Có những bí mật mãi mãi sẽ không còn là bí mật khi bị người khác bật mí. Và nguồn gốc xuất phát của Đảo Bách Hồng và Huyết Mẫu Đơn cũng như thế, nó sớm đã được lôi ra ánh sáng nhưng kẻ chủ mưu vẫn còn trong bóng tối. Cho nên… một kế hoạch hoàn hảo đã được dựng lên.
Song Uyển các. Duệ Thân vương phủ.
- “Vương gia!” Ưu Song một tay đỡ cái bụng vừa nhỏm lên chút ít của mình, một tay thuận theo chiều vuốt ve thân hình hoàn mỹ của Thiên Kỳ “Lâu rồi chàng không đến tìm thiếp, thiếp cứ tưởng… chàng đã quên mẫu tử thiếp rồi chứ”
Nhìn thân hình uyển chuyển do khoảng thời gian khá dài bên cạnh hắn đã đúc kết nên một Ưu Song có khả năng chi phối dục vọng của nam nhân chỉ với những cái vuốt tay, cử chỉ và lời nói đường mật ong bướm.
Bản thân Thiên Kỳ vốn chán nản với những gì Ưu Song gây ra nhưng cái thai đúng là của hắn và hắn xem đó là nguyên nhân duy nhất tự khuyên răn chính mình nên cho phép nàng ta ở lại vương phủ.
- Mấy hôm nay nàng sao rồi?
Nghe âm thanh vốn dĩ lạnh lùng cũng không khiến Ưu Song cảm thấy khó chịu nhưng những hành vi xa cách lâu nay của hắn khiến tâm nàng vô cùng lo lắng và tức tối. Chẳng lẽ thuốc trong người Thiên Kỳ đã không còn khả năng khống chế tình cảm của hắn hay bọn người kia đã tìm được thuốc giải và lén lút cho hắn dùng.
Không được, nàng phải tận dụng thời gian bên cạnh hắn càng nhiều càng tốt, tránh cho bọn họ có cơ hội, nếu không nàng sẽ nhanh chóng bị đuổi ra khỏi nơi đây. Mặc dù nàng đang mang thai cốt nhục của Duệ Thân vương gia đi chăng nữa nhưng tính tình vốn lãnh mạc, tàn khốc đến độ biểu muội thanh mai trúc mã bị chính thê tử của mình hại chết mà hắn vẫn chẳng lấy làm đau lòng hay có hành vi gì là có ý trả thù.
Thế cho nên một nữ nhân vốn dĩ là nha hoàn trong phủ vô tình hoài thai đứa nhỏ như nàng cũng không có địa vị nào khi hắn nhớ ra tất cả, nhiều khi cả hai mẫu tử cũng bị bọn người Vô Danh các giết người diệt khẩu cũng nên.
- “Vương gia!” Ưu Song sấn sấn thân hình đẫy đà do mang thai của mình vào lòng Thiên Kỳ “Hôm qua vương phi đến đây, chàng không biết đâu, nàng ta sỉ nhục thiếp. Thiếp biết mặc dù mình chỉ là một thân phận nha hoàn nhưng dù sao thiếp vẫn xem nàng ấy là tỷ tỷ, cả hai cùng nhau chăm sóc cho chàng, thế cư nhiên nàng ấy cũng không nể mặt thiếp đang mang cốt nhục của chàng mà còn muốn ra tay đánh người. Chàng nhất định phải đòi lại công đạo cho thiếp, nếu không có ngày chắc thiếp bị nàng ta đánh chết mất”
- Nàng cũng biết nàng ấy là vương phi còn thân mình chỉ là nha hoàn nữa sao?
- Tất nhiên. Hoàng thượng chưa truất ngôi của nàng ta thì thiếp nào dám tự xưng mình là vương phi, chưa kể thiếp biết mình chỉ là phận con quạ, đâu dám trèo cao biến thành phượng hoàng được.
- Thế nàng đang mang thai, nàng ấy không mang thai à?
- “Chàng…” Ưu Song đơ lưỡi, trong thâm tâm nàng ta đang rất hận Diệp Phi, thiếu điều chỉ muốn ‘biếu’ nàng một liều Hoa Hồng làm sảy thai đi cho rồi nhưng bản thân nàng ta vẫn biết mình chẳng phải là đối thủ của nàng nên chỉ đành bất lực.
- Nàng tạm thời không nên rời khỏi Song Uyển các nhằm tránh gặp mặt Phi nhi rồi lại bảo ta nàng ấy kiếm chuyện với nàng. Tính tình Phi nhi ta không hiểu thì ai hiểu đây? Ở nơi này vốn dĩ nàng sẽ được an toàn cho đến khi lâm bồn. Ta sẽ cho người hằng ngày mang thuốc bổ đến nên nàng cứ an tâm mà tịnh dưỡng. Chuyện lặt vặt trong vương phủ từ nay sẽ có quản gia lo, không phiền nàng phải bận tâm nhúng tay vào để rồi than mệt mỏi và vốn dĩ nàng chỉ là một nha hoàn may mắn được chủ nhân như ta nhìn trúng. Hãy biết suy nghĩ về địa vị của mình bây giờ để tránh rước họa vào thân.
- “Vương…gia!” Ưu Song không còn tin vào tai mình nữa. Cảm giác thất sủng là đây sao? Chẳng lẽ mọi chuyện nàng làm từ trước vốn dĩ hắn đã biết nhưng vẫn nhắm một con mắt cho qua, thế sao bây giờ hắn không tiếp tục cho qua lại sang đây trách cứ nàng. Bỗng dưng nàng nhớ cảm giác hắn ôn nhu chăm sóc nàng lúc trước. Tất cả là tại Diệp Phi, nếu ả ta không đến đây, xuất hiện quấy rối cảm xúc của Thiên Kỳ thì hắn đã là của nàng, hắn không phải cấm cung nàng như bây giờ. Nàng hận ả.
Nhìn thân ảnh bạch y tiêu soái bước ra khỏi phòng mình, lòng Ưu Song dấy lên một tia ưu thương. Ở bên hắn chỉ vỏn vẹn nửa năm nhưng tình cảm nàng tao cho hắn lại vô cùng thật. Một nam nhân vô cùng soái, đỉnh thiên lập địa, tài giỏi lại được nhiều người nể phục, thử hỏi có bất kỳ nữ nhân nào lại không ngưỡng mộ và trao trái tim mình cho hắn không cơ chứ. Và nàng cũng chỉ là một nữ nhân khao khát yêu thương, luyến tiếc ôn nhu, yêu chiều của hắn mà thôi.
Nếu đã không có thứ mình mong muốn thì nhất định cũng không được kẻ nào có được. Nàng mà ăn không được thì phải phá nó cho hôi thối. Không có được tình cảm của Thiên Kỳ thì không có bất kỳ nữ nhân nào khác có được hắn trong tay, nhất là Diệp Phi.
Nàng phải gặp một người…
- “Muội thật sự nghĩ như vậy?” Diệp Phi nhìn Thiên Bảo nghiêm nghị, điều gì cs thể giỡn chứ tính mạng của con người không phải là trò đùa để mang ra tiêu khiển.
- “Muội chắc chắn mà!” Thiên Bảo gật đầu chắc nịch “Bây giờ mình chẳng còn cách nào để dụ con thỏ ra khỏi hang cả”
- “Nhưng con thỏ này nó rất thông minh. Muội lo…” Tố Huyên thở dài nhìn Diệp Phi.
- “Đừng lo lắng cho ta, mọi người nên nhớ người nào khiến ả ta hận thù đến như vậy” Diệp Phi liếc xéo về phía Gia Khánh. Nếu năm xưa hắn không mang cái mả bề ngoài của mình ra dụ dỗ Mạc Linh thì giờ đây mọi chuyện đâu có rắc rối đến như thế này.
- “Đừng nhìn ta nha. Ta bây giờ là nam nhân đã có thê tử, ngoài ra lại còn cả hai hài tử đáng yêu, mũm mĩm nữa, ta không cần nữ nhân nữa a” Gia Khánh la làng lên, gì hắn chẳng sợ chứ ghen tuông của tiểu thê trư và những trò trả thù củ bọn người này là hắn sợ nhất. Đời hắn thật là khổ, cả cái Hàn Thiên quốc lẫn mấy nước trên lục địa này thiếu gì nữ tử khuê các thế cư nhiên trái tim hắn lại không biết nghe lời khi đứng trước tứ tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang làm gì cơ chứ, để bây giờ thân xác khổ quá tim ơi!!!
- “Làm sao muội chắc chắn ả Ưu Song có liên quan đến Mạc Linh?” Trúc Nhã lúc này mới mở miệng nói trong khi ánh mắt lại nhìn về phía Thiên Bảo.
- Tỷ không thấy ngoài Triệu Viễn đang bị nhốt trong ngục ra, Bảo Yến lại chết thì chỉ còn mỗi Ưu Song là người giúp ả hại phu thê đại tỷ là tốt nhất hả? Với lại cách đây vài ngày, tiểu nhị trong tửu lâu của Gia Khánh có phục vụ một căn phòng mà người trong phòng chính là Ưu Song và một nữ nhân theo miêu tả rất giống với Mạc Linh.
- “Chúng ta chỉ có thể đánh cược canh bạc cuối cùng này, nếu như thất bại…” Diệp Phi thở dài nhìn một lượt quanh phòng.
- “Làm sao thất bại được khi có vua cờ bạc Tiểu Huyên ở đây, đúng không lục muội?” Thiên Dực trêu tức Tố Huyên rồi sau đó lại phá lên cười ngặt nghẽo trong khi gương mặt người được nhắc đến lại đen như tro tàn.