Sáng sớm, nghĩ lại cảnh tượng đó, Kiều Tri Trân không chắc liệu giọng điệu khác lạ của Lan có phải do vấn đề thể lực khi phải lên đường dốc nhưng lại phải cõng thêm một người trên lưng gây ra hay không.
Bất kể có phải hay không, lúc này Kiều Tri Trân phải thừa nhận rằng , dù chỉ mới ở chung với nhau một đoạn thời gian ngắn ngủi, mà em trai cô và người bạn của cô ,ở trong lòng cô dường như đã xảy qua một sự biến đổi vô cùng to lớn.
Chỉ là, vào thời điểm đó, cho dù có rung chuyển biến đổi như thế nào đi nữa, Kiều Tri Trân cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng sau này hai người sẽ có bất kỳ dây dưa nào.
Sau khi xuống xe taxi, Triệu Chi Liên liền nhìn thấy vài chiếc xe cảnh sát đậu đang đứng trước cửa nhà cô, bảo vệ cửa căng thẳng nhìn cô chòng chọc, rất nhanh, Triệu Thư Hàng xuất hiện, vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, đầu tóc rối loạn, theo sau là quản gia đang khua tay múa chân, vừa đi vừa lẩm bẩm cử chỉ tạ ơn Chúa.
Triệu Thư Hàng dừng ở trước mặt cô.
Râu chưa cạo hốc mắt sâu hoắm và ý nghĩ " Triệu Chí Liên, bố phải bóp chết con " luôn hiện hữu trong đầu anh.
Rụt rè kêu , " Bố.
" mắt thấy bàn tay ông giơ cao, hai chân cô cắm chặt xuống đất, trong lòng khẩn cầu ông đừng ra tay đánh quá mạnh.
Trong hai mươi giờ qua, Triệu Thư Hàng gần như muốn đào cả ba thước đất toàn bộ khu Tiểu Đông Anh này lên.
" Chết tiệt, đem cái chuyện không thể lập hồ sơ khi chưa qua 24 giờ đi gặp quỷ đi, cô gái mất tích là Chi Liên đấy, tôi muốn gặp Chi Liên, mặc kệ các ông dùng biện pháp gì, tôi phải gặp được Chi Liên, các ông phải đảm bảo với tôi rằng con bé phải an toàn không được thiếu một sợi tóc, nếu các ông cảm thấy không ổn, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho ngài tổng thống.
" Đèn cảnh sát sáng choang, Triệu Thư Hàng mắng người cục trưởng cục cảnh sát, người vừa mới tỉnh giấc đã phải vội vội vàng vàng trở về văn phòng làm việc.
ở Bên cạnh Người quản gia đang quở trách cô khi kể lại về những gì đã xảy ra tối qua.
Bàn tay giơ lên lơ lửng một lúc, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống vai cô, cuối cùng biến thành một tiếng quát bất đắc dĩ: " Triệu Chi Liên! "“ Vâng, thưa bố.
” cô tiến lên nửa bước, tựa đầu vào vai ông.
Nỗi chua sót cùng sự ngọt ngào, nặng như núi, khiến Triệu Chi Liên không thể thở nổi.
Ngày hôm sau, Triệu Chi Liên mang một vài giỏ sô cô la đến khu Trân đang ở, hôm qua cô ấy hứa sẽ tặng sô cô la cho bọn trẻ, và cũng đang thuận đường đến để lấy lại quần áo.
Các túi đầy sô cô la, nhưng giỏ đã trống rỗng ngay lập tức, bọn trẻ vui mừng khôn xiết, đứa thì bảo chưa bao giờ thấy gói kẹo nào đẹp như vậy, đứa thì bảo chỉ trong mơ mới thấy nhiều sô cô la như thế.
.