Xe thần lao đi trong bóng đêm, chỉ chốc lát sau đã dừng lại trước thôn trang. Thái Cửu xốc màn xe lên, phất phất vạt áo nhăn nhúm, chậm rãi từ trên xe bước xuống
Toàn bộ thôn trang chìm trong bóng đêm, hai đèn lồng treo trên mái hiên trước cửa, gió đêm thổi qua, ánh nến leo lắt.
Thái Cửu sải bước về phía trước, xuyên qua cổng lớn tiến vào trong đình viện, lặng yên không tiếng động lẻn vào phòng A Dung.
Mới vừa bước vào trong phòng, Thái Cửu trượt chân suýt nữa vấp ngã. Thân thể hắn lay động hai cái, khó khăn lắm mới ổn định lại bước chân. Rũ mắt nhìn kỹ, chắn ngang cửa là một cái giường nhỏ, A Xuân ngủ say trên giường. Hóa ra là tỳ nữ có sức lực lớn kia, Thái Cửu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hắn làm phép thuật khiến A Xuân ngủ càng say hơn, đảm bảo nàng sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn rồi mới tiếp tục đi vào trong.
Xuyên qua rèm cửa đi vào, Thái Cửu đứng ở mép giường, nhìn A Dung an tĩnh ngủ say trên giường, trong lòng khẽ động. Đã nhiều ngày không nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ của nàng lại mượt mà hơn, thoạt nhìn càng có khí sắc. Thái Cửu vươn tay, nhẹ nhàng sờ gương mặt trắng nõn của A Dung, trong lòng cảm khái, xem ra rời khỏi Đông Cung nàng sống rất tốt. Lúc trước sống cùng hắn, nàng không hạnh phúc đến như vậy sao?
Nghe mẫu phi nói, ngày ấy A Dung đến nói muốn xuất cung giải sầu, hai mắt nàng đỏ hoe, trên lông mi vẫn còn nước mắt chưa khô, nhìn bộ dáng thực thương tâm. Mẫu phi hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, A Dung lắc đầu nói không sao, chỉ muốn ra ngoài giải sầu, nguyên nhân cụ thể nàng cũng không nói ra. A Dung đi rồi, mẫu phi trách cứ hắn một trận, hỏi hắn có phải lại khi dễ A Dung không. Hắn nghĩ mình lúc ấy vẫn chưa khi dễ nàng, trước đó khi hai người ở trên giường làm chuyện thân mật, nàng cũng có cảm giác, làm sao có thể tính là khi dễ. Cho nên hắn cương quyết nói bản thân không có khi dễ nàng.
Nhưng mà buổi sáng hôm đó, nàng khóc đến đôi mắt đỏ bừng lại hiện lên khiến tâm hắn tê rần. Thái Cửu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, vì sao ngày ấy nàng lại khóc thương tâm như vậy? Khiến người ta nhìn thấy mà lo lắng.
Dường như nàng rất kháng cự hắn đụng vào, nhưng mà hắn rất muốn chạm vào nàng, muốn ôm nàng, muốn hôn môi nàng, muốn cùng nàng làm ra sự tình sung sướng như trong mộng.
Không đè nén được khát vọng của chính mình, Thái Cửu cởi áo ngoài, xốc đệm chăn, nhẹ nhàng lên giường, ôm A Dung vào ngực. Hắn ôm nàng, cọ cọ cổ nàng, ngửi mùi hương quen thuộc, có chút ngơ ngẩn. Hắn thật sự nghiện hương vị trên người nàng rồi, loại nghiện này không thứ gì có thể thay thế được.
Lúc trước, hắn hồi cung tìm đủ các loại dược hương sư cao cấp để chế túi thơm, ngửi từng cái một nhưng vẫn cảm thấy mùi hương đó không dễ ngửi bằng nàng. Mùi hương trên người nàng là mùi hương trời sinh, độc nhất vô nhị, tỏa ra từ trong xương cốt. Cho dù dùng hương liệu tương đồng chế túi thơm nhưng vẫn có chút khác với hương vị của nàng, hắn ngửi một cái là có thể phát hiện ra sự khác biệt.
Thái Cửu cọ cổ A Dung, nhẹ nhàng mút da thịt mỏng manh, hướng lên trên một chút hôn khóe miệng nàng, ngậm cánh môi của nàng nhẹ nhàng gặm cắn. Hơn hai tháng không thấy nàng, mới chạm vào nàng một cái, đồ vật dưới thân hắn thật phấn khởi, nàng luôn có loại ma lực có thể gợi lên dục vọng của hắn dễ như trở bàn tay. Thái Cửu cạy răng A Dung ra, vươn đầu lưỡi vào thăm dò khoang miệng nàng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng nhẹ nhàng mút mát.
“Ưm...Ư…” A Dung bị hôn có chút khó chịu, nàng rên rỉ, hơi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, còn chưa thấy rõ bộ dáng người tới, một mùi hương kỳ dị thổi qua, tức khắc đầu óc lại chìm vào hôn mê.
Thái Cửu tiếp tục hôn nàng, bàn tay to cởi áo lót nàng ra, chỉ trong chốc lát hai người đã trần trụi quấn lấy nhau. Hắn tách hai chân trắng nõn của A Dung ra, chen vào giữa hai chân nàng, đỡ dương vật sưng to phát đau của mình đặt ở huyệt khấu phấn nộn, hạ eo chậm rãi đẩy vào trong. Viên quy đầu căng hai mảnh hoa môi ra, chen vào mật huyệt chật hẹp, huyệt thịt non mềm gắt gao bao bọc quy đầu không ngừng hút vào trong.
“Ưm…” Thái Cửu thoải mái rên rỉ một tiếng, ở trong mộng hắn đã vô số lần làm chuyện này, rốt cuộc hôm nay cũng trở thành sự thật.
Hai tháng này, dường như ngày ngày đều mộng xuân, sau khi tỉnh lại từ giấc mơ lại càng thêm khó nhịn, hắn nghẹn sắp hỏng rồi. Tuy rằng nữ nhân Đồ Sơn Dung này luôn cùng hắn tranh luận, có thể khiến hắn tức giận đến chết đi sống lại, nhưng cũng không thể phủ nhận cơ thể nàng thật có hương vị, làm hắn năm lần bảy lượt trầm mê trong đó, thậm chí không muốn thanh tỉnh. Thái Cửu phấn khởi nghĩ đến hình ảnh trong mộng, hắn cử động hông tiếp tục hướng vào trong mà đẩy.
Một tiếng động lớn vang lên, côn thịt cực đại bị đẩy ra, đập lên háng A Dung. Thật chặt, có chút khô khốc, chen vào không lọt.
Thái Cửu thở gấp, đỡ côn thịt cực nóng nhắm ngay huyệt khẩu nhỏ hẹp, chuyển động phần eo, đâm vào từng chút một, quy đầu chen vào, lại rút ra, một chút một chút mở rộng đường đi. Mới hơn hai tháng không làm mà nàng đã chặt như vậy, đúng là yêu tinh!
Thái Cửu cúi người, ngậm lấy trái anh đào trên bộ ngực đẫy đà cao ngất của A Dung, vươn tay vuốt ve ngực phải của nàng, nhũ thịt mềm mại bị hắn niết đến đỏ ửng, tay to của hắn cũng không thể nắm hết toàn bộ cái vú trắng nõn của nàng.
Mới hơn hai tháng không sờ nàng, hai luồng trước ngực nàng lại lớn hơn rất nhiều, hai con thỏ trắng nõn thật khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.
Trong phòng yên tĩnh vang lên âm thanh mút mát, Thái Cửu mút đầu vú A Dung hồi lâu, rốt cuộc cũng khơi dậy dục vọng của nàng. Nơi hai người kết hợp tràn ra dòng chất lỏng dính nhớp, Thái Cửu tách hai chân A Dung hơn chút nữa, đỡ côn thịt cọ lên huyệt khẩu ướt át. Đem chất lỏng trong suốt dính nhớp kia thấm ướt toàn bộ thân côn thịt, hắn hạ eo dùng sức đâm vào trong, bạch một tiếng, cự vật căng lớp thịt mềm ra, chọc đến chỗ sâu bên trong.
“Ưm…” A Dung nhíu mày, khó chịu rên rỉ một tiếng, thật trướng, thân thể đột nhiên bị dị vật lấp đầy khiến nàng dồn dập thở dốc.
Tuy rằng nàng không động đậy được, không có cách nào mở mắt nhưng nàng vẫn có tri giác, nàng có thể cảm giác được người bên trên đang làm gì nàng.
Người cả gan làm loạn như vậy, ngoài Đông Hoàng Thái Cửu khốn nạn ra còn ai vào đây, nàng ngửi được hơi thở quen thuộc trên người liền biết là hắn.
Cái người lưu manh không quản được nửa thân dưới này, cả ngày đều muốn ở trên người nàng phát tiết đúng không, chờ một lát xem, nàng sẽ khiến hắn sợ tới mức nháy mắt mềm xuống, xem hắn còn dám tới không.