- Được. Ta sẽ giúp, bây giờ huynh cần cầu viện ai nữa?
– Vô Danh các.
– “Nếu vậy thì ta khuyên huynh nên năn nỉ đại tỷ ta luôn đi là vừa” Trúc Nhã đứng ngoài câu chuyện giờ mới lên tiếng. Nàng không thể nào hiểu nỗi một nữ tử như đại tỷ mình sao lại có đủ thời gian và sức mạnh đóng đến ba vai trên giang hồ lận. Quả là nhìn người không thể chỉ nhìn bằng hai con mắt.
– “Tại sao?” Nam Phong hồ nghi nhìn về phía Trúc Nhã.
– “Còn hỏi tại sao nữa? Thì tỷ ấy chính là các chủ Vô Danh các chứ sao” Ngữ khí nhẹ nhàng trầm lắng nhưng lọt vào tai một số người thì lại như ngòi bom được kích nổ.
– “Cái gì? Không thể nào!” Nam Phong cùng Thiên Kỳ đồng thanh hét lên, đến khi nhận thấy sự thất thố của mình thì Nam Phong mới lấy lại được bình tĩnh nhưng Thiên Kỳ vẫn còn đang lơ lửng trên chín tầng mây.
– “Ta không thể nào tin được ba nữ nhân khiến các nam nhân trong thiên hạ đều muốn có được lại là cùng một người” Nam Phong hướng Diệp Phi mỉm cười dịu dàng nhưng trong mắt nàng thì nụ cười ấy lại chẳng ra gì.
– “Huynh nói vậy là sao?” Trúc Nhã hướng Nam Phong tìm lời giải đáp cho câu nói đầy ẩn ý vừa rồi.
– “Thiên hạ đồn rằng nếu ai có được ba nữ nhân này sẽ nắm vững ngôi vị hoàng đế trong tay” Nam Phong mỉm cười cho cái suy nghĩ nực cười của các bậc lão thành giang hồ.
– “Nếu vậy huynh nắm chắc ngai vàng trong tay rồi. Chi bằng đưa luôn chiếc ghế hoàng hậu cho đại tỷ ta đi” Trúc Nhã không thèm nhìn sắc mặt của Thiên Kỳ đang dần xám nghoét lại mà vẫn tiếp tục nói.
– “Nếu nàng muốn ta sẽ đáp ứng” Nam Phong lại quay sang nhưng không nhìn nàng mà dùng ánh mắt thách thức dành cho đệ đệ của mình.
– “Không được. Ta không đồng ý” Thiên Kỳ tức tối không thèm giữ ý đứng sau lưng Diệp Phi nữa mà bay sang đứng tước mặt mọi người đập chiếc bàn đá rầm rầm thể hiện cơn giận dữ đang bùng phát trong cơ thể mình.
– Tại sao?
– Ta nói không được là không được.
– Ngai vàng là của hắn chứ đâu phải của ngươi mà ngươi bảo không được?
– Ta…nhưng ta là vương gia, ta không đồng ý.
– “Đại tỷ ta vừa có tài, vừa có sắc, có tiền, lại tinh thông cầm kỳ thi họa, dàn binh bố trận. Còn ai xứng với ngôi vị hoàng hậu hơn nữa? Nếu ngươi kiếm được một nữ nhân chỉ cần bằng đại tỷ ta không cần hơn, ta sẽ nhường ngôi vị đó cho nàng ta” Trúc Nhã vẫn thao thao bất tuyệt không màng đến không chỉ mình Thiên Kỳ với khuôn mặt xám nghoét mà còn có thêm một người nữa, tất cả không thoát khỏi mắt Diệp Phi.
– “Tam muội. Ta nhường uội đó” Câu nói bất chợt của Diệp Phi làm cuộc tranh luận chấm dứt, trong đó có hai trái tim đang đập một cách dữ dội còn một trái tim từ lo lắng đã trở về hiện trạng bình yên ban đầu “Vậy giờ huynh đã có kế hoạch gì chưa?”
– “Hiện tại thì ta vẫn đang phải đối phó với thái tử nên vẫn chưa có sự chuẩn bị chu toàn” Nam Phong trầm ngâm nhìn lên trời suy ngẫm.
– “Nếu thái tử lên ngôi, điều đầu tiên hắn sẽ làm là gì?” Nàng nhàn nhã ve vẩy chiếc phiến của Thiên Kỳ trong tay lấy chút khí trời.
– “Cắt chức vương gia, rút lại quân lệnh, triệt phá hậu cung, giết hết phản quân, ổn định ngai vàng” Thiên Kỳ xen vào khiến không khí càng thêm âm trầm nhưng vẫn có một người mỉm cười với cái ý nghĩ trong đầu.
– “Tại sao chúng ta không đi trước hắn một bước?” Nàng gấp chiếc phiến đặt mạnh lên bàn hình thành một thế trận.
– “Ý của tỷ là…” Phi Vũ nhìn thế cờ trên bàn, quân đen đang chiếm thế thượng phong nhưng với chiếc quạt chắn ngang giữa tại thành thế phân chia ranh giới, nàng ta nhanh tay cầm một quân cờ trắng đặt vào bàn cờ tạo thành hình một chữ “giả”.
– “Ý của tam muội chính là ý của ta” Nàng hướng Phi Vũ mỉm cười nhẹ nhàng trước sự khâm phục của Nam Phong và Thiên Kỳ. Hai người họ không ngờ một nữ tử lại có thể nghĩ ra một kế vẹn toàn đến như vậy.
Ngay ngày hôm sau, Hồng y được lệnh gửi bồ câu đưa thư về báo cho Lục y cùng Tử y biết kế họach của họ. Tử y nhanh chóng viết thư chiêu hồi cứu viện gửi đi khắp nơi các đại danh chính phái dưới tên Trúc Lâm sơn trang và Vô Danh các.
Tin tức Trúc Lâm sơn trang kết nghĩa cùng Vô Danh các dưới sự giúp sức về phần kinh phí của Phi Phi cô nương nhằm đoạt ngôi của Hàn Nghị được lưu truyền rộng rãi một cách bí mật trong giới danh môn chính phái. Ai ai cũng đồng ý với kế hoạch hiện tại của bọn họ và hứa sẽ giúp sức hết mình như Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi, Dương Gia,…
Sau nửa tháng vất vả cuối cùng Diệp Phi, Thiên Kỳ, Phi Vũ cùng Nam Phong cũng đặt chân đến kinh thành. Nàng sẽ ở lại Hàn vương phủ của Thiên Kỳ để ngày mai cùng cả hai người họ vào cung một chuyến nhằm điều tra thêm về tình hình hiện tại.
– “Chuyện quân lệnh chúng ta nên giải quyết như thế nào?” Nam Phong xoa xoa trán hỏi Diệp Phi hi vọng nàng sẽ nghĩ ra cách tốt nhất trong tình trạng Hàn Nghị bệnh rất nặng sắp băng hà trong nay mai.
– Ngày mai trong buổi thiết triều, huynh xin hòang đế đem quân ra biên cương phía Bắc chống quân Nô còn Thiên Kỳ thì xin mang quân xuống phía Nam cứu trợ thiên tai.
– “Quốc khố chẳng còn bao nhiêu vả lại làm như vậy để làm gì? Ta vẫn không hiểu” Thiên Kỳ đưa tay rót tách trà nóng thổi cho nguội bớt rồi đẩy về phía nàng.
– Ngốc tử, tiền bạc chẳng phải có Phi Phi cô nương lo sao? Ngày mai ta sẽ làm Phi Phi tiến cung xin dâng ngân lượng cứu tế dưới sự hộ tống của ngươi. Sau này thái tử có lên ngôi thu hồi quân lệnh thì quân ở xa nhất định sẽ không về kịp để nhận lệnh, như vậy chẳng phải quá thuận lợi cho chúng ta hay sao? Vả lại nếu cứu tế ngay lúc này thì Nam Phong sẽ được lòng dân hơn thái tử.
– Ta không phải ngốc tử mà.
Tuy cãi lý nhưng Nam Phong và Thiên Kỳ không khỏi bái phục kế sách mà Diệp Phi đưa ra. Tất cả đều chỉ bằng hai mũi tên là cứu tế và giúp nước nhưng đồng thời bắn rơi rất nhiều đôi nhạn béo bở có lợi cho phe mình.