Trừ Tôi Tất Cả Đều Là Vai Chính

Tống Nam Thời cảm thấy đây là lúc nàng triển lãm kỹ thuật chân chính.

Vì thế, một đám tu sĩ đã sớm quen ngự kiếm phi hành được cảm nhận một phen “Quá nhanh quá nguy hiểm”(*) bản Tu Chân Giới.

(*) Fast & Furious là một thương hiệu truyền hình tập trung vào một loạt các bộ phim hành động chủ yếu liên quan đến đua xe đường phố bất hợp pháp, trộm cắp và gián điệp.

Tà ma phía dưới cưỡi ngựa đuổi theo không bỏ, Tống Nam Thời khi tăng tốc độ, hơi bỏ xa bọn nó, khi thì lại chậm rì rì bay ở giữa không trung chờ bọn nó đuổi theo, thuận tiện dùng ánh mắt “Các vị đang ngồi đều là rác rưởi” sỉ nhục từng người bọn họ.

Hành động như chọc chó này hơn nữa ánh mắt khiêu khích này, kẻ cầm đầu tà ma tầng hai thành công bị sỉ nhục rồi.

Nghĩ đến lúc còn sống, nó cũng là nhân vật oai phong một cõi giết người vô số, làm tu sĩ hai tộc đau đầu không thôi. Mà nay thế mà lưu lạc đến bị hai tu sĩ tự xưng người hầu sỉ nhục sau đó lại bị đám tu sĩ nho nhỏ này sỉ nhục!

Nó cảm thấy nó không nhịn nổi cơn giận này. Hôm nay nó sẽ đánh nhau sống chết vì tôn nghiêm với đám tu sĩ này!

Rất khéo, tà ma này cảm thấy mình không nhịn nổi, Phật Tử cũng cảm thấy mình không nhịn nổi nữa.

Ngón tay y phát run đỡ cánh tay Vân Chỉ Phong ở cạnh, bị đối phương ghét bỏ né tránh sau đó trực tiếp gục ở trên mặt đất, suy yếu nói: “Tống, Tống thí chủ, ngài có thể bay vững chắc một tí không?”

Tống Nam Thời - đang ở phía trước chỉ trích đối phương - lớn tiếng nói: “Hả? Phật Tử ngài lớn tiếng một tí, ta không nghe thấy!”

Phật Tử cực kỳ suy yếu: “Bần tăng...”

Mới nói xong hai chữ này, y đột nhiên biến sắc, cả người ghé vào bên cạnh mệnh bàn.

Vân Chỉ Phong lập tức cảm thấy không ổn, nhanh chóng quyết định lùi về phía sau.

Sau đó Phật Tử nôn ồng ộc.

Vừa hay rơi xuống đầu tà ma đuổi theo không bỏ.

Phật Tử nhìn tà ma.

Tà ma ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Phật Tử.

Trên dưới im phăng phắc.

Phật Tử im lặng, khô cằn mở miệng: “Vị thí chủ này, thật ra bần tăng không cố ý. Ngài tin không?”

Tà ma giận dữ: “Các huynh đệ lên cho ta! Bổn tọa muốn bầm thây vạn đoạn tên hòa thượng này!!”

Một đám tà ma lập tức càng mãnh liệt xung phong.

Phật Tử: “...”

Y nặng nề đứng lên, thấy phía sau, một đám đồng lõa quỷ dị nhìn y.

Phật Tử: “... Bần tăng thật sự không cố ý.”

Vân Chỉ Phong ở cạnh nặng nề hít sâu một hơi.

Hắn cảm thấy hòa thượng này sống đến lớn như vậy còn chưa bị người đánh chết, quả nhiên vẫn có tí năng lực ở trên người.

Tống Nam Thời hoàn hồn lại rất vui mừng. Nàng nhìn một đám tà ma đuổi theo bọn họ như được tiêm máu gà ở phía dưới, xoay người dựng cái ngón tay cái với Phật Tử: “Phật Tử! Làm đẹp lắm!”

Phật Tử suy yếu hỏi: “Tống thí chủ, rốt cuộc ngài muốn làm sao?”

Muốn làm sao?

Tống Nam Thời hơi mỉm cười: “Ngươi cứ xem đi!”

Sau đó nàng quay đầu từ trên cao nói với tà ma ở phía dưới: “Đến cấp dưới của ta mà còn không làm gì được, ngươi cũng chỉ có tí năng lực này.”

Tà ma giận tím mặt: “Ngươi có bản lĩnh thì đánh với ta, chạy trốn như bọn chuột nhắt!”

Tống Nam Thời chẳng xi nhê gì, nói thẳng: “Tí bản lĩnh này của ngươi còn không xứng đánh với ta. Đến cả hai người hầu của ta tên Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh đều có thể một bàn tay đánh bại ngươi, còn cần ta ra tay à? Hai người hầu kia của ta nói ngươi không chịu nổi một đòn ở trong tay bọn họ!”

Tà ma chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng tắp lên đầu.

Nó quát: “Được lắm! Ta giết hai người hầu kia của ngươi trước, lại giết ngươi, để ngươi nhìn xem ta có năng lực hay không! Hai người hầu kia của ngươi đâu! Bảo bọn chúng ra đây!”

Tống Nam Thời: “Vậy xem ngươi dám theo kịp không. Nhớ kỹ, bọn họ tên Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh!”


Nói xong nàng khống chế mệnh bàn, chạy nhanh như chớp. Tà ma điên cuồng đuổi theo sau mông bọn họ.

Những người khác xem đến sững sờ.

Giang Tịch không khỏi hỏi: “Cho nên sư muội đây là gậy ông đập lưng ông.”

Tống Nam Thời hơi mỉm cười: “Không chỉ vậy. Muội còn tri kỷ hơn bọn chúng nhiều. Muội còn muốn đưa đám tà ma này đến trước mặt bọn chúng!”

Sau đó mọi người đã biết hành động của Tống Nam Thời.

Dọc theo đường đi, nàng trêu mèo chọc chó, gặp được tà ma đều phải trêu chọc một chút. Trêu chọc tà ma đến tức giận đuổi theo, nàng dứt khoát để lại một câu: “Hai người hầu của ta là Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh nói các ngươi đánh không lại bọn họ!”

Sau đó chạy mất.

Đám tà ma hùng hổ đuổi theo phía sau.

Đương nhiên, cũng có một vài tên rất ổn trọng không bị Tống Nam Thời chọc giận.

Thường thường lúc này, Tống Nam Thời dứt khoát để Phật Tử lên.

Phật Tử: “... Ta niệm cho bọn họ một đoạn kinh Pháp Hoa cảm hóa bọn họ nhé?”

Tống Nam Thời: “Ngươi cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.”

Cũng không biết có phải Phật Tử thực sự có thiên phú hấp dẫn thù hận ở trên người hay không, cho dù y chỉ niệm một bài kinh, những tà ma đó đều sẽ bị y niệm cho giận tím mặt.

Vì thế hai người liên thủ, một người thật sự không bớt lo, một người vô tình không bớt lo, trêu chọc toàn bộ tầng thứ hai long trời lở đất trời giận người oán, tà ma đuổi theo phía sau càng ngày càng nhiều, mênh mông cuồn cuộn kinh thiên động địa.

Đến cuối cùng toàn bộ hơn nửa tà ma tầng thứ hai gần như đều đuổi theo sau bọn họ hô đánh hô giết.

Phản ứng trực quan nhất là tu sĩ liều sống liều chết thành công lên tầng hai thì phát hiện tầng thứ hai này cực kỳ vắng, tà ma mà bọn họ gặp được thế mà ít hơn cả tầng thứ nhất.

Các tu sĩ không khỏi cảm thán: “Đây là trời cao ưu ái à?”

Chỉ có các cao thủ ở ngoài Linh kính biết, đây không phải trời cao ưu ái gì cả, đây là việc do Tống Nam Thời làm.

Có người nhìn thoáng qua số lượng tu sĩ bị bắn ra khỏi bí cảnh ở bên cạnh, không khỏi cảm thán: “Đến cả các tu sĩ bị bí cảnh bắn ra cũng ít hơn nhiều. Bọn họ còn tạm thời giải quyết vấn đề lửa sém lông mày của chúng ta.”

Yêu hoàng và Minh chủ ở bên cạnh hết sức tập trung đùa nghịch Thủy Kính Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong chốc lát cũng không biết bọn họ hẳn nên cảm thấy sốt ruột hay là cảm thấy may mắn.

Tống Nam Thời thật sự mỗi một bước đều ngoài dự đoán của bọn họ.

Nhưng ông ta cũng không khỏi lo lắng sốt ruột, nói: “Hiện tại bọn họ trêu chọc quá nhiều tà ma. Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ thật sự sẽ không lật xe à?”

Tống Nam Thời đương nhiên sẽ không lật xe.

Nàng dám làm vậy, rốt cuộc vẫn có bản lĩnh ở trên người. Nhiều tà ma vây bắt chặn đường như vậy, nàng khống chế mệnh bàn chính là cầu sinh trong kẽ hở, không để cho bọn nó đuổi kịp.

Nhưng nàng cảm thấy mình đã nhanh đến cực hạn, nếu lại thêm mấy tà ma nữa, nàng có thể lật thuyền trong mương hay không thì khó nói.

Vì thế nàng giở lại trò cũ, lần nữa lớn tiếng hỏi Phật Tử: “Hiện tại chúng ta đi như thế nào!”

Phật Tử - hiện tại đã biết tác dụng của mình: “...”

Y nhắm mắt, chỉ đại một hướng.

Tống Nam Thời không nói hai lời chạy như điên về phía ngược lại.

Tà ma đuổi theo phía dưới thấy thế cũng phanh gấp, đuổi theo bọn họ chạy như điên về phía ngược lại.

Mà ở ngoài hướng đó ba mươi dặm, Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh chung sức hợp tác hiếm thấy, Quyết Minh Tử ra tay khiêu khích một tà ma, Quỷ Khanh ở bên cạnh mỏ hỗn nói: “Đám kẻ hèn chuột nhắt, kém cả một ngón tay của chủ nhân Tống Nam Thời nhà chúng ta!”

Khiêu khích xong, hai người thuần thục xoay người chạy, tà ma kia nổi giận đuổi theo phía sau bọn chúng!

Phương hướng bọn chúng chạy vừa hay là hướng đám người Tống Nam Thời đuổi đến.

Hai người không hề có cảm giác gì.

Quỷ Khanh còn vừa chạy vừa không nhịn được oán giận nói với Quyết Minh Tử: “Sao ta cảm thấy dọc theo đường đi này chúng ta có thể tìm được tà ma càng ngày càng ít, như vậy thật sự có thể giữ chân đám Tống Nam Thời à?”

Quyết Minh Tử lại rất tự tin: “Ta đã nghĩ kỹ rồi. Chúng ta cứ tiếp tục một đường như này, lúc nàng ở tầng thứ nhất, chúng ta kéo nàng ở tầng thứ nhất, chạy đến tầng thứ hai trước nàng một bước. Nàng ở tầng thứ hai thì chúng ta giở lại trò cũ, cũng có thể lên tầng thứ ba trước nàng một bước. Cứ như vậy, chúng ta luôn có thể nhanh hơn nàng một bước!”


Quỷ Khanh như suy tư gì đó.

Quyết Minh Tử càng nói càng hưng phấn, còn tiếp tục nói: “Hơn nữa bọn họ một đường bị nhiều tà ma dây dưa, cho dù có thể mệt chết mệt sống đánh được, vậy thực lực cũng bị tiêu hao cực lớn. Đến lúc đó, ngươi nói xem bọn họ lấy cái gì đấu với chúng ta!”

Hai người liếc nhau, đều không khỏi cười lớn hì hì.

Quyết Minh Tử còn quay đầu hưng phấn khiêu khích: “Đến đi! Chủ nhân của chúng ta tên Tống Nam Thời, hiện tại nàng ở...”

Gã ta đưa tay muốn tính vị trí của bọn họ.

Sau đó sắc mặt gã chợt biến, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Quỷ Khanh còn hoàn toàn không biết gì cả, thúc giục: “Ngươi tính ra tới chưa? Ngươi...”

Sau đó hắn ta cũng nghe tiếng rầm rầm ù ù như thiên quân vạn mã ở phía trước.

Hai người liếc nhau, không nói hai lời, quay đầu muốn chạy.

Tà ma vẫn luôn đuổi theo phía sau bọn chúng thấy thế cực mừng, cười ha ha nói: “Sao thế! Hiện tại các ngươi hối hận rồi à? Muốn quỳ xuống lạy ông đây à?”

Hắn ta tiến lên ngăn cản bọn chúng, muốn đại chiến 300 hiệp với bọn chúng.

Quyết Minh Tử căng thẳng, sau đó chửi ầm lên: “Đồ ngu nhà các ngươi còn không mau chạy!”

Nhưng mà đã chậm, chỉ bị cản lại trong chốc lát như vậy, phía sau đã truyền đến tiếng Tống Nam Thời.

Nàng buồn bã nói: “Chủ tớ chúng ta gặp lại, chạy cái gì?”

Hai người xoay người theo bản năng.

Thấy Tống Nam Thời đứng ở trên mệnh bàn, đang trên cao nhìn xuống bọn chúng.

Mà phía sau nàng...

Là đại quân tà ma mênh mông cuồn cuộn chạy như điên đến.

Nhóm dược liệu: “...”

Tà ma cản nhóm dược liệu: “...”

Tay tà ma run lên, sắc mặt đều thay đổi.

Hắn ta chửi ầm lên: “Các ngươi không nói võ đức! Thế mà tìm nhiều người đến đối phó ta thế!”

Tống Nam Thời hơi mỉm cười, nhìn sắc mặt hai người Quyết Minh Tử xanh mét, cười tủm tỉm nói: “Đừng nóng vội! Hai người hầu này của ta đều có thể lấy một địch cả vạn. Đừng nói một mình ngươi, cho dù cộng tất cả đám ở phía sau ta lên cũng không đối phó được bọn họ. Các ngươi nói đúng không?”

Lời này bọn Quyết Minh Tử nghe thấy được, nhóm tà ma phía sau không ngừng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo cũng nghe thấy.

Sau đó từng đôi đôi mắt đỏ màu máu nhìn về phía Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh.

Trong mơ hồ thậm chí có tiếng nghiến răng.

Hai người: “...”

Lần đầu tiên trong đời, Quỷ Khanh cảm thấy bắp chân mình đều run lên.

Hắn ta lập tức nói: “Ngươi đánh rắm! Chúng ta chưa bao giờ nói thế! Quyết Minh Tử, ngươi mau nói một câu, Quyết...”

Hắn ta vừa quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng đồng đội của mình quay đầu chạy thẳng.

Gã còn vừa chạy vừa truyền âm: “Ngươi giúp ta ngăn cản một ít. Chỉ cần chúng ta có thể chạy ra một người, đến lúc đó không lo chuyện lớn không thành!”

Quỷ Khanh: “...”

Trước mắt chính là hơn nửa tà ma tầng hai Thủy Kính Nguyệt, phía sau chính là đồng đội lúc nào cũng có thể bán hắn ta.

Vì thế Quỷ Khanh hóa kẻ ác.


Hắn ta quyết đoán chỉ vào bóng dáng Quyết Minh Tử, lớn tiếng nói: “Đúng! Gã nói đấy! Một mình gã là có thể đánh các ngươi bò ra đấy! Ở trước mặt gã, tất cả các ngươi đều là cặn bã!”

Quyết Minh Tử khiếp sợ quay đầu lại: “Quỷ Khanh! Ngươi hại ta!”

Sau đó nhìn thấy từng đôi mắt đỏ như máu.

Quyết Minh Tử:!

Kẻ cầm đầu tầng thứ hai cười một tiếng: “Lên! Chúng ta không tha cho ai cả!”

Một đám người mênh mông nhằm về phía hai người.

Bên trong đám người, Tống Nam Thời còn có thể nghe thấy tiếng hai người cãi nhau.

Quyết Minh Tử: “Con mẹ nó, ngươi có thể nhìn đại cục một tí không. Nếu ngươi phối hợp với ta, tốt xấu gì chúng ta có thể chạy một người!”

Quỷ Khanh: “Đại cục cái đờ mờ nhà ngươi ấy!”

Tống Nam Thời xem thế là đủ rồi.

Những người khác trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó nghe Tống Nam Thời nhanh chóng quyết định: “Đi!”

Giang Tịch chưa đã thèm: “Đi luôn bây giờ à? Chúng ta không xem bọn chúng bị đánh thế nào?”

Tống Nam Thời khống chế mệnh bàn quay đầu chạy thẳng: “Nhìn cái gì chứ! Chờ bọn nó chơi xong rồi, tiếp theo chính là chúng ta!”

Hiện tại nàng còn không thể lấy một địch vạn đâu.

Cho nên nàng nhanh chóng chạy trốn.

Mãi đến khi chạy rất xa rồi, Tống Nam Thời mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nói: “Xem ra bọn chúng không hy vọng chúng ta tiếp tục đi lên trên, hoặc nói là không hy vọng chúng ta là người đầu tiên đi đến tầng cuối cùng.”

Nàng suy tư nói: “Ta càng muốn bò đến tầng cuối cùng nhìn xem, rốt cuộc trên đó có gì.”

Nói xong nàng nhìn Vân Chỉ Phong một cái, lại thấy Vân Chỉ Phong vẫn luôn nhìn phía sau không nói gì.

Tống Nam Thời không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Vân Chỉ Phong nhíu mày: “Ta cảm thấy có phần không đúng.”

Tống Nam Thời cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cùng lúc đó, một cảm giác khó chịu quái dị nổi lên trong lòng.

Tống Nam Thời không khỏi nhíu mày.

Cảm giác quái dị này từ ban đầu bọn họ đánh chết bộ xương khô kia vẫn luôn như có như không, mà giờ phút này thế mà lại xuất hiện.

Nhưng bộ xương khô kia có liên quan gì đến nhóm dược liệu?

Tống Nam Thời chỉ cảm thấy dường như mình đã quên mất điều mấu chốt nào đó.

Mãi đến khi Giang Tịch xem trái xem phải, thấy không ai nói chuyện thì không khỏi mở miệng nói: “Mà lần này đều dựa vào tam sư muội cả. Nếu không bọn chúng dịch dung không hề có sơ hở như vậy, có lẽ huynh đi ngang qua bên cạnh bọn họ cũng chưa chắc nhận ra. Sau lần này...”

Hắn còn chưa dứt, Tống Nam Thời lại cảm thấy trong đầu như có một tia chớp lóe lên, tất cả hỗn độn chỉ một thoáng đã rõ ràng!

Nàng biết không đúng chỗ nào rồi!

Nàng chỉ túm chặt tay áo đại sư huynh, ánh mắt sáng quắc hỏi: “Huynh vừa nói cái gì?”

Đại sư huynh hoảng sợ: “Huynh nói sau lần này?”

Tống Nam Thời: “Trước nữa?”

Đại sư huynh: “... HUynh nói bọn chúng dịch dung không hề có sơ hở?”

Tống Nam Thời lập tức đấm tay phải vào lòng bàn tay trái: “Đúng rồi!”

Đám Giang Tịch đều không phân rõ trên mặt bọn Quyết Minh Tử dịch dung, nhưng nàng có thể phân rõ.

Bởi vì đôi mắt của nàng có thể bỏ giả để thật, năng lực mà Thiên Đạo ban cho nàng.

Bỏ giả để thật, khám phá tất cả ảo thuật.

Như vậy vấn đề đến rồi.

Thủy Kính Nguyệt là ảo cảnh, thật ra coi như là không gian độc lập mà tiền bối khai thác ra, có thể xem nhẹ. Nhưng ảo thuật dịch dung trên mặt đám Quyết Minh Tử, bộ xương khô bị bọn họ đánh chết ở bí cảnh kia cũng là ảo giác mà.

Hai thứ đều là ảo thuật.


Nhưng vì sao, nàng có thể nhìn thấu ảo thuật trên mặt đám Quyết Minh Tử, lại không nhìn ra một đám ảo giác trong Thủy Kính Nguyệt này?

Theo bọn họ suy đoán, ảo giác Thủy Kính Nguyệt hẳn là ảo ảnh dựa theo vật mà tà ma lúc còn sống mà sinh ra, một khi đã nói như vậy, dưới đôi mắt bỏ giả để thật, nàng nhìn thấy không phải là một đám tà ma, mà là... vật đã sáng tạo ra bọn nó.

Nói cách khác, khi nàng nhìn thấy bộ xương khô kia, chỗ thấy nên là một cái áo giáp.

Nhưng trên thực tế không phải.

Như vậy... là đôi mắt nàng xảy ra vấn đề hay là bản thân những tà ma đó có vấn đề?

Hơn nữa, càng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận là chuyện rõ ràng như vậy, trước khi Giang Tịch vô tình nói ra Quyết Minh Tử dịch dung, vậy mà không ai trong bọn họ phát hiện.

Nhưng nàng đạt được năng lực từ chỗ Thiên Đạo không phải một chuyện nhỏ. Trước khi vào ảo cảnh, đám Chư Tụ còn thỉnh thoảng thử một lần mà nàng đều có thể nhận ra, sao vừa đây tất cả mọi người đều như đã quên sạch vậy.

Giống như đang có thứ gì đó vô thức ảnh hưởng đến tư duy của bọn họ.

Tống Nam Thời nghĩ như vậy, dứt khoát hạ mệnh bàn xuống, tiện tay bắt một tiểu tà ma đi ngang qua, sau đó nhìn chằm chằm nó.

Nhìn cho tà ma kia run bần bật.

Chư Tụ hơi lo lắng cho trạng thái tinh thần của sư muội mình, nơm nớp lo sợ hỏi: “Muội không sao chứ?”

Vân Chỉ Phong lại nói thẳng: “Để nàng ấy xem!”

Tống Nam Thời nhìn chằm chằm tà ma sợ vỡ mật kia.

Nhưng mà có nhìn thế nào, ở trong mắt nàng, nó đều là một hình thái hoàn chỉnh, mà không phải là thứ gì khác.

Nhưng sở dĩ bỏ giả để thật có thể nhìn thấu ảo giác là bởi vì thứ nó thấy không phải biểu tượng bên ngoài, mà là thứ sâu bên trong, là linh hồn.

Tống Nam Thời như suy tư gì đó buông người ra.

Tà ma kia kêu khóc chạy mất.

Tống Nam Thời ngồi dưới đất, vuốt cằm nói: “Loại trừ tình huống năng lực bỏ giả để thật mất đi hiệu lực. Mọi người cảm thấy dưới tình huống như thế nào, ta sẽ nhìn không ra bọn chúng là ảo giác?”

Vân Chỉ Phong còn đang suy tư tính khả năng, Giang Tịch đã thuận miệng nói: “Vậy bọn chúng không phải ảo giác rồi.”

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong đồng loạt nhìn sang.

Giang Tịch run lên: “Sao, sao thế?”

Tống Nam Thời: “Huynh không hổ là Long Ngạo Thiên.”

Cùng lúc đó, ngoài Linh kính, sắc mặt Yêu hoàng cũng xanh mét nói: “Tống Nam Thời nói không sai, hiện tại những ảo giác bên trong kia cũng không phải ảo giác.”

Có người lập tức hỏi: “Có ý gì?”

Yêu hoàng lạnh mặt nói: “Thủy Kính Nguyệt và Vạn Tượng Tháp liên hệ quá mức chặt chẽ. Trẫm hoài nghi có phải những tàn hồn trong Vạn Tượng Tháp đã thông qua một tầng liên hệ này tiến vào Thủy Kính Nguyệt, ở trong thể xác ảo ảnh mô phỏng theo bọn chúng lúc còn sống không.”

Dứt lời, sắc mặt mọi người đại biến.

Tàn hồn ở trong Vạn Tượng Tháp, vậy chỉ là tàn hồn, nhưng tàn hồn có thể xác, cho dù chỉ là thể xác ảo ảnh... “

Bọn họ không khỏi nhớ đến thực lực những tà ma ở Thủy Kính Nguyệt đột nhiên tăng mạnh.

Càng quan trọng là bọn chúng có thể từ Vạn Tượng Tháp tiến vào Thủy Kính Nguyệt, vậy có thể từ Thủy Kính Nguyệt ra ngoài không?

Mà ở Thủy Kính Nguyệt, Tống Nam Thời đang nhàn nhạt nói với mọi người: “Hiện tại ta có hai tin tức, một tốt một xấu. Mọi người muốn nghe cái nào trước?”

Chư Tụ lập tức nói: “Xấu!”

Tống Nam Thời: “Xấu là lần này chúng ta có thể gặp phải tà ma thật, sơ sẩy là mọi người cùng nhau ngỏm củ tỏi. “

Chư Tụ: “...”

Nàng ấy nuốt nước bọt, cảm thấy khá kích thích.

Nàng ấy nhỏ giọng nói: “Tốt thì sao?”

Tống Nam Thời lập tức vui vẻ.

Nàng nói với vẻ may mắn: “Đồ mà chúng ta vơ vét ở chỗ này thật sự có thể mang ra ngoài đổi tiền!”

Chư Tụ khựng lại.

Không biết có phải bị Tống Nam Thời ảnh hưởng hay không, trong chốc lát vậy mà nàng ấy cảm thấy đây thật sự là tin tức tốt!

Nàng ấy bừng tỉnh thì...

Nàng ấy nhớ rõ hình tượng trước kia của mình là người coi tiền tài như rác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận