A Dung cũng không mềm lòng, khăng khăng muốn Cửu Tiêu đứng dậy. Cửu Tiêu thấy không lay chuyển được nàng, đành phải chống tay ngồi dậy, rút côn thịt ướt dầm dề ra. Kỳ thật hắn sắp ra rồi, hiện tại bị Thái Thập làm loạn như vậy khiến hắn nghẹn đột ngột, sau này không biết sẽ tạo ra bệnh xấu gì với thân thể, nhi tử bất hiếu này hại cha hắn như vậy, vô tích sự.
A Dung cử động cái đùi đau nhức muốn bò dậy, lại cảm thấy thân thể mềm nhũn vô lực, nàng giơ tay đẩy Thái Cửu:"Ta không đi nữa, chàng mau ôm Thập Nhi qua đây đi."
Cửu Tiêu kéo chăn đắp cho A Dung, nhặt quần áo rơi vãi trên đất mặc vào rồi mới đi đến giường phía sau, bế Thái Thập đang khóc nỉ non lên. Thái Thập vừa thấy cha đến liền nhoẻn miệng cười, bập bẹ gọi:"Cha... Cha..."
Cửu Tiêu cũng cười, nhưng có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn muốn đánh mông Thái Thập, nhãi ranh này, khiến hắn hiện tại vẫn còn cứng, nghẹn đến mức đau đớn khó nhịn. Thái Thập không biết suy nghĩ trong lòng cha mình, một câu lại một câu:"Cha.. Cha..." gọi hết sức vui vẻ.
Cửu Tiêu đen mặt ôm nhi tử đến giường đưa cho A Dung, rồi hắn xoay người vào bồn tắm tắm nước lạnh, áp chế dục vọng trong cơ thể. Khi trở ra, A Dung đã khôi phục thể lực, mặc lại quần áo, nàng ôm Thái Thập, lộ ra nửa bộ ngực tuyết trắng đang cho hài tử bú.
Ánh mắt Cửu Tiêu tối sầm, vật dưới háng lại rục rịch, hắn quay mặt đi không tiếp tục nhìn cảnh xuân mê người kia. Thật vất vả mới dập được lửa, không thể tiếp tục cứng lên nữa, nhìn thấy mà không ăn được thật khó chịu biết bao.
Chờ A Dung cho bú xong cũng không còn sớm nữa, sau khi Cửu Tiêu dỗ nhi tử ngủ thì hắn cũng lên giường, duỗi tay ôm A Dung cùng hài tử, bình yên đi vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên ba người bọn họ ngủ chung cùng một giường, suốt một đêm khóe môi Cửu Tiêu đều cong lên.
Trải qua nhiều giày vò như vậy, cuối cùng hắn và A Dung cũng ở bên nhau, sau này gia đình ba người bọn họ sẽ không bao giờ chia xa nữa. Sau khi hai người hòa hợp, A Dung cùng Thái Thập ở lại Cung Lăng Tiêu mấy ngày.
Một hôm, Cửu Tiêu lấy ra một viên minh châu cực kỳ quý giá, màu sắc sáng bóng rực rỡ, hắn tặng viên ngọc cho A Dung, chờ mong hỏi:"A Dung, nàng thấy làm Cửu hoàng phi tốt hơn hay làm Đông Cung hoàng hậu tốt hơn?"
A Dung nhận lấy viên minh châu, dùng dây thừng buộc lại đưa cho Thái Thập chơi. Lúc ấy nàng không nghĩ nhiều, nàng không biết cái gì là "Cửu hoàng phi", nhưng ngẫm lại, hẳn là người nhà của Cửu Tiêu, "Đông Cung hoàng hậu" hẳn là chỉ Yêu hậu, đây đều là người thân của hắn, nàng không thể nói ai không tốt nên tùy ý đáp một câu:"Đều tốt."
"Đều tốt sao?" Cửu Tiêu cân nhắc, cảm thấy "Đều tốt" cũng đúng.
Vậy thì cứ bái đường hai lần, để nàng vừa làm Cửu hoàng phi, vừa làm hoàng hậu là được.
A Dung không biết Cửu Tiêu suy nghĩ gì, lại càng không biết viên minh châu kia quý giá cỡ nào, đó là một nửa tiên đan của Cửu Tiêu tách ra luyện chế thành minh châu, A Dung dùng nó thì có thể tăng một vạn năm đạo hạnh, trực tiếp tu thành tiên.
Mấy ngày sau, khi A Dung tỉnh lại, phát hiện Cung Lăng Tiêu giăng đèn kết hoa, mọi người đều vui mừng. Nàng mơ màng ngơ ngác, không biết chuyện gì đã bị cung nữ kéo đi rửa mặt trang điểm, thay váy cưới lộng lẫy, phủ thêm khăn voan, sau đó cùng Cửu Tiêu bái đường.
Nàng ngồi trên giường hỉ, chờ Cửu Tiêu tới vén khăn voan lên mới biết được chân tướng sự việc. Cửu Tiêu cười cười hôn môi nàng, sung sướng vui vẻ:"A Dung, hiện tại nàng đã là thê tử của ta."
Hắn vừa nói vừa cởi hỉ phục của nàng, chỉ trong chốc lát, hai người đã trần như nhộng nằm đối diện nhau. Cửu Tiêu nằm trên người A Dung, hôn môi đỏ mê người của nàng, hắn cầm côn thịt nóng hổi đẩy hai mảnh hoa môi ra, cọ xát giữa khe thịt nhỏ hẹp.
A Dung đột nhiên nhớ tới nửa ngày rồi mình không được gặp nhi tử, bây giờ đáng lẽ phải cho nó bú sữa. Nàng đẩy ngực Cửu Tiêu, nôn nóng hỏi:"Thập Nhi đâu, thiếp muốn cho nó bú."