Trừ Tôi Tất Cả Đều Là Vai Chính

Hai người Tống Nam Thời xuất phát từ trấn Tiên Duyên, hai con lừa chở hai người một đường đi về phía nam.

Vì đi cho kịp, bọn họ không đi đường lớn, mà chọn một đường nhỏ gần trên bản đồ.

Nhưng Tống Nam Thời cảm thấy đại khái chỉ có mình nàng đi cho kịp, đại thiếu gia Vân Chỉ Phong này thuần túy muốn tránh người.

Cũng không biết hắn tránh người là vì trốn kẻ thù hay là đơn thuần không muốn để người ta thấy hắn cưỡi lừa.

Tống Nam Thời lén lút cảm thấy là vế sau.

Chậc, đại thiếu gia để ý cái nghèo.

Mấy ngày đầu, bọn họ đúng là không gặp được mấy người, đầy khắp núi đồi chỉ có hai người bọn họ và hai con lừa.

Đời này lần đầu tiên lừa huynh đi đường xa như vậy, cảm xúc cực kỳ không tốt, thường xuyên đi đến một nửa thì bỏ gánh, một đôi mắt lừa nhìn về phía Tống Nam Thời ám chỉ cực kỳ rõ ràng.

Mỗi khi lúc này, Tống Nam Thời cực kỳ hâm mộ con lừa bình thường không có linh trí nên có vẻ cực kỳ nghe lời của Vân Chỉ Phong.

Nhưng không có cách nào cả, vì trấn an lừa huynh bỏ gánh, Tống Nam Thời ngó trái ngó phải, thấy không có người, bèn cực kỳ thuần thục nhảy xuống khỏi lưng lừa, hai chân chạm đất khuỵu xuống làm tư thế vững chắc, trầm giọng nói “Nào!”

Vừa dứt lời, lừa huynh còn chưa có phản ứng, Vân Chỉ Phong đã hít sâu một hơi, mặt lạnh tanh quay mặt đi.

Ngay sau đó bóng dáng lừa huynh hóa thành tàn ảnh trong khóe mắt hắn, mang theo tiếng kêu vui sướng, “Bịch” một tiếng vững vàng dừng ở trên lưng Tống Nam Thời.

Vân Chỉ Phong “...”

Hắn nhắm mắt.

Quả nhiên, nhìn nhiều thứ như vậy, hắn vẫn cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.

Một đôi chủ tớ trời sinh này như không phát hiện có gì không ổn, bóng dáng vui sướng “một người một ngựa”.

Chuyện như vậy dọc theo đường đi xảy ra nhiều, Vân Chỉ Phong đã từ một lời khó nói hết ban đầu tiến hóa thành nhắm mắt làm ngơ hiện tại.

Thích thế nào thì vậy, chỉ cần lừa của hắn không...

Còn chưa nghĩ đến cuối, Vân Chỉ Phong cúi đầu đã thấy lừa của mình đang dùng một đôi mắt khát vọng nhìn về phía bóng dáng đôi chủ tớ kia, ngay sau đó muốn nói lại thôi nhìn về phía hắn.

Vân Chỉ Phong “...”

Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đừng mơ.”

Cũng không biết con lừa chưa mở linh trí này có hiểu gì không, nó như không có việc gì đá chân, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vân Chỉ Phong đơ mặt xoa xoa trán.

Còn chưa đến bí cảnh Hắc Ngô kia, hắn đã muốn đi về.

Nhưng hắn lại không thể không đi.

Đã đồng ý người khác rồi là một chuyện, càng quan trọng là Vân Chỉ Phong cảm thấy khi mình ở gần đôi chủ tớ kia, dường như cảm ứng với Kỳ Lân Huyết Ngọc càng mãnh liệt.

Hắn tỉnh bơ vận chuyển nửa vòng linh lực, vết thương cũ vết thương mới trên người lặng lẽ được chữa trị.

Lúc này, Tống Nam Thời đã nhanh chóng cõng xong lừa huynh một vòng, đang cưỡi ở trên lưng lừa lộc cộc lại chạy về.

Nhưng không đợi Vân Chỉ Phong hỏi nàng có thể tiếp tục đi chưa thì thấy Tống Nam Thời nhìn thoáng qua lừa của hắn như không có việc gì nói: “Vân huynh, ta vừa nhớ ra có phải con lừa này của ngươi đã để cho ta rồi không?”

Sao Vân Chỉ Phong có thể không nhìn ra nàng đang có chủ ý gì.

Nếu hiện tại hắn ngoan ngoãn “để” lừa của mình cho nàng, tiếp theo tám phần sẽ phải đổi người cõng lừa đi cả núi.

Vân Chỉ Phong cười lạnh một tiếng, mặt lạnh tanh nói: “Tiền thiếu ngươi để tiền lương từ bí cảnh Hắc Ngô trả.”

Nói xong kéo dây cương, cực kỳ cao quý lạnh lùng đi qua bên cạnh nàng.

Tống Nam Thời nhìn bóng dáng hắn, sờ sờ mũi.

Quả nhiên, đại thiếu gia này bị cuộc sống vả mặt nhiều không dễ lừa rồi.

Sau đó lại qua mấy ngày, hai người dần dần gặp càng nhiều người.

Có khi là một vài thương nhân người phàm đi buôn bán, mà một số ít thì vừa nhìn đã biết là tu sĩ.

Tống Nam Thời nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt về.

Xác nhận qua ánh mắt, cũng là người nghèo không biết ngự kiếm lại không thuê nổi thiên mã.

Tống Nam Thời thử nói chuyện với họ, muốn hỏi bọn họ đi chỗ nào. Những tu sĩ trả lời đều là tự báo gia môn trước, chờ Tống Nam Thời tự báo gia môn nói mình chính là người Vô Lượng Tông, đám tu sĩ này đều kinh ngạc hỏi: “Đệ tử Vô Lượng Tông thế mà cũng cưỡi lừa á!”

Tống Nam Thời “...”

Sau đó… không có sau đó nữa, đề tài đến đây thì kết thúc.

Lần đầu tiên Tống Nam Thời cảm thấy cưỡi lừa ở bên ngoài làm mất mặt người Vô Lượng Tông.

Từ đó, hai người duy trì tư thái cao quý xinh đẹp lạnh lùng ở trên đường, không bắt chuyện với ai cả.

Lại qua mấy ngày, bọn họ gặp được càng ngày càng nhiều người, thậm chí trên đường nhỏ hẻo lánh đều ngẫu nhiên có thể nhìn thấy khách điếm nghỉ chân quán trà nọ kia.

Tống Nam Thời mơ hồ cảm thấy không đúng: “Một đường nhỏ sẽ có nhiều người như vậy à? Hơn nữa ngươi có phát hiện không, có không ít tu sĩ đều đi một đoạn đường thật dài với chúng ta. Không phải bọn họ cũng đi bí cảnh Hắc Ngô đấy chứ?”

Nhưng Vân Chỉ Phong lại cảm thấy rất bình thường: “Dù sao cũng là khai hoang bí cảnh, không có khả năng chỉ thuê hai ba tu sĩ. Khai hoang bí cảnh bình thường, không có mấy chục tu sĩ cũng không ra được bí cảnh.”

Tống Nam Thời mơ hồ cảm thấy có lý, nhưng cẩn thận ngẫm rõ lại cảm thấy có phần không ổn.

Nhưng nàng không chỉ rõ ra được không ổn ở đâu.

Nàng đã xác định những tu sĩ đồng hành với bọn họ cũng là tu sĩ được thuê đến bí cảnh Hắc Ngô, bởi vì nàng ngẫu nhiên có một lần nghe vài người nói chuyện phiếm nhắc đến bí cảnh, còn nghe loáng thoáng được một chữ “Ngô”.

Nhưng không biết vì sao, chờ nàng đến gần định lắng nghe hoặc là muốn trò chuyện với người làm công giống mình, những người này thường thường đều sẽ lập tức đình chỉ giao lưu, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt với nàng như nàng có rắp tâm bất lương gì vậy.

Tống Nam Thời “...”

Mọi người cùng nhau kiếm tiền, địch ý có cần lớn vậy không?

Nàng xám xịt rời đi, chỉ cảm thấy lòng người khó hiểu, hiện tại tu sĩ đều rất khó nói chuyện.

Nhưng khi nàng nhìn về phía mấy chục tu sĩ đông đảo kia, trong lòng dâng lên sự kính trọng với chủ nhân của Thương Ngô Phái.

Được lắm! Tất cả những người này đều đi bí cảnh Hắc Ngô, vậy một ngày Thương Ngô Phái phải phát bao nhiêu tiền lương?

Hóa ra đây là lực lượng của con nhà giàu à?

Kiến thức đã được tiếp thu.

Cứ như vậy, cách “Bí cảnh Hắc Ngô” trên bản đồ càng ngày càng gần, người lên đường cùng bọn họ càng ngày càng nhiều.

Nhiều đến cuối cùng, Tống Nam Thời đếm đếm, phát hiện chỉ riêng trên đường này đã hơn trăm người.

Thương Ngô Phái có tiền đến đâu, có thể cung ứng một hai ngàn linh thạch một ngày cho mấy trăm người như vậy à?

Đến lúc này, Vân Chỉ Phong cũng cảm thấy có phần không thích hợp.

Khai hoang một bí cảnh nhỏ, cần nhiều người thế à?

Hai người liếc nhau, đều thấy được sự nặng nề trong mắt đối phương.

Bọn họ ăn ý trăm miệng một lời hiếm có.

Tống Nam Thời: “Có phải chúng ta gặp phải tập đoàn buôn thận hay không?”

Vân Chỉ Phong: “Thương Ngô Phái này e là mưu đồ không nhỏ.”

Hai người từ phương diện hiểu biết và kinh nghiệm sinh hoạt đưa ra suy đoán trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vừa dứt lời, cả hai hoang mang nhìn nhau.

Ngươi đang nói lăng nhăng gì đó?

Lúc này trong đầu Tống Nam Thời đều là tổ chức bán hàng đa cấp, một lòng cảm thấy Thương Ngô Phái kéo nhiều người như vậy đến nhất định là muốn bán thận bọn họ.

Vân Chỉ Phong xuất thân đại gia tộc nghĩ sâu hơn nàng một ít, cả đầu toàn thuyết âm mưu.

Nhưng mặc kệ suy nghĩ khác biệt lớn bao nhiêu, giờ phút này, bọn họ nhất trí cảm thấy, Thương Ngô Phái này rất không ổn.

Vì thế hai người “thông minh” không nghĩ đến vấn đề bản đồ bị sai, bọn họ đi nhầm hướng.

Vân Chỉ Phong là bởi vì cuộc sống nửa đời trước, hắn không thiếu tiền, cho nên cũng chưa từng gặp phải kiểu sai lầm cấp thấp là bản đồ lỗi này.

Tống Nam Thời thì thuần túy không nghĩ đến mình có thể xui xẻo đến tình trạng này.

Hai người cứ vậy nặng nề châu đầu vào nhau, càng nghĩ càng cảm thấy việc này lớn.

Cho dù là tập đoàn buôn thận hay là mưu đồ không nhỏ, hiện tại hai người nhất trí xác định, Thương Ngô Phái này lừa đảo không thể nghi ngờ.

Tống Nam Thời không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Quả nhiên, thiên hạ này không bữa cơm trưa nào miễn phí cả!

Nhưng hiện giờ oán giận đã vô dụng, quan trọng nhất là đã biết Thương Ngô Phái này không ổn, bọn họ nên làm gì bây giờ.

Hai người liếc nhau.

Sau đó lại lần nữa trăm miệng một lời.

Tống Nam Thời “Báo công an!”

Vân Chỉ Phong “Theo sau, cứu người!”

Nói xong, hai người lại một lời khó nói hết nhìn nhau.

Vân Chỉ Phong đầy hoang mang: “Báo công an là gì?”

Tống Nam Thời “... Chính là báo với Tiên Minh. Cái này không quan trọng, ngươi có biết ngươi vừa nói cái gì không? Theo sau, chỉ hai người chúng ta?”

Vân Chỉ Phong lại rất bình tĩnh, hắn lấy bản đồ ra, nói: “Hiện tại chúng ta cách bí cảnh Hắc Ngô còn có hai mấy dặm. Tông môn bình thường, hai mươi mấy dặm tương đương với ở trong phạm vi quản lý của bọn họ. Mặc kệ Thương Ngô Phái có mưu đồ không nhỏ hay là tổ chức buôn thận mà ngươi nói, hiện tại chạy trốn đều quá chói mắt, dễ dàng bị phát hiện, đến lúc đó chúng ta lại bại lộ. Mà trong hai mươi mấy dặm lộ trình này khuyên tất cả mọi người chạy với chúng ta cũng không thực tế. Còn không bằng giả vờ không biết trà trộn đi vào, đến lúc đó thăm dò rõ ràng tình huống lại hành động một lần đánh ra ngoài!”

Trong mắt Vân Chỉ Phong hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Tống Nam Thời nhìn hắn, đơ mặt: “Có phải trước kia ngươi thường xuyên làm chuyện như vậy không?”

Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Ta đã từng giả vờ làm người bị hại trà trộn vào một tà tông, đơn thương độc mã từ địa lao giết ra.”

Tống Nam Thời vỗ tay: “Vậy ngươi thật đỉnh quá.”

“Nhưng ngươi có nghĩ đến không.” Tống Nam Thời tỉnh bơ nói: “Hiện tại đến hung thú ở Ngự Thú Phong, ngươi cũng đánh không lại đấy”

Vân Chỉ Phong “...”

Nét mặt bày mưu lập kế của hắn cứng lại.

Hắn đã quên.

Tống Nam Thời nhắm mắt, nói: “Nhưng mà ngươi nói không sai. Chỉ còn hai mươi mấy dặm, có khi chúng ta đã ở trong phạm vi giám sát của Thương Ngô Phái. Bây giờ mà chạy sẽ rút dây động rừng.”

“Đi một bước xem một bước vậy.” Nàng nói.

Vì thế, bọn họ lại theo đám đông khởi hành.

Hai người đều rất nặng nề.

Bọn họ nặng nề đi hết hai mươi mấy dặm này, nặng nề tiến vào phạm vi “Bí cảnh Hắc Ngô” đánh dấu trên bản đồ.

Tống Nam Thời như thấy được một tấm bia đá, phía trên viết là bí cảnh Ngô gì đó, nhưng chữ đầu tiên dường như không phải “Hắc”.

Nhưng mà nàng đã không còn tâm tư rối rắm thứ này, nàng hết sức căng thẳng.

Đúng lúc này, Vân Chỉ Phong đột nhiên duỗi tay nắm tay nàng một cái, buông ra rất nhanh.

Tống Nam Thời cho rằng hắn đang an ủi nàng, ai biết sau khi hắn buông tay, trên tay Tống Nam Thời lại có thêm một miếng ngọc bài.

Tống Nam Thời tỉnh bơ sờ soạng một lượt, sờ ra được một chữ “Kiếm” ở trên.

Nàng nháy mắt nghĩ đến có vài Kiếm tu sẽ phong ấn kiếm ý vào ngọc bài.

Tay Tống Nam Thời căng thẳng, trong lòng dâng lên cảm động.

Lúc này, hai người vừa hay theo đoàn người đi qua tấm bia đá kia, tiến vào địa bàn “Thương Ngô Phái”.

Nắm ngọc bài này, trong lòng Tống Nam Thời dâng lên hào khí đập nồi dìm thuyền.

Cùng lắm thì liều mạng!

Hai người đi vào với vẻ mặt bi tráng.

Vừa đi vào, Tống Nam Thời đã hít ngược một hơi khí lạnh.

Nàng cho rằng dọc theo đường đi bọn họ nhìn thấy người tụ tập rải rác đã đủ nhiều. Ai biết đã đến đây lại càng nhiều ngươi, đưa mắt nhìn lại người lên đến cả ngàn!

Thế này... bọn họ thật sự có thể chạy được à?

Tống Nam Thời không khỏi sờ sờ thận mình.

Hơn nữa càng làm cho nàng khiếp sợ là nàng liếc mắt một cái đã thấy được mấy đồng môn của mình ở bên trong đám người.

Đại sư huynh, nhị sư tỷ, còn có tiểu sư muội.

Thương Ngô Phái này có địa vị gì mà lừa được cả ba nhân vật chính đến đây?

Hiện tại Tống Nam Thời thật sự sốc rồi.

Lúc này, nhóm nhân vật chính cũng thấy được Tống Nam Thời, sôi nổi chạy tới.

Tống Nam Thời còn ở bên trong khiếp sợ, Vân Chỉ Phong lại cảm thấy không đúng rồi.

Hắn nhìn chung quanh, thấy được rất nhiều đệ tử mặc đồng phục đại môn phái quen thuộc.

Hắn cảm thấy nếu thật sự có một môn phái có thể lừa nhiều đệ tử tinh anh của các môn phái lớn đến đây, vậy Tu Chân Giới tám phần cách ngày hủy diệt không xa.

Hắn kéo ống tay áo Tống Nam Thời: “Tống Nam Thời, ta cảm thấy...”

Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã thấy Tống Nam Thời vội vàng hạ giọng nói với các đồng môn vừa qua đây: “Sao mọi người cũng đến, bí cảnh Hắc Ngô này không ổn đâu!”

Bốn chữ bí cảnh Hắc Ngô vừa ra, ba nhân vật chính đều sững lại.

Giang Tịch: “Hắc ngô?”

Chư Tụ: “Bí cảnh?”

Úc Tiêu Tiêu: “Cái này...”

Tống Nam Thời nghiêm túc nói: “Đúng vậy, các ngươi nghe ta nói...”

Nàng còn chưa nói xong, chỉ nghe nhị sư tỷ mờ mịt nói: “Sư muội à, nơi này là bí cảnh Bạch Ngô mà.”

Tống Nam Thời “...”

Nàng hơi ngây ra.

Bí cảnh Bạch Ngô?

Nhị sư tỷ thật cẩn thận: “Muội muốn đi bí cảnh Hắc Ngô à? Vậy có lẽ nào...”

Nàng ấy dừng một chút, nói nhỏ: “Thật ra hai người muội đi nhầm đường rồi?”

Tống Nam Thời: “...”

Vân Chỉ Phong nặng nề nhắm mắt lại.

Liễu lão nhân ở bên cạnh hiểu ra điên cuồng phá lên cười: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Mười lăm phút sau.

Tống Nam Thời chết lặng bị một đám người túm đến chỗ một yên tĩnh, bên tai dường như còn quanh quẩn tiếng cười to càn rỡ của lão già chết tiệt nào đó.

Trong tay Vân Chỉ Phong cầm bản đồ bí cảnh bị lỗi, lạnh mặt so sánh với bản đồ mà Giang Tịch đưa ra.

Ba nhân vật chính không dám thở mạnh, Liễu lão nhân cũng bị Giang Tịch thu vào ngọc bội.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía hai người họ.

Vân Chỉ Phong nhanh chóng đối chiếu xong bản đồ, nhắm mắt, lại mở ra, bình tĩnh nói: “Chúng ta mua bản đồ bị lỗi. Bản đồ này, chỗ khác không sao, nhưng tất cả địa danh đều in ngược nam bắc. Chúng ta cho rằng bí cảnh Hắc Ngô ở phương nam, thật ra nó ở phương bắc.”

Tống Nam Thời nói với giọng điệu tỉnh bơ: “Cho nên thật ra ban đầu chúng ta nên đi hướng bắc?”

Vân Chỉ Phong: “Đúng vậy.”

Tống Nam Thời: “Cho nên thật ra Thương Ngô Phái không phải tập đoàn buôn thận gì cả, người ở đây nhiều như vậy thuần túy là vì những người này đang đợi bí cảnh Bạch Ngô mở ra?”

Vân Chỉ Phong: “Đúng vậy.”

Tống Nam Thời: “Cho nên tất cả suy đoán của chúng ta đều là tự tưởng tượng ra?”

Vân Chỉ Phong “... Phải.”

“Ha ha.” Tống Nam Thời cười hai tiếng.

Nhị sư tỷ lo lắng: “Này... Sư muội? Muội không sao chứ?”

Tống Nam Thời: “Hai ngàn linh thạch.”

Những người khác không biết hai ngàn linh thạch nào, chỉ có Vân Chỉ Phong biết đây là có ý gì.

Hắn cũng nhớ đến hai ngàn linh thạch cách bọn họ thật xa kia.

Hắn muốn nói lại thôi: “Ngươi... nghĩ thoáng một chút.”

Tống Nam Thời cười thảm một tiếng: “Ở đây có chỗ nào nghỉ ngơi không? Ta muốn ngủ trong chốc lát? Nhìn xem có phải mình đang nằm mơ không.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi lo lắng cho trạng thái tinh thần của sư muội nhà mình.

Vân Chỉ Phong thở dài: “Đưa nàng đi thôi.”

Vì thế, Tống Nam Thời - có trạng thái tinh thần dường như không quá ổn định - được đưa đi nghỉ ngơi, Vân Chỉ Phong ngồi đối diện với đám vai chính này.

Sau đó không ai biết nên nói gì cả.

Vân Chỉ Phong cũng chỉ gặp qua Chư Tụ, nhưng Chư Tụ kiêng kị thân phận “Ma đầu” của hắn nên cũng không dám nói gì.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cứ ngồi không như vậy nửa canh giờ, Vân Chỉ Phong đứng lên, nhàn nhạt nói: “Ta đi xem nàng.”

Nói xong hắn lập tức rời đi.

Giang Tịch muốn nói lúc này vẫn đừng nên quấy rầy Tống Nam Thời thì hơn lại bị Chư Tụ kéo một cái.

Giang Tịch khó hiểu nhìn sang.

Chư Tụ thần bí dùng khẩu hình nói với hắn.

“Người này thích sư muội.”

Giang Tịch trợn tròn mắt.

Cùng trợn tròn mắt còn có con thỏ trong ngực Úc Tiêu Tiêu.

Hắn khiếp sợ nghĩ, sao lại có người thích đồ ma quỷ kia thế?

Mà lúc này, Chư Tụ đã không kiềm nén được sự tò mò của mình, lén lút đi theo.

Vân Chỉ Phong đi đến phòng Tống Nam Thời nghỉ ngơi. Hắn định gõ cửa đi vào bảo nàng đừng quá khổ sở, nhưng nghĩ đến ngày thường Tống Nam Thời yêu tiền tài, lại cảm thấy dường như mình không có tư cách nói như vậy.

Hắn thở dài, đứng ở cạnh cửa trong chốc lát.

Cảnh này cứ vậy lọt vào trong mắt Chư Tụ.

Thanh niên tuấn tú đứng ở cửa phòng thiếu nữ, không dám gõ cửa.

Chư Tụ: Hắn thật yêu muội ấy!

Chư Tụ, bị tình yêu làm cho cảm động, cố lấy dũng khí, đến nói vào lúc Vân Chỉ Phong định rời đi: “Chờ khi muội ấy nghĩ thông, ngươi đi an ủi muội ấy. Muội ấy nhất định sẽ vui vẻ.”

Nói xong nàng vẫn cảm thấy ma đầu này đáng sợ, lập tức chạy thẳng.

Vân Chỉ Phong: “???”

Gì đấy?

Hắn an ủi nàng, nàng sẽ vui vẻ?

Muốn để Tống Nam Thời vui vẻ...

Ý bảo hắn đưa nàng tiền à?

Phản ứng đầu tiên của Vân Chỉ Phong là: Sao ta có thể làm loại người coi tiền như rác.

Hắn cất bước muốn đi.

Nhưng mới bước ra bước đầu tiên, hắn nhớ đến dáng vẻ cực kỳ bi thương vừa rồi của Tống Nam Thời.

Vân Chỉ Phong: “...”

Chậc!

Mà lúc này, Tống Nam Thời “cực kỳ bi thương” đang ghé vào trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc viết viết vẽ vẽ.

Nàng cảm thấy, việc đã đến nước này, hiện tại có đi bí cảnh Hắc Ngô cũng không còn kịp rồi. Lãng phí nhiều thời gian như vậy, nàng không thể nhận mệnh!

Hôm nay, nàng cần phải lấy hết lại tiền tài và thời gian ở trong bí cảnh này!

Tống Nam Thời ngẩng đầu, ánh mắt kiên định!

Vì thế, nửa canh giờ sau, chờ khi Vân Chỉ Phong lại đến tìm Tống Nam Thời thì nghe thấy tiểu nhị khách điếm duy nhất ngoài bí cảnh nói: Tống Nam Thời vừa đi ra ngoài.

Đi ra ngoài?

Nghĩ đến trạng thái tinh thần hiện tại của Tống Nam Thời, Vân Chỉ Phong không khỏi lo lắng, mím môi, cũng đi theo ra ngoài.

Ngoài khách điếm là biển người, nơi nơi đều là tu sĩ chờ đợi bí cảnh mở ra.

Vân Chỉ Phong dựa vào cảm ứng mỏng manh giữa mình và Kỳ Lân Huyết Ngọc, gian nan xuyên qua đám người.

Hắn mím chặt môi.

Hắn rất không thích đám người ồn ào, cực kỳ không thích.

Hắn càng chán ghét chen tới chen lui trong đám người.

Nhưng dù sao Tống Nam Thời cũng là người duy nhất chịu giúp hắn từ sau khi hắn bị gia tộc phản bội tới nay.

Vị sư tỷ kia của nàng bảo hắn an ủi nàng.

Hắn không khỏi nắm túi đựng linh thạch trong tay.

Chỉ một lần này!

Cuối cùng, hắn đã tìm được Tống Nam Thời.

Nàng đang ngồi xổm trên đất nói gì đó với mấy tu sĩ lạ mặt.

Vân Chỉ Phong đến gần nghe được giọng nàng.

Mặt mày Tống Nam Thời hớn hở, miệng lưỡi lưu loát: “Ta luyện chế đan dược, bán thấp hơn thị trường một giá! Chất lượng chỉ tốt không xấu, nếu không phải ta mang nhiều, sao ta có thể bán thứ quan trọng như đan dược trước khi vào bí cảnh được. Ta nói cho ngươi biết, đi qua rồi đừng bỏ lỡ!”

Vân Chỉ Phong “...”

Cực kỳ bi thương.

Cần an ủi.

Ồ!

Lúc này, Tống Nam Thời cũng phát hiện hắn, nàng kỳ quái: “Vân Chỉ Phong? Ngươi đến tìm ta à?”

“Ừ.” Vân Chỉ Phong lạnh mặt: “Ta đến tìm ngươi lấy lại ngọc bài chứa kiếm ý ta vừa đưa cho ngươi.”

Hắn cảm thấy, người cần an ủi có thể là hắn.

Tống Nam Thời: “...”

Eo ~ thật là một chàng trai keo kiệt.

...

Bên kia.

Kẻ thần bí nổi giận đùng đùng đi ra khỏi Thương Ngô Phái, lạnh lùng nói: “Đừng có cản ta! Ta muốn đích thân đi bí cảnh Bạch Ngô kéo bọn họ về! À! Thật có bản lĩnh! Chơi bản tôn đến xoay vòng vòng! Ta không tin bọn họ vô tình!”

Tu sĩ mặt trẻ con đi theo phía sau gã, khó xử: “Nhưng mà tôn giả, hiện tại chúng ta...”

Hắn ta ấp a ấp úng: “Cũng không mở nổi Truyền Tống Trận.”

Kẻ thần bí cứng người.

Tu sĩ mặt trẻ con tiếp tục: “Muốn mở Truyền Tống Trận cần một ngàn linh thạch, hiện tại chúng ta không có một xu. Nếu không thì ngài ngự kiếm phi hành nhé? Ba ngày hẳn là có thể tới, nhưng ngày mai bí cảnh đã mở ra, ngài hẳn có thể ở bên ngoài chờ bọn họ ra.”

Kẻ thần bí nhắm mắt lại.

Hắn lạnh lùng nói: “Đi bán mấy cái chặn giấy của ta.”

Trong lòng tu sĩ mặt trẻ con chợt lạnh.

Xong rồi! Còn chưa giao thủ, đã bắt đầu bán gia sản.

Hắn ta như đã thấy được tương lai một nghèo hai trắng khi tôn giả bán toàn bộ tông môn.

Hiệu cầm đồ.

“Ba cái chặn giấy, một ngàn không trăm lẻ hai linh thạch.”

Chưởng quầy cười tủm tỉm: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui