Trong lúc hắn còn đang chần chừ, nữ đồng non nớt bỗng hóa thành mãnh hổ hung hãn, đột nhiên hướng hắn đánh, răng nanh sắc bén cắm vào tay phải cầm kiếm của hắn. Mãnh hổ bị hắn đánh chỉ còn nửa mạng trên mặt đất thừa cơ nhảy lên, tập kích hắn từ phía sau, cắm ranh nanh sắc vào bờ vai hắn, đâm sâu vào da thịt, máu tươi từ vai tràn ra nhuộm hồng đạo bào trắng của hắn.
Đau đớn kịch liệt làm Lục Trường Uyên tỉnh táo lại trong nháy mắt, đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí, tay trái nhanh chóng hướng vào tiểu hổ bên tay phải đánh một đường mạnh bạo. Trong miệng niệm khởi chú, "Uỳnh" một tiếng, tiểu hổ bị đánh bay lên giữa không trung, giây tiếp theo không trung như có gì nứt toạc ra, cả cơ thể ngã xuống mặt đất, không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
"Ngao!" Mãnh hổ phía sau phát ra tiếng kêu rên đau đớn, hắn lưu luyến nhìn huyết nhục trên mặt đất, giơ vuốt đâm vào cổ Lục Trường Uyên. Lục Trường Uyên dời sang trái, nhanh nhạy tránh đi, hắn hướng đùi phải đang duỗi ra của mãnh hổ gây pháp lực, mãnh hổ tinh bị đá bay lên không trung.
Lục Trường Uyên không nhảy lên, trường kiếm trong tay động hai cái, phát ra luồng ánh sáng trắng hướng về phía mãnh hổ tinh. Ánh sáng xẹt qua, một ngụm máu tươi phun ra, "Hự" một tiếng, thân thể mãnh hổ tinh ngã xuống mặt đất tạo ra một cái hố to.
Lục Trường Uyên đem trường kiếm cắm vào vỏ, lấy khăn lau sạch vết máu trên người, hắn tìm nơi cây cối trống trải, nhắm mắt ngồi thiền chữa trị gân mạch bị hao tổn. Khi ngồi thiền Lục Trường Uyên thầm nghĩ, quả nhiên yêu quái vẫn là yêu quái, mặc kệ nàng bao nhiêu tuổi, giới tính ra sao, yêu tính dấu diếm sâu trong nội tâm đều sẽ không bị hủy diệt, ngươi nếu không giết nàng, nàng sẽ dồn ngươi vào chỗ chết.
Hàng năm hắn đều ở núi Thanh Tiêu, kinh nghiệm sống ở nhân gian còn thấp, tuy có đạo hạnh cao thâm nhưng lại chưa luyện được tác phong sát phạt quyết đoán, không có mấy khi tự mình đối phó với yêu ma nên khi đối mặt với tiểu yêu giỏi ngụy trang nhu nhược thì trong lòng khó tránh khỏi sinh chút nhân từ.
Trước khi xuống núi, sư phó nói với hắn rằng thế gian này hiểm ác, lòng người khó dò, mắt thường khó có thể nhận biết, không thể động tâm với trẻ em và phụ nữ để tránh gây ra sai lầm. Nhớ tới lời sư phó nói, Lục Trường Uyên nghĩ kĩ trong lòng, vừa rồi là hắn khinh địch nên nhất thời do dự không quyết đoán, sau này nhất định sẽ không như vậy.
Bởi vậy khi hắn gặp được A Lê muốn đoạt nguyên dương của hắn, phá bỏ thuật định thân giam cầm, hắn liền lạnh nhạt phản kích, giơ trường kiếm hướng A Lê mà đâm. Hắn không xác định được A Lê khi xong việc có thể hay không hạ sát hắn, lòng người còn khó dò huống chi là yêu, cho nên hắn liền tiên hạ thủ vi cường*.
Tiên hạ thủ vi cường: Trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 về nữa là "Hậu thủ vi tai ương". Ý nghĩa câu này có nghĩa là: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.
*
Lục Trường Uyên hướng phía tây đi khoảng mười dặm, ước chừng đã qua quá nửa giờ Tuất mới đến một cái trấn nhỏ. Lúc này chiều hôm buông xuống, đường phố vắng lặng, không có nhiều nhà trọ còn mở cửa trong bóng đêm tịch mịch hoang vắng này, hai cái đèn lồng treo trên mái hiên nhà trọ hơi đong đưa theo gió đêm.
Lục Trường Uyên chọn một nhà trọ được coi là sạch sẽ ngăn nắp, ăn đồ chay đơn giản, phân phó tiểu nhị đem nước ấm lên phòng ngủ lầu hai. Tuy rằng ban ngày đã gột rửa lau qua mùi máu tươi cùng yêu khí trên người khi đánh nhau nhưng nếu điều kiện cho phép, Lục Trường Uyên vẫn muốn dùng phương pháp nguyên thủy nhất, dùng nước ấm tẩy sạch sẽ hết những thứ dơ bẩn.
Tựa như đã ngủ say một thời gian rất lâu, A Lê dần dần khôi phục ý thức. Bên tai là tiếng nước trong trẻo vang lên, còn có tiếng tim đập thình thịch mơ hồ, nàng có cảm giác như bản thân bị dìm vào nước ấm, hình như bên cạnh còn hơi hơi phập phồng.
A Lê có chút nghi hoặc, nàng không phải đã bị đạo sĩ thúi giết sao? Hiện tại trong thân thể nàng lại không có cảm giác đau đớn đến tận xương cốt. Nàng chậm rãi mở to mắt, hiện lên trong mắt chính là hơi nước mờ mịt, lại rũ mắt nhìn xuống chính là thau tắm chứa đầy nước. Một bàn tay với vào nước ấm, tìm được giữa háng, nắm lấy cự vật màu đen nhẹ nhàng tẩy rửa.
A Lê tức khắc trừng to mắt, cái này... Đây là...
Vì sao dưới thân nàng lại xuất hiện thứ xấu xí như vậy? Nàng biến thành nam nhân rồi sao?
A Lê cả kinh muốn buông tay ra, nhưng nàng phát hiện đôi tay không chịu nghe theo sự khống chế của đại não.
Đôi bàn tay to kia tiếp tục ở đó xoa tẩy, đốt ngón tay thon dài nắm đỉnh quy đầu, hơi hơi lột ra mã mắt để lộ một cái lỗ nhỏ, một tay khác vốc nước lên mã mắt súc rửa. Có lẽ nước có chút nóng, nam nhân rên lên một tiếng trầm thấp.
A? A Lê kinh ngạc, vừa rồi nàng không có phát ra tiếng nha, thân thể này không phải của nàng sao? Nàng theo tiếng nhìn hướng lên trên, đầu tiên nhìn đến quai hàm rắn rỏi cùng với môi mỏng hơi nhấp. Khi nhìn lên trên thấy rõ khuôn mặt nam nhân tuấn tú, trong lòng nàng liền cả kinh, ngực nổi lên cảm giác đau đớn như có như không, phảng phất dường như mũi kiếm sắc bén vẫn cắm ở thân thể nàng.
Nam nhân này là đạo sĩ thúi muốn giết nàng!
A Lê nghĩ mà có chút sợ rụt rụt thân mình muốn cách xa hắn, lại phát hiện phía sau là cái tường thịt khiến nàng không thể nhúc nhích chút nào. Quay đầu nhìn lại, lọt vào tầm mắt nàng chính là khuôn ngực rộng lớn, vài giọt nước trong suốt chảy trên cơ ngực rõ ràng, hai đầu vú màu nâu lộ ra trong không khí, bị hơi nước mờ mịt hun nóng đến ướt át gợi cảm, phập phồng theo hô hấp của nam nhân.