng không có nghĩ là
nàng ngu ngốc đâu nhé!

"Ai nói ta không phải là nhân vật quan
trọng?" Triển Mộ Bạch bị nàng kích như thế, liền tự động báo ra thân
phận."Ta tên là Triển Mộ Bạch, đường đường là Tam Thiếu Gia của Triển
gia, ở Triển Viên này, không có ai dám không nghe lời ta nói."

Nàng không tin liếc hắn một cái, "Ngươi có vĩ đại
như vậy không đó?"

Triển Mộ Bạch quắc mắt chất vấn: "Ngươi hoài nghi
à? Ta lại hỏi ngươi, tối hôm qua trước khi ngươi đi, không phải đã hứa ban ngày
sẽ tới tìm ta sao? Tại sao không thấy bóng dáng?" Hắn sẽ không bao giờ
thừa nhận rằng mình đã đợi nàng suốt cả ngày hôm nay đâu

"Có sao? Ta quên rồi." Đông Phương Nhạc Nhạc
nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như có chuyện này, chẳng qua là nàng vừa
thức dậy liền quên sạch, ai bảo trí nhớ nàng không tốt chứ.

Hắn trừng lớn mắt, vẻ mặt của hắn giống như nàng phạm
vào tội lớn ngập trời."Quên? !"

"Đúng rồi!" Nàng rụt cổ một cái, sợ sệt nói:
"Ngươi đừng hung dữ như thế có được không? Ta thật sự quên mà!"

"Ngươi có thể quên ăn cơm hay không?" Heo
tiểu muội này thật là ngốc nghếch quá mà.

Đông Phương Nhạc Nhạc ngay cả suy nghĩ cũng không thèm

suy nghĩ chỉ lắc đầu, "Dĩ nhiên là không rồi, bụng ta một khi bị đói sẽ
rất khổ sở, sao có thể quên được chứ?"

"Ý của ngươi là ăn cơm so với cuộc hẹn với ta
quan trọng hơn?" Hắn ghen tị hỏi.

"Không ăn cơm sẽ chết, dĩ nhiên quan trọng
rồi!" Nàng thật không hiểu hắn đang tức cái gì?"Cám ơn ngươi chiêu
đãi, ta muốn trở về phòng ngủ." Nàng chỉ muốn ăn xong rồi nằm ngủ mà thôi.

Triển Mộ Bạch một bộ muốn nói lại thôi, "Đợi đã,
tối mai ngươi có đến đây không?"

"Ngươi còn muốn mời ta ăn cơm à?" Vừa nghe
có ăn, nàng lại có tinh thần, chớp đôi mắt to .

Hắn không muốn tiết lộ ra đáy lòng đang mong đợi, chậm
rãi nói: "Hừ, nếu như ngươi muốn ăn thì cứ tới."

"Hay quá! Vậy tối mai chúng ta sẽ gặp nhé, ngủ
ngon." Đông Phương Nhạc Nhạc giơ giơ tay nhỏ bé, nhảy chân sáo rời đi.

Hôm sau, Bích Ngọc hầu hạ Triển Mộ Bạch vừa vào nhà
nhìn thấy chén bát ngổn ngang trên mặt bàn liền ngây ngẩn cả người, nàng nhớ
những thứ thức ăn kia phân lượng phải đến ba người ăn, Bích Ngọc vừa dọn dẹp
tàn cuộc, vừa tò mò thầm nghĩ, từ trước đến giờ Tam Thiếu Gia đối với thức ăn
tương đối kén chọn , khẩu vị tốt như thế lúc nào nhỉ?

"Đừng dọn nữa, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Hắn đột nhiên mở miệng nói.

Bích Ngọc sợ hãi hỏi: "Tam Thiếu Gia muốn, muốn
hỏi cái gì?"

"Trong phủ gần đây có phải có khách mới đến hay
không?" Có thể ở trong Triển Viên qua lại tự nhiên, không thể nào là người
ngoài được.

"Đúng, đúng có vị cô nương đang ở tại phòng
khách." Nàng run rẩy căng thẳng đáp lời.

Đôi mắt tuấn tú của Triển Mộ Bạch phát sáng rạng rỡ,
quả nhiên đã để cho hắn đoán đúng."Nàng gọi là gì? Dáng dấp như thế nào?”

"Cô nương kia ngày thường trắng trắng tròn tròn,
bộ dáng vô cùng làm người khác ưa thích, nô tỳ còn nghe lão gia gọi nàng ấy
làNhạc Nhạc."

"Chính là nàng!" Triển Mộ Bạch vỗ đùi kêu
lên.

Bích Ngọc bị dọa đến hồn phi phách tán, lập tức quỳ
xuống,

“Xin Tam Thiếu Gia thứ tội!"

"Không có chuyện của ngươi, đi xuống đi!"
Hắn khoát tay áo nói, lại không chú ý tới mình bắt đầu mong đợi ban đêm đi tới.

Ngày thứ ba, ban đêm. Đông Phương Nhạc Nhạc đúng giờ
đã tới Bách Hiên trình diện.

"Triển Mộ Bạch, ta lại tới rồi!" Lần này
nàng không cần lén lén lút lút nữa, mà là nghênh ngang vào cửa.

Trên mặt Triển Mộ Bạch xẹt qua một tia cao hứng, chẳng
qua, rất nhanh liền biến mất."Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn tới chứ,
đang muốn hưởng thụ bữa tiệc lớn một mình đây."

"Ngươi thật xấu mà, sao có thể không đợi ta liền
ăn trước một mình chứ?" Nàng ngồi ở vị trí cũ, múc một muỗng súp tôm thả
vào trong chén

"Nếu không phải là buổi tối Triển đại ca mời ta
đến Thải Chi trai ăn một bữa tiệc lớn, bụng của ta cho đến bây giờ vẫn còn rất
no, nếu không, ta đã sớm tới."

"Ngươi nói là đại ca ta?" Đại ca hắn Triển
Mộ Thanh bởi vì khi vừa sinh ra thân thể liền không tốt, từ nhỏ đã như thế, cho
nên, Triển Sĩ Hòe mới giao Thải Chi trai kinh doanh thức ăn cho hắn quản lý.

Miệng Đông Phương Nhạc Nhạc nhai đầy thức ăn,
"Đúng vậy! Triển đại ca là một người rất tốt, đối với ta lại thân thiết,
cũng là một người tốt giống như lão bá bá vậy.”

"Ý của ngươi là ta đối với ngươi không tốt đúng
không?" Hắn chú ý nghe, trong lòng rất không dễ chịu.

Nàng ‘PHỐC’ một tiếng trong cổ họng bật cười,
"Nếu như ngươi đối với ta không tốt, ta sẽ không tới đây rồi."

Bất mãn trong lồng ngực của Triển Mộ Bạch lập tức liền
tan thành mây khói, hắn cong khóe miệng, "Vậy mới tạm được."

Hắn không hề chú ý tới hắn rất quan tâm ấn tượng mình
ở trong cảm nhận của nàng .

“Sao ngươi không ăn vậy?" Đông Phương Nhạc Nhạc
đã sắp ăn xong chén cơm, thế nhưng hắn ngay cả chiếc đũa cũng không chạm đến.

"Ta không đói bụng, ngươi ăn đi." Hắn nhìn
tướng ăn của nàng đã đủ no, đâu còn ăn được?

"Vậy ta đem món ăn ăn sạch, ngươi cũng không thể
mắng ta đó."

"Triển Viên cái gì thì không có, chứ ăn đồ thì
không ít, ngươi thích sao thí cứ ăn như vây.”

Nàng không khỏi cười thành tiếng, "Vậy ta cũng
không khách khí." Nàng nỗ lực đem thức ăn đưa vào miệng mình.

"Ngươi ăn chậm một chút, đâu có ai giành với
ngươi đâu." Triển Mộ Bạch thật sự không nhìn nổi, nào có cô nương gia nhà
ai ăn không hề có phẩm cách như thế chứ?

Kỳ quái? Bọn họ đã gặp mặt ba lượt, nhưng nàng giống
như một chút cũng không thèm để ý vết sẹo xấu xí trên mặt hắn, nét mặt của nàng
lại không giống như giả vờ, điều này làm cho hắn như nghẹn ở cổ họng, hắn rất
muốn hỏi, rồi lại không dám mở miệng.

Hắn ngập ngừng nửa ngày, mới hắng giọng nói: "Heo
tiểu muội."

Đông Phương Nhạc Nhạc không thèm liếc hắn một cái,
"Có chuyện gì?"

"Ngươi. . . . . . Ngươi nhìn thấy mặt của ta,
chẳng lẽ sẽ không cảm thấy rất ghê tởm sao?" Ngay cả chính hắn soi gương
đều sẽ bị hù sợ, huống chi là người khác.

"Tại sao lại ghê tởm?" Nàng thật nghe cũng
không hiểu!

Triển Mộ Bạch nhất thời nộ khí đằng đằng, "Ngươi
không nhìn thấy vết sẹo trên mặt ta sao? Nó sẽ không làm cho ngươi muốn ói sao?
Ngươi không cần thiết phải giả vờ như không thấy, rồi sẽ cho rằng nó không tồn
tại.”

"Ta đã sớm thấy được, vậy thì thế nào?" Đông
Phương Nhạc Nhạc vẫn không hiểu hỏi.

"Thế nào? !" Hắn đem bàn tay đang đặt trên
bắp đùi nắm thành quyền, kềm chế căm giận ngút trời, "Ngươi không phải cho
là nó rất đáng sợ, rất dọa người sao? Ngươi một chút cũng không muốn biết vì
sao có nó sao?"

Đông Phương Nhạc Nhạc buông chén đũa xuống , nghiêm
túc nhìn bên trái một chút, nhìn phải một chút, sau đó gật đầu một cái."Ừ!
Thật sự nó không phải là rất đẹp mắt."

Lời của nàng khiến ngực Triển Mộ Bạch căng thẳng,
nhưng lời nói sau đó của nàng để lại cho sự đau đớn khuất nhục trong lòng hắn
vô tình phai đi không ít.

"Bất quá, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nếu so
với Hách Liên thúc thúc của ta thực sự tốt hơn rất nhiều, hắn khi ông ấy còn
trẻ bị cừu gia bắt đi, không chỉ có mặt bị cháy hư hơn phân nửa, ngay cả trên
người cũng bị cháy sạch trầy da sứt thịt, thê thảm không nỡ nhìn, so với mặt
của ngươi kinh khủng hơn gấp tram lần! Nhưng ta từ nhỏ nhìn đến lớn, cũng sớm
đã quen.

"Hách Liên thúc thúc rất thương ta , ta mới sẽ
không bởi vì dáng dấp kinh người của ông mà không thích ông, cũng giống như
Hách Liên thẩm thẩm vậy, bà cũng không quan tâm diện mạo của ông, vẫn sinh cho
ông thật nhiều đứa nhỏ đáng yêu, người một nhà sống chung với nhau rất vui
vẻ."

Hắn giật mình đến nửa ngày nói không ra lời, thật lâu
mới tìm được thanh âm của mình."Ngươi. . . . . . Không lừa ta chứ?"

"Ngươi không tincũng không sao, đáng tiếc Uy Uy
không ở đây, nếu không nàng ấy có thể làm chứng cho ta."

" Uy Uy gì đó là rễ hành, củ tỏi nào?" Triển
Mộ Bạch ghen tỵ hỏi.

Đông Phương Nhạc Nhạc cong vành môi đỏ thắm, vô cùng
hãnh diện nói: "Uy Uy là người, mới không phải hành, tỏi, chúng ta là một
đôi sanh đôi, dáng dấp nàng ấy cùng ta giống nhau như đúc đó! Nhưng nàng ấy
thông minh hơn ta nhiều, cũng không tham ăn giống ta."


Trái tim hắn mới trầm xuống, thì ra đó Uy Uy là một nữ
nhân, vậy mà không nói sớm, hại hắn ghen tị hết nửa ngày.

Ghen? ! Bộ dạng Triển Mộ Bạch sợ hãi cả kinh, hắn làm
gì ghen chứ? Hắn và heo tiểu muội một không có quan hệ thân thích, hai không
phải là bằng hữu, hắn ghen tị gì chứ? Thật là không giải thích được.

"Hô ta không ăn nổi nữa." Đông Phương Nhạc
Nhạc thỏa mãn sờ sờ cái bụng nhỏ tròn trònnói.

Triển Mộ Bạch trở mặt nhanh giống như lật sách, khuôn
mặt sa sầm nói: "Nếu ăn no, ngươi có thể cút."

Đối với thái độ không chút thân thiện của hắn, nàng
cũng không hề giận."Ta đi đây, ngày mai trở lại thăm ngươi."

"Mau cút!" Rõ ràng trong lòng hắn không đành
lòng để nàng đi, hết lần này tới lần khác mạnh miệng nói.

Hắn đã tịch mịch quá lâu, hắn đem mình vây ở trong
Bách Hiên, không gặp bất luận kẻ nào, cũng không nguyện ý khiến bất luận kẻ nào
đến gần hắn, thật ra thì, hắn thật sự rất nhớ thế giới bên ngoài, lại thiếu hụt
dũng khí, hắn thật khát khao mong mọi người có thể không sợ hãi vết sẹo trên
mặt hắn, đến làm bạn cùng hắn, kết quả, trời cao đã phái người tới rồi, đó
chính là một heo tiểu muội suốt ngoài chỉ tích ăn rồi ngủ!

Triển Mộ Bạch không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài,
Lão Thiên Gia có phải đang trêu cợt hắn hay không?

Khu chợ náo nhiệt, ngoài gian hàng bày la liệt còn có
những người qua lại nhộn nhịp không dứt, hai bước nhỏ đã đến quán ăn, ba bước
lớn đã đến trà lâu tửu quán, còn có thức ăn ngon ở Giang Nam có đếm cũng đếm
không xuể , đối với người xem thức ăn như mạng như Đông Phương Nhạc Nhạc mà
nói, có thể nói là lực hút trí mạng, hại thể trọng nàng thẳng tắp đi lên mãi.

Nhất là gần như mỗi ông chủ của các cửa tiệm đều nhận
biết nàng đã đoạt được danh hiệu Đại Vị Vương, không khỏi hy vọng có thể, dựa
dẫm chút ánh sáng từ nàng, quảng cáo cho việc làm ăn của mình, cho nên, chỉ cần
nàng vừa xuất hiện, người người cũng nhiệt tình chiêu đãi nàng, chỉ thấy nàng
từ đầu đường ăn đến cuối phố, ăn từ con phố này đến con phố khác, cái miệng nhỏ
nhắn chưa từng dừng qua.

"Nhạc Nhạc cô nương, mau tới nếm thử cháo gạo nếp
đậu đỏ của bổn điếm một chút, đảm bảo cô nương ăn rồi sẽ còn muốn ăn nữa đó.”
Ông chủ của Lục Phượng cư ở đầu đường chào hỏi.

Ông chủ Vĩnh Hòa viên ở cách vách cũng không cam chịu
yếu thế vẫy tay về phía nàng, " Cháo gà trụng dầu vằn thắn của tiệm chúng
tôi là Giang Nam nhất tuyệt, Nhạc Nhạc cô nương nếu bỏ lỡ, sẽ hối hận
nha."

"Đừng quên còn có áp dầu xíu mại ở tiệm tôi nữa
nè ."

"Nhạc Nhạc cô nương mau tới nếm thử hoa quế đường
khoai lang của tiệm tôi đi.”

Đi đến Tụy Viên nơi cuối phố, đó là quán ăn nổi tiếng
nhất về bánh bao Ngũ Đinh, , là dùng thịt tươi sống, gà xé phay, hải sâm tươi,
tôm tươi, cùng măng tươi làm nhân bánh, ăn vừa thơm vừa mềm, cho dù ăn mỗi ngày
cũng sẽ không ngán, cũng là một trong món điểm tâm nàng thích ăn nhất.

Đông Phương Nhạc Nhạc ăn dọc theo đường đến món điểm
tâm chính gốc, người vẫn chưa đến cửa hiệu đã dự tình, bụng đã sắp vỡ ra rồi,
bởi vì ngày nào nàng cũng gặp phải tình huống như thế này, cho nên đến bây giờ,
vẫn chưa chân chính được hưởng qua phần thưởng của mình!

"Người nơi này thật sự quá tốt! Nếu Uy Uy cũng ở
đây thì tốt biết bao nhiêu." Họ từ nhỏ đến lớn chưa từng tách ra lâu như
lần này, khó tránh khỏi sẽ nhớ đối phương da diết.

"Nhạc Nhạc." Khi nàng đi qua một cửa hiệu
bánh ngọt Đạo Hương thôn có tiếng đã trăm năm nay, thì một nam nhân có gương
mặt chữ điền trung hậu, từ trong tiệm ra ngoài gọi nàng lại, "Tiệm chúng
ta có bánh ngọt mới ra lò, ngươi có muốn ăn không?”

Chỉ cần là ăn, Đông Phương Nhạc Nhạc phàm là ai đến
cũng không cự tuyệt."Ta muốn ăn, ta muốn ăn!"

"Được, được, ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy túi
cho ngươi đây."

Con trai của ông chủ tiệm bánh ngọt Tào Gia Bảo đi vào
một lát, liền lấy ra một gói giấy thật to",Tất cả những thứ này đều cho
ngươi, mang đi đi. Cũng đừng để cho cha ta bắt gặp."

Đông Phương Nhạc Nhạc ôm lấy túi điểm tâm còn nóng hôi
hổi, cười tủm tỉm nói: "Cám ơn ngươi, Gia Bảo ca ca."

"Không có gì, chỉ cần ngươi thích ăn là tốt
rồi." Trên gương mặt ngăm đen hiền lành của hắn lộ ra hai hàng răng trắng,
nhếch miệng cười cười , "Đúng rồi, đến Tiển Viên mấy ngày nay đã quen
chưa?" Người nào thấy tiểu cô nương ngây thơ chất phác như thế, ai lại
không thích chứ hơn nữa hắn lại là con độc nhất, đương nhiên sẽ xem nàng như em
gái mà hết sức thương yêu.

"Dạ! Ai ở đây cũng đối với ta rất tốt." Nàng
ngồi xuống trên thềm đá trước cửa, mở bao giấy ra, cầm lấy khối bánh nóng hôi
hỏi cắn một cái, nắm chặt đầu ngón tay nói cho hắn nghe, "Lão bá rất tốt
với ta, bá mẫu cũng thế, Triển đại ca, Triến nhị ca và Triển tỷ tỷ cũng thế, à
còn nữa, Triển Mộ Bạch cũng đói với ta rất tốt nha.”

Tào Gia Bảo nghe mặt đầy vẻ kinh ngạc, "Ngươi gặp
qua Mộ Bạch?"

"Gặp qua!" Đông Phương Nhạc Nhạc gật đầu một
cái.

Hắn kinh ngạc trừng lớn mắt, hồ nghi hỏi: "Sao có
thể chứ? Ta nghe nói hắn đã thật lâu không có ra khỏi Bách Hiên một bước, sao
ngươi nhìn thấy hắn được?"

"Ta nhìn thấy hắn ở Bách Hiên! Mặc dù tính tình
của hắn không được tốt, bất quá, tâm địa cũng không tệ lắm, biết ta nửa đêm sẽ
đói bụng, còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon chờ ta đến, cho nên, mặc
dù hắn thỉnh thoảng sẽ hầm hét với ta, nhưng ta sẽ so đo với hắn đâu.”

Miếng bánh trên tay biến mất rất nhanh ở trong miệng
của nàng, tiếp theo nàng ăn đến cái thứ hai, "Gia Bảo ca ca, ngươi có biết
mặt của hắn tại sao lại biến thành như vậy hay không?"

"Hắn không có nói với ngươi sao?" Hắn hỏi.

Đông Phương Nhạc Nhạc vươn vai một chút, "Ta đã
hỏi hắn lần thứ nhất, nhưng hắn đột nhiên trở nên rất tức giận, còn không để ý
đến ta, hại ta cũng không dám hỏi nữa."

"Ai! Điều này cũng khó trách.” Tào Gia Bảo xoa
xoa cằm than nhẹ một tiếng, "Nếu như năm năm trước hắn không xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, nói không chừng bây giờ hắn đã vào cung, lên làm ngự trù trẻ tuổi
nhất trong lịch sử rồi! Hắn là danh nhân trấn chúng tôi, mười lăm tuổi năm ấy,
đã có được danh hiệu "Thiếu niên Thần Trù" , đó là nói về tài nấu
nướng bẩm sinh của hắn, ngay cả đầu bếp lâu năm kinh nghiệm cũng cảm thấy không
bằng, đáng tiếc sau khi gặp chuyện không may, mọi chuyện đã tan vỡ từ đó.”

Nàng bỗng dưng trợn to mắt, "Gia Bảo ca ca, ngươi
nói là Triển Mộ Bạch nấu nướng rất ngon phải hay không?"

"Ngay cả Đương Kim Thánh Thượng ăn thức ăn của
hắn làm cũng giơ ngón tay cái lên khen không dứt miệng, ngươi nói xem có phải
rất lợi hại không?"

Tào Gia Bảo trêu ghẹo hỏi.

Đông Phương Nhạc Nhạc há hốc cái miệng nhỏ nhắn, nửa
ngày nói không ra lời.

"Ngươi không phải không biết chứ?" Hắn kinh
ngạc hỏi.

Nàng lắc đầu một cái, "Hắn cũng không nói với
ta."

"Thật ra thì, ta cùng Mộ Bạch có thể nói là cùng
nhau lớn lên , hắn là một người tương đối kiêu ngạo, hôm nay biến thành bộ dáng
người gặp người sợ này, hại hắn ngay cả ra cửa cũng không dám, làm sao có thể
làm tiếp món ăn cho người ta ăn chứ? Thực sự quá đáng tiếc cho một thân trù
nghệ như thế." Hắn cảm thán nói.

"Ta cũng thật muốn ăn đồ ăn của hắn làm đó!"
Nàng ngẩng mặt lên nói, oa! Ngay cả Hoàng Đế lão gia cũng thích ăn, vậy nhất
định ăn rất ngon rồi.

Tào Gia Bảo cười thông cảm, "Trừ phi ngươi có thể
nghĩ biện pháp làm cho hắn cầm đao lên." Bất quá, đó là chuyện không thể
nào!

Bỗng dưng, đầu óc Đông Phương Nhạc Nhạc lóe lên linh
quang, "A!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Nàng hưng phấn cả người nhảy dựng lên kêu to, "Ta
tìm được rồi!"

"Ngươi tìm được cái gì rồi?"

"Gia Bảo ca ca, ta đi về trước đây, hôm nào lại
tới tìm ngươi." Đông Phương Nhạc Nhạc hướng Tào Gia Bảo cáo từ, vui vẻ
chạy về Triển Viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận