Trừ Tôi Tất Cả Đều Là Vai Chính

Tống Nam Thời trợn mắt há mồm nhìn những bố cáo nhiệm vụ mà hắn xé xuống.

Ánh mắt nàng rất tốt, chỉ thấy các bố cáo nhiệm vụ trải dài từ việc giúp tu sĩ nào đó luyện tập tìm cách đột phá, xuống đường tìm kiếm mèo bị lạc, cái gì cần có đều có.

Vân Chỉ Phong xé xuống mà mắt không chớp lần nào.

Hắn ở bên này xé lưu loát, các tu sĩ bên cạnh cũng tới để tìm nhiệm vụ thích hợp nhìn đến nỗi khiếp sợ, nhiệm vụ cũng không nhận, chỉ biết đứng ở cạnh nhìn hắn như nhìn thấy điều kỳ lạ.

Hắn xé một tờ bố cáo, bốn phía lập tức phát ra tiếng “hít” khiếp sợ, rất giống như đang phối âm cho hắn.

Còn nhỏ giọng thảo luận.

“Chậc! Việc tìm người luyện tập kia đã đả thương liên tiếp ba tu sĩ nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ này đã treo ở đây nửa tháng mà không ai nhận, vị huynh đệ này lợi hại quá!”

“Đã có năng lực này, vậy mà hắn lại nhận loại nhiệm vụ tìm mèo đó sao?”

Mọi người sôi nổi tỏ vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ quá kinh ngạc, nhưng Tống Nam Thời lại dần dần không còn sốc nữa.

Vẻ mặt nàng dần dần trở nên một lời khó nói hết.

Bởi vì nàng phát hiện ra một chuyện.

Trông hắn xé lưu loát, các bố cáo được xé trải dài từ dễ đến khó, thoạt nhìn như tiện tay, nhưng Tống Nam Thời phát hiện ra một quy luật.

Chúng phổ biến, tiền thưởng không hề ít.

Ví dụ như cái nhiệm vụ nghe nói là đã đả thương ba tu sĩ cùng luyện tập.

Cái đầu tiên Vân Chỉ Phong xé chính là nó.

Tống Nam Thời: “…”

Hắn rất nghiêm túc kiếm tiền.

Nghiêm túc đến mức thiếu chút nữa đã quên khi nàng mới quen hắn, hắn mua lừa mà còn có thể bị “chém” mất năm mươi linh thạch, bày bán hàng mà khuôn mặt luôn lạnh lùng, ai thích mua thì mua, không thích thì thôi.

Năm tháng đúng là con dao giết heo, giờ đây người huynh đệ lạnh lùng trước kia cũng cần phải bôn ba cuộc sống.

Khi nàng còn đang cảm thán thời gian, Vân Chỉ Phong đã xé được kha khá.

Sau đó hắn nhìn về phía nàng, vẻ mặt do dự.

Tống Nam Thời còn tưởng hắn muốn nói gì, lại thấy hắn mở miệng nói: “Ta muốn đi làm nhiệm vụ.”

Tống Nam Thời không hiểu.

Hắn làm nhiệm vụ thì nói với nàng làm gì?

Sau đó nàng thấy hắn do dự nói: “Ngươi… muốn đi cùng ta không?”

Tống Nam Thời rất muốn hỏi nàng đi theo làm gì, há miệng lại nói: “Ngươi phải làm những nhiệm vụ này bao lâu?’

Vân Chỉ Phong im lặng tính một chút: “Tầm nửa ngày.”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng tính toán tổng số tiền của những nhiệm vụ này, lại nhìn hắn.

Giờ phút này, nàng đột nhiên hiểu ra câu nói nam nhân nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất là có ý gì.

Vân Chỉ Phong nghiêm túc kiếm tiền đúng là quá đẹp trai.

Nàng lập tức mở miệng: “Đi!”

Vân Chỉ Phong buồn cười.



Nhưng khi thật sự bắt đầu, Tống Nam Thời đã biết tại sao những nhiệm vụ này có giá cao như vậy mà không có ai chạm vào.

Bởi vì trên đời này quả nhiên không có bữa cơm nào miễn phí.

Nhiệm vụ đầu tiên Vân Chỉ Phong làm chính là tìm mèo, Tống Nam Thời cho rằng đây là do người ta yêu mèo không thiếu tiền.

Người yêu mèo nhìn thấy bọn họ lộ ra vẻ mặt cảm kích, há miệng nói: “Mèo nhà ta bị kinh hãi nên chạy ra khỏi nhà vào ngày Ngung Điểu bạo loạn, các ngươi nhất định phải tìm được nó! Nó chính là mạng sống của ta!”

Thật đúng là người yêu mèo.

Sau đó người yêu mèo kia cho bọn họ xem bức vẽ mèo nhà hắn.

Tống Nam Thời: “…”

Nàng vô cảm: “Ngươi gọi đây là mèo?”

Trên bức vẽ rõ ràng là linh hổ hung ác.

Người yêu mèo: “… Mèo lớn thì cũng là mèo.”

Tống Nam Thời: “…”

Thôi được rồi.

Nhưng Vân Chỉ Phong rất bình tĩnh, nói thẳng: “Đưa bức vẽ cho ta.”

Người yêu mèo vội vàng đưa qua.

Vân Chỉ Phong nhìn hai lần, há miệng liền nói: “Cũng không phải không được.”

Người yêu mèo cực kỳ vui mừng.

Vân Chỉ Phong bình tĩnh bổ sung, “Nhưng phải thêm tiền.”

Tống Nam Thời lập tức khiếp sợ nhìn về phía Vân Chỉ Phong đang tăng giá.

Nhưng người yêu mèo kia tự biết mình đuối lý, chỉ có thể nói: “Ta sẽ tăng thêm năm phần tiền nữa.”

Vân Chỉ Phong rất dứt khoát: “Ta nhận.”

Chỉ có Tống Nam Thời nhìn Vân Chỉ Phong với vẻ mặt phức tạp.

Vân Chỉ Phong này, đúng là đã trưởng thành.

Sau đó Vân Chỉ Phong ra cửa thì nói ngay: “Tống Nam Thời, hãy để rùa đen chỉ có thể tìm đồ vật ra thử xem.”

Tống Nam Thời vừa nghe, lập tức bày công phu sư tử ngoạm: “Ta đây muốn một nửa tiền thưởng.”

Vân Chỉ Phong còn không nháy mắt một lần: “Đều cho ngươi hết.”

Tống Nam Thời: “…”

Tại sao nàng lại cảm thấy hắn đang đánh bóng thẳng (*) chứ?

(*) Đánh bóng thẳng: ý chỉ bộc trực, thẳng thắn.

Vân Chỉ Phong này, thật là khác lạ.

Nàng chỉ có thể khô cằn nói: “Ta nói muốn một nửa thì chỉ một nửa thôi, ngươi có ý kiến?”

Vân Chỉ Phong lộ ra ý cười trong mắt: “Vậy nghe ngươi.”

Tống Nam Thời chỉ có thể lúng túng lấy rùa ra.

Mấy ngày nay rùa bị nhốt, sống không còn gì luyến tiếc, ra ngoài đã muốn trốn ngay, Tống Nam Thời lập tức lạnh lùng nói: “Ngươi muốn trốn đi đâu? Chủ nhân thứ nhất của ngươi mang theo chủ nhân thứ hai của ngươi cùng chạy trốn rồi.”

Rùa lập tức cứng đờ.

Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Được rồi, làm việc đi, làm tốt thì ta còn có thể mua cá cho ngươi ăn.”

Rùa rất muốn nói nó là Ảnh Quỷ, không ăn cá.

Nó tâm như tro tàn dẫn đường.

Tống Nam Thời lại theo bản năng thả lừa huynh làm đồ cưỡi của mình.

Sau đó thì thấy một con hươu trắng tinh nhảy ra, quay đầu nghi hoặc nhìn nàng.

Dáng vẻ thoạt nhìn rất cao quý.

Cao quý đến mức nàng cảm thấy chắc mình không thể ngồi lên nổi.

Tống Nam Thời im lặng một lát: “Thôi ngươi trở về đi.”

Rõ ràng người mang thần thú làm vật để cưỡi, nàng lại lựa chọn đi bộ cùng rùa.

Rùa chỉ đường, Tống Nam Thời đi theo, Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua con rùa đen kia, không khỏi nói: “Vậy mà nó còn sống.”

Tống Nam Thời: “Hả? Không thì sao?”

Vân Chỉ Phong: “Ta cho rằng sớm muộn gì ngươi cũng lột nó làm mai rùa chứ.”

Con rùa lập tức cứng đờ người.

Tống Nam Thời cười ha ha: “Sao có thể!”

Con rùa không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nam Thời: “Hiện giờ ta còn dùng mệnh bàn mà, chờ đến khi nếu mệnh bàn bị đám dược liệu đoạt đi, không có vũ khí, ta đây lấy mai rùa của nó để bói toán cũng không muộn.”

Tống Nam Thời híp mắt.

Nàng nhìn con rùa càng lúc càng cứng đờ, đột nhiên nói: “Hơn nữa, ta lấy Ảnh Quỷ này từ trên người nhị sư tỷ, thật trùng hợp, hôm qua ta cũng vừa mới bắt được mộ con Ảnh Quỷ khác từ trên người Diệp Tần Châu.”

Vân Chỉ Phong tức khắc nhìn qua: “Là Quỷ Khanh kia?”

Tống Nam Thời gật đầu: “Chắc là hắn ta.”

Vân Chỉ Phong khẽ cười một tiếng: “Xem ra đám dược liệu kia, hoặc là nói bản thể kia đều rất thích Ảnh Quỷ.”

Ảnh Quỷ có thể làm gì chứ?

Trộm may mắn, số mệnh của người khác.

Tống Nam Thời suy nghĩ, đột nhiên nói: “Vân Chỉ Phong, trên đường tu hành, mọi việc đều dựa theo nhân quả. Nếu bản thể kia thật sự là lão tổ Diệp gia ngàn năm trước, đầu tiên ông ta ta nguyền rủa huyết mạch nhà mình, hiện giờ lại làm liên lụy toàn bộ thành Trung Châu, dựa vào thủ đoạn này của ông ta, ta không tin ông ta chưa làm việc hại người lợi ta nào khác trong một ngàn năm này. Theo lý thuyết mà nói luật nhân quả vận vào người, trên đường tu hành chỉ cần sơ ý một chút cũng có thể giết chết ông ta, độ kiếp cũng có thể bị lôi kiếp đánh chết, ngươi nói xem sao ông ta sống qua một ngàn năm được?”

Tầm mắt hai người dừng trên Ảnh Quỷ.

Ảnh Quỷ, trộm tuổi thọ, vận may.

Mà lúc trước Quyết Minh Tử có thể nuôi dưỡng ra Ảnh Quỷ lợi hại như vậy, chắc chắn đã dùng thuận buồm xuôi gió.

Chư Tụ là vai chính trong một quyển sách, vận may tràn đầy, Tống Nam Thời tiếp xúc lâu cũng có thể nhìn ra, vậy Quẻ sư Thẩm Bệnh Dĩ ngàn năm trước không thể nào không tính ra được.

Diệp Tần Châu là huyết thống của ông ta ta, vẫn còn sót lại quan hệ huyết thống, dưới sức mạnh của huyết mạch, đối với việc trợ giúp bản thể kia sợ là không thể so với số mệnh kém của người ấy.

Tống Nam Thời không khỏi nói: “Chẳng lẽ ông ta sống lâu như vậy chính là dựa vào Ảnh Quỷ?”

Vân Chỉ Phong nghĩ: “Rất có khả năng, nhưng nếu người kia dám không kiêng nể gì còn không sợ nhân quả như vậy, có lẽ còn có cách khác, chỉ là manh mối của chúng ta quá ít.”

Hắn nói rồi dừng một chút, như suy tư điều gì đó nói: “Còn có một việc mà ta không hiểu, năm đó bản thể kia hạ lời nguyền cho gia tộc của chính mình, theo lý thì ông ta cũng không thể chạy thoát, nhưng ôngn ta vẫn sống đến hiện tại. Sao ông ta thoát được lời nguyền huyết mạch chứ?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đi vào ngõ cụt.

Vào lúc này, con rùa yên lặng như gà đột nhiên ám chỉ bọn họ dừng lại.

Hai người lập tức dừng bước thì thấy một tiểu viện bình thường trước mặt họ.

Chẳng lẽ “mèo lớn” kia đang ở trong tiểu viện này ư?

Hai người liếc nhau, Tống Nam Thời tiến lên gõ cửa.

Một đứa nhóc mở cửa ra, giọng nói trẻ con: “Tỷ tỷ, tỷ tìm ai?”

Vân Chỉ Phong mở miệng: “Người lớn nhà ngươi ở nhà không?”

Đứa nhóc rất lễ phép: “Chào thúc thúc, cha ta đi ra ngoài rồi.”

Tỷ tỷ, thúc thúc…

Vân Chỉ Phong rất nghiêm túc nói: “Ngươi phải gọi ta là ca ca!”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng khinh thường: “Ngươi so đo với một đứa trẻ làm gì?”

Vân Chỉ Phong: “Đây là chuyện nghiêm túc.”

Sau đó sửa đúng cho đứa trẻ: “Gọi ca ca!”

Một khi hắn nghiêm túc thì có vẻ mặt sắc bén, đứa nhóc ngẩn ngơ, lập tức bị dọa khóc.

Nó òa khóc hu hu: “Nhị Hoàng! Có người bắt nạt ta!”

“Grừ!”

Trong viện đột nhiên vang lên một tiếng hổ gầm, một con linh hổ nhảy ra, nhìn họ như hổ rình mồi.

Tống Nam Thời bị cái tên “Nhị Hoàng” này làm cho kinh hãi, lại nghe thấy có tiếng chó sủa ở đằng sau, sau đó một giọng nam nói: “Đại Hoàng, làm sao vậy?”

Tống Nam Thời quay đầu thì thấy một một người rất giống đứa nhóc đang đuổi theo một con chó vàng chạy ra khỏi con hẻm.

Đại Hoàng, Nhị Hoàng.

Tống Nam Thời đột nhiên một lời khó nói hết.

Sau một chén trà nhỏ.

Tống Nam Thời rốt cuộc biết được chuyện xưa của Nhị Hoàng từ nam chủ nhân căn nhà này.

Nhị Hoàng cũng chính là chỉ con linh hổ này, đã hoảng sợ nhảy vào nhà hắn vào ngày xảy ra bạo loạn ở thành Trung Châu. Hắn còn tưởng rằng là hung thú ăn thịt người, run cầm cập không dám ra ngoài, ai ngờ khi Ngung Điểu xông vào sân nhà hắn, Nhị Hoàng này vừa thấy đứa bé sắp bị ngoạm đi, lấy hết can đảm chiến đấu với đám Ngung Điểu rồi bị thương, trở thành ân hổ cứu mạng cả nhà hắn.

… Có lẽ cũng có thể là ân cẩu.

Bởi vì đứa trẻ con kia chỉ từng thấy con chó nên kiên định cho rằng linh hổ này cũng là một con chó, thậm chí còn đặt tên cho nó giống chó.

Lúc này, con Nhị Hoàng kia đang quỳ rạp trên mặt đất vẫy đuôi giống như một con chó thật sự, muốn đứa trẻ đút đồ ăn cho.

Không hề nhớ nhà một chút nào.

Nam nhân xin lỗi nói: “Chúng ta cũng biết Nhị Hoàng đã có chủ, nhưng nó vẫn luôn không muốn đi. Chúng ta cũng coi nó như người nhà, nhưng nếu các ngươi đã tìm đến…”

Hắn nén đau lòng: “Vậy mang nó đi thôi!”

Đứa bé vừa nghe thấy thì bật khóc.

Bé lập tức ôm cổ Nhị Hoàng: “Nhị Hoàng không đi! Không đi!”

Tống Nam Thời cảm thấy nhiệm vụ thật khó giải quyết.

Nàng suy nghĩ, mình chờ ở đây, để Vân Chỉ Phong đưa chủ nhân của con mèo đến.

Chỉ chốc lát sau Vân Chỉ Phong đã đưa người tới.

Câu đầu tiên của Vân Chỉ Phong chính là: “Mèo nhà ngươi biến thành chó rồi.”

Chủ nhân con mèo nhìn linh hổ dạng chó, cực kỳ kinh ngạc.

Nhưng không ngờ hắn vẫn là người cảm tính.

Sau khi nghe xong chuyện mà linh hổ trải qua, hắn lập tức khóc rống: “Khi mèo ở trong tay ta nó nhát gan như vậy, không ngờ tới hóa ra cũng có ngày nó dũng mãnh chiến đấu với hung thú!”

Đứa nhóc sửa đúng: “Là Nhị Hoàng.”

Chủ con mèo tiếp tục: “Là chủ nhân ta không làm hết phận sự! Có lẽ con mèo không thích ta.”

Đứa trẻ nhấn mạnh: “Là chó.”

Bàn tay chủ con mèo vung lên, quyết định: “Nếu con mèo đã thích các ngươi, vậy nó thuộc về các ngươi!”

Đứa nhóc vui sướng: “Nhị Hoàng, Nhị Hoàng, ngươi nghe thấy không?”

Nhị Hoàng vẫy đuôi kịch liệt.

Tống Nam Thời: “…”

Nhiệm vụ này đắt như vậy, không phải không có nguyên nhân.

Tống Nam Thời mở miệng: “Tiền thưởng của chúng ta…”

Chủ con mèo: “Ta thật sự quá cảm động, cảm ơn các ngươi đã để ta chứng kiến một câu chuyện cảm động như vậy, tiền thưởng gấp bội!”

Tống Nam Thời lập tức mở miệng: “Đa tạ ông chủ!”

Tài vận của Vân Chỉ Phong này quả nhiên là vượng!

Hai người cầm tiền thưởng, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Đứa nhóc lễ phép chào tạm biệt: “Tạm biệt tỷ tỷ, tạm biệt thúc thúc.”

Vân Chỉ Phong: “…”

Hắn quay đầu, nghiêm túc sửa đúng: “Gọi ca ca!”

Đứa nhóc “òa” một tiếng bật khóc.

Tống Nam Thời nhanh chóng túm người đi, vừa đi vừa cười.

Vân Chỉ Phong bất đắc dĩ: “Được rồi, thúc thúc thì thúc thúc.”

Tống Nam Thời lập tức: “Vâng thúc thúc, cảm ơn thúc thúc!”

Vân Chỉ Phong bất đắc dĩ bật cười.

Hai người tiếp tục làm nhiệm vụ, nhưng may mắn những nhiệm vụ còn lại không khó như lần này.

Bao gồm cả nhiệm vụ luyện tập đã hạ gục ba tu sĩ trong truyền thuyết kia.

Vân Chỉ Phong đi vào, sau đó còn không đến một chén trà nhỏ, đã đánh gục tu sĩ muốn luyện tập kia.

Tống Nam Thời thấy hắn đánh mạnh như vậy, không khỏi kinh hồn bạt vía, sợ đối phương thẹn quá hóa giận không trả tiền.

Ai ngờ cuối cùng nam nhân đó đứng dậy với mặt mũi bầm dập, mắt đầy sao, việc thứ nhất chính là dựng ngón cái với Vân Chỉ Phong, kích động nói: “Huynh đệ ngươi trâu bò quá! Ngày mai lại đến đánh ta! Đánh càng tàn nhẫn càng tốt! Đừng nương tay! Ta cho ngươi gấp đôi!”

Tống Nam Thời bị sốc ngay tại chỗ bởi yêu cầu này.

Ái chà, tự nhiên còn tiêu tiền để bị đánh.

Nàng thật sự càng ngày càng không hiểu thế giới này.

Ngược lại Vân Chỉ Phong rất bình tĩnh: “Gấp ba, không phải ngươi muốn tìm cách đột phá sao, ta khiến ngươi bị đánh tiền nào của nấy.”

Người kia không chút do dự: “Được!”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng thật sự nhìn không hiểu.

Nhưng may mắn, đã tới nhiệm vụ cuối cùng.

Hai người vừa thấy nội dung nhiệm vụ, không khỏi liếc nhau.

Đây là nhiệm vụ trước khi xảy ra sự kiện thành Trung Châu, ở trên nói mình ở gần phủ Thành chủ nghe thấy tiếng kêu rất kỳ quái, chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai, nhưng một lúc sau thì biến mất, nhờ người đến gần phủ Thành chủ tra xét.

Trước biến cố thành Trung Châu, địa vị Thành chủ rất vững chắc, đương nhiên không ai nhận nhiệm vụ này.

Cho nên vẫn còn tới tận hiện tại.

Mà giờ đây xem ra, âm thanh quái lạ mà người nọ nghe thấy tám phần là tiếng kêu của Ngung Điểu.

Người này chưa chắc đã cảm thấy có gì không đúng, nếu không sẽ không dán nhiệm vụ này ở nơi như Vạn Sự Đường, tám phần là tò mò.

Vân Chỉ Phong nói luôn: “Hiện giờ tất cả chân tướng đều đã rõ, người này chắc chưa kịp tới xé nhiệm vụ, cũng có thể là đã chết ở lần biến cố này, không có cơ hội bỏ nhiệm vụ.”

Tống Nam Thời thở dài: “Được rồi, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, đi phủ Thành chủ xem đi.”

Lúc này phủ Thành chủ đã bị lục soát, thu dọn sạch sẽ, chỉ là sau khi phủ Thành chủ bị phá rồi xây lại, đã không còn tiền nữa.

Tống Nam Thời vốn nhìn ngắm phế tích một lượt rồi đi, ai ngờ lúc này con rùa đột nhiên bò ra, Tống Nam Thời vốn tưởng rằng nó muốn chạy, ai ngờ nó đi hai bước rồi quay đầu lại, lại ám chỉ bọn họ đuổi theo.

Hai người liếc nhau, lập tức đi theo.

Sau đó nhìn thấy con rùa đen kia gian nan bò trên đống đổ nát, chẳng mấy chốc ngừng ở trước căn phòng đã sụp một nửa.

Tống Nam Thời híp híp mắt: “Ở đây có gì?”

Con rùa làm động tác đào.

Tống Nam Thời: “Ở phía dưới có cái gì?”

Con rùa điên cuồng gật đầu.

Tống Nam Thời lập tức cảm thấy con rùa đen này tám phần là bị dọa rồi, muốn đầu hàng.

Nàng nhìn bốn bề vắng lặng, vén tay áo chuẩn bị đào.

Vân Chỉ Phong lại nói thẳng: “Để ta.”

Hắn rút kiếm ra chém, những tàn tích ngay lập tức tan biến sạch sẽ, lộ ra sàn nhà đá cùng… một nơi giống như lối vào mật thất ngầm.

Hai người liếc nhau, Vân Chỉ Phong nói thẳng: “Ta đi trước.”

Lúc này Tống Nam Thời cũng không tranh với hắn, gật đầu.

Vân Chỉ Phong cẩn thận đi xuống.

Sau đó một lúc lâu không có động tĩnh gì.

Tống Nam Thời nhanh chóng cho rằng hắn mắc bẫy, đang muốn cứu người thì nghe hắn nói: “Tống Nam Thời, ngươi xuống dưới đi.”

Tống Nam Thời lập tức đi xuống.

Phía dưới là một nơi giống như phòng ngủ bình thường.

Tống Nam Thời nhìn tới nhìn lui không nhận ra có cái gì lạ, không khỏi khó hiểu: “Quỷ Khanh còn có thói quen xây phòng ngủ dưới lòng đất?”

Vân Chỉ Phong: “Cho nên người sống ở đây là loại người không muốn ai nhận ra.”

Hai người liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Quyết Minh Tử!”

Quyết Minh Tử đến cậy nhờ hắn ta, đương nhiên không thể xuất hiện trước mặt mọi người, vậy gã ở đâu?

Chắc chắn không thể ngủ cùng một giường với Quỷ Khanh.

Tống Nam Thời lập tức hưng phấn: “Mau lục soát xem nơi này có gì!”

Hai người tìm tòi một hồi, chẳng mấy chốc phát hiện ở nơi này nghèo nàn đến nỗi một khối linh thạch cũng không có.

Tìm nửa ngày, chỉ tìm được hai tấm lệnh bài trên kệ sách.

Còn làm bằng gỗ.

Trên lệnh bài gỗ, một cái viết Ảnh Nhị, một cái viết Ảnh Tam.

Móng vuốt con rùa lập tức ấn lên hai tấm mộc bài.

Tống Nam Thời: “Thứ ngươi muốn tìm chính là cái này?”

Con rùa gật đầu.

Tống Nam Thời nhíu mày, lập tức tính một quẻ.

Sau đó nàng buông mệnh bàn, bình tĩnh nói: “Hai tấm lệnh bài gỗ có liên quan tới thân phận hai dược liệu kia.”

Ảnh Nhị, Ảnh Tam.

Bọn họ không khỏi nhớ tới thân phận hóa thân bề ngoài của hai người kia.

Vậy tấm lệnh bài gỗ này rất có khả năng là bảng xếp hạng hóa thân bên ngoài.

Vân Chỉ Phong nói: “Có Nhị, có Tam, cũng có thể sẽ có Tứ.”

Tống Nam Thời: “Đương nhiên cũng có khả năng có Nhất.”

Tống Nam Thời lập tức hỏi con rùa: “Chủ nhân của ngươi có mấy hóa thân bên ngoài?”

Con rùa nơm nớp lo sợ giơ ra số hai.

Tống Nam Thời nhíu mày: “Tính cả ông ta thì có hai? Hay là nói ngươi chỉ từng thấy hai?”

Con rùa khoa tay múa chân một hồi.

Tống Nam Thời: “Ngươi chỉ từng thấy hai.”

Một là Quyết Minh Tử, một là Quỷ Khanh.

Tống Nam Thời như đang suy nghĩ điều gì.

Nàng không biết hóa thân bên ngoài mà Ảnh Quỷ này nhìn thấy có phải chính là hóa thân bên ngoài của Thẩm Bạch Dĩ hay không.

Nàng cũng không biết rốt cuộc một người có thể có bao nhiêu hóa thân bên ngoài.

Nhưng nếu thật sự chỉ có hai…

Tống Nam Thời nghi hoặc: “Vậy Ảnh Nhất đâu?”

Nếu xếp hạng theo số thứ tự, Ảnh Nhất sẽ là hóa thân bên ngoài đầu tiên của hắn.

Nhưng con rùa nói chỉ thấy hai.

Vân Chỉ Phong: “Có khi đã chết. Ngươi cũng từng nói, dựa vào luật nhân quả trên người bản thể, có thể sống đến bây giờ vốn đã kỳ lạ, vậy hóa thân của ông ta chưa chắc đã có vận may tốt như vậy. Theo lý thì khi bản thể hạ lời nguyền huyết mạch…”

Hắn nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.

Tống Nam Thời cũng mở to mắt.

Bọn họ đều nghĩ tới điều gì đó.

Đúng vậy, hạ lời nguyền huyết mạch đương nhiên cũng bao gồm huyết mạch của ông ta. Tại sao ông ta không bị sao.

Nhưng nếu thứ chết tiệt này dùng thủ đoạn gì, để hóa thân bên ngoài của mình thay thế bản thân mình thì sao?

Tống Nam Thời lẩm bẩm: “Cho nên không có Ảnh Nhất, thật ra hóa thân bên ngoài đầu tiên đã chết thay ông ta.”



Hai người trở về Diệp gia với vẻ mặt phức tạp.

Đến khi Tống Nam Thời nằm trên giường mới hồi phục tinh thần, chỉ cảm thấy dường như mình đã thấy được một phần của tảng băng chìm.

Nàng bắt đầu nhớ lại nguyên tác.

Nói thật, nhiều năm như vậy, nàng cũng chưa bao giờ nhớ rằng còn có nguyên tác trong thế giới mà mình sinh sống.

Nhưng trong nguyên tác cũng không có tên Thẩm Bệnh Dĩ này, cũng không có ai là Quyết Minh Tử hay Quỷ Khanh gì cả.

Nguyên tác truyện ngọt sủng của tiểu sư muội chính là tình yêu ngọt ngào đơn thuần không có vai ác nào, nguyên tác truyện theo đuổi trả giá đắt của nhị sư tỷ ngoại trừ ngược luyến tình thâm cũng rất đơn thuần, còn nguyên tác của đại sư huynh Long Ngạo Thiên…

Nàng chính là nhân vật trong nguyên tác của Long Ngạo Thiên, đồng thời cũng là người qua đường Giáp ở phần trước và thành tiểu lâu la cùng nhân vật hóa ác đâm sau lưng đại sư huynh ở giai đoạn sau.

Nhưng vai ác trong đây cũng không có tên là Thẩm Bệnh Dĩ mà, hình như là họ Vân, từ đầu đến cuối được người ta gọi là Vân Ma và là một nhân vật hóa ác huyết tẩy gia tộc sau khi bị gia tộc phản bội…

Hả? Từ từ.

Sao giả thuyết này lại quen tai như vậy?

Tống Nam Thời ngây người ngẩn ngơ, đột nhiên bàng hoàng ngồi bật dậy trong tuyệt vọng.

Họ Vân.

Bị gia tộc phản bội.

Đây mẹ nó còn không phải là…

Vân Chỉ Phong!

Tống Nam Thời thấy trước mắt tối sầm, nhớ tới lời thề khi biết mình là người qua đường Giáp làm nền trong nguyên tác lúc còn nhỏ.

Đời này nhất định không được thông đồng ở với vai ác, sống thật tốt đến già rồi chết tại nhà.

Mà hiện tại…

Nàng chẳng những thông đồng ở cùng vai ác mà vai ác kia còn vượng thê, nàng còn thèm thuồng cơ thể của vai ác.

A a a Vân Chỉ Phong! Mau nói ngươi chỉ trùng hình tượng nhân vật vai ác mà thôi đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui