Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Ý thức ngưng trệ.

Vệ Hoàn mơ một giấc mơ.

Trong mơ hình như cậu vừa mới thay đồ xong, bước ra khỏi căn phòng nào đó, bên ngoài là Dương Thăng và Tô Bất Dự, trên người họ đều mặc đồng phục chiến đấu như nhau. Không phải màu lam của Phù Dao, cũng không phải màu trắng của Thượng Thiện mà là đồng phục màu xám giống nhau hoàn toàn.

Cậu cúi đầu nhìn bản thân, cũng như vậy, mặc một bộ đồng phục chiến đấu màu xám đậm.

Đây là hôm bọn họ chính thức tiến vào quân đội Chuẩn bị chiến đấu của Sơn Hải.

"Đồng phục chiến đấu mới ngầu đét. So ra thì đồng phục chiến đấu mà Học viện phát cho chúng ta hồi trước trông như một trò đùa ấy." Dương Thăng đắc ý cực kỳ, "Bất Dự, ông nhìn nè, chỗ này còn có quân hàm."

Tô Bất Dự gật đầu, lại lập tức nhìn sang phía Vệ Hoàn, "A Hoàn mặc bộ này nhìn đẹp ghê, vô cùng đẹp."

Dương Thăng xía một tiếng, "Ông chỉ biết khen mỗi nó, nãy giờ chả thấy ông khen tôi gì cả."

"Xía cái gì mà xía, Bất Dự có bao giờ nói dối đâu? Tao vốn đã đẹp trai hơn mày rồi, không chịu thì cũng phải chịu, ông đây chính là nam thần được công nhận ở Phù Dao." Vệ Hoàn cúi đầu ngắm đồng phục kỹ càng, phát hiện cách may bên ngực trái và ngực phải không giống nhau hoàn toàn, "Ủa? Phía bên trái này sao trông hơi trống ý nhở?"

Dương Thăng cũng cúi đầu ngắm nghía, "Phải ha."

Tô Bất Dự nói, "Tôi nghe tiền bối phát đồng phục bảo chỗ đó là nơi để sau này gắn chiến huy."

"Chiến huy?" Vệ Hoàn thắc mắc, "Là do trường học phát?"

"Ồ tao biết rồi." Dương Thăng vỗ tay một phát, "Lần trước tao có nghe ba tao nhắc qua, khi chúng ta chính thức trở thành quân dự bị, Học viện sẽ phái chúng ta đi rất nhiều nơi, chi viện cho chiến trường hoặc là hoàn thành một vài nhiệm vụ nguy hiểm, chứ không còn giống cảnh sát khu vực như hồi còn ở tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu nữa. Bởi vì những khu vực kia rất nguy hiểm, nếu nhiệm vụ thành công thì tương đương lập công với Sơn Hải và yêu vực. Đến lúc đó sẽ tặng cho chúng ta chiến huy có cấp bậc tương ứng."

"Ồ!" Vệ Hoàn cũng đột ngột nhớ ra, "Bố mẹ tao cũng có!"

"Cái của chú dì chắc không giống lắm đâu, hai người họ là của quân đội Chính phủ." Bất Dự giải thích, "Còn chiến huy của chúng ta hình như là kết hợp giữa Sơn Hải và gia văn của nhà mình. Tôi thấy nó có ý nghĩa biểu tượng lắm đó."

"Ra là thế..." Vệ Hoàn sờ lên phần trống trên ngực trái, lúc ngẩng đầu lên liền cười đầy kiêu ngạo, "Chờ đê, anh Hoàn của mấy cưng chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhận được chiến huy!"

"Xùy..." Dương Thăng thở dài một hơi, "Mày đừng quên, trước mày vẫn còn một người đánh đấm chẳng thua ai..."

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Vân Vĩnh Trú cũng đã thay đồng phục chiến đấu mới đi ra, không nói một lời, cũng không đến gần bọn họ. Bầu không khí mới nãy vẫn còn rất vui vẻ, bỗng chốc trở nên hơi lúng túng. Dương Thăng là một người thích giảng hòa, nhìn Vân Vĩnh Trú rồi nói, "Tôi nói chứ vẫn là Vĩnh Trú mặc siêu ngầu, chuẩn khỏi chỉnh."

Vệ Hoàn quay đầu đảo mắt nhìn hắn, hiếm khi không phản bác.

Vân Vĩnh Trú mặc bộ đồ này thật sự rất đẹp, cực kỳ ngầu. Trang bị màu xám đậm hợp với gương mặt lạnh lùng thơ ơ kia lạ thường, khác biệt hoàn toàn với đồng phục chiến đấu màu đỏ của Viêm Toại ngày trước. Cũng chẳng rõ tại sao, thấy hắn như vậy Vệ Hoàn bắt đầu tưởng tượng nếu hắn mặc quân trang giống bố sẽ có dáng vẻ như nào. Chắc là càng đẹp hơn.

Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn cậu chăm chú.

"Nhìn tôi làm gì?"

Bầu không khí lạnh đến cực độ. Tô Bất Dự túm lấy cánh tay Vệ Hoàn, kéo hai lần, "Chúng ta mau ra ngoài thôi, lát nữa còn có sinh viên khác đến đây đấy."

"Phải phải phải." Dương Thăng cũng lên tiếng theo, "Hôm nay xem như là ngày đầu tiên tụi mình trở thành quân dự bị, có phải nên ra ngoài chúc mừng một bữa không!"

Thật ra Vệ Hoàn không cảm thấy thái độ của Vân Vĩnh Trú làm cậu thấy khó xử. Bản thân hắn vẫn luôn có tính cách như vậy, cậu cũng đã quen từ lâu rồi, thậm chí còn cảm thấy Vân Vĩnh Trú nói nhiều với cậu như thế thì ít nhiều gì cũng đặt cậu vào mắt.

Nếu đổi sang người khác, Vân Vĩnh Trú còn chẳng buồn mở miệng.

Dương Thăng và Tô Bất Dự bàn bạc với nhau xem nên đi ăn ở chỗ nào. Vệ Hoàn đi bên cạnh họ, đi một hồi, cậu bỗng quay đầu nhìn lại.

May quá, may quá, Vân Vĩnh Trú vẫn chưa chạy mất.

Có điều thật sự cách nhau hơi xa, ít nhất cũng cỡ bảy, tám mét.

Vệ Hoàn vô thức thả chậm bước chân, chậm dần từng chút, lặng lẽ kéo gần khoảng cách với chàng thiếu niên tự kỷ ở đằng sau. Hai tên nhóc phía trước thảo luận đến là vui vẻ, không thèm để ý cậu, cậu bèn dứt khoát đứng lại luôn. Nhưng cậu dừng lại, Vân Vĩnh Trú cũng ngừng bước chân, đứng cách hai, ba mét nhìn cậu.

Có ý gì đấy?

Một trận gió nổi lên. Khóe môi Vệ Hoàn khẽ cong, ngón tay động đậy, tiện thể chuyển hóa làn gió này thành một đôi tay nấp sau lưng Vân Vĩnh Trú, đột ngột đẩy một phát. Vân Vĩnh Trú không chút phòng bị, cứ thế bị đôi tay vô hình kia đẩy về trước, suýt chút nữa lảo đảo ngã nhào qua.

Khoảng cách giữa hai người lập tức ngắn lại. Vệ Hoàn cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nổi, hai chiếc răng nanh nhỏ đã để lộ chân tướng.

"Tôi không hề ra tay nha." Cậu giơ tay mình lên, cười đến xán lạn, "Là do tự cậu tới đây đó."

Mặt Vân Vĩnh Trú lúc trắng lúc xanh, trông không ổn cho lắm. Tầm mắt của hắn rời khỏi mặt Vệ Hoàn, nhìn về nơi khác.

Vệ Hoàn ngoảnh đầu liếc mắt nhìn ra sau lưng, hai thằng nhóc kia thế mà vẫn chưa phát hiện ra mình không đi bên cạnh. Cậu cười quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Vân Vĩnh Trú, "Tôi cũng cảm thấy cậu mặc bộ quần áo này rất đẹp." Dứt lời, cậu sải một bước dài, đến đứng bên cạnh Vân Vĩnh Trú.


Cậu không nhìn được biểu cảm hiện tại của Vân Vĩnh Trú ra sao, cũng không quan tâm hắn sẽ đáp lại thế nào, cậu chỉ muốn nói ra vậy thôi.

Vân Vĩnh Trú thoáng dừng lại, cuối cùng vẫn cất bước tiếp tục tiến về phía trước. Vệ Hoàn nhắm mắt theo đuôi, đi bên cạnh hắn. Cậu ngân nga một ca khúc không tên, dáng vẻ khi đi của cậu vui vẻ giống như chim sẻ nhỏ, chỉ thiếu mỗi việc vỗ cánh phành phạch. Tâm tình quá đỗi vui sướng này hình như hoàn toàn ảnh hưởng đến Vân Vĩnh Trú, tựa như một khối băng sợ tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời, không thể khống chế được mà tan chảy, biến thành vũng nước mềm mại, không còn góc cạnh.

Cảm giác mất kiểm soát này khiến Vân Vĩnh Trú hoảng hốt, khiến hắn sợ hãi.

Thế nên cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa mà dừng lại, lạnh lùng lên tiếng.

"Rốt cuộc cậu đang vui vẻ vì cái gì vậy?"

Vệ Hoàn thoáng sững sờ, cũng dừng bước chân theo, quay qua đối diện với Vân Vĩnh Trú, "Tôi?" Đôi mắt cậu đảo loạn, "Tôi cũng không biết mình vui vẻ vì điều gì nữa, cứ thấy vui vậy thôi. Cậu có thể suốt ngày ủ rũ mà không cho phép tôi được hi hi ha ha à."

"Không ai vô duyên vô cớ vui vẻ cả." Vân Vĩnh Trú rất cố chấp.

"Cậu nói cũng phải." Vệ Hoàn phồng má, bàn tay bất giác sờ lên khoảng trống dùng để gắn chiến huy trên ngực trái, ánh mắt nhìn thẳng vào quần áo của Vân Vĩnh Trú.

"Có lẽ là vì... Chúng ta mặc đồ giống nhau." Một con côn trùng nhỏ xíu bay lên chóp mũi Vệ Hoàn, rồi bị cậu hất ra. Bàn tay cậu bắt lấy ngọn gió trên trời, tự dưng biến ra một đóa hoa màu lam nho nhỏ.

Cậu chắp tay sau lưng, siết chặt đóa hoa kia, nói tiếp, "Lúc trước tụi mình mặc đồng phục chiến đấu khác nhau của từng Học viện, màu sắc và kiểu dáng đều không giống. Bây giờ thì tốt rồi, đều là màu xám đậm, hơn nữa nó trông cũng khá đẹp."

Đáp án này khiến Vân Vĩnh Trú thấy bất ngờ không thôi, hắn ngơ ngác nhìn Vệ Hoàn, chẳng nói chẳng rằng.

Vệ Hoàn ngẩng mặt, cười rộ lên, tựa như nắng ấm tháng ba.

"Dữ tử đồng bào."(*)

(*) Trích từ Vô Y của Khổng Tử, có nghĩa đen là san sẻ quần áo cho nhau. Vô Y là quân ca của người Tần, thể hiện tinh thần tôn sùng chiến tranh, khẳng khái tòng quân, anh dũng giết địch, đồng sinh cộng tử của dân Tần. Câu "Dữ tử đồng bào" còn ẩn dụ cho việc quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, sống chết có nhau trên chiến trường.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Hồi ức chấm dứt qua loa, kết thúc giấc mơ. Vệ Hoàn có thể cảm giác được ý thức đang dần tỉnh táo nhưng cậu không chịu tỉnh lại, cậu muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao những ký ức này lại mơ hồ như vậy, cậu gần như không có chút ấn tượng nào.

Song cuối cùng cậu vẫn tỉnh. Tầm mắt chậm rãi thay đổi từ mờ mịt sang rõ ràng, khắp nơi là một màu trắng toát. Cậu mệt mỏi chớp mắt, trần nhà trắng tinh.

"Ông tỉnh rồi à?"

Vệ Hoàn nghiêng đầu thì thấy Tô Bất Dự đang ngồi bên mép giường. Giọng nói của y rất nhỏ, lướt nhìn thêm một lượt mới phát hiện hóa ra Cảnh Vân và Dương Linh đang dựa vào sofa ngủ say.

Cậu cố gắng ngồi dậy, Tô Bất Dự điều chỉnh nệm trên giường bệnh giúp cậu, hạ giọng nói, "Tỉnh lại là tốt rồi, tôi không dám rời đi một bước nào luôn."

Vân Vĩnh Trú đâu.

Vệ Hoàn nhìn quanh phòng bệnh, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi, "Những người khác đâu rồi?"

"Có một đám yêu khôi trốn thoát, Dương Thăng mang sinh viên đuổi theo chúng. Nhân loại có vết yêu văn trên mặt đi theo Cửu Vĩ. Hai đứa nhóc này muốn chờ ông tỉnh lại nên tôi dẫn hai đứa đến đây." Tô Bất Dự giúp cậu dém chăn, "Ngay khi con yêu khôi kia vừa bị phong ấn là ông ngất luôn. Bác sĩ bảo thân thể nhân loại hiện tại của ông không thể chống chịu nổi hai loại yêu lực, tinh lực cạn kiệt nên lên cơn sốc. Nếu ông cứ tiếp tục như này sẽ không chịu đựng được."

Vệ Hoàn không nói lời nào, chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng dẫu cho cậu nỗ lực lắng nghe thì suy nghĩ vẫn mắc kẹt trên người một người khác.

Cậu chỉ muốn biết hiện tại Vân Vĩnh Trú đang ở nơi nào. Cậu muốn biết vì sao hắn lại hiến tế mắt của mình.

Hơn nữa hắn biết cậu là Cửu Phượng từ khi nào.

Thấy Vệ Hoàn không nói gì, Tô Bất Dự cũng không nhiều lời nữa, "Tôi nấu một phần cháo, ông ăn một ít đi để thể lực phục hồi nhanh hơn chút."

"Bất Dự."

Vệ Hoàn bỗng dưng lên tiếng, "Ông nhận ra thân phận của tôi khi nào?"

Bàn tay múc cháo của Tô Bất Dự hơi dừng lại, suýt chút nữa làm đổ ra ngoài.

"Lần đầu tiên nghi ngờ là hôm nghi thức phân viện."

"Vì sao?" Vệ Hoàn khó hiểu, hôm diễn ra nghi thức phân viện, rõ ràng cậu được Vân Dương phân tới Học viện Viêm Toại cơ mà. Lúc ấy yêu tâm của cậu vẫn chưa thức tỉnh, vì sao Tô Bất Dự lại nghi ngờ.

Tô Bất Dự tiếp tục nói hết những lời mình chưa nói, "Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông sau khi ông trở về. Không có lý do gì cả, tôi chỉ cảm thấy đó là ông thôi."

Về sau, y biết được Vân Vĩnh Trú lập khế ước với cậu thì hoàn toàn tin tưởng.

Vân Vĩnh Trú không thể nào vô duyên vô cớ lập khế ước với một nhân loại, trừ khi hắn chắc chắn 100% đối phương chính là Vệ Hoàn.

Tô Bất Dự bỗng nhiên cảm thấy tên của bản thân như là một lời tiên tri. Bất Dự, không do dự, nhưng y lại vì quá do dự mà luôn chậm một bước. Rõ ràng mình là người quen biết Vệ Hoàn trước, người nhận ra cậu trước cũng là mình.


Vệ Hoàn không nhận chén cháo kia, cậu chỉ hỏi thêm lần nữa, "Có phải ông cũng từng đến Vô Khải không?"

Tô Bất Dự thả chén cháo xuống, thẳng thắn nâng mắt, "Phải. Tôi từng đến."

Vệ Hoàn rơi vào trầm mặc. Ám vu cơ nói quá lấp lửng. Nếu Bất Dự thật sự giống như lời ám vu cơ nói, hiến tế đuôi cá hoặc vảy cá của bản thân thì vật hiến tế của y phải chuyển dời lên người cậu mới đúng chứ.

Chẳng nhẽ hiến tế cũng phân biệt thứ tự trước sau?

"Ông..." Vệ Hoàn không biết nên nói thế nào cho phải, vấn đề này đối với cậu mà nói quá đỗi nặng nề, cậu căn bản không thể gánh vác nổi. Cậu sợ Tô Bất Dự thật sự vì mình mà hy sinh, làm chuyện không thể cứu vãn được.

"Đuôi cá của ông, vẫn còn mà đúng không?"

Tô Bất Dự mỉm cười nhìn về phía Vệ Hoàn, nhìn vào đôi mắt đã ươn ướt của cậu.

"Không quan trọng."

Cậu không cần câu trả lời này.

"Nó rất quan trọng." Vệ Hoàn nắm lấy cổ tay Tô Bất Dự, "Ông là bán giao, nếu không còn đuôi giao nữa thì làm sao có thể là giao nhân. Vì sao ông lại làm như thế, tôi không quay về được thì không về thôi." Cậu thậm chí không biết phải sắp xếp câu từ của bản thân ra sao, "Tôi, tôi không đáng để ông làm những chuyện này. Cho dù tôi có trở lại được thì thế nào? Ông nhìn tôi đi, tôi vẫn còn là tôi của ngày xưa ư?"

Tô Bất Dự nắm ngược lại tay Vệ Hoàn, cười dịu dàng, "Đúng vậy."

"Ông vẫn là ông." Bên khóe môi y hiện ra lúm đồng tiền, trong lòng lại thấy khổ sở không thôi.

Y hy vọng điều mình nghe được không phải là những lời này.

"Chỉ cần ông có thể ở lại bên tôi là đáng giá lắm rồi."

Y biết mình nói như vậy chẳng khác nào muốn trói Vệ Hoàn lại, buộc cả tay chân cậu. Nhưng y cảm thấy sợ hãi. Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng y, sắp sửa nhấn chìm y, dù vậy y cũng chỉ thấy sợ hãi. Mỗi lần nghĩ đến đôi mắt dị sắc này của cậu, tưởng tượng đến dáng vẻ khi cậu đứng bên cạnh Vân Vĩnh Trú, y liền thấy hoảng hốt.

Y không muốn như vậy.

Trên gương mặt nhợt nhạt của Vệ Hoàn không có quá nhiều cảm xúc. Cậu cụp mắt xuống, như đang nhìn chằm chằm vật gì đó trên khăn trải giường. Cậu trầm mặc một lát rồi mới nhẹ giọng nói.

"Chẳng phải... tôi vẫn luôn ở cạnh ông sao?"

Không giống nhau.

Tô Bất Dự suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra, song cuối cùng y vẫn nhịn xuống.

Cùng lắm ông chỉ xem tôi như em trai ông, là người mà ông phải bảo vệ từ năm mười mấy tuổi.

Nhưng bây giờ tôi có thể bảo vệ ông rồi, tại sao ông không nhìn đến tôi dù chỉ một lần.

Vệ Hoàn cứ có cảm giác Tô Bất Dự vẫn giấu giếm gì đó về việc hiến tế nhưng cậu biết những chuyện này muốn nói ra được thì cần có thời gian, cậu cũng bằng lòng chờ đợi.

"Tôi... Tôi vẫn rất muốn biết ở Vô Khải ông đã xảy ra chuyện gì, hoặc là những chuyện xảy ra sau khi tôi chết." Cậu ngừng một chút, "Không sao đâu, đợi đến lúc ông bằng lòng kể cho tôi thì ông cứ nói." Cậu nâng mắt nhìn vào đôi mắt màu xanh xám của Tô Bất Dự, nở nụ cười trấn an, "Bảy năm trước tôi cũng không ngờ được bản thân sẽ chết đột ngột như vậy, bỏ ông lại. May mà vẫn còn cơ hội, sau này tôi vẫn sẽ luôn ở đây."

Tô Bất Dự nhìn nụ cười trên mặt cậu, cũng cười khẽ, như là tự giễu.

"Ừm."

Y biết rõ, Vệ Hoàn sẽ không cười như thế với Vân Vĩnh Trú. Mỗi khi đối diện với người khác, Vệ Hoàn luôn là một người bảo hộ không chê vào đâu được. Cậu sẽ vì mọi người mà hy sinh không chút do dự, cậu luôn cố gắng dang rộng đôi cánh của mình che chở cho bất cứ ai mà cậu muốn bảo vệ, luôn thể hiện lòng thương xót và chủ nghĩa anh hùng một cách bất diệt.

Chỉ khi đối diện với Vân Vĩnh Trú, cậu mới thật sự gỡ gánh nặng xuống, trở nên giống một đứa trẻ.

Thân là người đứng xem, Tô Bất Dự vẫn luôn ý thức được sự đối xử khác biệt của cậu nhưng lại bất lực.

Vệ Hoàn không muốn ăn lắm, mới ăn được chút cháo đã nói mình mệt, muốn đi ngủ, sau đó cậu nằm xuống giả vờ ngủ. Cậu nghe thấy Tô Bất Dự nhỏ giọng bảo mình có công việc đột xuất, phải ra ngoài một chuyến, đợi y quay lại. Nhưng cậu vờ như bản thân đang ngủ, không hề đáp lời. Cậu cũng nghe thấy Cảnh Vân và Dương Linh uể oải, cuối cùng cũng tỉnh dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi vòng đến cuối giường bệnh, hai đứa nhóc cứ thế nằm bò ra đó nhìn cậu. Đến lúc này Vệ Hoàn mới phát hiện, hóa ra mặc dù cậu nhắm mắt lại, nhưng Hi Hòa chi đồng vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh đang diễn ra trước mắt.

Hai nhóc con kia nhỏ giọng đến mức gần như giao lưu bằng khẩu ngữ, nhìn cậu chằm chằm, trông chẳng khác gì hai đứa ngốc.

"Hóa ra A Hằng là Cửu Phượng..." Cảnh Vân đẩy mắt kính, "Bảo sao mỗi lần nhắc đến Cửu Phượng cậu ấy đều..."

"A Hằng cái gì chớ, đây là anh Hoàn Hoàn." Dương Linh gõ nhẹ lên trán Cảnh Vân, "Ông cũng phải gọi là anh mới đúng, anh ấy lớn hơn ông nhiều tuổi lắm đó."

"Tui biết rồi, tui nhất thời chưa sửa miệng được thôi mà..." Cảnh Vân mím môi, "Hồi trước bà còn kêu ảnh là nhân loại ngu ngốc, nhân loại ngu ngốc hoài luôn đó."


Dương Linh lập tức ngồi dậy. Tuy rằng hành động rất cường điệu nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ.

"Khi đó tui có biết ảnh là anh Hoàn Hoàn đâu! Với cả cái này là gọi yêu! Là gọi yêu đó ông hiểu không hả."

Vệ Hoàn suýt chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.

Hai đứa dở hơi.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Tới giờ đi học, hai đứa nhóc cũng đi mất, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cậu. Vệ Hoàn mở mắt ra, muốn nhìn thử mắt mình, nhưng cậu không còn nhiều sức cho lắm, liền liếc mắt nhìn cổ tay, rồi vận linh biến ra một chiếc gương.

Cơ thể cậu quả thật không thể gánh nổi yêu lực này, chỉ biến mỗi cái gương ra thôi cũng thấy cậu mất sức quá độ, lồng ngực dâng lên cơn đau âm ỉ. Màu sắc chiếc gương ngả vàng, nhìn không rõ cho lắm. Vệ Hoàn cầm nó quay người, đối diện với hoàng hôn.

Quả nhiên, sau khi Hi Hòa chi đồng thức tỉnh, màu hai mắt đã không còn giống nhau nữa. Mắt trái có màu rất đậm, có lẽ vẫn là con ngươi màu đen của nhân loại, mà mắt phải lại trong suốt.

Biến thành màu hổ phách rồi hở?

Chiếc gương biến mất, Vệ Hoàn bất giác nâng tay lên, phe phẩy trước mắt phải của mình.

Dẫu có thế nào cậu cũng chẳng thể tưởng tượng được, đôi mắt của Vân Vĩnh Trú mà cậu thích nhất lại có một ngày biến thành của cậu. Cảm giác này có chút vi diệu mà Vệ Hoàn không thể nói rõ nguyên do. Một khi cậu tự hỏi xem lập trường để Vân Vĩnh Trú làm như vậy thì vấn đề sẽ trở nên vừa rõ ràng vừa phức tạp. Phức tạp là vì cậu vẫn hơi không chắc chắn, cảm thấy mọi thứ đến mà chẳng có lý do gì giống như một cơn mưa rào bất chợt. Còn rõ ràng là vì có lẽ sẽ không có ai vô duyên vô cơ dâng hiến thứ quý giá nhất của bản thân.

Song, Vân Vĩnh Trú đã làm như vậy.

Cho nên...

Chiếc nhẫn bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng. Vệ Hoàn thoát khỏi dòng suy nghĩ, vốn tưởng rằng là hắn, sau khi bấm nhận rồi mới phát hiện ra là Dương Thăng.

"Mày tỉnh rồi à?" Sau khi kết nối, Dương Thăng lên tiếng trước, "Mở video ra để tao coi thử giờ mày sao rồi?"

Vệ Hoàn làm theo, cậu dụi mắt, "Giờ mày đang ở đâu đấy, cái đám còn sót lại bắt hết chưa?"

"Chuyển giao cho Chính phủ, biết thế tao đã không gọi cho mấy nhóc sinh viên. Mới giải tán xong, tao để tụi nhỏ về trường rồi. Tao định ghé qua nhà mày một chuyến." Sau lưng Dương Thăng thật sự là đường phố ở Bắc Cực Thiên Quỹ, là nơi mà Vệ Hoàn quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa.

"Đến nhà tao làm gì? Tham quan à." Vệ Hoàn thở dài, cả người rúc vào trong chăn.

"Tao đang nghĩ, dù sao lúc trước cũng có kết giới Cửu Phượng, cái đám đến gây rắc rối đó có muốn cũng không vào được." Dương Thăng vừa nói vừa bay lên, "Hiện tại kết giới Cửu Phượng đã bị phá, tao sợ có người chạy tới nhà mày quậy phá. Tao chuẩn bị lập một lớp kết giới mới, có lẽ không bằng với cái mà bố mày lập nhưng ít nhiều gì cũng chống đỡ được một thời gian."

"Để ngài nhọc lòng rồi." Trong lòng Vệ Hoàn không có ý kiến gì, "Phá thì phá thôi, dù sao sau này cũng không có ai ở. Tao đến đó cũng thấy khó chịu. Nói không chừng về sau tao không đến được mấy lần."

"Thôi mà. Nói thế nào thì đó cũng là nhà tổ do tổ tiên của mày gầy dựng. Mảnh đất này lớn như vậy, diện tích cũng sắp bằng một phần tư Phù Dao rồi, nếu mày thật sự không thích thì cùng lắm là đợi đến sau khi mày ổn hơn lại trùng tu nó." Dương Thăng càng nói càng thái quá, "Phải rồi, sau khi mày ngất, tao có kiểm tra mộ tổ của nhà mày. Lạ ghê á."

Nghe đến đây, Vệ Hoàn lại ló đầu ra một chút, "Sao vậy?"

"Tao thấy bia mộ của mày."

Bia mộ?

"Chẳng lẽ truyền thống nhà tụi mày là lập bia mộ trước khi người qua đời à? Thi thể của mày còn chẳng thấy đâu chứ nói gì đến khả năng có mộ phần."

Vệ Hoàn cũng thấy nghi ngờ, "Sau khi tao chết có tổ chức tang lễ không?"

Dương Thăng thở dài, "Không có." Anh do dự lựa lời, ánh mắt cũng lảng tránh, "Mày... mày cũng biết tình huống ngay lúc đó mà. Sau khi mày chết thì không còn ai có thể mở kết giới Cửu Phượng được nữa. Bất Dự sắp xếp lại di vật mà mày để lại trong trường, nói là muốn lập một phần mộ để chôn di vật của mày. Lúc cậu ấy tìm tao, tao không đi, hồi đó tao cũng..."

Vệ Hoàn cười rộ lên, cố tình chế nhạo, "Tao biết, mày là cái thứ quỷ keo kiệt." Cậu chuyển chủ đề, "Nếu là như vậy... cái ở trong mộ tổ của tao..."

Cậu cố nhớ lại, cứ có cảm giác ký ức bị khuyết thiếu, "Ồ tao nhớ ra rồi, cái bia mộ kia quả thật đã được xây từ trước, còn là do tao tự tay làm. Tao nói với bố mẹ tao là tao muốn khắc chữ chung với họ. Bố mẹ không ngăn cản tao được nên đành làm chung với tao luôn." Nói đoạn, cậu không nhịn được cười khổ, "Không ngờ cả nhà tao lại ra đi cùng lúc như thế."

"Được rồi, đừng nói nữa, nói tiếp khó chịu lắm. Tao còn tưởng rằng có ai đó lập bia sau khi mày chết, mà nghĩ lại thì không có khả năng, có ai vào được đâu." Dương Thăng bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, "Thế này thì tao hiểu rõ rồi."

"Hiểu rõ gì cơ?"

"Thi thể của mày đó, đến tận bây giờ vẫn chưa có bất kỳ ai tìm ra. Tụi mình tìm, mấy kẻ chế tạo yêu khôi chắc chắn cũng đang tìm. Có khi nào bọn chúng cho rằng có người giấu thi thể của mày vào trong mộ tổ Cửu Phượng không, cho nên mới phái Tạ Thiên Phạt đến nhà mày. Nếu bọn chúng có thể tìm được thi thể của mày là có thể phục chế thành công ra một Tạ Thiên Phạt thứ hai."

Hóa ra là như thế.

Vệ Hoàn không biết phải nói gì nữa, "Mày có mở bia mộ ra xem không?"

"Tao không mở được." Dương Thăng nói, "Tao có thử qua rồi, có lẽ chỉ có Cửu Phượng nhà mày mới mở được."

Cũng phải, Vệ Hoàn cảm thấy mình hồ đồ rồi, đến chuyện này cũng quên mất. Có điều chắc mở ra thì bên trong cũng rỗng tuếch thôi, chẳng tìm được gì cả.

"Ủa?"

Dương Thăng đột nhiên thốt lên một tiếng thắc mắc.

Vệ Hoàn nâng mắt nhìn về phía màn hình, "Sao đấy?"

"Hình như bên ngoài nhà mày có kết giới."

Ở đầu bên kia màn hình, Dương Thăng đang bay lơ lửng giữa trời, trước mặt anh là dinh thự Cửu Phượng, trông qua thì như không có gì cả. Song, khi anh tích tụ quả cầu gió màu tím, đẩy về trước thì quả cầu bị một tầng kết giới trong suốt chặn lại. Khi dòng khí màu tím chảy xuôi rồi tản ra, trên kết giới trong suốt bỗng xuất hiện một đường họa tiết màu vàng kim, nhìn giống như tia chớp.

Vệ Hoàn ngồi bật dậy. Đây là yêu văn Kim Ô.


"Xem ra tao tới chậm rồi." Dương Thăng khoanh hai tay trước ngực.

"Vân Vĩnh Trú không ở cùng tụi mày à?" Vệ Hoàn vội vàng hỏi.

"Không có, mắt cậu ấy cũng đã bị thương nặng đến mức đó rồi, tao để cậu ấy đi bệnh viện." Dương Thăng nghĩ lại, "Có điều hình như cậu ấy đi chung với Cửu Vĩ đấy. Bảo là muốn đưa Tạ Thiên Phạt đến phòng tạm giam ngầm của Sơn Hải, cậu ấy không yên tâm để Cữu Vĩ một mình làm chuyện này. Cũng chẳng rõ sau đó cậu ấy có đi khám mắt không."

Trái tim Vệ Hoàn bỗng dưng đập rất nhanh.

"Mày nghỉ ngơi đi đã. Nếu bên này cậu ấy đã làm xong giùm mày hết rồi thì mày có thể yên tâm." Tay Dương Thăng vẽ vòng kết giới, vốn dĩ định ngắt cuộc gọi nhưng rồi lại nhịn không được bổ sung thêm một câu.

"Vệ Hoàn, nếu không nhờ Vân Vĩnh Trú thì mày không thể trở về được đâu." Dương Thăng cười nói, "Tao vẫn luôn muốn kể nhưng rồi lại sợ ảnh hưởng tới mày nên thôi cứ giấu tiếp vậy. Mày cũng biết Vân Vĩnh Trú là kiểu người gì mà, từ xưa tới giờ đều không biết tiếc mạng. Vốn dĩ bảy năm trước cậu ấy đã điền nguyện vọng xong hết rồi, cậu ấy muốn lên chiến trường."

Chỉ đề cập đến đây thôi mà trái tim Vệ Hoàn như bị vò nát.

"Nhưng rồi mày không quay về được nữa. Chắc là khoảng cỡ một tháng sau đó, cậu ấy sửa nguyện vọng muốn ở lại Sơn Hải nhậm chức huấn luyện viên. Lúc ấy thủ tướng nổi trận lôi đình, thiếu điều lợi dụng chức quyền ép cậu ấy thay đổi nguyện vọng. Đáng lẽ phải tòng quân, tham gia giới chính trị gì đó đều bị gạt qua một bên. Mới đầu tao cứ tưởng cậu ấy chứng kiến cái chết của mày nên bị kích thích, không muốn tiếp tục bán mạng."

"Mãi đến khi tao biết cậu ấy hiến tế mới hiểu được sở dĩ cậu ấy làm như thế không phải bởi vì sợ chết. Là do tao suy nghĩ hạn hẹp, có lẽ cậu ấy chỉ muốn..." Dương Thăng thở dài.

"Ôm lấy một chút hy vọng, muốn sống sót để đợi mày quay về."

Vệ Hoàn cúi đầu, ánh tà dương bị màn đêm dung hoà, cả căn phòng chìm trong bóng tối sâu thăm thẳm. Đến tận khi Dương Thăng ngắt máy, cậu vẫn không nói lấy nửa lời.

Muốn gặp cậu ấy.

Ý niệm này thay thế tất cả mọi thứ, xuất hiện trong lòng Vệ Hoàn.

Cậu nhắm mắt lại, thử cảm ứng sự tồn tại của Vân Vĩnh Trú.

Khung cảnh trước mắt dần rõ ràng hơn, từng cành cây ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc. Nhưng Vệ Hoàn không chắc chắn lắm, cậu cau mày thử cảm ứng hết lần này đến lần khác, kết quả thu được vẫn giống nhau.

Lúc này đây, Vân Vĩnh Trú đang ở trong dinh thự Cửu Phượng của cậu.

Lồng ngực cứng đờ. Vệ Hoàn nghiến răng, thầm đọc tâm quyết cổng kết giới nhà mình trong lòng, bất chấp nguy cơ có thể ngất xỉu lần nữa, cũng muốn vẽ cổng kết giới. Cơ thể không còn chút sức lực, cậu đỡ thành giường đứng dậy, hít sâu một hơi, bước vào vòng kết giới, đi đến dinh thự Cửu Phượng. Màn đêm mù mịt nuốt chửng hết thảy khiến cho cái nơi vốn đã đổ nát này càng trở nên quạnh quẽ hơn. Cậu nhắm mắt lại, cảm ứng sự tồn tại của ánh sáng.

Vân Vĩnh Trú đang ở khu vườn hoa trên không mà cậu từng thích nhất.

Sau lưng Vệ Hoàn đau nhức không thôi, chẳng có cách nào biến ra cánh được nữa. Cậu chỉ có thể vịn vách tường, bước từng bước khó nhọc đi lên cầu thang xoắn ốc. Bậc thang này đã bị đám yêu khôi nổ đến hỏng hóc, lúc đi lên không được vững chắc cho lắm. Chỉ là một đoạn bậc thang ngắn ngủi vậy thôi mà cậu có cảm giác như mình đã đi suốt một thế kỷ. Lần đầu tiên kể từ khi sống lại, cậu bắt đầu thấy ghét cái thân xác nhân loại này. Nó yếu ớt quá độ, hại cậu không thể nhanh hơn một chút, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Vân Vĩnh Trú.

Đợi đến khi đôi chân trần của cậu giẫm lên thảm cỏ của khu vườn hoa trên không, cậu mới thấy được bóng dáng của Vân Vĩnh Trú. Cây cối ở đây lâu rồi không có ai chăm chút, mọc cao đến tận đầu gối cậu, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng xào xạc. Chính tiếng động này đã khiến Vệ Hoàn bại lộ tung tích.

Lòng phòng bị của Vân Vĩnh Trú đã giúp hắn phóng ra vô số quang nhận trước khi kịp quay người lại, nhưng ngay tiếp đó dường như cảm thấy có gì đó sai sai, quang nhận chợt hóa thành bụi pháo hoa, biến mất vào màn đêm. Hắn vốn đang sửa chiếc võng bị hư, bây giờ lại quay người, nhìn Vệ Hoàn với vẻ ngạc nhiên.

Hai người cứ thế đứng cách nhau khoảng mười mét, nhìn nhau trong bóng tối.

Vệ Hoàn muốn chạy đến trước mặt hắn nhưng cậu thật sự không còn chút sức nào, đi được hai bước đã dừng lại, dựa vào cây Đan Quả bên cạnh. Nơi này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi, trên cây mọc đầy cây tầm gửi, kết thành từng chùm quả mọng màu trắng như ngọc trai, thoang thoảng hương thơm trong trẻo của cây cỏ.

"Yêu lực của cậu và tôi hút khô tôi rồi, tôi đi không nổi nữa." Vệ Hoàn dựa vào thân cây, thở hổn hển, "Cậu có thể qua đây không?"

Vân Vĩnh Trú không nghĩ đến sau khi sự thật bị vạch trần, câu đầu tiên mà cậu nói với mình lại là câu này. Hắn thấy hơi choáng váng, có cảm giác như bản thân bỗng chốc biến thành cậu thiếu niên 18 tuổi ngây thơ. Hắn thả chiếc võng xuống, bước từng bước về phía Vệ Hoàn.

Tiếng xào xạc vang theo từng bước chân, như thể đang bước trong tim Vệ Hoàn. Hắn vẫn ở trong hình thái yêu hóa hoàn toàn như cũ. Mái tóc màu bạch kim của hắn như được dệt từ ánh trăng, tỏa sáng giữa màn đêm. Điều khiến Vệ Hoàn cảm thấy vui mừng đó là hắn đã đến bệnh viện rồi, mắt trái đeo một miếng băng gạc bịt mắt, thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt mong manh.

"Sao cậu lại tới đây?"

Vệ Hoàn ngước mặt lên, "Câu này để tôi hỏi chẳng phải sẽ thích hợp hơn sao?"

Vân Vĩnh Trú trầm mặc.

Thấy hắn im lặng, Vệ Hoàn lại có chút do dự. Mấy ngày qua cậu vẫn luôn thấp thỏm như thế này, cứ tưởng rằng đến hôm nay sẽ đỡ hơn rất nhiều, chẳng qua sự thật chứng minh rằng không hề có chuyện đó. Cậu vẫn sẽ không ngừng tự hỏi bản thân phải nói cái gì, nên hỏi điều chi. Bé thỏ con trong lòng đến thời điểm mấu chốt lại bắt đầu nhảy nhót không hồi kết, chẳng chịu trật tự.

"Tôi..." Yết hầu của Vệ Hoàn hoảng loạn trượt lên trượt xuống, "Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu nhưng khi tỉnh dậy cậu không ở bên, mọi người đều đến..."

Cậu vốn định nói rằng chỉ có mỗi cậu không ở đó, nhưng rồi lại cảm thấy nói như thế thật sự rất giống làm nũng nên lại nuốt ngược trở về, "Cậu... Cậu biết tôi là Vệ Hoàn từ khi nào, có phải đã biết từ lâu rồi không. Đúng thế, chắc chắn là vậy, chắc do cậu muốn nhìn tôi bị muối mặt nên mới không chịu nói cho tôi biết." Vốn dĩ cậu vẫn luôn lắm mồm, đến lúc căng thẳng thì càng nói nhiều hơn, "Chắc không phải do cậu biết tôi là Cửu Phượng nên mới lập khế ước với tôi đấy chứ? Vì sao vậy, cậu, không phải cậu không thích tôi ư? Tôi thật sự chẳng thể hiểu nổi cậu. Tôi cho rằng mình đã hiểu lắm rồi, ít nhất thì tôi hiểu rõ bản thân. Bây giờ nhìn lại, căn bản tôi không hề hiểu, còn càng ngày càng mờ mịt..."

"Đầu tiên tôi muốn thanh minh là tôi không có ý bảo cậu ngốc. Nhưng cậu có ý đồ gì vậy? Thứ quý giá nhất từ trên xuống dưới của cậu chính là Hi Hòa Chi Đồng. Toàn bộ yêu vực cũng chỉ có một đôi, lấy cái chi chẳng được, cần gì phải mang nó ra để hiến tế? Cậu điên rồi hả?" Cậu cũng chẳng rõ mình sao lại thành ra thế này, càng nói càng tức giận, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vội vã, "Đây là đôi mắt của cậu chứ không phải là móng tay cắt xong rồi vẫn có thể dài ra, còn nó mất là sẽ mất mãi mãi. Cậu sẽ biến thành độc nhãn long, phì, độc nhãn Kim Ô đó. Tôi thật sự không tài nào hiểu nổi. Tôi, tôi nghĩ kiểu gì cũng nghĩ không thông. Rõ ràng trước kia cậu luôn đối xử lạnh nhạt với tôi, rõ ràng chỉ có tôi đối tốt với cậu, tôi, tôi vẫn luôn nghĩ chỉ có tôi đơn..."

Suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra, Vệ Hoàn ngay lập tức phanh lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Vân Vĩnh Trú, rốt cuộc là cái gì đáng để cậu lấy thứ đồ quý giá kia ra để..."

Thắc mắc còn chưa kịp hỏi, câu trả lời vốn đã đợi từ lâu đều bị một nụ hôn bất ngờ phong ấn dưới tán cây tầm gửi.

Cậu mở to đôi mắt, đại não trống rỗng, chỉ còn lại Vân Vĩnh Trú gần trong gang tấc giữa màn đêm. Hắn cứ hôn mà không một lời báo trước như thế đấy, tựa như một màn pháo hoa ngoài dự đoán bùm bụp nở bung, ngạc nhiên và vui sướng đan xen. Mạnh mẽ, ướt át, không thể chống cự, như một đống lửa vỡ nát giữa gió bão.

Nhắm mắt lại, Vệ Hoàn nghĩ.

Linh hồn kề cận với cái chết phiêu bạt nhiều năm trời, cuối cùng cũng sống lại trong nụ hôn của cậu ấy.

*Lời tác giả: Cây tầm gửi tượng trưng cho sự vĩnh hằng, bất tử. Theo phong tục ở phương Tây, khi đứng dưới cây tầm gửi nhất định phải hôn nhau.

Lời editor: Chúc mừng sinh nhật thầy Vân yêu dấu của bé Hoàn!!! Sinh nhật thầy vừa hay tới chương hai người thẳng thắn lòng mình luôn, quá đã, song hỷ lâm môn, chúc mừng năm mới ᕦ⁠༼⁠ຈ⁠ل͜⁠ຈ⁠༽⁠ᕤ!

Bình thường tới mấy đoạn yêu đương như này sẽ đổi xưng hô ha, nhưng mà trong trường hợp của chúng ta thì hỏng đổi được. Tui cũng muốn đổi lắm, mà bé Hoàn từ chối gọi thầy là "anh", nên để tránh mâu thuẫn với tình tiết về sau tui vẫn để xưng tôi-cậu. Có điều cả nhà iu yên tâm, bé sẽ tìm cơ hội để đổi xưng hô [quyết-tâm.jpg].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận