Hắn cứ rưng rức níu níu tay áo nàng trông rất tội nghiệp, nhìn hắn mà nàng tưởng như một hài tử lên ba bị mẫu thân đánh đòn vậy. Trời ơi! Bao giờ hắn mới lớn được cho nàng nhờ bây giờ? Đợt này về sơn trang nhất định phải nhờ tam muội tìm cách chữa bệnh cho hắn nếu không nàng làm sao mà tiếp tục làm ăn đây.
– “Bây giờ ngươi muốn gì?” Nàng đưa tay nhấp ngụm trà nhìn thẳng vào nữ tử đang ngồi hả hê đối diện với mình. Thiên Kỳ thì ngồi bên cạnh nàng xé xé váy áo cứ như khó xử lắm vậy trong khi Hồng y và Thanh y cứ tủm tỉm nhìn hắn cười như chưa bao giờ được cười.
– “Ta đã là người của hắn thì ta chỉ muốn được đi theo làm nương tử của hắn thôi” Nàng ta hướng ánh mắt về phía Thiên Kỳ ra vẻ ngại ngùng của nữ tử vừa bước chân về nhà chồng.
– “Ngươi tên gì?” Nàng vừa hỏi vừa đẩy cốc trà còn nóng về phía nữ tử mời nàng ta uống. Ngay khi nàng ta đưa tay nhận cốc nước thì bàn tay của Diệp Phi vô tình chạm phải cổ tay của ả. Mọi người không để thấy điều đó và nụ cuời đã dần nở trên môi Diệp Phi sau những cái nhíu mày từ sáng đến giờ nhưng rất nhanh chóng vụt tắt.
– Ta họ Thủy gọi Nhạn Yên. Huynh có thể gọi ta là Yên nhi.
Nhạn Yên không chú ý đến hành động cố ý vừa rồi của Diệp Phi mà vẫn trung thành hướng ánh mắt về phía Thiên Kỳ nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm đến sự có mặt của nàng và những gì xảy ra từ đêm qua. Hắn giờ đây chỉ cảm thấy bồn chồn không yên vì sợ rằng Diệp Phi sẽ hiểu lầm rằng hắn là một nam nhân bại hoại trong tâm hồn của hài nhi, và rất có thể nàng sẽ không bao giờ lo lắng cho hắn nữa. Nghĩ đến đó thôi mà tim hắn chợt thắt lại, hắn tự vốc lấy ly nước tu một hớp vào miệng mình để lấy lại tinh thần.
– Thủy cô nương, ta đồng ý cho cô nương và hắn thành thân.
“Phụt”…
Toàn bộ nước trà trong miệng Thiên Kỳ không kịp nói lời tạm biệt với chiếc luỡi và cuống họng hắn đã vội vội vàng vàng bay ngược ra bên ngoài để bám đầy trên khuôn mặt đang hớn hở của Nhạn Yên.
– “Ta không đồng ý. Ta không chịu. Ta không muốn. Ta từ chối” Hắn la làng cả một liên khúc “không” khiến Hồng y cùng Thanh y đưa tay lên bịt chặt hai lỗ tai tránh bị điếc.
– “Không đồng ý cũng phải chấp nhận. Ngươi đã cướp đi sự trong trắng của con gái nhà người ta thì ngươi phải chịu trách nhiệm. Ta sẽ cho người đưa cả hai về Hàn vương phủ, mọi chuyện còn lại tùy ngươi và vị đại ca gì đó của ngươi giải quyết” Nàng nói một hơi không thèm quan tâm đến cái mặt đang méo xẹo của Thiên Kỳ.
– “Vương…phủ? Vậy…ta là…vương phi…sao?” Nhạn Yên như không tin vào tai mình nữa. Từ một kỹ nữ nàng ta bỗng trở thành một vương phi danh giá chỉ với cái kế sách vô cùng đơn giản có hơi chút liều mạng của mình.
– “Câm miệng” Thiên Kỳ thở phì phò chỉ tay về phía Nhạn Yên khiến nàng ta tự nhiên rùng mình. Chẳng lẽ một nam nhân khờ dại mà lại có khí thế của bậc đế vương như vậy sao? “Cho dù có lập vương phi thì người đó cũng chỉ có hơn Phi nhi chứ không được kém. Thiếp của ta ngươi càng không có cửa”.
Hồng y và Thanh y há hốc mồm nhìn Thiên Kỳ, từ bao giờ mà hắn lại có cái suy nghĩ tiêu cực đó vậy? Chủ nhân của họ ghét nhất là gò bó, thành thân đừng mong xảy ra chứ đừng nói là trở thành vương phi của vương phủ. Mơ hão.
– “Nhưng đêm qua huynh đã…muội…vậy thì…huynh phải chịu trách nhiệm chứ” Nhạn Yên ủy khuất rưng rức hai hàng nước mắt chảy dài xuống má.
– “Cô…rõ ràng…Phi nhi!!!” Thiên Kỳ quay sang kéo kéo tay áo của Diệp Phi nhìn nàng bằng một ánh mắt vô cùng đau buồn “Đêm qua cô ta ấn ấn vô ngực ta rồi tự nhiên ta ngủ đến sáng dậy thì không động đậy được. Rõ ràng nàng cũng thấy mà rồi lúc nàng ấn ấn lại chỗ đó thì ta mới trở lại bình thường. Sao ta làm gì được cô nương ấy chứ?”
– “Thôi đủ rồi. Lúc nãy ta bắt mạch cho cô, quả thật cô không còn là xử nữ” Diệp Phi mở miệng nói khiến Nhạn Yên hất cằm nghĩ thầm rằng mình là kỹ nữ thì làm sao còn cái đó chứ. Nàng thấy ả ta dương dương tự đắt thì nhỏen miệng cười chế giễu sau đó nói tiếp “Chắc cô cũng biết y thuật của Trúc Lâm sơn trang chứ gì? Nếu vậy ta nói đêm qua giữa hai ngươi chẳng xảy ra chuyện gì cả thì ngươi còn gì chối không?”
– “Sao thế được? Rõ ràng huynh ấy đã…với ta nên ta mới như thế này. Nữ nhi cái đó là quan trọng nhất thì huynh ấy phải chịu trách nhiệm với ta” Nhạn Yên gông cổ lên cãi lý khiến Diệp Phi đã vô cùng bực mình khi nói chuyện với kẻ ngốc hơn mình.
– “Thứ nhất trên giường không có dấu vết gì cho thấy trước chuyện xảy ra đêm qua ngươi còn là một xử nữ. Thứ hai Thiên Kỳ bị điểm huyệt cho đến sáng nay tất nhiên sẽ không thể làm gì được ngươi trừ phi…ngươi chủ động” Nàng kéo dài từng chữ khiến Thiên Kỳ há hốc mồm nhìn nàng trong khi Nhạn Phi càng ngày càng thấy lo sợ trước những suy luận có căn cứ của Diệp Phi.
– “Ta…là vì ta yêu huynh ấy nên ta chủ động đấy. Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi thì ta nhất định phải làm nương tử huynh ấy” Nhạn Phi trong cơn nóng giận đập bàn cái rầm khiến nó rung lên bần bật chứng tỏ mình cũng thuộc hàng có võ nhưng chỉ là mèo quào.
– “Ngươi còn thái độ đó trước mặt chủ nhân thì ta sẽ cho ngươi một kiếm vào cổ ngay” Hồng y nhanh chóng rút thanh kiếm trong tay chĩa về phía Nhạn Yên khiến nàng ta run lên rồi từ từ ngồi xuống nghe Diệp Phi nói tiếp.
– “Thứ ba, nếu là ngươi chủ động chỉ vì vị trí vương phi của Hàn Thiên quốc thì ta càng không bao giờ giao Thiên Kỳ cho ngươi” Nói đoạn nàng quay sang nhìn Thiên Kỳ mỉm cười khiến hắn đã ngây ngốc càng thêm ngốc ngây “Và cuối cùng, với y thuật hiện có của ta, ta đảm bảo mạch tượng của ngươi không có dấu hiệu gì cho thấy đêm qua hai người đã xảy ra trận chiến nào”.
Ách. Hồng y và Thanh y nhìn nhau thờ dài, không ngờ chủ nhân nổi tiếng lãnh khốc, lạnh lùng mà nay chỉ vì một nam nhân trông cứ như hài tử lại có thể thay đổi thành cách ăn nói hoa trương không chút giấu diếm từ ngữ thế này.
Trong khi Nhạn Yên đang không biết phải nói làm sao trước cảnh tượng mình bị lật mặt thì Thiên Kỳ đột nhiên luồng tay mình vào ống tay áo Diệp Phi nắm tay nàng thật chặt. Hắn thấy bản thân thật hạnh phúc và bình yên khi có người hết lòng bảo vệ mình đến như vậy.
– “Rời khỏi đây trước khi ta giết cô” Nàng ôn nhu vỗ vỗ lên mu bàn tay của Thiên Kỳ nhưng ngữ khí lại mang lạnh lẽo hướng Nhạn Yên.
Nhạn Yên cũng không phải là kẻ ngu xi, ả ta nhanh chóng lao ra khỏi cửa trước những cái nhìn khinh bỉ của Thanh y và Hồng y. Họ đang thắc mắc tại sao chủ nhân mình lại tha cho ả ta như thế, đây không phải là phong cách làm việc của trang chủ Trúc Lâm sơn trang. Nếu ta tha cho địch một mạng, nhất định lần sau, địch sẽ giết ta.
– Ta hiểu các ngươi đang thắc mắc điều gì. Hồng y, diệt khẩu. Thanh y, chuẩn bị hành lý lên đường.
– Vâng. Chủ nhân.
Thoắt cái cả hai đã không thấy bóng. Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngây ra vì dại của Thiên Kỳ. Hắn cũng nhìn nàng chăm chú. Hắn biết nàng sợ chuyện hắn là vương gia sẽ càng lộ ra nhiều người biết hơn nữa thì sẽ rất nguy hiểm, nàng làm tất cả cũng vì sự an toàn của hắn mà thôi. Đến đây thì hắn đã biết vị trí của mình như thế nào trong lòng nàng rồi. Hắn bất giác mỉm cười toe toét khoe hàm răng trắng đều tăm tắp của mình cho nàng xem.
– Ngậm miệng lại trước khi ta bẻ gãy hết răng của ngươi.