Trừ Tôi Tất Cả Đều Là Vai Chính

Tống Nam Thời phồng quai hàm lên, mặt không cảm xúc nhai nhai nhai.

Giương mắt lên thì thấy một tiểu ca đang dùng hết tuyệt chiêu lấy lòng linh thú không biết lúc nào lại ngừng lại, đang dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng.

Tống Nam Thời: “?”

Nàng không thể hiểu được.

Tiểu ca kia muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng vẻ mặt phức tạp hỏi: “Cái này… ăn ngon không?”

Tống Nam Thời theo bản năng cảm nhận một chút.

Sau đó đánh giá: “Cũng tạm, không ngọt không ngán không có hương vị gì, nhưng khi ăn cảm giác rất thô ráp, rất thử thách răng, kiến nghị các tiểu đồng bọn răng không tốt không nên mua.”

Nói xong, nàng bỗng nhiên nhớ ra nàng đang ăn cái gì.

Nàng từ từ cúi đầu xuống, nhìn miếng thú lương bị nàng cắn một miếng trong lòng bàn tay.

Từng hàng vết răng có thể thấy rõ ràng.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng im lặng chốc lát, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt tiểu ca càng thêm phức tạp.

Hắn ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Không nghĩ tới đạo hữu lại có lòng như vậy, thú lương cho linh thú còn tự mình nếm thử trước.”

“Nhưng mà.” Hắn ta dừng một chút, khuyên nhủ với vẻ phức tạp: “Đạo hữu, chọn con linh thú mà thôi, lần này không thành công thì còn có lần sau. Chúng ta thật sự không cần đến nỗi như vậy đâu.”

Hắn ta tỏ vẻ “Ngươi đừng hòng dụ ta.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng hết đường chối cãi, nắm chặt viên thú lương bị cắn một miếng trong tay, tuyệt vọng tránh sang một bên.

Lúc cách một khoảng khá xa, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái.

Chỉ thấy vị tiểu ca luôn mồm nói đừng hòng dụ hắn ta nhìn trái nhìn phải, lén lút cắn một miếng thú lương.

Sắc mặt tiểu ca lập tức trở nên ngạc nhiên.

Linh thú chọn hắn ta làm phiếu cơm sốc!

Tiểu ca cho rằng sau khi hắn ta nếm thử thú lương sẽ cạnh tranh thành công, vẻ mặt ân cần đưa thú lương bị hắn ta cắn một miếng qua: “Bé ngoan ta giúp ngươi nếm qua rồi, ăn ngon lắm!”

Linh thú nhìn hắn ta như nhìn một kẻ ngốc, ghét bỏ ném tên nhân loại ngay cả đồ ăn của linh thú cũng đoạt ra.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng khụ một tiếng, lặng lẽ cách xa chỗ này một chút.

Ăn một miếng thú lương, Tống Nam Thời đã nghĩ thông.

Nàng nghĩ, nàng và nữ chính cũng có chỗ tương tự, nhưng nữ chính là người mạnh mẽ ngay cả Thái tử Yêu tộc cũng dám cho một trận, một người qua đường như nàng làm sao so được.

Nhưng so với những người qua đường khác, nàng có lẽ cũng không tới nỗi nào.

Chọn đồ vật còn phải nhìn thuận mắt nữa chứ đừng nói tới linh thú chọn phiếu cơm.

Nghĩ như vậy, Tống Nam Thời nhanh chóng ngắm được một nhóm linh thú quây lại thành một vòng nhỏ.

Sau khi tiến vào, một bộ phận linh thú rất nhanh đã tìm ra mục tiêu của mình, hoặc là đang tương tác với phiếu cơm đã chọn, hoặc là đang do dự giữa mấy phiếu cơm với nhau, nhưng có một nhóm nhỏ linh thú có lẽ đã gặp khó khăn trong việc lựa chọn, cứ do dự mãi không tiến lên lựa chọn.

Núi không qua đây, thì ta qua đấy!

Tống Nam Thời nhấc chân đi qua.

Xung quanh những linh thú kia đã bị không ít đối thủ cạnh tranh vây quanh như hổ rình mồi, Tống Nam Thời đứng bên ngoài nhìn một vòng, trong lòng đã có kế hoạch.

Nàng chen vào chỗ ít người nhất, tự động giảm bớt áp lực cạnh tranh.

Nhưng mà nàng còn chưa đứng thẳng, đã nghe thấy một tiếng cười nhạo truyền tới từ bên cạnh.

Tống Nam Thời quay đầu thấy một cô nương mặc quần áo hoa lệ vẻ mặt cao quý nhìn nàng.

Chỉ là nàng kia còn thấp hơn Tống Nam Thời một cái đầu, người khác làm động tác này là từ trên cao nhìn xuống, đến lượt nàng ta, Tống Nam Thời chỉ có thể bị buộc cúi đầu nhìn cái đầu đầy vàng bạc châu báu kia.

Trông giống như một cái giá trang sức di động, khó tránh sẽ mang khí chất của nhà giàu mới nổi.

Nhưng Tống Nam Thời lại rất hâm mộ.

Có tiền.

Nàng tâm bình khí hòa chào hỏi: “Triệu cô nương.”

Triệu Nghiên, một con người mạnh mẽ dám từ hôn Long Ngạo Thiên trong cuốn tiểu thuyết kia.

Cha nàng ta và cha Long Ngạo Thiên là bạn chí cốt, nhưng tình bạn này có lẽ trộn hơi nhiều plastic, cha Long Ngạo Thiên vừa chết, cha nàng ta đã vội vàng từ hôn.

Sau đó vừa quay đầu đã đưa con gái của mình vào Vô Lượng Tông, muốn bái Bất Quy Kiếm Tôn làm thầy.

Ai biết Long Ngạo Thiên tan cửa nát nhà không những vào Vô Lượng Tông sớm hơn nàng ta mà còn trở thành đệ tử đầu tiên của Bất Quy Kiếm Tôn.

Thế nên rất xấu hổ.

Triệu Nghiên cũng cảm thấy rất xấu hổ, thế nên nhìn Long Ngạo Thiên không thuận mắt, nhìn đồng môn bên cạnh Long Ngạo Thiên cũng không thuận mắt.

Ví dụ như Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời không có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy cuộc sống của nhóm vai chính thật nhiều sắc màu.

Còn về Triệu cô nương này, Tống Nam Thời tổng kết ra một chữ.

Chua.

Giống như hiện tại.

Triệu Nghiên bày vẻ mặt cao quý xinh đẹp lạnh lùng, vừa mở miệng ra là chua lòm: “Được Bất Quy Kiếm Tôn thu làm đệ tử, vậy mà ngươi còn phải tới Linh Thú Các chọn linh thú.”

“Hả?” Tống Nam Thời mờ mịt: “Chẳng lẽ Triệu cô nương không đến để chọn linh thú sao?”

Triệu Nghiên im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng hỏi: “Ngươi không biết ta là người của Ngự Thú Phong?”

Tống Nam Thời hiểu ra, sau đó càng hâm mộ.

Ngự Thú Phong, linh thú nhiều tới nỗi đếm cũng đếm không hết.

Nhìn phản ứng của nàng, Triệu Nghiên hiểu nàng thật sự không biết.

Vẻ cao quý xinh đẹp lạnh lùng trên mặt nàng ta xuất hiện một vết nứt.

Tống Nam Thời nhìn nàng ta nở một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.

Triệu Nghiên: “...”

Nàng ta nhắm mắt lại, lúc mở ra Tống Nam Thời đã không nhìn nàng ta nữa, đang quay đầu bón thú lương cho linh thú.

Người này dường như vẫn luôn như vậy, cần gia thế không gia thế, đòi tiền không có tiền, nhưng hầu như tất cả mọi chuyện đều không được nàng để trong lòng.

Nhưng một đứa bé mồ côi một nghèo hai trắng như nàng lấy đâu ra tự tin chứ?

Trong tầm mắt, Tống Nam Thời không biết mệt đưa thú lương cho linh thú, bị từng con từng con linh thú ghét bỏ cũng không thèm để ý, vui vẻ tìm con tiếp theo.

Triệu Nghiên không nhịn được nói: “Này, loại thú lương này của ngươi, linh thú trên Ngự Thú Phong sẽ không ăn đâu.”

Tống Nam Thời khựng lại, lúc này mới đi ra từ thế giới của mình, đưa mắt nhìn thú lương trong tay, buồn rầu nói: “Vậy thì phiền toái rồi.”

Nàng nói “phiền toái”, nhưng Triệu Nghiên lại chẳng nhìn thấy chút biểu cảm phiền toái nào trên mặt nàng.

Trên thế giới này tại sao lại có người như vậy?

Triệu Nghiên không biết có phải bản thân bị trúng tà hay không, theo bản năng lấy ra một túi thú lương, ma xui quỷ khiến nói: “Ngươi thử cái này đi.”

Mắt Tống Nam Thời lập tức sáng lên, vui sướng: “Đa tạ.”

Triệu Nghiên nhìn nàng như kiểu chỉ cần cho nàng một túi thú lương là có thể thu mua, không kiềm được hỏi: “Lan Trạch Phong các ngươi nghèo như vậy sao? Ngươi thiếu tiền đến thế hả?”

Tống Nam Thời không chút do dự: “Thiếu, khá là thiếu.”

Nàng nhìn đối phương, nở một nụ cười thẹn thùng: “Thế nên nếu ngươi có linh thạch thừa, ta cũng không ngại.”

Triệu Nghiên: “...”

Nàng ta quay đầu đi thẳng.

Nàng ta cảm thấy vừa rồi mình bị mù, cái gì mà không thèm để ý tất cả, nàng quá để ý linh thạch ấy chứ!

Đời này nàng ta chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như vậy!

Nàng ta nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài, đụng phải Úc Tiêu Tiêu vừa phải trốn ra ngoài vì đàn linh thú nhiệt tình quá mức.

Lại là một người của Lan Trạch Phong.

Nàng ta hất cằm lên, cười lạnh: “Ngươi cũng giống như sư tỷ kia của ngươi à? Có muốn ta cũng cho ngươi một túi thú lương hay không?”

Úc Tiêu Tiêu mờ mịt quay đầu lại: “Hả?”

Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Triệu Nghiên, chứng sợ xã hội của Úc Tiêu Tiêu phát tác, lắp bắp nói: “Không, không cần?”

Triệu Nghiên nhướng mày: “Ngươi chướng mắt thú lương của ta ư?”

Úc Tiêu Tiêu hết đường chối cãi: “Không phải…”

Nàng còn chưa nói xong, một đàn linh thú nhiệt tình đã đuổi tới, vây quanh Úc Tiêu Tiêu vừa mới nhàn rỗi được một lúc.

Úc Tiêu Tiêu buồn rầu ngẩng đầu: “Ngươi nhìn đi.”

Triệu Nghiên: “...”

Nàng ta sụp đổ rồi!



Bên kia.

Tống Nam Thời cầm thú lương của Triệu Nghiên, trong lòng không khỏi thổn thức.

Cô nương mạnh mẽ dám từ hôn này, người tốt!

Quả nhiên trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.

Lấy được thú lương trong Ngự Thú Phong, nàng cảm thấy vô cùng tự tin, vội vã lấy thú lương ra dụ dỗ đàn linh thú.

Sự dụ dỗ này có hiệu quả rõ ràng.

Đàn linh thú vừa rồi còn không thèm nhìn nàng một cái lúc này lại vội vã xông tới, tranh đoạt thú lương trong tay nàng.

Tống Nam Thời nở nụ cười hiền, sướng rơn đánh giá đàn linh thú vừa tới.

A, đây là Báo Tuyết, tính công kích rất mạnh, còn kia là Thỏ, tốc độ truyền tin là số một, bên cạnh chính là Mộc Lang, thính lực tuyệt luân…

Người nghèo bất chợt thành tỷ phú, Tống Nam Thời quả thực chọn đến hoa mắt, đột nhiên có cảm giác rối rắm như đang phải chọn học Thanh Hoa hay Bắc Đại.

Sau đó ánh mắt nàng đưa sang nhìn thấy bóng dáng ăn tợn nhất trong đám linh thú.

Màu xám, loại có móng, chẳng lẽ là ngựa sao?

Lúc này, sinh vật có móng kia vừa hay ngẩng đầu lên.

Nó kêu lên.

“Be… be e e e! Be… be be be!”

Tống Nam Thời: “...”

Ha, là lừa.

Nàng lạnh mặt đưa mắt sang chỗ khác.

Đầu tiên, loại trừ con lừa này ra.

Lúc này, thú lương trong tay nàng còn lại một nửa, Tống Nam Thời cảm thấy cũng hòm hòm rồi.

Vì thế nàng dịu dàng nói: “Các bé cưng, trong số các em, em nào đồng ý làm linh thú của ta?”

Giọng nói vừa vang lên, bầu không khí vui vẻ hòa thuận bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.

Đàn linh thú đang làm nũng với nàng bỗng dưng cứng đờ.

Ngay sau đó.

Một đám linh thú bị hấp dẫn tới nhanh chóng tản đi.

… Nhanh như khi chúng đến vậy.

Tống Nam Thời: “...”

Ánh mắt nàng chầm chậm rơi xuống người con linh thú duy nhất còn chưa chạy.

Là con lừa kia.

Tâm tình và thái độ của Tống Nam Thời lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn con lừa kia tràn đầy trìu mến.

Nó và những linh thú kia không giống nhau, những linh thú kia mưu đồ thú lương của nàng, chỉ có nó là vì nàng mà tới.

Lúc này, con lừa còn đang vùi đầu ăn.

Tống Nam Thời mở miệng: “Mày…”

Ngay sau đó, con lừa bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Tống Nam Thời: “... đồng ý làm linh thú của ta không?”

Lừa: “...”

Nó đột nhiên cúi đầu ăn nốt miếng thú lương cuối cùng, xoay người nhấc chân chạy biến.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng đơ mặt đứng lên, nhìn bóng dáng của con lừa.

Hiện tại nàng vô cùng muốn nói câu thoại kia của đại sư huynh.

Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo.

Nhưng nàng vừa nói thầm câu này trong lòng xong, lúc ngẩng đầu lên lại thấy con lừa kia không biết tại sao bỗng nhiên chạy nhanh về phía nàng, tiếng kêu thê lương, thẳng tiến không lùi!

Không chỉ có lừa, những linh thú vừa chạy đi đều đồng thời phi nước đại đến.

Tống Nam Thời kinh hãi.

Danh ngôn Long Ngạo Thiên còn có tác dụng này sao?

Nhưng mà còn chưa đợi nàng nghĩ ra nguyên do đã nghe thấy Úc Tiêu Tiêu khàn giọng hét lên: “Sư tỷ chạy mau!”

Một luồng gió mạnh mẽ ập tới.

Lông tơ Tống Nam Thời dựng hết lên, còn chưa nhìn rõ là gì đã xoay người chạy.

“Grào!”

Nàng nghe thấy giọng nôn nóng của Triệu Nghiên: “Không hay rồi! Hung thú mà sư thúc hàng phục đột nhiên nổi cơn điên chạy đến Linh Thú Các!”

Tống Nam Thời: Đệch!

Nàng lập tức tăng tốc.

Xung quanh vỗ cùng hỗn loạn, tất cả mọi người chạy như ruồi bọ không đầu.

Nhưng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy con hung thú kia chỉ đuổi theo sau lưng nàng.

Còn có con lừa kia.

Tống Nam Thời liều mạng chạy đằng trước, con lừa liều mạng chạy sau mông nàng, hung thú dường như nhắm chuẩn hai bọn họ mà đuổi.

Nhưng mà người chạy ngay cả linh thú cũng không thắng được chứ đừng nói tới hung thú.

Không lâu sau tốc độ của nàng bắt đầu giảm dần, đúng lúc chắn trên đường chạy của con lừa.

Con lừa thấy thế kinh hãi, không kịp cua, dứt khoát cúi đầu xuống hất nhân loại vướng bận kia lên lưng.

Tống Nam Thời còn tưởng mình sắp ‘đi đời nhà ma’: “...”

Nàng ngồi trên lưng lừa tranh thủ hít thở, trong lòng cảm động, quay đầu lại nhìn thoáng qua hung thú trông như hổ răng kiếm kia, lòng đầy kinh hãi.

Nàng quay đầu, cảm động nói: “Lừa huynh, ta…”

Nhưng mà còn chưa nói xong, đã thấy con lừa đột nhiên kêu lên một tiếng, quay đầu cắn quần áo nàng ném nàng xuống trước mặt, ngay sau đó nước chảy mây trôi nhảy lên trên người nàng.

Tống Nam Thời nháy mắt cõng một con lừa: “...”

Con lừa kêu một tiếng, trong giọng mang theo thúc giục.

Trong nháy mắt này, Tống Nam Thời đã hiểu.

Ta cõng ngươi, mệt mỏi, đổi ngươi cõng ta.

Nàng chấn chờ một lát, cõng con lừa bắt đầu chạy như điên.

Lừa mệt mỏi đổi thành nàng, nàng mệt mỏi đổi thành lừa, bọn họ chính là động cơ vĩnh cửu!

Cùng thắng!

Một bên khác, Úc Tiêu Tiêu và Triệu Nghiên đang vô cùng nôn nóng: “...”

Vân Chỉ Phong đuổi theo hung thú định cứu người: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui