Thời gian thấm thoắt trôi qua gần nửa năm. Trong nửa năm này có biết bao nhiêu chuyện xảy ra khiến lòng người rối loạn.
Chẳng hạn như phu thê Thiên Bảo-Gia Khánh đến kinh thành, hai người họ liền giao ra cuốn ‘Bách y toàn thư’ do một tay Mộ Dung Sơ Cuồng viết trong khi ở ẩn tại một vách núi lạ sau Trúc Lâm sơn trang. Cũng chính nhờ những gì lưu lại trong sách, mặc dù không ghi rõ cách giải độc Đảo Bách Hồng cùng Huyết Mẫu Đơn, nhưng dựa theo những bệnh lý trong đó mà Trúc Nhã cùng Thiên Dực cũng tràn trề hi vọng hơn trong việc chế giải dược.
Và kết quả mĩ mãn chính là sau hai tháng dày công khổ sở, cuối cùng Phi Vũ cũng hoàn toàn bức độc tố trong người ra ngoài. Nàng dưỡng thương thêm một thời gian thì cũng coi như là khoẻ mạnh, lại nhí nhảnh chọc phá cho hoàng cung gà bay chó sủa như trước.
Dù rất đau lòng trước hài tử chưa ra đời đã mất mạng nhưng lòng Phi Vũ thanh thản hơn tất thẩy. Bởi nàng nghiệm ra một chuyện, đánh mất đứa này thì mình nhanh chóng có lại đứa khác và dẫu sao đứa bé vẫn mãi trong lòng hai người phu thê họ.
Còn nếu như người uống phải tách trà đó là Diệp Phi thì mọi chuyện còn vô tắt hơn nữa. Trong bụng Diệp Phi hiện tại chính là hai hài tử chứ không phải một, Thiên Kỳ đã quên mọi chuyện cho nên bọn chúng chính là ý chí sống sót duy nhất của Diệp Phi, nếu như đánh mất hài tử nữa thì nàng ấy xem như đã không còn gì cứu chữa.
Thời gian trôi đi cho đến bây giờ thì cái thai trong bụng Diệp Phi cũng đã hơn 7 tháng, Trúc Nhã đã hoàn toàn trao lại chuyện chế dược cho Thiên Dực cùng Ngân Tuyết đảm nhiệm còn nàng chỉ lâu lâu mới đến hướng dẫn thôi. Trúc Nhã nặng nề ôm cái bụng to ngang ngửa Diệp Phi tắm nắng trong sân nhà mà nghĩ về tương lai lẫn quá khứ.
Thiên Bảo sau khi kể lại chuyện phu thê họ ngửi được mùi vị quen thuộc đó trong tửu lâu thì mọi người đều giật mình e ngại. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng ả ta cũng không dẹp bỏ được thù hận trong lòng.
Giờ đây ai cũng mang gánh nặng trong người, chỉ sợ nếu ả ra tay e rằng khó tránh được nguy hiểm. Và quyết định cuối cùng được ban ra chính là Diệp Phi phải sang phủ quốc sư ở cùng Trúc Nhã trong khi việc chế dược hoàn toàn diễn ra ở đây. Phi Vũ sẽ phải ở trong hoàng cung không được ra ngoài trừ khi có Nam Phong cùng đi. Như thế tạm thời xem ra đã an toàn… nhưng ả trong tối, họ ngoài sáng… liệu có tránh được tai kiếp lần này?
Luân Bang cũng mang cống phẩm đến hoàng cung. Trong số những thứ quý giá đó, có một vài vị thuốc có lẽ là bình thương ở Luân Bang nhưng lại vô cùng trân quý với bọn họ. Chúng được ngay lập tức mang đến quốc sư phủ cho việc nghiên cứu giải dược.
Nam Phong cũng có hỏi sứ giả Luân Bang về ba loại độc kỳ lạ đó nhưng nhận được chỉ là sự im lặng về giải dược. Thậm chí hắn đã từng hăm doạ nhưng chỉ nhận được một câu nói:
- Chúng tôi chỉ chế được độc còn giải dược thì cả Luân Bang không có quá ba người biết cách giải.
Như trong dự liệu của Nam Phong, trong chuyến cống phẩm lần này có cả công chúa của Luân Bang xinh đẹp thoát tục. Hoàng đế bọn chúng ngả ý muốn gả cho Hàn Thiên hoàng triều nhưng để giữ gìn giao hảo, họ hi vọng Trấn Nam hoàng đế có thể cho công chúa họ một danh phận đáng giá.
Đáng lý Nam Phong hắn dự định quẳng nàng công chúa này ột vị quan trong triều nào đó làm chính phi nhưng ngay khi nghe xong yêu cầu đó, hắn không thể làm được. Bọn họ đúng là biết thế lùi để tiến. Mặc dù biết rằng danh phận nào họ cũng chịu được nhưng nếu đúng là cho đại thì dường như chính là xem thường nước khác. Điều này không tốt ột vị vua mới lên ngôi vài năm như hắn.
Sau khi nghe lời cố vấn của Diệp Phi cùng Thần Tịch, hắn quyết định để vị công chúa đó làm khách trong cung một thời gian để dựa theo tình cảm của nàng ta mà quyết định. Cái chính là xem trọng tình yêu của công chúa, điều này hoàn toàn hợp lý với yêu cầu của hoàng đế Luân Bang. Nhưng bên cạnh đó cài người vào giám sát vị công chúa này liên tục bởi có thể đây là kế mật thám của bọn chúng trong thời kỳ loạn lạc.
Diệp Phi nghĩ rằng trước tiên là thế nhưng sau này nếu như nàng công chúa ấy nhắm trúng người nào mà không thể gả thì chỉ việc ột mồi thuốc diệt khẩu là xong và bảo là nàng ta bị người của Chu quốc ám sát nhằm để người của bọn chúng có thể tiến vào hoàng cung Hàn Thiên quốc. Chúng ta ngồi ở giữa ngư ông đắc lợi chẳng phải quá dễ dàng rồi hay sao?
Đùng một cái, tin Bạch Ưu Song mang thai đã truyền đi khắp hoàng cung và đích đến cuối cùng của nó chính là tai Diệp Phi. Sau khi nghe tin, nàng hoàn toàn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn về hướng Duệ Thân vương phủ.
Nàng quyết định trở về ‘nhà’ của mình một lần nữa chỉ để xem chuyện này có thật hay không thôi? Chẳng phải bản thân nàng không tin mà chính là không muốn tin, trong lòng nàng vẫn ấp ủ một lời cầu nguyện, nguyện rằng đây chỉ là lời đồn của một kẻ nào đó muốn hạ gục tinh thần của nàng.
Kể từ lúc nàng ra đi đến nay cũng nửa năm, nửa năm này tuy nàng vẫn rất hay gặp mặt Thiên Kỳ, dù không trong cung thì cũng là ở bên ngoài phố xá. Nhưng bên cạnh hắn luôn có một nữ nhân khác ngày ngày kề bên chăm sóc, thương yêu và chính hắn cũng rất chiếu cố và ôn nhu đối với nàng ấy.
Những lúc như thế, Diệp Phi luôn quay đầu đi nhưng chính cái quay đầu đó đã khiến nàng không thấy được ánh mắt bi thương loe lói trên gương mặt Thiên Kỳ chiếu về phía nàng.
Thời gian nàng không có ở bên cạnh, hắn bỗng cảm thấy cô đơn dù cho Ưu Song luôn tìm mọi cách lấy lòng hắn. Sau khi hắn nghe Nam Phong cùng Thần Tịch kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc hắn gặp nàng, yêu nàng, cùng nàng vào sinh ra tử cho đến thành thân cùng nàng. Một người là huynh trưởng, một người là bằng hữu lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ họ lại nói dối? Nhưng sao hắn chẳng nhớ một chút gì hết vậy?
Nam Phong bảo Bảo Yến vì ghen ghét với Diệp Phi đã cấu kết với Triệu Viễn hạ độc hắn hòng khiến hắn quên đi nàng và mang lòng yêu nàng ta. Nhưng xui xẻo thế nào mà người hắn nhìn thấy đầu tiên lại là Ưu Song và thế là mọi kế hoạch do Bảo Yến bày ra một cách chi tiết đành mang ra đổ sông đô biển rước đến hoạ sát thân vào mình.
Hắn dần hiểu rõ mọi chuyện. Trong thâm tâm Thiên Kỳ có một nỗi chán ghét đối với Ưu Song nhưng hắn không hề tỏ ra bên ngoài. Từ lúc hắn hỏi nàng ta Diệp Phi là ai và nhận được câu trả lời đầy lòng đố kị “Nàng ta là một nữ nhân giang hồ. Vì lợi dụng mình là đại tỷ của hoàng hậu nương nương nên ép vương gia phải thành thân với mình để leo lên ngôi vị vương phi như hiện tại”
Nhưng hắn không muốn đuổi Ưu Song đi vì đâu đó trong lòng hắn vẫn cảm giác rằng không thể thiếu nàng. Thần Tịch bảo chuyện này chắc do sự khống chế của thuốc mà thôi.
Nhưng cũng chính vì sự nuông chiều của hắn đã dẫn đến chuyện một nha hoàn được sủng hạnh đã tưởng mình là vương phi và leo lên đầu những kẻ thấp bé khác trong vương phủ, chẳng hạn…
“Bốp”
- Pha trà cái kiểu này đó hả? Ngươi muốn ám sát ta sao? Nếu như hài tử của vương gia có chuyện gì thì mười cái mạng của ngươi có trả cho hết hay không cái con tiện tì kia?
Ưu Song vung chân đạp thẳng vào người Tiểu Hoa khiến nàng ấy ngã xuống đất. Tiểu Hoa chính là người lúc trước theo bên cạnh hầu hạ Diệp Phi nên khi nàng chứng kiến cảnh này cũng đau lòng không kém.
- Ngươi nên nhớ lúc trước ngươi cũng là tiện tì không bằng Tiểu Hoa bây giờ đâu.
- “Vương… vương phi!” Tiểu Hoa nhìn thấy nàng thì hết sức ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lại cúi đầu thỉnh an không dấu được tia vui mừng.
- “Hừ! Ả ta còn là vương phi hay sao mà ngươi phải chào hỏi?” Ưu Song nhìn thấy cái bụng đã khá to của Diệp Phi thì không khỏi tức giận. Nếu như sinh ra trong kia là nam hài thì chiếc ghế tiểu vương gia tương lai làm sao có cửa của con nàng ta đây?
- “Hiện tại hoàng thượng chưa truất phế ta và ngươi cũng chưa được ban vị thì ta vẫn còn là vương phi cao cao tại thượng trong khi ngươi vẫn chỉ là một nha hoàn nhỏ bé trong vương phủ vô tình mang thai cốt nhục của vương gia mà thôi” Diệp Phi cố gắng gằn từng chữ mỉa mai con người một bụng phúc hắc vạn năm hồ ly ngồi trên ghế đá mà tưởng như nằm trê long bào kia. Các nha hoàn đứng xung quanh từ trước đến giờ đều bị ả ta ức hiếp thì nay lại hả dạ vô cùng.
- “To gan!” Ưu Song tức giận nghiến răng nghiến lợi “Vương gia hiện tại rất yêu ta, rất sủng ta, sớm muộm gì ta cũng sẽ ngồi lên chiếc ghế vương phi và lúc đó ngươi chẳng còn gì mà phách lối nữa đâu”
- Cái đó còn ở tương lai xa lắm mà hiện giờ ngươi cho dù là tiện thiếp của vương gia cũng chưa được hắn phong huống chi là vương phi. Đừng ở đó mà nói to nói nhỏ với ta. Nếu không nể ngươi đang mang thai thì ta đã lôi ngươi ra đánh vài hèo cho chừa tật bắt nạt kẻ khá.
- Ngươi…
- “Ta biết ta đẹp hơn ngươi rất nhiều, thân hình ta cũng đầy đặn, quyến rũ hơn ngươi, chưa kể thân thế ta cả giang hồ lẫn triều đình đều cao hơn người rất nhiều bậc cho nên không phiền ngươi phải nói lại hay tỏ thái độ ngưỡng mộ ta đâu” Có lẽ phúc hắc hồ ly chính là đây. Từ bao giờ thì Diệp Phi nàng lại học được cách tự mãn cùng cách chơi khăm xỉa xói người khác của Thiên Dực và Tố Huyên thế này? Thật là ‘gần mực thì đen’ mà.
- Hừ! Để ta báo lại với vương gia xem ngươi có còn ngẩng đầu lên được không.
- Đầu ta không ngẩng thì làm sao thấy được ngày ngươi bị đá ra khỏi vương phủ như một con cẩu cụp đuôi? Cho nên dù có sái cổ thì ta vẫn sẽ cố gắng ngẩng đầu để nhìn thấy màn có một không hai đó.
- Ngươi…
- Cần ta lặp lại câu lúc nãy không? Ta biết ta đẹp hơn ngươi rất…
Diệp Phi nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực nhìn thân ảnh lẳng lơ khuất sau rặng núi giả trong hoa viên vương phủ. Nàng khẽ liếc mặt về hướng ngược lại lên tiếng.
- Không ngờ vương gia lại có hứng thú đến việc nghe lén chuyện của nữ nhân đến như vậy.