- “Các người định đứng ngoài đó đến bao giờ hả?” Những suy nghĩ của bọn họ đột nhiên bị cắt đứt khi tiếng hét từ bên trong vọng ra khiến ba người họ phải đẩy cửa bước vào.
– “Chủ nhân” Cả ba cùng cúi đầu hành lễ trước hai người đang thân thiết trên giường.
– “Tử y, ta với ngươi kiếm gì ăn. Nói thật ta ngán cháo đến tận cổ rồi đây này” Diệp Phi tung mền nhảy xuống giường kéo tay Tử y lao nhanh xuống tửu lâu bên dưới thi nhau gọi món khiến Thiên Kỳ phải thở dài ngao ngán.
Hình ảnh hai nữ tử người bạch y người tử y từ trên lầu bước xuống, theo sau là ba nam nhân tiêu sái khiến thực khách trong tửu lâu phải ngừng động tác của mình mà khẽ khàng ngước nhìn. Thiên Kỳ thấy ngay cả tiểu nhị cũng ngây ngốc trước nàng thì bực bội đập bàn khiến tất cả thu ánh mắt của mình lại. Trong khi đó không ai để ý đến một người, ừm thì là Hắc Ảnh đó, liếc một vòng bằng con mắt khủng khiếp khiến Hắc Dạ chưa bao giờ nhìn thấy từ người bằng hữu thân thiết hơn cả huynh đệ của mình.
Tầm mắt Hắc Ảnh thu về đặt ngay trên người nữ tử vận tử y dáng người thướt tha tuy không bằng chủ nhân của mình nhưng cũng phải nói rằng rất khuynh nước khuynh thành. Hắc Dạ ngỡ ngàng đôi chút rồi nhếch môi cười khẩy. Hắn đã biết một chuyện vui nữa rồi đây. Nhưng sau đó thì hắn lại khẽ thở dài thương cho số kiếp của mình, tại sao Diệp Phi chỉ ỗi Tử y đi theo còn nàng trong lòng hắn lại phải ở kinh thành cơ chứ.
– “Ngươi còn thở dài lần nữa ta liền gả Lục y đi ngay cho khuất mắt” Diệp Phi không phải là không biết, nàng biết tất, nàng biết Hắc Dạ có tình ý với Lục y còn Hắc Ảnh luôn hướng tầm mắt về phía Tử y. Câu nói tuy gọn gàng nhưng lại khiến Hắc Dạ ngẩn người vội vội vàng vàng nhìn nàng như van xin đừng làm như thế.
– “Chủ nhân, tại sao lại gả tứ muội đi?” Tử y không hiểu chuyện bèn hỏi Diệp Phi nguyên do, dẫu sao Lục y cũng là tứ muội mà nàng yêu thương nhất.
– “Ta gả luôn cả ngươi” Diệp Phi không thèm nhìn ánh mắt tò mò của Tử y mà phán thêm một câu khiến không khí xung quanh thêm phần ủy dị.
– “Thuộc hạ?” Mặt Tử y đã đỏ như gấc chín, ánh mắt thâm trầm ném về phía Hắc Ảnh khiến mâu quang của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nử tử có ý đồ đó với người hắn yêu thương. Cho dù đó là phu nhân tương lai của hắn sao?
– Hai ngươi còn nhìn ta với ánh mắt oán than đó ta liền gả họ đi cho khuất mắt.
Diệp Phi gắp miếng rau bỏ vào miệng từ từ thưởng thức không thèm quan tâm đến hai con người đang run như cầy sấy trước ngữ khí hùng hổ của nàng, một người thì lo sợ chủ nhân mình nói là làm còn một người còn lại chả hiểu gì từ đầu đến cuối chỉ chăm chỉ ngắm nàng ăn cùng tranh thủ gắp những thứ ngon bỏ vào bát cho nàng.
– “Hai ngươi để ý thuộc hạ của Phi nhi sao?” Thiên Kỳ ngước ánh mắt dò hỏi về phía thuộc hạ của mình “Quả không hổ là thủ hạ của ta ha ha ha”.
– “Ngươi còn cười nữa ta cho gãy răng” Tiếp thêm năng lượng thì con người lạnh lùng ngang ngược lại trở về đúng với chủ nhân của nó.
– “Vậy xong dịp này ta sẽ mang sính lễ đến Vô Danh các cầu hôn Lục y cho Hắc Ảnh còn Tử y cho Hắc Dạ” Thiên Kỳ vẫn không để ý đến ba cái mồm rộng ngoác tới mang tai hùng hùng hổ hổ nói.
– “Cầu hôn xong ta cũng làm lễ an táng cho ngươi” Diệp Phi hớp muỗng canh từ tay của Thiên Kỳ nhàn nhã nói khiến hắn ngớ người nhìn nàng như muốn hỏi tại sao? Nàng ngửa cổ nhìn ba con người đang đứng như tượng xung quanh, nhịn cười nói tiếp “Hắc Dạ thích Lục y còn hắc Hắc Ảnh luôn nhìn Tử y, trong khi đó ngươi gả ngược cho nhau, thử hỏi xong việc họ có giết ngươi không chứ? Hả ngốc tử?”.
– “Oái! Ta nhầm hì hì” Thiên kỳ gãi gãi đầu cười trừ rồi tự nhiên nghiêm mặt lại nhìn nàng như trách móc “Ta không phải là ngốc tử”.
– “Chủ nhân, chúng thuộc hạ…” Cả ba người đều đồng thanh hướng nàng và hắn lên tiếng.
– “Còn nói nữa ta liền gả cả hai ngươi cho Hiên Viên” Diệp Phi ngữ khí lạnh lùng nhưng thật ra bên trong đang thầm cười cợt.
Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ im lặng mà lòng lại thầm mang chín đời tổ tông nhà Hiên Viên ra **** bới cho hả dạ. Dám có ý đồ tơ tưởng đến nương tử của mình sao?
Tử y khẽ khều khều Hắc Ảnh rồi nhìn Hắc Dạ sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
– Hiên Viên là đại ca ta.
Ha ha ha…Diệp Phi cùng Thiên Kỳ không nén được cơn sóng trào dâng từ trong lòng bèn bổ nhào ra bàn mà cười trong khi Tử y cũng tủm tỉm nhìn Hắc Ảnh.
– “Nhưng Hiên Viên lại cực kỳ kết Lục y nha” Lời nói của Diệp Phi như sấm nổ bên tai Hắc Dạ khiến hắn dần có cảm tình với Hiên Viên đành quay trở lại rủa xối xả vào mười tám đời tổ tông nhà họ Hiên.
Thấy sự thay đổi trạng thái trên nét mặt thú vị của Hắc Dạ thì Hắc Ảnh cũng hùa theo mọi người mà cười chế giễu. Hắn tức tối vì bị đồng môn phản bội bèn nắm chặt thanh kiếm trong tay phán.
– Chủ nhân, ta phải giết hắn.
– “Nhưng hắn là đại tỉ phu của ta và tứ muội ha ha ha” Tử y không màng đến thục nữ nữa mà ôm bụng cười như nữ tử giang hồ không biết thẹn thùng.
– “Các người…các người…chọc ta vui lắm sao?” Hắc Dạ chỉ tay vào Tử y và Hắc Ảnh, mặt tức giận xám nghoét lên trông càng…đáng yêu hơn nữa.
– “Vui” Mọi người đồng thanh khiến Hắc Dạ cúi đầu tức tối nhưng trong bụng lại thầm thở nhẹ cám ơn Diệp Phi và Thiên Kỳ đã nói ra nỗi lòng của hắn giúp hắn đỡ ngại ngùng hơn khi tiếp xúc với Lục y. Không chỉ Hắc Dạ mà ngay cả Hắc Ảnh cũng thế, hắn dịu dàng siết chặt bàn tay Tử y dưới gầm bàn nhìn nàng âu yếm.
– “Mấy người chẳng thèm quan tâm đến chủ nhân là ta gì cả” Diệp Phi thấy biểu tình của ba người thầm than thở.
– “Chủ nhân cũng mau chóng thành thân đi thôi. Vương gia Nam Phong vừa tốt lại vừa chuẩn bị làm hoàng đế trong tương lai. Chủ nhân nhất định ngồi được lên chiếc ghế hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ” Tử y nhẹ nhàng hướng Diệp Phi nói nhưng ánh mắt khẽ nhìn Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ đá lông nheo. Đúng, trả thù Diệp Phi không được tại sao không trả thù nhị vương gia cơ chứ?
– “Cái gì? Ta không cho phép. Ngươi tin ta gả Hắc Ảnh cho người khác không?” Thiên Kỳ hướng nàng nắm chặt bàn tay đặt lên bàn cho ba người họ xem nhằm khẳng định chủ quyền sở hữu bảo bối trong tay là của mình, không ai được quyền cướp đi cho dù là đại ca của hắn.
– “Chủ nhân, thuộc hạ quyết chỉ lấy mình Tử y làm nương tử, không lấy bất kỳ ai khác” Hắc Ảnh nhìn Tử y âu yếm làm Thiên kỳ cứng họng.
– “Ta thấy làm hoàng hậu không phải là không tốt” Diệp Phi nhàn nhã uống trà bằng tay trái bởi vì tay phải đã bị Thiên kỳ nắm chặt không tài nào rút ra được.
– “Nàng nói cái gì? Nàng…nàng…thiệt tức chết ta mà” Hắn tức giận chỉ vào từng người một thở phì phò như hài tử bị dành mất món đồ chơi mình yêu thích.
– “Chủ nhân ta nói đúng, vương gia đâu phải phu quân của chủ nhân ta mà ra quyền quyết định chứ” Đã đến nước này thì Tử y phải giúp chủ nhân mình tiến tới luôn cho rồi đỡ mất công. Diệp Phi lại trợn tròn hai con mắt nhìn thuộc hạ đã theo mình bao năm lại đột nhiên phản mình vào mồ chôn tình yêu như thế này.
– “Được. Đã thế sau khi về kinh thành chúng ta thành thân” Thiên Kỳ phán một câu khiến Hắc Dạ cùng Hắc Ảnh ngớ người nhìn nhau còn Tử y thì hả dạ vô cùng trong khi Diệp Phi vẫn đang trong thời kỳ đóng băng.