Thiên Thú năm 128, mười tám tháng Giêng, buổi sáng.
Nghi bị hãm hại lừa gạt.
Không nên xuất hành.
Quẻ xấu.
Trước khi ra ngoài Tống Nam Thời theo thường lệ rút thẻ thử vận may, hệ thống rút quẻ không hề khách khí cho nàng một quẻ xấu.
Tống Nam Thời do dự một lát.
Đây là năm thứ mười bảy Tống Nam Thời xuyên tới Tu Chân Giới.
Hệ thống rút ra quẻ xấu trước mặt này là “bàn tay vàng” của nàng.
Trước khi xuyên không, nàng là một chiến sĩ kiên định với chủ nghĩa duy vật.
Sau khi xuyên không, nàng vừa mở mắt ra đã thấy một đám tu sĩ bản địa có thể lên trời xuống đất đang đánh nhau túi bụi.
Thế giới quan duy vật hơn hai mươi năm ở kiếp trước vỡ vụn ngay tại chỗ, Tống Nam Thời vươn tay ra, còn chưa nhìn rõ trên cánh tay thuộc về trẻ con kia có mấy ngấn thịt đã bị một bàn tay lớn ôm lên: “Sau này, con sẽ là đệ tử của Vô Lượng Tông ta.”
Sau đó nàng trở thành một thầy bói chuyên đi hãm hại lừa gạt người khác.
Một Quẻ sư.
Đến khi Tống Nam Thời biết chạy nhảy, lúc này nàng mới phát hiện mình có một vị sư huynh cùng tên với nam chính trong tiểu thuyết Long Ngạo Thiên(*) kinh điển, còn có một vị sư tỷ cùng tên với nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết theo đuổi vợ yêu trả giá đắt nào đó ở kiếp trước.
(*)“Long Ngạo Thiên” cái tên thường thấy trong các truyện, hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ. Loại nhân vật này khi xuất hiện với tư cách là nhân vật chính thì đồng nghĩa với “vô địch”, còn nếu xuất hiện trên nhân vật phụ thì đồng nghĩa với “vô cùng mạnh” (thực lực hoặc gia thế). Cả hai đều có điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt không có não. Coi như không có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ cực kỳ may mắn, làm việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió.
Qua hai năm, vị sư tôn chưa gặp mặt được mấy lần kia của nàng lại dẫn về thêm cho nàng một nữ chính trong tiểu thuyết cường thủ hào đoạt ngọt sủng kinh điển.
Thế là, ba nhân vật chính không biết tại sao lại bị cứng rắn nhét chung vào cùng một thế giới vây quanh nàng, cả sư môn đạt được thành tựu tất cả đều là nhân vật chính, trừ nàng.
Mà thân phận của nàng lại là người qua đường Giáp, giai đoạn đầu không ai biết đến, không có cốt truyện, giai đoạn sau lại bỗng nhiên biến thành kẻ ác, cấu kết với phản diện nội ứng ngoại hợp muốn mưu hại nam chính trong tiểu thuyết dành cho nam - Long Ngạo Thiên.
Sau khi biết được tất cả những chuyện này, cả người nàng đã tê rần.
Tự giam mình ba ngày, nàng đặt cho mình một mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời - làm một người qua đường Giáp bình thường trong thế giới toàn nhân vật chính.
Có lẽ vì quá cảm động với nguyện vọng bình thường nhưng lại hết sức gian nan của nàng, bàn tay vàng khi xuyên không của nàng lúc này mới khoan thai tới muộn.
Tống Nam Thời nhìn quẻ xấu trước mặt.
Nàng muốn gọi bàn tay vàng này là “Hệ thống bói toán.”
Bởi vì thứ này ngoài khiến nàng trở thành một thầy bói tốt hơn thì không còn tác dụng mọe gì.
Mỗi ngày một lần, Tống Nam Thời có thể dùng hệ thống bói toán này rút quẻ, nội dung của quẻ hơn phân nửa là đoán trước vận thế ngày hôm đó, nửa còn lại thường không biết nó có ý gì.
Độ chính xác của quẻ là trên dưới 50%.
Ban đầu, nàng nơm nớp lo sợ, nghiêm khắc làm theo vận thế trên nội dung quẻ, sợ lơ là một cái sẽ xúi quẩy.
Nhưng mà hiện tại, nàng đã có kỹ xảo đặc biệt phán đoán nội dung trên quẻ.
Nàng tin tưởng vững chắc, nếu như rút được quẻ tốt thì có 50% là chính xác, còn nếu rút được quẻ xấu…
Mê tín phong kiến không thể chấp nhận được!
Tống Nam Thời lại nhìn thoáng qua quẻ xấu đen thùi lùi kia, bình tĩnh lại thuần thục lẩm bẩm một câu “Phong kiến cặn bã”, tay cầm túi trữ vật xẹp lép, nhấc chân đi ra ngoài.
Nhiệm vụ hôm nay của nàng là bán lọ dưỡng nhan đan mới luyện cho Dục Tú Các, kiếm tiền sinh hoạt phí của tháng sau.
Xuống khỏi Lan Trạch Phong, đi qua Huyền Thông Nhai, Tống Nam Thời chậm rì rì đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Sau đó nàng bỗng dừng chân lại.
“Giang Tịch ngươi mà cũng dám ném lão phu ở đây, lão phu chắc chắn *beep*, ngươi *beep*.”
Bên bờ suối đầy đá cuội, một ông lão đầu bạc, râu cũng bạc trắng, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt đang tức muốn hộc máu chửi ầm lên, giọng nói già nua hết sức gắt gỏng, mở miệng ra toàn là những từ phải tắt tiếng.
Sắc mặt Tống Nam Thời tức khắc trở nên cổ quái.
Nàng thuận tay lôi nội dung quẻ hôm nay rút được từ hệ thống bói toán ra nhìn đi nhìn lại.
Quẻ xấu, không nên xuất hành.
50%, linh.
“Vị đạo hữu này, làm phiền cho qua.”
Một tu sĩ mặc trang phục đệ tử của môn phái vội vàng chạy ngang qua Tống Nam Thời, lập tức xuyên qua thân thể của ông lão kia, sốt ruột hoảng hốt vượt qua dòng suối nhỏ.
Ông lão lại bắt đầu mắng tu sĩ kia không tuân thủ đạo đức công cộng.
Tống Nam Thời khựng lại một lát, đưa mắt nhìn xuống, thấy trên đống đá cuội có một miếng ngọc bội màu trắng.
Hai chân ông lão gắt gỏng lạ thường kia lơ lửng trên không cách ngọc bội khoảng 30cm, đang đong đưa lúc lắc.
… Đừng nói đây là ông lão trong ngọc bội tùy thân mà chỉ có đại sư huynh Long Ngạo Thiên kia của nàng mới có thể nhìn thấy đó nha.
Có lẽ do ánh mắt của Tống Nam Thời quá chăm chú, ông lão đang mắng xối xả bỗng nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn.
Ánh mắt sắc bén của ông ấy bắt gặp ánh mắt sững sờ của Tống Nam Thời.
Ông ấy nhìn Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nhìn ông ấy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trên mặt ông ấy hiện lên vẻ nghi ngờ, thình lình nói: “Đừng nói con nhóc này có thể nhìn thấy ta đấy?”
Tống Nam Thời tỉnh bơ.
Nàng chưa kịp làm gì, ông lão đã cười ha ha: “Sao có thể chứ! Thằng nhóc Giang Tịch kia trời xui đất khiến ký huyết khế mới có thể thấy được ta, còn tiểu nha đầu này, lão phu nghĩ gì vậy chứ!”
Giang Tịch là tên đại sư huynh Long Ngạo Thiên của nàng.
Được rồi, đã phá án, ông lão này chính là ông cụ theo bên cạnh sư huynh Long Ngạo Thiên kia của nàng rồi.
Lần trước Tống Nam Thời gặp đại sư huynh là bốn năm trước, sau đó đại sư huynh đã mở hình thức xuống núi du lịch.
Mấy ngày trước Tống Nam Thời nghe nói đại sư huynh đã trở lại rồi, nhưng lúc ấy nàng bận luyện dưỡng nhan đan nên không kịp hóng chuyện này.
Bây giờ xem ra, đại sư huynh đã cho ông cụ theo bên cạnh kia đi du lịch luôn rồi.
Vậy tại sao bàn tay vàng của đại sư huynh lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa nàng còn có thể nhìn thấy.
Mà lúc này, ông lão gần như đã chắc chắn không ai có thể thấy được mình, bắt đầu bay trước mặt Tống Nam Thời làm mặt quỷ, khua chân múa tay vui vẻ tác quái.
Tống Nam Thời không cảm xúc nhìn ông ấy làm trò.
Ông ấy khùng điên một lúc, đột nhiên thu lại dáng vẻ dở hơi lúc trước, tiến đến trước mặt nàng, vuốt cằm nghiêm túc đánh giá.
Tống Nam Thời ngừng thở.
Sau đó nàng chợt nghe ông ấy thình lình nói: “Trông con nhóc này cứ vô tri kiểu gì ấy.”
Tống Nam Thời: “...” Ông mới vô tri đó, cả nhà ông đều vô tri.
Nàng ngẩng đầu lườm ông ấy một cái.
Ông lão bị lườm đột ngột bay lùi về sau một bước, kinh ngạc vỗ ngực, thất thanh nói: “Con bé ngốc này thật sự có thể nhìn thấy lão phu ư.”
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy cô nương với sắc mặt hơi kém trước mắt hơi cụp mắt xuống, giống như tất cả chuyện vừa xảy ra chỉ là trùng hợp.
Ông lão: “... Ảo giác, chắc chắn là ảo giác của ta ha ha ha!”
Ông ấy bắt đầu vây quanh đánh giá Tống Nam Thời.
Ông ấy trầm ngâm: “Căn cốt của con nhóc này…”
Tống Nam Thời khựng lại, ngừng thở một lần nữa.
Vẻ mặt ông ấy ghét bỏ: “... Ta chưa từng gặp người nào kém như vậy.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng nhấc chân bước đi, lúc đi tới cạnh miếng ngọc bội kia, mũi chân như vô tình lướt qua.
Ngọc bội lăn vài vòng tại chỗ, Tống Nam Thời bước qua không thèm ngoảnh lại.
Ở sau lưng, ông lão giận dữ thét lên, tức giận mắng “con nhóc vô tri” Tống Nam Thời không có đạo đức xã hội.
Nàng mặc kệ ông lão thích ở không kiếm chuyện này, vờ như không hề phát hiện gì, đi thẳng qua cầu.
Chuyện của nhân vật chính không phải ai cũng có thể xía vào được, càng đừng nói đến nhân vật pháo hôi như nàng, thà tìm cách kiếm thêm vài linh thạch còn thực tế hơn.
Sau lưng, ông lão nửa tức giận nửa khoa trương ôi dồi ôi một hồi, thấy nàng định đi thật, vội vàng hét lên: “Này! Con bé này! Sao lại đi rồi! Ngươi đi rồi lão phu phải làm sao! Một miếng ngọc bội to tướng dưới đất thế này mà ngươi không thấy à?”
Tống Nam Thời không dao động.
Ông lão lải nhải không ngừng, thấy Tống Nam Thời cứ thế qua cầu không thèm quay đầu lại, yên lặng trong chốc lát, sau đó vừa u sầu vừa buồn khổ nói: “Cũng không biết thằng nhóc Giang Tịch kia có thể tìm được lão phu hay không, chẳng lẽ lão phu còn phải đợi thêm một ngàn năm nữa hay sao!”
Bước chân Tống Nam Thời khựng lại.
Sau lưng, ông lão bắt đầu hùng hổ tức giận mắng Giang Tịch mải đánh nhau với người ta làm mất ông.
Tống Nam Thời nhắm mắt lại, bình tĩnh tự nhủ trong lòng, bớt lo chuyện của người khác.
Đặc biệt là mấy chuyện liên quan tới nhân vật chính.
Ông lão vẫn đang nói kháy.
Một lát sau, có tiếng bước chân bịch bịch bịch vừa gấp gáp vừa nặng nề truyền đến, nghe có vẻ rất bất mãn.
Ông lão còn chưa kịp quay đầu lại, một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt đã nắm lấy miếng ngọc bội.
Ông lão nghẹn lời, quay đầu lại thì thấy “cô nhóc ngốc nghếch” khi nãy đã quay lại, đang cau mày hận thù nhìn miếng ngọc bội trong tay.
Trông nàng không hề vui khi bỗng nhiên nhặt được một miếng ngọc bội mà thậm chí trông còn có vài phần ghét bỏ.
Ông lão thấy thế, trừng mắt giận dữ nói: “Sao vậy? Nhặt được lão phu còn khiến ngươi oan ức à? Nhớ năm đó lão phu tung hoành Tu Chân Giới…”
Tống Nam Thời cầm ngọc bội, nhìn dáng vẻ mặt sưng mày xỉa của ông lão này, thật sự cảm thấy nàng đúng là dở hơi nên mới xen vào việc của người khác.
Nàng híp mắt, lẩm bẩm nói: “Miếng ngọc bội này nhìn có vẻ đã nhiều năm tuổi, chắc chắn rất đáng tiền đây.”
Giọng ông lão nháy mắt im bặt.
Ông không thể tin được: “Ngươi muốn bán lão phu? Ngươi có biết giá trị của miếng ngọc bội này hay không? Ngươi, ngươi, ngươi…”
Tống Nam Thời: “Ít nhất cũng đáng giá hai mươi linh thạch nhỉ.”
Ông lão lập tức cao giọng nói: “Ngươi nói nhảm! Chẳng lẽ lão phu chỉ đáng giá hai mươi linh thạch?!”
Tống Nam Thời: “...” Chậc, khó hầu hạ.
Nàng đứng dậy, tay cầm miếng ngọc bội kia, như thể muốn bán lấy tiền ngay tại chỗ.
Ông lão thân bất do kỷ bay theo sau lưng nàng, gào lên như giết heo: “Cứu mạng! Buôn người rồi!”
Tống Nam Thời bị ông ầm ĩ đau hết cả tai, hận không thể ném ông lại chỗ cũ.
Ngay lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Đạo hữu, xin dừng bước.”
Tống Nam Thời khựng lại.
Ông lão kia lập tức phấn chấn hẳn lên, vội vàng nói: “Giang Tịch! Cứu ta cứu ta! Con nhóc này muốn bắt ta mang đi bán lấy hai mươi linh thạch!”
Tống Nam Thời quay đầu lại thì thấy một thanh niên mặc đồ đen mặt mày sắc bén đang đứng sau lưng nàng, đúng là vị đại sư huynh mấy năm không gặp kia của nàng.
Ông lão vẫn còn đang gào thét, thanh niên lại không để ý đến ông, lúc thấy mặt của Tống Nam Thời thì ngẩn ra một lát, thử hỏi: “Đạo hữu là đệ tử của Vô Lượng Tông?”
Tống Nam Thời: “...” Đúng, mà còn là sư muội của huynh nữa đấy.
Rõ ràng hắn không nhận ra nàng.
Nhưng đó cũng là điều bình thường.
Trong môn phái của bọn họ, quan hệ từ sư phụ đến sư muội đều không mấy thân thiết, mang danh nghĩa là cùng môn phái nhưng lại giống như người xa lạ.
Ví dụ như Tống Nam Thời, mười bảy năm qua số lần nàng gặp sư tôn còn chưa tới mười bảy lần.
Hơn nữa lúc nàng bái sư, đại sư huynh vẫn ôm mối thù diệt môn, mười bảy năm thì có đến mười năm là bế quan không ra ngoài. Mấy năm còn lại không phải đang đánh nhau thì cũng đang trên đường chuẩn bị đánh nhau, làm gì còn sức quan tâm xem bản thân có thêm một sư muội hay ít đi một sư muội chứ.
Đến khi nàng lớn hơn một chút, đại sư huynh lại khởi động chế độ đi du lịch.
Lần cuối bọn họ gặp nhau, Tống Nam Thời mới mười ba tuổi, vẫn là một nhóc con gầy gò chưa dậy thì.
Tống Nam Thời của bốn năm trước và Tống Nam Thời của bốn năm sau không thể nói là y như nhau, chỉ có thể nói là hoàn toàn khác nhau.
Tống Nam Thời không rảnh chơi trò “bạn nói tôi đoán” với hắn, nói thẳng: “Muội là Tống Nam Thời.”
Giang Tịch sửng sốt.
Sau một lúc hắn mới do dự nói: “Là… tam sư muội à?”
Tống Nam Thời gật đầu: “Đại sư huynh.”
Hai người gọi tên nhau, im lặng nhìn nhau một lúc, không khí rơi vào sự yên tĩnh khó tả.
Không hề ngoa khi nói trong mười bảy năm qua, tổng số câu mà hai người nói với nhau cộng lại cũng chưa tới mười bảy câu.
Giang Tịch nhìn Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nhìn Giang Tịch.
Ông lão ở bên cạnh không hiểu tình hình, khàn giọng gào rống “buôn người”, khiến hai người rõ ràng có thể nghe thấy nhưng lại giả vờ không nghe thấy rất xấu hổ.
Đến lúc này, Tống Nam Thời mới hiểu hàm ý của câu “không nên xuất hành” của quẻ lúc sáng.
Thấy Giang Tịch âm thầm nhìn miếng ngọc bội trong tay nàng, ông lão bên cạnh vẫn đang gào thét rất khó chịu, Tống Nam Thời quyết định chủ động kết thúc vở kịch này.
Giọng nàng vô cùng chân thành: “Đại sư huynh, huynh đã ăn chưa?”
Giang Tịch bị câu hỏi làm cho ngớ người.
Hắn “à” một tiếng, mơ hồ nói: “Ăn, ăn rồi.”
Tống Nam Thời hài lòng gật đầu, dẫn dắt từng bước: “Muội cũng ăn rồi, bây giờ đang định xuống núi.”
Nàng mở đầu câu chuyện, ông lão lại ở bên cạnh hô “cứu mạng”, cuối cùng Giang Tịch cũng nhớ ra mình định làm gì, căng da đầu ân cần hỏi: “Sư muội xuống núi định làm gì à?”
Tống Nam Thời vừa nghĩ mấy lời ân cần này đúng là cứng nhắc, vừa nghe ông lão kia ở bên cạnh cáo trạng.
Nàng thuận tay tung lên tung xuống ngọc bội trong tay, tung đến nỗi ông lão không kiềm được xóc lên xóc xuống.
Tống Nam Thời thản nhiên nói: “Bán một thứ.”
Ông lão: “...”
Ông gầm lên: “Ngươi còn không tin ta! Con nhóc này muốn bán ta! Nàng đúng là lòng lang dạ thú mà!”
Tống Nam Thời vốn không muốn bán ông, nhưng bây giờ nàng muốn suy nghĩ lại.
Giang Tịch im lặng một lúc.
Hắn đấu pháp với người ta làm mất ngọc bội, tìm hai ngày cuối cùng tìm tới đây, không ngờ lại bị người khác nhặt được trước.
Nếu nó chỉ là một miếng ngọc bội bình thường thì thôi, nhưng…
Muội ấy đã nói muốn bán ngọc bội, bây giờ mà nói ngọc bội này là của hắn thì khó tránh khỏi xấu hổ. Giang Tịch chỉ có thể căng da đầu nói: “Sư muội, huynh rất thích miếng ngọc bội này của muội. Sư muội có thể bỏ những thứ yêu thích bán nó cho huynh không?”
Tống Nam Thời lại tung ngọc bội lên xuống, cười tít mắt hỏi: “Ồ, sư huynh định ra giá bao nhiêu linh thạch?”
Giang Tịch nghĩ tới “hai mươi linh thạch” trong lời ông lão.
Hắn ngập ngừng một lát rồi thử nói: “Sáu mươi linh thạch.”
Tống Nam Thời không quan tâm tới ông lão đang nghi ngờ cuộc đời “ta chỉ đáng giá sáu mươi linh thạch”, nói: “Chốt kèo.”
Nàng dứt khoát ném ngọc bội vào ngực hắn.
Giang Tịch không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, hắn vội vàng lấy linh thạch ra.
Tiền trao cháo múc xong hắn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tống Nam Thời mới nói: “À, thực ra muội xuống núi không phải để bán ngọc bội, cái ngọc bội này là muội nhặt được đấy.”
Giang Tịch sửng sốt.
Thật vậy, vừa rồi muội ấy nói muốn bán đồ, nhưng cũng đâu có nói là muốn bán ngọc bội đâu.
“Vậy muội…”
Tống Nam Thời híp mắt cười, lấy một lọ dưỡng nhan đan từ trong túi trữ vật ra, chân thành nói: “Thực ra muội muốn đi bán lọ dưỡng nhan đan này, sư huynh hào phóng dùng sáu mươi linh thạch mua miếng ngọc bội kia, nhưng muội cảm thấy miếng ngọc bội này không đáng với số tiền ấy, bình đan dược này tặng cho sư huynh.”
Ông lão: “...”
Ông vô cùng giận dữ lại không thể làm gì: “Ta còn không đáng sáu mươi linh thạch ư?”
Nhất thời Tống Nam Thời cảm thấy vô cùng sung sướng.
Dưới sự phẫn nộ, ông lão hừ lạnh nói: “Được lắm! Đan sư à, ta phải nhìn xem con nhóc kia có thể luyện ra được đan dược tốt thế nào!”
Giang Tịch nhíu mày: “Đan sư? Nhưng ta từng thấy sư muội vẽ bùa mà, muội ấy không phải Phù sư à? Đan dược này có khi là muội ấy có được từ nơi khác cũng nên?”
Tống Nam Thời: “...” Biết hai ta không thân, nhưng không đến mức ngay cả ta đang làm gì huynh cũng không biết chứ.
Lão đầu thúc giục Giang Tịch mau hỏi xem, Giang Tịch chỉ có thể căng da đầu dò hỏi: “Tam sư muội biết luyện đan à?”
Tống Nam Thời khiêm tốn: “Biết một chút.”
Giang Tịch mờ mịt: “Vậy còn vẽ bùa?”
Tống Nam Thời: “Cũng biết một (tỉ) chút.”
Giang Tịch trầm mặc.
Sau đó hắn thử nói: “Vậy tam sư muội còn biết gì khác nữa không?”
Tống Nam Thời ngượng ngùng cười: “Luyện khí, y thuật, thuật pháp, thiên tượng đều học một (tỉ) chút, thế nên…”
Hai người đồng thời ngừng thở.
Tống Nam Thời: “Thế nên muội là một Quẻ sư.”
Hai người: “...”
Ông lão mờ mịt: “Thời buổi này, tiêu chuẩn trở thành Quẻ sư đều cao như vậy sao?”
Tống Nam Thời: “...”
Quẻ sư bình thường có lẽ sẽ không biết, nhưng Quẻ sư nghèo thì biết.
Ai bảo đi bói toán lừa người không kiếm được mấy đồng chứ.
Cuộc sống không dễ dàng, cần phải đa tài đa nghệ.
Nàng chỉ đành khẽ nở nụ cười của quỷ nghèo: “Phù sư không biết luyện đan thì không phải là một Quẻ sư giỏi.”
Hai người há hốc mồm kinh ngạc.
Tống Nam Thời: “Nếu không còn chuyện gì khác, sư muội xin cáo từ trước.”
Nàng nhấc chân định đi, chân giơ lên đến một nửa lại đột nhiên hạ xuống.
Giang Tịch trơ mắt nhìn sư muội hắn cẩn thận hạ chân xuống, sau đó nhanh chóng lấy một cái mai rùa từ bên hông ra, thành thạo gieo quẻ.
Lát sau, quẻ thành.
Nữ hài nhìn một cái, sau đó nở nụ cười nhẹ nhõm nói: “Hôm nay đi đường phải bước chân trái trước.”
Nàng tự tin nhấc chân trái lên rồi đi.
Giang Tịch: “...”
Ông lão: “...”